← Quay lại trang sách

Chương VI

Tiếng trống chiêng mỗi lúc một rõ. Sự ồn ào của bách tính mỗi lúc một bừng lên, nghe xa như cả một cái bể nổi sóng. Già, trẻ, trai, gái nô nức, kế tiếp nhau dồn về một phía. Người ta có thể nói là những dòng nước xô vào chỗ trũng vậy.

Vân-Anh tiểu-thư cùng Lan-Nhi đứng lên một mô đất và tay níu lấy ngọn tường hoa lúc ấy chỉ tới ngực hai người.

Mắt Vân-Anh mỗi lúc một sáng lóng lánh tuy vẻ mặt nàng tựa hồ vẫn thản nhiên như thường.

Đoàn quân đã hiện ra.

Đi đầu là hai tên võ sĩ mặc áo nậu đỏ, đầu quấn khăn chéo và lưng thắt đai thiên thanh bỏ múi, tay cầm loa đồng. Thỉnh thoảng chúng lại ghé miệng vào búp loa mà hét lên những tiếng váng óc.

Ấy là nghiêm lệnh cho dân gian tránh đường đừng ai làm quẩn chân của binh đội.

Sau lính dịch loa đến năm lá cờ ngũ sắc, năm lá cờ ngũ hành.

Trống cái và chiêng đồng theo sau bọn này.

Kế đến, một tên linh mặc kiểu ngự lâm, cưỡi ngựa bạch tay giơ cao lá cờ lệnh tiền trảm hậu tấu của vua ban cho Thống-tướng lúc ra quân đi dẹp giặc.

Đội vũ nhạc nối bước sau cờ lệnh. Họ, tất cả chừng hai chục người mặc áo xanh nẹp đỏ, tay cầm sênh tiền, nạo bạt, trống khẩu, trống cơm, đàn, nhị, hồ, tiêu và sáo.

Từng quãng lại từng quãng, họ theo lệnh người đội trưởng cùng cử những khúc Quân ca hành, Khải hoàn hiến công, Tẩy giáp binh hùng tráng để làm nhịp bước cho quân đội kéo theo sau.

Ấy là mấy người bộ binh đã rất quen nghệ chiến đấu. Họ xếp thành từng hàng đội theo chiều rộng của con đường. Họ đi rất đúng phép. Những cử động đều tăm tắp ấy hoà với những nón sơn, áo nậu đỏ, thắt lưng xanh, xà cạp xanh, dép da trâu đen toát ra một cái gì nó kích-thích người ta rất mạnh – một cái mà thiên-hạ thường gọi là cái oai của quân đội.

Tiếp liền với bộ binh tức là đoàn kỵ binh.

Bọn này cưỡi toàn một thứ ngựa ô lĩnh, mặc tuyền quần áo đen, giáp chẽn, chân đi hài xảo, tay trái đeo khiên tròn bọc bằng da trâu và mây, tay phải cầm trường kiếm lập lòe lia dưới ánh mặt trời.

Những con ngựa chiến hung hăng, miệng lúc nào cùng ngầu bọt, chân bước gằn trên mặt đường làm cho cát bụi tung vẩn lên thành một thứ bụi vàng nó bao phủ cả đoàn chiến-sĩ.

Ngựa chiến vừa đi khỏi, người ta liền thấy lù lù hiện ra mấy thớt voi trận, do những quản tượng lành nghề điều khiển.

Những con vật khổng lồ này vừa bước từng bước nặng nề, vừa rung rinh những cái vòi dài quét đất, và ve vẩy những đôi tai rộng không kém những cái quạt đại.

Chúng đi thành hai hàng ở hai bên ria đường cái, kèm giữ một chiếc tù xa, trong đó có Phiên- vương Nùng Trí-Cao :

Sau cùng, Đại Tướng-quân Lê Phụng-Hiểu, áo bào mầu hồ thủy mặc ra ngoài một bộ giáp bạc, đầu đội mũ trụ đỏ sáu ngù, chân đi ủng võ, lưng thắt thượng phương bảo kiếm, cưỡi ngựa mầu thổ hoàng.

Một tên võ-sĩ theo hầu sau ngựa. Va cầm giơ cao một lá cờ đại bằng nỉ đỏ viền ngũ sắc, một lá cờ thêu mấy chữ bằng dạ đen : Bình liêu đại nguyên súy Lê.

Vị tướng thần ấy nom thật uv nghi lẫm liệt, và xứng đáng là một trụ-thạch của quốc gia.

Nhưng, cái đinh của cuộc đón tiếp hôm nay, chẳng cần nói ai cùng biết là Phiên-vương Nùng Trí-Cao vậy.

Nùng đã trở nên một khối từ thạch nó thu hút tất cả muôn nghìn cặp mắt tò mò của văn, võ quan-lưu và của trăm họ.

Ai nấy chen nhau, xô đẩy nhau, kiễng chân, nghển cổ để xem cho rõ mặt người đã dám đương đầu với một vị hùng võ thiên-tử là Lý Thái-Tông Hoàng-đế, người đã dám một mình mở ra một cõi biên thùy, để cùng nghênh ngang đủ cả văn thần, vũ tướng.

Trong số tò mò ấy, thiết-tha nhất có lẽ là Vân-Anh tiểu-thư.

Nàng nhìn chiếc tù-xa không chớp mắt. Có thể nói là nàng đã bị cỗ xe hòm có hai bánh do hai ngựa kéo ấy thôi miên vậy.

Cỗ xe đóng hình một khối chữ nhật, nom phảng phất một cái hòm gian dựng đứng. Ba mặt và trên dưới kín bưng, trừ mặt sau có cửa vào thì lại khóa bằng một chiếc khóa đồng to gần bằng cái ấm tích

Tội nhân đứng chứ không ngòi, đầu thò ra ngoài do một lỗ hổng phía trên tù-xa.

Vân-Anh để ý nhìn kỹ thì thấy Nùng Trí-Cao là một chàng trai trẻ rất mỹ mạo. Cứ cái gương mặt chữ dụng, cái mầu da trắng như trứng gà bóc, cặp mày nét mác xanh như hai nét vẽ, đôi mắt sáng long lanh và cặp môi đỏ thắm của cái miệng rộng lúc nào cùng điểm một nụ cười khinh thế, ngạo vật, nó cho nàng thoáng trông hàm răng trắng bóng mầu ngà, Vân-Anh tưởng chừng đấy là một phong-lưu công-tử hay một thư-sinh đa tình nàng vẫn đọc trong các truyện cổ.

Con người đẹp như vậy mà lại chính là bậc anh hùng tung mây, hét gió, làm bốc lửa cả một phương trời ư ?

Ồ, Vân-Anh thực không ngờ !… Sự không ngờ mới êm-ái làm sao…

Nàng tự nhiên chú ý nhìn cái cổ chàng, cái cổ mầu mỡ đọng, phơi ra ánh nắng bởi mái tóc chàng, theo lệ các bại tướng, bị cuốn dựng lên giữa đỉnh đầu thành ra như một túm cỏ.

Một ý tưởng rùng rợn thoáng qua óc Vân-Anh : « Cái cổ trắng nõn ấy, mã tấu chỉ lướt nhẹ cũng đứt ! »

Một hình ảnh, đồng thời, hiện ra trước mắt nàng, ấy là một vết máu đỏ tươi cứ loang dần, loang dần trên nền da trắng.

Vân Anh nhắm mắt, thở dài :

– Thực là may mắn cho chàng !…

Thiếu-nữ nhìn theo đoàn quân trảy đã xa, đổ về phía hoàng-thành.

Lan-Nhi háo hức :

– Tường giặc trông khôi ngô quá !

Vân-Anh tiểu-thư gật đầu :

– Chính thế!… Một người như vậy mà bị mất đầu kể cũng đáng thương. Ấy thực may mà Hoàng-thượng không nỡ giết, còn muốn khoan dung cho chàng được đái tội lập công…

Hai thày trò quay vàoCẩm Hương đình.

Vân-Anh hỏi a-hoàn:

– Ta nghe nói Võ-vệ Tướng-quân Lê Phụng-Hiểu đã bắt được mẫu thân Nùng Trí-Cao và một nữ tướng kiệt-biệt nhất của chàng là Đoàn Hồng-Ngọc, vậy mà sao không thấy ?

– Thưa tiểu-thư, vì Hoàng-thượng định thu dùng Phiên-vương nên ngài truyền đem có một mình Phiên-vương về kinh-sư. Còn bọn kia vẫn ở biên cương chờ lệnh.

– Có lẽ Hoàng-thượng muốn tránh cho họ sự nhục nhằn phải giải đi giải lại nó làm cho họ thêm thù thêm oán, công việc thành khó ra mà thôi. . .

– Thưa, tiểu-thư dạy rất phải …

Vân-Anh lẩm bẩm :

– Rõ hoài quá!…. Ta đương muốn xem mặt Đoàn Hồng-Ngọc.

Vừa nói, nàng vừa tưởng tượng ra một vị nữ tướng rất xinh đẹp, rất tài giỏi, một vị nữ tướng không thua nàng về một phương-diện nào hết, mà Nùng Trí-Cao hẳn phải quý-trọng và… yêu mến !

« Một nữ tướng như thế và một thiếu-niên anh dũng như Trí-Cao mà sống bên cạnh nhau thì khỏi sao không yêu nhau vì nết trọng nhau vì tài được ! »

Ý tưởng này khiến Vân-Anh tự nhiên cảm thấy một cái gì phảng-phất như một ghen tức. Tình cảm ấy vừa xuất hiện đã trở nên nung nấu lạ.

Vân-Anh cáu kỉnh :

« Ồ ta cùng lạ quá !… Chuyện người thiên hạ, ta nghĩ làm chi cho thêm bận lòng vô ích.»

Nàng tự nhủ lòng như vậy để càng thấy mình không thể sao dứt được những ý tưởng và những tình cảm nó sục-sạo trong tâm hồn nàng.

Hình ảnh Nùng Trí-Cao thì cứ mỗi lúc một rõ rệt thêm lên và càng rõ rệt, càng khả ái bao nhiêu, càng có vẻ cách biệt nàng bấy nhiêu, cách biệt bởi một hình ảnh yêu kiều tuyệt thế.

Vân-Anh ngồi thừ ra giờ lâu, tia mắt cứ buông chìm xa trong cõi mộng.

Thời khắc qua lúc nào nàng không biết.

Giờ ngọ đã tới rồi .

Lan-Nhi khẽ nói :

– Thưa tiểu-thư trời đứng bóng rồi, mời tiểu-thư vào hầu bữa hai cụ lớn.

Vân-Anh như người tỉnh mộng :

– Ồ, đã giờ ngọ rồi kia à ?

Nàng hỏi để không cần nghe câu đáp. Nàng đứng lên với một chán nản rã rời nó làm cho ánh nắng mất hẳn cái ấm-áp, và không-khí trở nên nhạt nhẽo.