Chương IX
Sau khi ở phủ Tạ Đô-thống về, Nùng Trí-Cao vào thẳng ngay phòng riêng ngồi nghĩ vơ vẩn.
Cái cảm tình của Tạ Đô-thống — một võ tướng cực kỳ kiêu-ngạo lại có óc chủng-tộc rất hẹp hòi — từ cuộc đại thắng của chàng bên Ai-lao, những sự đi lại ân cần, bữa tiệc thân mật hôm nay và, sau cùng, những nhời giao ước về cuộc hôn-nhân của chàng với Tạ tiểu-thư, tất cả khiến Nùng cảm động không biết nhường nào.
Và, chính bởi vậy, Nùng càng nghĩ ngợi hết sức.
Chàng bị bắt về kinh-sư làm một tên tù giam lỏng, cái cảnh-ngộ ấy thực khiến chàng ôm hận mà không thể bàn nói cùng ai. Đến nỗi, trong lúc lòng đầy những chua cay, Nùng không muốn ai tử tế với chàng để chàng khỏi phải băn-khoăn về ngay sự tử-tế ấy.
Thì, trái với ước muốn của chàng, những ơn huệ của Thái-Tông Hoàng-đế càng ngày càng như những trận mưa hoa đổ xuống đầu chàng. Những ơn huệ mà chỉ một phần mười cũng đã thừa đủ làm thỏa-mãn bất kỳ một kẻ tham lam nào.
Nhưng, tất cả các ân huệ này, chàng còn có thể nói là do một lẽ về chính-trị.
Đến như, mối nhân-duyên giữa chàng và Tạ tiểu-thư, do Tạ Đô-thống đề-xướng một cách chân-thành và sốt-sắng, chàng không thể còn đổ cho vì một lẽ gì được, ngoài tấm lòng yêu tài của Tạ Đô-thống mà ra vậy.
Từ chối ư ?
Môt kẻ lòng dạ sắt đá đến đâu, một kẻ lỗ mãng mọi-rợ đến đâu cũng không từ chối nổi. Là vì, là như thế, chàng sẽ làm tổn thương lòng tự-ái của Tạ Đô-thống và nhất là lòng tự-ái của Tạ Vân-Anh. Vết thương khả-dĩ chết người ! Mà những người ấy là ai ? Chẳng phải chính ngay những người rất tử-tế với chàng đấy ư ?
Thì một sợi tơ đào sẽ buộc chặt lấy chân tráng-sĩ. Và, như thế, bước đường tương-lai còn có mong gì ?
Bước đường tương-lai ấy chẳng những chàng không muốn mà còn không có quyền rào đón lại.
Chàng phải, như con chim bằng có ngày sẽ cất cánh bay cao muôn vạn dặm.
Chàng phải, một phen làm cho rõ mặt phi-thường.
Chàng phải tạo nên một sự-nghiệp lẫy-lừng hiển-hách, một khi chàng cũng sinh làm một bậc anh-hùng như ai.
Vả lại, những cái chàng đã hẹn với lòng ấy phải đâu chỉ có một mục-đích là làm thỏa- mãn sự kiêu-căng vĩ-đại của một người hiếu thắng.
Nó là những điều bắt buộc mà chàng không thể tránh được.
Nó là những bổn-phận thiêng-liêng của chàng.
Nùng Trí-Cao buông một tiếng thở dài não-nuột. Chàng nhắm nghiền hai mắt để thấy ở trong trí nhớ cái cảnh não-nùng hồi ba năm trước, cái cảnh đằm những giọt máu còn tươi.
Không ! Thù cha, chàng phải báo cho bằng được.
Thù cha mà không báo nổi, chàng sống cái đời nam-nhi chẳng cũng uổng phí lắm ru !
Thái-Tông Hoàng-đế dù sao cũng là kẻ tử thù của chàng, kẻ thù không đội chung một trời.
Những ân huệ của vua Lý chỉ là những sỉ-nhục mà nếu chàng bắt buộc phải nhận lĩnh ấy chính là để làm cho mối thù trong lòng chàng lúc nào cũng rớm nguyên máu đỏ.
Và, bao nhiêu sự tử-tế của những người quanh mình chàng, chàng đều không có quyền được coi trọng đến nỗi quên hẳn chí phục thù.
Chàng sẽ từ chối việc hôn-nhân với Tạ tiểu-thư!
Điều ấy nhất định phải như thế !
À, nhưng nếu chàng từ chối, cái lập tâm của chàng e sẽ bị người ta nom thấy rõ chăng ?
Chàng càng muốn báo thù, cái chí báo thù của chàng càng cần phải được giấu thực kỹ. Quanh mình chàng, chắc chắn là có hàng trăm cặp mắt bí mật lúc nào cũng mở to để dò xét hành-vi của chàng. Đã thế, sự khôn-ngoan bắt buộc chàng phải giả dại làm ngây, phải không để cho một ai dù da nghi đến đâu có thể ngờ vực chàng được.
Đã thế, chàng phải tỏ ra rất sung-sướng được chịu ơn của Lý Triều Hoàng-đế. Và chàng phải vồ-vập hết sức cuộc hôn-nhân với Tạ tiểu-thư.
Nùng Trí-Cao chép miệng :
– Chỉ thương hại thay cho nàng !..
Mà thực thế, Vân-Anh tiểu-thư thực đáng thương vô cùng.
Nàng đã bị người ta lợi-dụng mà không tự biết. Nàng đã bị dùng làm một cái mồi câu, một vật hy-sinh trong cuộc tranh vương, đồ bá của tụi đàn ông. Trong khi ấy, nàng vẫn tin, vẫn nhắm mắt mà tin ở những cái tốt đẹp của cuộc đời, tin ở ái-tình, ở hạnh-phúc, ở tương-lai một cách vô cùng ngờ-nghệch.
Nàng đã yêu ngay từ khi mới thoạt nghe nói đến tên tuổi người nàng yêu.
Nàng đã sung-sướng ngây-ngất, khi phụ-thân nàng chớm nói đến cuộc phối-hợp của nàng với người thanh-niên anh-hùng mà nàng thầm yêu trộm nhớ.
Nhưng, cuộc hôn-nhân kia sẽ là gì ?
Nó sẽ là một oan-nghiệt cho nàng. Bởi vì rằng, một ngày nào đó, người chồng nàng sẽ bỏ nàng trở lại với đơn chiếc, với sầu khổ, với bẽ-bàng để đi theo cái tiếng gọi của bổn-phận, nghĩa là của danh, lợi.
Nùng Trí-Cao đã trông thấy từ trước cái cảnh não-nùng ấy nèn chàng xiết bao do-dự. Chàng thực-tình không muốn lừa dối tấm lòng tin cậy của một người con gái vô tội. Chàng thương Vân-Anh mà không dám nói ra. Mối tình thương ấy đã khiến chàng, một người gan-góc suýt phải sa lệ, khi Vân-Anh tiểu-thư, vâng lệnh phụ-thân, khép-nép bước ra làm lễ tương-kiến với chàng.
Yêu nhau chẳng lại bằng mười phụ nhau.
Khốn thay, Nùng Trí-Cao không còn thể nào lui gót được nữa.
Chàng đứng dậy lững-thững ra hè :
«– Thôi thì số kiếp xui nên ta cũng đành như vậy chứ biết tính sao bây giờ ? »
Chàng nghĩ, chỉ còn một cách là, sau khi thành-hôn, chàng sẽ hết lòng yêu dấu vợ để đến cái ngày bắt buộc phải ra đi, chàng không đến nỗi ân-hận là một kẻ phụ-tình.
Thế là, sau khi đã cố sức dẫy-dụa lên với cái bất ngờ của số-mệnh, chàng đành chịu bó tay, như con thú dữ sa vào lưới. Nùng Trí-Cao lúc này, mới nghĩ đến Vân-Anh. Chàng ôn lại trong trí nhớ tất cả những việc vừa xảy ra buổi chiều hôm nay.
Thoạt khi tiếp được thiếp mời của Tạ Đô-thống, chàng ung-dung lên ngựa ra đi, lòng thực không ngờ chi hết. Cho mãi đến lúc cùng Đô-thống bắt đầu uống rượu trong vườn hoa, chàng vẫn thảnh-thơi vui sướng một cách lạ.
Chàng đã cảm-động vô cùng khi chàng vừa uống xong tuần rượu thứ ba và Tạ Đô-thống tự nhiên có vẻ nghiêm-nghị cất tiếng nói:
– Bữa rượu hôm nay, ngoài vòng khao-khát được cùng hiền-vương họp mặt, lão-phu còn có một câu chuyện nói.
Câu chuyện gì mà trịnh-trọng thế ? Nùng Trí-Cao ngơ-ngác tự hỏi và hỏi luôn Tạ Đô-thống :
– Chẳng hay có chuyện gì quan-hệ, xin các-hạ cứ truyền dạy cho.
– Chẳng nói đấu chi hiền-vương, bấy lâu nay được gần-gụi và thấy rõ hiền-vương là một bậc thanh-niên, tuấn-kiệt, lão phu vẫn lòng riêng kính yêu. Lão-phu muốn rằng nếu hiền-vương không chê nhà lão-phu đức bạc mà nhận cho câu này để tình thân giữa hai ta càng thêm thân, thì lão-phu thực sung sướng không biết chừng nào.
Tri-Cao ngờ vực :
– Xin ngài cứ dạy, chúng tôi khi nào dám chối sự làm vui lòng một vị lão thành tri-kỷ như ngài.
– Nếu vậy hay ! Lão-phu tuổi già hiếm hoi, có một đứa con gái lạm biết cả văn thơ vũ nghệ. Nay lão-phu muốn đem nó tặng hiền-vương làm kẻ nâng khăn sửa túi, hiền-vương nghĩ sao ?
Như nghe tiếng sét đánh ngang tai, Nùng Trí-Cao luống- cuống không biết đáp lại thế nào cho phải thì Tạ Đô-thống đã gọi :
– Lan-Nhi đâu ?
Con a-hoàn chạy ra.
– Mày vào thưa với tiểu-thư rằng có lệnh ta đòi nghe chưa.
Và, một lát sau, một thiếu nữ…Ồ không ! một nàng tiên từ đâu Quảng-hàn lạc xuống, đã hiện trước mắt chàng.
Phần cảm-kích vì sự chí-thành của Tạ Đô-thống, phần ngây-ngất, bởi sắc nghiêng thành của giai-nhân, Nùng Trí-Cao đứng dậy chắp tay nói :
– Tấm thân cá chậu chim lồng ngờ đâu còn được các-hạ rủ lòng thương đến. Sự chu-chuân ấy và tấm lòng chiếu-cố của lệnh tiểu- thư, kẻ bất tài này dù gan óc lầy đất cũng chưa đủ báo đền trong muôn một.
Những lời nói của Tạ Đô-thống, sự xuất hiện mê hồn của Vân Anh, những câu chàng đã đáp lại, hết thảy đều như trong một giấc chiêm bao.
Mà thực vậy, phải là một giấc chiêm bao chứ ở đời làm gì có sự xảy ra tốt đẹp nhường này.
Nùng Trí-Cao nhắc đi nhắc lại hai ba lần cái ý tưởng của chàng. Cho mãi đến lúc những tiếng bổng, trầm dìu-dặt của một khúc tỳ-bà khiến chàng như tỉnh mộng.
Phải chàng hoàn-toàn sống trong thực tại.
Những việc vừa xảy ra đều là những việc trong thực tại.
Còn ngờ chi nữa, một khi mà chính nàng Tiên đã khép nép ngồi xuống một chiếc cẩm đôn, và bắt đầu gảy một khúc đàn êm-ái.
Say vì rượu, say vì tình, Trí-Cao bâng khuâng ngơ-ngẩn nhìn người ngọc, nhìn những ngón tay mềm nhẹ lướt trên mấy đường tơ.
Thanh âm từng giọt và từng giọt rỏ thánh-thót vào tim chàng, gợi dậy những điều nhớ-nhung man-mác, những khát-vọng mơ hồ, những yêu-đương không ngờ là có.
Cả tâm-hồn chàng, tâm-hồn tráng-sĩ tưởng đã luyện bằng chất thép, bắt đầu mềm ra, muốn thành một thứ hơi xuân đầm-ấm nó làm tan hết cái lạnh-lẽo của oán thù, của danh lợi, của những mộng vương, bá đượm máu người..
Nhưng khúc đàn đã hết.
Vân-Anh cúi chào khách, đoạn lui gót lầu trang.
Trí-Cao ngơ-ngẩn trông theo, và, tự đáy lòng chàng, nổi lên một tiếc hận não-nùng.
Khúc đàn dứt . … À, ra ở đời còn có một lúc mà bất cứ sự gì cũng dứt ! Cái lúc mà công-danh sự-nghiệp, mà những mộng lớn lao, mà tất cả tham-vọng của người ta, mà cả cuộc sống nữa cũng biến thành hư ảo . . .
Có thể như vậy được chăng ?
Thế thì tại sao người ta ở đời còn cứ bận lòng về những cái ấy?
Cũng như chàng chẳng hạn !
Từ khi chàng bắt đầu suy nghĩ, óc chàng lúc nào cũng chỉ mơ-màng những sự chọc trời, khuấy nước, những thủ-đoạn phi thường, những trận chém giết mà máu người dội lênh-láng cả mặt đất, làm chàng lúc nào cũng chỉ bận những thù hằn, tức giận, đến nỗi ngoài ra, chàng không biết ở đời còn có thể có gì khác nữa.
Ở đời còn có nhiều cái khác, tốt đẹp và cao-quý biết chừng nào !
Ví dụ những phút chàng vừa sống !
Những phút thần-tiên diễm-ảo, trong đó, chàng đã sống vô cùng đắm-say, dồi-dào, và tế-nhị.
Chàng ngạc nhiên hết sức.
Chàng coi Vân-Anh gần như một nàng tiên có phép lạ đã cho chàng được tới một cuộc đời ở đâu bên ngoài cái cuộc đời chỉ những chém giết và oán thù.
Nàng tiên ấy, Tạ Đô-thống lại sẵn lòng ban cho chàng ư ?
Ồ, có thế nào như vậy được ?
Chàng còn đợi gì mà không quăng bỏ hết để cùng người ngọc thoát trần một bước thiên nhiên ? …
Phải, chàng còn đợi gì ?… À, nhưng kia hai cái đầu rụng trên bãi cỏ hoang sao vẫn cứ rõ-rệt trước mắt chàng quá thể!…