Chương XI
Trước sự tấn công của đoàn binh sĩ Đại-nam đã có cái kinh-nghiệm bách chiến, bọn giặc cỏ địch sao cho lại. Huồng hồ lại còn cái uy vũ của Nùng Trí-Cao.
Bởi các lẽ ấy nên việc đồ-định biên giới rất là dễ-dàng. Nùng Trí-Cao ra binh chưa đầy nửa tháng, tin báo tiệp đã liền liền bay về Thăng-long.
Dân kinh-đô chỉ còn đợi ngày đón tiếp đoàn quân thắng trận và Thái-Tông Hoàng-đế cũng đương sửa soạn một cách thưởng công long trọng cho Nùng Trí-Cao.
Trong thời gian ấy, ngoài biên ải, một đêm sương lạnh, Nùng Trí-Cao ngồi buồn đem rượu uống để khuây-khỏa muôn nghìn ý nghĩ vẩn-vơ trong óc.
Chàng ngồi như vậy đã lâu lắm.
Trống ngoài chòi canh đã điểm canh ba.
Thình-lình, một người bí-mật bước vào hổ-trướng với một luồng gió lạnh.
Nùng Trí-Cao ngẩng đầu, khẽ kêu một tiếng kinh ngạc :
– Ồ, Quái Đầu Đà !…
Đạo-sĩ quỳ lạy ra mắt xong, liền khẽ nói :
– Tâu Chúa-thượng, sáu năm trời đằng-đẵng qua đi, non nước nhân dân vùng Đảng-Ro này xiết bao mong ngóng Chúa-thượng. Nay, nhân dịp Chúa-thượng cầm quân lên đây, thực là một dịp ngàn năm mới lại có, hạ thần được tất cả cử về nghênh-tiếp Chúa-thượng về nơi căn bản cũ để lại tung-hoành một phen
Lại trông thấy người bề tôi cũ, Nùng Trí-Cao bàng-hoàng sôi-nổi. Cái tinh-thần năm xưa ở chàng đã tỉnh-thức một cách hoàn toàn. Câu hỏi thứ nhất của chàng là về Ninh-Đức Thái-hậu.
Quái Đầu Đà nói:
– Tâu Chúa-thượng, Thái-hậu vẫn bình-an vô sự. Các bề tôi của Chúa-thượng vẫn một niềm trung-thành chờ mong Chúa-thượng trở về. Vậy xin Chúa-thượng quyết định ngay cho.
Nùng Trí-Cao đã quyết định ngay rồi, và Quái Đầu Đà chẳng cần phải nói tha-thiết đến thế. Tuy vậy, Nùng vẫn làm ra vẻ do-dự :
– Đã đành rằng không gì vui hơn sự mẹ con, chúa tôi lại được cùng nhau sum họp, và cái ý nguyện năm xưa của ta lại được đem ra thực hiện dưới ánh mặt trời. Nhưng, tiếc rằng đối với Lý Triều Hoàng-đế, ta còn nhiều ân tình quá, không thể nào nỡ quay lại mà chống trả ngay được.
Quái Đầu Đà lắc đầu nói :
– Tâu Chúa-thượng, những điều mà vua Lý đã làm để tỏ lòng ưu đãi Chúa-thượng, ấy chẳng qua chỉ vì muốn mua chuộc lòng quy-thuận của Chúa-thượng đó thôi. Người ta lợi-dụng mình mà mình để yên thì có khác gì tự mình chui vào cạm bẫy, để cái tiếng cười là bất-trí cho thiên hạ nghìn đời? Huống hồ một trận bình-định Ai Lao và một trận thắng lần này há chẳng là những công-lao hãn mã để Chúa-thượng trả lại vua nhà Lý những cái mà Chúa-thượng đã trót nhận lĩnh rồi ư ?
Vị lão quân-sư im lặng một phút rồi tiếp theo :
– Thần cũng biết rằng ngoài các lẽ vừa nói, Chúa-thượng còn một điều thuộc về tâm-tình nữa. Nhưng mà, theo ngu-ý của thần, điều ấy cũng chẳng khó gì. Chúa-thượng cứ bước mau ra ngoài cương tỏa của Lý Triều Hoàng-đế. Trong khi ấy, Chúa-thượng sẽ sai một thủ-hạ dõi ngầm về Thăng-Long đón Hoàng-hậu. Nếu Tạ Hoàng-hậu coi tình nghĩa vợ chồng là trọng, người sẽ vội-vã lên đây ứng chiếu của chúa-thượng. Nếu người lưu-luyến gia đình nhất-định không đi, thì một sợi tơ đào có nên vướng chân khách anh-hùng chăng?
– Quân-sư luận rất phải. Ý ta cũng đã quyết-định từ trước rồi. Nhưng, điều cần là ta phải làm cách nào để có thể về quê một cách đường hoàng, không khiến Thái-Tông Hoàng-đế nổi giận, hưng binh vấn tội ngay.
Quái Đầu Đà hăng hái :
– Dù Lý-Triều có đem binh lên đây lần này, hạ thần dám cam đoan là ta sẽ thắng, sáu năm trời dự bị, mọi kế sách đã sẵn sàng cả rồi, xin Chúa-thượng chớ lo.
Nùng Trí-Cao cười :
– Quân-sư đừng vội tin chắc ở lực lượng của mình vội. Ta đã gần các danh tướng của nhà Lý như Thường-Kiệt, Phụng-Hiểu, Nhân-Nghĩa. Binh tướng nhà Lý, ta nói thiệt cho quân-sư hay, sẽ thắng cả quân nhà Tống một cách dễ-dàng chứ đừng nói đến cái lực-lượng châu chấu của ta làm gì !
– Chúa-thượng dạy như thế nghĩa là ta không thể làm trò trống gì được, ngoài sự chắp tay xưng thần với nhà Lý hay sao ?
– Nếu dàn binh đấu chiến, ta nhất định là sẽ bị đè bẹp trong nháy mắt. Mà lần thua này sẽ là lần thua cuối cùng của vua tôi nhà ta vậy.
– Thua, được là sự thường của nhà quân. Mình hãy thử sức cùng người một phen nữa rồi có chết cả cũng cam lòng !….
– Không được !…
Quái Đầu Đà nổi giận :
– Hay là Chúa-thượng đã quên hết thù xưa, chỉ cốt yên thân hưởng phú-quý rồi chăng?
Nùng Trí-Cao đứng phắt dậy. Mặt chàng đỏ như bốc lửa; chàng rút phăng thanh bảo-kiếm chém vạt một góc bàn mà rằng :
– Quái Đầu Đà ! Hãy coi chừng thanh bảo-kiếm này. Nó sẽ không dung tha những kẻ khi-quân mạn-thượng !
Quái Đầu Đà thản-nhiên :
– Kẻ hạ thần khi nào dám khi-quân mạn-thượng ! Nhưng nếu Ngài nhất định cứ chắp tay quy-thuận Lý Triều Hoàng-đế, hạ-thần sẽ cùng đồng đảng phò xa giá Thái-hậu về Thăng-Long chọi nhau với Thái-Tông một phen mà không dám phiền nhiễu gì đến Chúa-thượng nữa …
Nùng Trí-Cao cười nhạt :
– Các ngươi chỉ cầu thỏa cái chí hiếu chiến của các ngươi mà không biết nghĩ chi đến những điều xa xôi, nguy hiểm ! Ta từ khi lĩnh ấn soái của vua Lý, đem quân ra khỏi Thăng-Long, đã có ý muốn về Đảng Ro rồi. Và ta đã dự bị mọi việc đâu vào đấy cả. Ngươi hãy đọc tờ sớ này…
Vừa nói, Nùng vừa lấy ở hòm văn-thư ra một tờ sớ tấu ném xuống mặt bàn, ngay trước chỗ Quái Đầu Đà đương đứng.
Lão quân-sư liếc mắt đọc nhanh:
Kính tâu Hoàng-đế Bệ-hạ,
Từ sau việc năm Tân-tị, hạ thần được Bệ-hạ mở lượng hải hà, khoan thứ tội chết đến nay kể vừa chẵn sáu năm tròn. Chẳng những thế, Bệ-hạ còn phong quan-chức lại ban cho ơn huệ tối cao là đứng chủ hôn cho thần được sánh đôi với ái-nữ Tạ Tướng-công.
Đối với những mưa móc, vũ lộ ấy, thần vô cùng cảm kích và vẫn mong được đem gan óc phơi dải dưới mặt trời đẻ đền đáp Bệ hạ,
Nhưng, ngoài tình vua tôi còn cái tình mẹ con. Sáu năm trời đằng đẵng, thần luôn luôn được gần đế-khuyết nhưng lại xa cách từ-nhan và, bởi vậy, thần không một lúc nào khuây lòng mong nhớ.
Bây giờ, phía Tây giặc Lào đã bình định. Cương giới miền Bắc lại đã hoàn toàn yên ổn. Thần nhân dịp, xin Bệ-hạ gia ân cho được trở về thăm viếng mẫu thân cho trọn niềm hiếu dưỡng.
Và, khi đã được toại nguyện thần-hôn, thần sẽ tự mình đem bản bộ thử khiêu khích Tống-triều, xem cho biết cái thực lực của bọn Địch Thanh như thế nào.
Nên ra, một trận thu công, ấy là cái mà hạ thần sẽ dùng để tạ cái tội bỏ trại lần này.
Không nên ra, thần sẽ một mình chịu hết mọi búa rìu của vua Tống và Bệ-hạ chỉ còn việc coi hạ thần như một đảng nghịch biên cương là hết.
Một tấm chân thành, mong Bệ-hạ soi xét cho, thần được muôn vàn cảm tạ.
Quảng-Uyên-Mục Nùng Trí-Cao bái.
Đọc xong tờ sớ, Quái Đầu Đà vội vàng phục xuống trước mặt Nùng Trí-Cao tạ tội mà rằng :
– Lão thần ngu-muội, không hiểu rõ được mưu-cơ kỳ diệu của Chúa-thượng, tội thực đáng muôn chết.
Trí-Cao động lòng thương liền nhắc Đầu Đà dậy :
– Quân-sư có tội gì ! Ta phiền quân-sư hãng mau mau trở về báo tin để Thái-hậu rõ. Ta sẽ có kế thoát sau.
Đầu Đà lạy từ Phiên-vương rồi lui ra.
Khi còn một mình trong hổ-trướng, Nùng Trí-Cao bèn phong bản sớ lại cất kỹ một nơi.
Sớm tinh sương hôm sau, chàng giao bản sớ cho một tên quân kỵ bảo phải ruổi mau để về Kinh-sư. Một mặt chàng hạ lệnh nhổ trại lên đường.
Ba quân và tướng-tá được về, ai nấy cùng reo mừng hớn-hở. Họ vừa đi vừa hát khúc khải hoàn, tiếng vang động cả một vùng núi non u tịch.
Đội tiền quân đi trước, rồi đến trung quân và, sau cùng, khi hậu quân cùng lên đường thì mặt trời đã xế.
Nùng Trí-Cao cùng mấy viên phó-tướng lưu lại một đêm.
Viên trấn-thủ đặt tiệc mừng và tiễn-biệt. Ai nấy cùng vui, say.
Vào khoảng cuối canh ba sắp sang canh tư, khi mọi người đã ngủ yên cả, Nùng Trí-Cao liền nai nịt gọn ghẽ, đeo gươm lẻn ra ngoài, sau khi đã để lại mấy giòng chữ.
Chỉ chớp mắt bóng chàng cưỡi trên con ngựa ô-lĩnh đã mờ trong sương trắng…