Năm Súng nổ trong vườn
Tôi đâm bổ vào hành lang sau lưng Jacqueline. Chị ta dẫn tôi chạy tới phòng bà bá tước. Tôi thấy bà đang ngồi thụp trong ghế bành lớn, mặt mày lơ láo, miệng lặp bắp:
- Lại nó nữa !... Lại nó nữa !...
Cô Mathilde đang ở bên cạnh, chỉ cho tôi thấy một ô cửa kiếng đã bị đập bể, những mảnh kiếng vụn còn vương vãi trên mặt đất và ở giữa là một cục đá.
- Chính nó ném cục đá này... Tôi đã ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc ngủ, rồi tiếng kiếng bể làm tôi thức dậy. Khi tôi nhỏm dậy trên giường thì nó đứng sau cửa sổ nhìn tôi với hai hố mắt đen ngòm... Rồi nó đưa bàn tay mang găng đỏ chỉ vào mặt tôi, lặp lại lời đe doạ...
Tôi hỏi ngay:
- Hồi nào vậy, thưa bà ?
- Mới chưa đầy 5 phút !...
- Sau đó nó đi đâu ?
- Nó chạy ra vườn...
Tôi nhớ lại chuyện đã xảy tới với con Lu Lu và tôi băn khoăn. Nhưng tôi vẫn lượm cục đá đưa cho Kafi ngửi. Nó không phản ứng gì cả: Rõ ràng con ma mang găng nên không có mùi. Tôi bèn nói với nó:
- Cứ đi tìm thử đi, Kafi. Tìm trong khu vườn coi ! Nếu mày thấy ai đó thì kêu tao ngay !
Nghe tiếng "tìm" Kafi hiểu ngay lập tức. Nhưng tìm gì ? Nó đưa mắt nhìn tôi. Tôi vừa nhắc lại, vừa đưa tay về phía cửa sổ mà tôi vừa mới mở ra:
- Cứ tìm đi Kafi !
Con chó phóng ra ngoài mất hút. Tôi hỏi cô Mathilde:
- Khu vườn được rào kín không cô... Cháu muốn nói là hoàn toàn kín ấy ?
- Kín. Ba tôi đã cho xây tường bao quanh để không ai có thể nào săn trộm trong vườn.
- Nhưng người ta leo qua tường được chớ ?
- Có lẽ đứng trên vai thì được.
Nhiều phút trôi qua, Kafi vẫn chưa trở lại. Chắc tên bất lương đã nhảy qua tường, và Kafi không tìm thấy gì, đã lang thang trong vườn.
Đột nhiên hai tiếng súng vang lên, rồi tiếng thứ ba... hình như phát từ phía cổng. Tôi giật bắn người: mồ hôi lạnh ứa đầy trán. Người ta bắn Kafi ! Tôi thổi còi liên hồi, tim đập thình thịch. Kafi đã được huấn luyện để cảnh giác với súng. Nó có thoát được không ?
Cuối cùng Kafi xuất hiện, vô sự, nhưng có vẻ bồn chồn lo lắng, như thể nó vừa thoát nạn. Dù rất vui mừng, tôi vẫn thấy có một điều gì kỳ lạ. Thời gian từ khi con ma xuất hiện đến khi có tiếng súng, kéo đài đến hơn 15 phút. Tôi hỏi cô Mathilde:
- Từ đây tới chỗ bức tường xa nhứt là bao nhiêu hả cô ?
- Chừng 400 thước... Tại sao em lại hỏi vậy ?
- Cháu thấy con ma không cần phải mất một thời gian lâu vậy để chạy băng qua vườn.
- Em muốn nói gì ?
- Cháu thấy hình như con ma không vội vàng gì !... Biết đâu nó không còn trong vườn ? Cô có tin người gác dan không ?
- Ô, nghi ngờ Crémieux ? Không thể được !... Hơn nữa, đó không phải là giọng ông ta.
- Ông có thể giả giọng.
- Cũng không thể được. Crémieux là người dân xứ Buôcghinhông. Ồng ta có lối phát âm chữ "R" đặc hiệt. Con ma không có giọng đó. Giọng nó trầm hơn nhiều.
- Còn chị Jacqueline ?
- Chị ta cũng vậy. Có một đêm con ma vào phòng ta, và chị ta cũng sợ gần chết.
Tôi suy nghĩ về những gì mà hai người phụ nữ nói trước đây. Không ai trong tòa lâu đài này không thấy con ma đó cả. Nhưng nó có dọa ông gác dan, chị Jacqueline không ?
- Không. - Cô Mathilde nói - Con ma không nói một tiếng nào với ông bà gác dan hay Jacqueline. Nó chỉ dọa bà bá tước.
Tôi cảm thấy bối rối. Nhưng vẫn còn một việc chưa rõ. Con ma đã lẩn quất rất lâu trong vườn.
Nó có ý định trở lại không ? Mặc dù nguy hiểm tôi vẫn cảm thấy một nỗi khao khát dữ đội tự mình đi khám xét khu vườn. Nói cho cùng, có lẽ con ma chỉ bắn lên trời để dọa Kafi. Chắc chắn nó không dám bắn tôi đâu.
- Đừng, đừng ! - Bà bá tước năn nỉ. – Cháu đừng đi ! Cháu ở lại đây...Chúng tôi sợ lắm.
Hai người phụ nữ vẫn còn kinh hoàng. Tôi ở lại với họ. Kafi cũng có vẻ bồn chồn không yên. Nó cứ quanh quẩn trong phòng. Cô Mathilde kéo một cái ghế cho tôi ngồi.
- Tôi rất biết ơn em đã ở lại đây... Coi mẹ tôi kìa, bà sợ quá rồi !...
Một giờ trôi qua trong yên lặng. Thỉnh thoảng bà bá tước lại đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, giờ đây hơi lạnh ban đêm đang tràn vào qua ô kiếng bị bể. Tôi xin phép rút lui để bà bá tước có thể lên giường ngủ. Nhưng bà nói bà thích ngồi trên ghế bành hơn.
Lại một giờ nữa trôi qua. Cuối cùng hai người phụ nữ bình tĩnh trở lại. Con ma cũng không thấy xuất hiện. Từ trước đến nay nó cũng chưa hề xuất hiện hai lần trong một đêm. Đồng hồ trên tường điểm 3 giờ. Tôi bắt đầu thấy buồn ngủ.
- Xin lỗi đã làm em mất ngủ. - Cô Mathilde nói - Nếu em biết sự có mặt của em và con Kafi quý đến chừng nào ! Bây giờ em có thể về phòng ngủ lại được rồi... Nhưng em để con Kafi ở lại đây với chúng tôi được không ?
Tôi cố giấu nỗi do dự của mình. Lỡ con ma trở lại, Kafi dám đuổi theo lắm... và trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra ! Không ! Nó không trở lại đâu !
Vậy là tôi để con chó ở lại và đi về phòng mình. Tôi đi vòng qua phía phòng Mady và đẩy nhẹ cửa nhìn vô. Cô bạn gái đang ngủ ngon lành, không hay biết chuyện gì cả. Có lẽ trằn trọc quá khuya vì đau mắt cá, sau đó cô đã ngủ thiếp đi.
Tôi trở về phòng, để nguyên áo quần nằm xuống nệm. Mấy phút trước đây tôi rất buồn ngủ, nhưng giờ thì không. Tôi nghĩ tới Kafi, nghĩ tới con ma. Quả tình là nó nguy hiểm, rất nguy hiểm.
Cuối cùng giấc ngủ chụp lấy tôi. Khi tôi mở mắt thì trời đã sáng trưng. Đồg hồ chỉ 8 giờ 30. Tôi chạy tới phòng Mady. Cô đã thức.
- Sao rồi Mady ?... Mắt cá ra sao rồi ?
- Đỡ nhiều rồi. Tớ mới đi một vòng quanh phòng. Tớ không còn cà nhắc nữa!... Nhưng cậu... cậu bị cái gì vậy ? Hình như cậu không ngủ thì phải.
- Ôi, đêm vừa rồi ngán quá!
- Con ma à ?
- Đúng. Nó hiện ra ở cửa sổ phòng bà bá tước. Tôi kể lại mọi chuyện. Mady gật đầu.
- Vậy cậu có thấy con ma đó không ?
- Khi chị Jacqueline gọi tớ, thì nó đã biến mất.
- Cậu không tin là ba người phụ nữ đó phát hoảng rồi thấy bậy chớ ?
- Chắc chắn là không... dù sao đi nữa thì ta cũng không có nằm mơ. Tớ nghe 3 tiếng súng nổ, và Kafi hốt hoảng trở về. Chắc chắn là có thấy ai đó trong vườn.
- Không biết bọn mình có giúp gì được cho bà bá tước không, hả Tidou ?
- Tớ cũng có nghĩ tới chuyện đó, nhưng mà...
Mady vội đưa một ngón tay lên môi. Có ai đó đập cửa. Chính là chị giúp việc Jacqueline, cô gái có thân hình lực lưỡng và mái tóc đen nhánh, đến hỏi thăm tin tức Mady.
- Chắc bà bá tước sẽ rất vui khi nghe tin cô hết đau chân. Nhưng nếu cô không muốn đi thì tôi sẽ đem đồ điểm tâm lại đây.
- Đừng, đừng... - Mady phản đối. Em đi được mà.
Chúng tôi cùng đi xuống phòng ăn. Bà bá tước và người con gái đang đợi. Kafi ở bên cạnh họ.
Nhìn mặt họ, tôi đoán là họ không ngủ được. Cả hai có vẻ vui mừng khi thấy Mady đã lành.
- Vậy là mấy cháu sắp từ giã bọn chúng tôi rồi. - Bà bá tước thì thầm.
Rồi nhìn xuống Kafi:
- Cả mày nữa, con chó ngoan ! Tiếc quá.
Lời than này hoàn toàn thành thật. Tôi liếc mắt về phía Mady và đoán Mady cũng nghĩ như tôi. Nếu hai người phụ nữ này muốn bọn tôi ở lại, bọn tôi cũng sẵn lòng. Bọn tôi đang nghỉ lễ và không cần phải về nhà gấp, vì mấy đứa bạn kia đã về báo với gia đình rồi. Chọc thủng được màn bí mật chung quanh con ma mang găng tay đỏ có thể là nguy hiểm, nhưng hấp dẫn biết bao!
Có lẽ vẻ do dự hiện ra trên gương mặt bọn lôi, nên cô Mathilde nói ngay:
- Hay là mấy em ở lại... được không ?
- Dạ... được. - Mady trả lời. - Bọn cháu cứ thể ở lại. Nhưng còn kẹt mấy người bạn kia. Bọn cháu không bao giờ xa nhau trong những kỳ nghỉ.
- À, ra vậy. - Cô Mathilde nói, - Mấy em muốn đi gấp vì mấy người bạn dó. Vậy tại sao không mời họ tới đây ?...
Bọn tôi không còn biết trả lời thế nào. Hai người phụ nữ này trơ trọi đến nỗi họ sẵn sàng mời một đám nhóc tới ở. Tôi giả bộ từ chối lấy lệ, viện cớ là bọn tôi có nhiều dự tính khác. Nhưng bà bá tước lên tiếng:
- Dĩ nhiên là tuổi trẻ không thích ở với người già. Nhưng ở đây mấy cháu tha hồ dạo chơi trong rừng!... Và chỉ khoảng mươi ngày thôi... ai biết nổi ?... Chúng tôi không đủ giường, nhưng nệm thì không thiếu... Mấy cháu thấy sao ?
Vậy là xong. Hột xí ngầu đã đổ ! Cả băng Chữ Thập Hung sẽ ở lâu đài Tàng cổ Thụ!
Chỉ còn việc báo cho lũ hạn biết. Vừa xong buổi điểm tâm, tôi đã nhảy lên xe phóng một mạch ra bưu điện Priolay. Mười lăm phút sau tôi đã bắt được liên lạc với bà vợ ông bán thịt, hàng xóm của Gnafron.
May quá trời ! Hề Xiếc đang có mặt tại cửa hàng thịt mua bánh mì ăn sáng
- A lô! Tidou đây. Tớ đang ở bưu điện Priolay.
Giọng của thàng Hề Xiếc hốt hoảng:
- Có chuyện gì vậy ?... Mady ? Nặng lắm sao ? "Hắn" không về được à ?
- Không. Mady lành rồi, Bọn tớ ở lại lâu đài, mấy cậu vù tới đây với tớ.
- Cái gì ? Cái gì ? Con ma...
- Ừ. Tối qua con Kafi suýt chết. Tớ không kể được trong điện thoại đâu. Nhưng cậu cứ tin đi. Ghê gớm lắm. Nhớ tạt qua kêu hết mấy đứa kia liền, và chịu khó ghé nhà tớ và nhà Mady báo giùm. Lấy giùm tớ mấy bộ áo quần nữa. Có thể bọn mình ở đây nhiều ngày đó... À, tớ quên, nhớ đem hết mấy cái còi siêu âm và máy bộ đàm nha.
- Còn máy ghi âm ?
- Cả may ghi âm nữa! Bọn tớ chờ đấy...