← Quay lại trang sách

Sáu Một đêm náo động

Đêm đã buông xuống, khi mấy đứa bạn tôi đem đủ đồ lề cho cuộc du ngoạn lớn: túi ngủ, lều, xoong chảo v.v... Guille vắng mặt, bà nội hắn bị bỏng nước sôi ở bàn tay, hắn phải về ở với bà để phụ giúp dọn dẹp nấu nướng. Trời ! Guille mà làm bếp ! Cái thằng không luộc được một cái trứng cho ra hồn ! Chắc chắn bà nội hắn phải coi chừng, nếu không muốn bị ăn xúp nêm đường thay vì nêm muối.

Tóm lại, chỉ có ba đứa tới. Bà bá tước đón tiếp bọn nó rất niềm nở, nhưng bọn nó cũng phải nằm nệm như tôi.

Từ sau hôm đó, không có gì xảy ra. Con ma không chịu xuất hiện, dù ở ngoài vườn! Du khách tới đông hơn thường lệ. Phải chăng vì bài báo ?... Hay vì tiết trời vẫn đẹp ?...

Ngay khi bọn bạn đến, Mady và tôi kể hết mọi chuyện. Gnafron ngạc nhiên tại sao cả hai đứa tôi và Kafi mà vẫn không chọc thủng nổi màn bí mật.

- Thì tớ chờ cậu đó- - Mady nói kháy - Chỉ mong sao bọn tớ đừng trông thấy Kafi bị bắn lủng bụng.

Ở lâu đài, người ta ăn tối khá sớm... vì sức khoẻ của bà bá tước già, và như sau này tôi mới biết, vì tiết kiệm dầu ! Tám phần ăn được dọn lên bàn, 5 cho bọn tôi, và 3 cho bà bá tước, cô Mathilde và thằng nhóc Michel. Thằng nhỏ đã kéo thêm một ghế đẩu cho Kafi ngồi bên cạnh nó.

Hai người phụ nữ nói cười vui vẻ, thậm chí còn nói chuyện khôi hài nữa. Nhưng khi Michel được người giúp việc dắt vào phòng ngủ, gương mặt họ trở nên đăm chiêu.

- Mấy em biết không. - Cô Mathilde tâm sự. - Trước mặt thằng Michel, bọn tôi phải giả bộ như không có chuyên gì. Nếu nó biết có ma, chắc nó chết vì sợ !...

Thằng nhỏ đi rồi, câu chuyện lại xoay quanh con ma mang găng đỏ, và Gnafron hỏi không thiếu một điều gì.

- Nếu bà và cô sợ như vậy, lại sao bà không biểu ông gác dan ngủ trong lâu đài ?

- Cũng có đêm ông ta vô đây ngủ, nhưng con ma xuất hiện và ông ta sợ xanh mặt... Rồi ở ngoài kia, vợ ổng ở một mình lại không hề chợp mắt!... Nghĩ cũng tội cho Crémieux! Con ma mang găng đỏ đã làm cho ổng sợ muốn phát điên, trong căn phòng trải thảm xanh đó.

- Phòng mà cháu mới ngủ hồi đêm đó à ? - Mady la lên.

- Phải. Khoảng 1 giờ sáng, cánh cửa bỗng mở tung. Ông ta nhìn thấy tấm vải phủ trắng toát, bàn tay đỏ như máu chĩa vào mặt.

- Con ma không nói gì sao ?

- Không nói một tiếng.

- Cửa phòng không khoá sao ?

- Ông bá tước, chồng tôi, đã lắp khoá có thể mở từ bên trong lẫn bên ngoài. Ống cho rằng không có gì bất cẩn hơn là giam mình vào một căn phòng mà lỡ gặp chuyện không may thì không ai ở ngoài vô cứu được.

- Tức là nếu ai đó có chìa khoá..., - Tondu lên tiếng, - đều có thể đi kháp nơi ?

- Đúng vậy...

- Chìa khoá để đâu hả bà ?

- Bởi vì chìa khoá như vậy thì không cần nữa, nên tôi cất hết trong tủ áo quần trong phòng tôi.

- Bà nói "cất hết trong tủ" thì bây giờ còn không ? - Mady hỏi.

- Mất hết rồi.

- Sao ? Mất trước khi con ma xuất hiện ư ?

- Tôi không nhớ đích xác lúc nào. Chỉ có tuần vừa rồi, khi định dùng để khoá cửa cho chắc thì tôi mới nhận ra là mớ chìa khoá đã mất.

- Nói một cách khác, - Tondu lại lên tiếng. - mấy cái chìa khoá này có thể bị con ma chôm mất !

Bà bá tước gật đầu, vẻ mặt hết sức rầu rĩ.

Yên lặng một lúc rồi bữa ăn tối lại tiếp tục - một bữa ăn quá ít ỏi làm cho cả năm đứa bọn tôi vẫn cảm thấy đói cồn cào. Tuy nhiên chuyện mấy chiếc chìa khoá làm bọn tôi chú ý. Tôi thử hỏi một câu:

- Bà có bao giờ nghi ngờ chị giúp việc không ?

- Jatqueline à ? Cậu không nói giỡn chớ ! Giọng con ma là giọng đàn ông, rất trầm.

- Cháu đồng ý. Chị ta không núp dưới tấm vải, nhưng chị ta có thể là tên đồng loã.

- Đồng loã với ai mới được chớ ? Jacqueline hơi khờ khạo một chút. Thậm chí khó mà biểu nó dọn một bữa ãn cho đàng hoàng ! Hơn nữa, tại sao nó lại giúp con ma ? Quyền lợi của nó đòi hỏi bọn tôi giữ nó ở đây!

Bữa ăn chấm dứt, bà bá tước hỏi tôi:

- Tối nay cháu cũng để con Kafi ở vói tôi chớ ?

Tôi đã chờ đợi câu hỏi này. Thiệt khó mà từ chối. Tuy nhiên, sau chuyện súng nổ ở trong vườn, làm vậy là đưa Kafi ra hứng lấy nguy hiểm. Bà bá tước chắc sẽ biểu Kafi rượt theo con ma...và những phát súng sẽ nổ !... Vì vậy, tôi đề nghị:

- Nếu cháu ở lại với Kafi trong phòng, bà có phiền không ? Như vậy cháu thấy yên tâm hơn. Và chắc bà cũng yên tâm hơn.

Dù lời đề nghị này có vẻ đường đột, bà bá tước tán thành ngay, không do dự.

- A! Vậy mà tôi không dám yêu cầu cháu. Hay lắm ! Hay lắm ! Chút nữa cháu và con chó lại đây.

Nói xong bà đứng dậy. Bọn tôi cũng phải làm theo, tuy mấy cái bụng của bọn tôi thì không thoả mãn chút nào. Trong lúc Jacqueline đi kiếm hai tấm nệm, thì bọn tôi đưa Mady về phòng, và ngồi nán lại một chút để thảo luận. Tất cả đều đồng ý về một điểm: con ma là một người quen thuộc trong lâu đài. Chính nó đã ăn trộm chùm chìa khoá trong tủ. Rõ ràng đó là một người đàn ông... nhưng không phải là ông gác dan, bởi vì giọng nói khác hẳn nhau. Nhưng chắc gì bà bá tước nhận xét đúng ? Với một chút tập luyện, Ông Crémieux này có thể sửa giọng. Đó là lý luận của Hề Xiếc. Hắn giải thích rằng chỉ cần nói qua một miếng vải là giọng nói có một âm sắc khác.

- Được rồi, đồng ý. - Bistòque nói - Nhưng còn động cơ thì sao ?

- Ngay lúc này thì tớ chưa rõ, nhưng bọn mình không nên bỏ sót lão Crémieux. Tối nay Tondu và tớ sẽ ngủ gần nhà lão gác dan với 1 cái máy bộ đàm để liên lạc với cậu đó, Bistèque à.

- Cũng được. - Mady nói - Nhưng nhớ đem túi ngủ theo. Trời lạnh lắm... ngủ trong phòng không có lò sưởi, tớ muốn run đây. À, mà tớ làm gì đây ?

- Câu còn xi-cà-que lắm! Cậu chỉ việc ngủ mà thôi.

Quyết định vậy rồi thì cứ làm vậy! Hai thằng bạn xách túi ngủ, máy bộ đàm, kín đáo đi ra vườn bằng cửa hông. Sau khi Mady đã rút vào căn phòng trải thảm xanh khép cửa lại, tôi dắt Kafi đến phòng bà bá tước.. Tôi gõ nhẹ vào cửa và nói bằng giọng thiệt nhỏ:

- Cháu đây. Cháu với con Kafi đây.

Bà bá tước nằm trên một cái giường gỗ rất rộng. Căn phòng có một lò sưỏi lớn ấm áp. Ô cửa kiếng bể đã được thay. Tôi đi rảo quanh phòng, xem xét. Lò sưởi chật không ai có thể chui qua được. Đoạn tôi nói bà bá tước mở hết mấy cái tủ để chắc là không có ai trong đó. Tôi nhìn xuống cả dưới gầm giường, dưới đi văng, lật cả mấy tấm thảm lên để coi có gì khả nghi hay không. Không có gì bất thường.

Nói tóm lại, ngưòi ta chỉ có thể bước vô phòng bà bằng cửa trổ ra hành lang, hoặc bằng cửa sổ trổ ra khu vườn.

- Đúng vậy.

- Còn cô Mathilde ngủ ở đâu, thưa bà ?

- Từ hồi có chuyện ma, Mathilde ngủ trong phòng Michel để coi chừng nó.

Tôi không còn việc gì khác hơn là nằm đài ra đi văng, Kafi nằm dưới chân tôi. Một thời gian khá dài trôi qua trong sự yên lặng tột cùng - sự yên lặng của một khu rừng vắng. Trong căn phòng, chỉ còn ánh sáng của cây đèn ngủ. Tồi cảm thấy rất buỏn ngủ vì đêm trước mất ngủ. Nói như Guille, phải cần có 6 quc diêm mới chống nổi mí mắt của tôi lên.

Mười một giờ, rồi mười một giờ rưỡi. An tâm bởi sự có mặt của Kafi, bà bá tước ngủ. Chẳng mấy lúc, đã có tiếng ngáy... Trời ơi ! Một bà bá tước lại ngáy.

Một giờ sáng ! Tôi dã cố hết sức nhưng vẫn cứ ngủ gà ngủ gật. Thôi kệ, đã có Kafi ! Hễ có một chút xíu gì bất thường là nó tỉnh ngay lập tức.

Tôi không biết tôi đã ngủ được bao lâu khi thình lình, xuyên qua đám mây dày đặc của giấc ngủ, tôi nghe tiếng Kafi gừ nho nhỏ. Tôi ngồi nhỏm dậy. Chắc chắn có ai đó đứng sau cánh cửa mở ra hành lang. Tôi đăm đăm nhìn nắm đấm cửa, chờ nó xoay.

Rồi bỗng môt giọng nói nhỏ cất lên:

- Mở cửa cho tớ ! Tidou !... Tớ đây !

Chính là Mady, mặc áo quần ngủ, đi chân trần.

- Chuyện gì vậy, Mady ?

- Có... ma ! Nó mới vô phòng tớ. Nó nhìn tớ hàng cặp mắt đen ngòm, và xỉa một ngón tay đỏ lòm vào mặt tớ !

- Nó có nói gì không ?

- Nó không nói một tiếng... Còn dễ sợ hơn là nó nói ! Tớ sợ đến nỗi không dám nhìn vào hành lang sau khi nó đi, Tidou à.

- Trong cơn hoảng loạn. Mady quên mất, nói lớn tiếng, Bà bá tước ngồi dậy, hai tay túm chặt lấy mền.

- Trời ơi ! Chuyện gì vậy ? - Bà hốt hoảng hỏi, khi nhìn thấy gương mặt thất thần của Mady.

- Trong phòng cháu !... mới đây thôi !... Nó đã xuất hiện...

- Nó dọa cả cháu nữa sao ?...

- Nó không nói gì, chỉ đưa ngón tay chỉ vào cháu thôi.

Lúc này thì cô Mathilde cũng đã chạy tới, mặt đồ ngủ. Bà bá tước nói ngay:

- Con nghe không, Mathilde ? Nó đã đến trong phòng cháu gái này. Nó đã thề là không để cho ai yên mà !... ủa, vậy là nó biết căn phòng này có người ở hay sao ?

Nhưng thình lình, đằng sau cánh cửa mà bà Mathilde vừa khép lại, Kafi nhận ra tiếng bước chân. Nó vội vã lao tới.

- Nó đó! - Bà bá tước hốt hoảng la lên. - Bây giờ nó tới để nhát tôi đó!

Tôi mở toang cánh cửa ra, sẵn sàng ra lệnh cho Kafi chồm lên. Nhưng đó chỉ là chị Jacqueline, mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù.

- Bà bá tước ! Bà bá tước !... Nó vừa mới vô phòng cháu. Lần này cháu sợ quá. Nếu cứ như vậy mãi chắc cháu không ở lại đây giúp việc cho bà được nữa đâu !

Chị giúp việc thả người rơi xuống một cái ghế, không chịu trở về phòng mình. Tôi bèn chạy về phòng bọn tôi. Bistèque đang ngồi áp tai vào máy bộ đàm.

- Bistèque! Con ma vừa mới xuất hiện.

- Còn Kafi ?

- Không! Con ma không có vô chỗ bà bá tước. Nó vô phòng Mady và chị Jacqueline. Cậu có liên lạc với Vua Còi và Đầu Trụi đó chớ ?

- Bọn nó không thấy gì hết, cũng không nghe gì hết, ngoài tiếng động của lũ thú rừng.

- Còn ông gác dan ?

- Không có ai ra khỏi căn nhà bên cổng hết. A, vậy con ma không phải là người trong lâu đài ! Vậy thì nó là ai ?