Bảy
Nghĩ cho cùng thì tức thiệt. - Vua Còi càu nhàu - Bọn mình có năm đứa, với một con chó có tài đánh hơi phi thường, vậy mà không bắt nổi con ma mắc dịch đó.
Bistèque nói:
- Nhưng nó ma lanh quá! Nó biết hết việc gì xảy ra ở lâu đài. Nó biết là tối nay Thủ Lãnh và Kafi ngủ ở buồng bà bá tước. Vì vậy nó không chịu tói đó mà lại tới biểu diễn trước mặt Mady và Jacqueline, tin chắc là hai người này sẽ hoảng vía lên không dám phản ứng gì cả. Tondu suy nghĩ rồi hỏi tôi:
- Cậu thử nhớ chính xác là lúc nào bà bá tước biểu cậu ngủ trong phòng bả?
- Thì vào cuối buổi ăn tối, sau khi chị giúp việc dắt thằng nhỏ Michel đi ngủ, cậu không nhớ sao?
- Nhứt định là con ma có nghe. Nếu người hầu bà bá tước là một tên quản lý khách sạn, chớ không phải là một cô gái, tớ đặt y vào vòng nghi vấn ngay lập tức. Nói cho cùng biết đâu là Jacqueline.
- Không! - Bistèque ngắt lời. - Giọng Jacqueline chát chúa như tiếng còi. Chị ta không bắt chước giọng đàn ông được đâu. Hơn nữa, chị ta sợ con ma đến nỗi muốn xin nghỉ việc.
Chúng tôi đang ngồi nói chuyện ở một ghế đá trong vườn, dưới ánh mặt trời chói chang, còn cô Mathilde đang hướng dẫn du khách xem tranh. Trời vẫn đẹp như ngày hôm qua, nhưng hơi nóng đôi chút. Đám du khách lúc này đã khá đông, đang đứng ngắm nghía mặt tiền lâu đài, bình luận đủ thứ. Bỏng nhiên một phụ nữ đưa tay lên chỉ về phía vườn.
Cả bọn chúng tôi đều quay về hướng đó.
- Con ma! - Tondu la lên.
Đúng! Một bóng người trắng toát đang lập lờ sau các thân cây đàng xa. Bảy, tám người khách quay lại nhìn, người thì có vẻ thú vị, người thì sợ sệt, nhứt là phụ nữ. Một người đàn ông nhún vai mỉa mai:
- Không biết họ có định bày trò để hấp dẫn người hiếu kỳ không? Còn tôi, tôi chỉ thấy buồn cười!
Nếu có Kafi ở đây thì tôi và nó đã lao về phía con ma. Hiện nay nó đang chơi với thằng Michel trong lâu đài.
Con ma xuất hiện không lâu, Sau khi đi vài vòng tha thướt, nó biến mất. Đám du khách đứng chờ thêm một lát rồi cũng chán chường bỏ đi.
- Phải tới coi nó núp trong vườn hay trèo qua tường tẩu mất rồi. - Hề Xiếc nói.
Bọn tôi tiến tới. Khu vườn ở phía này chỉ toàn là bụi cây.
- Như vậy rõ ràng là con ma không phải Crémieux hay chị Jacqueline. - Mady nói.
- Tại sao? - Bistèque hỏi.
- Bởi vì khi con ma xuất hiện, ổng đang đứng canh cổng. Còn chị Jacqueline thì dẫn khách xuống thềm.
Thay vì sáng tỏ ra, màn bí mật lại tối thêm. Hay là phải tin như ông du khách hồi nãy: đây chỉ là một trò dàn cảnh của bà bá tước để câu khách.
- Không. - Mady dứt khoát. - Không thể có chuyện đó!
Bọn tôi trở vô lâu đài. Người hầu gai đang lau nền nhà sau khi khách về.
- Vô phòng mình đi, - Maddy đề nghị - Ở đó ít lạnh hơn ngoài vườn.
Cô tra chìa, vì trước khi đi cô đã khóa lại.
Nhưng vừa mới đẩy cửa ra, Madly ngừng lại nửa chừng.
- Ôi! Cái gì trên giường tớ vậy? … Một tờ giấy!
Tôi ngăn Mady lại:
- Đừng đụng, Mady. Để tớ!...
Đó là một tờ giấy trắng xé ra từ một cuốn sổ tay gáy lò xo, bởi một bên mép nó có răng cưa. Tôi lấy 2 ngón tay nắm nhẹ lấy nó để không ảnh hưởng tới mùi mà Kafi sẽ ngửi. Ai đó đã dùng bút bi viết những dòng chữ như sau:
"ĐI! ĐI!... MẤY NGƯỜI ĐI HẾT ĐI! CẢ CON CHÓ NỮA!... NẾU KHÔNG!...”
Chữ viết bằng tay, rất khó đlọc, chắc là bằng tay trái để người ta không nhận ra nét chữ. Rõ ràng kẻ nào hăm dọa đã có chìa khóa căn phòng này.
Tôi đưa tờ giấy cho Kafi ngửi, nhưng nó lắc đầu như muốn nói: "Tớ không ngửi thấy gì hết". Vậy là tên viết thư đã mang găng tay. Phải chăng hắn biết Kafi là con chó trinh thám có thể tìm ra người bằng cách ngửi mùi?
Lần này Mady không giấu được vẻ lo sợ. Tại sao tên kia lại chọn phòng cô?
- Làm gì bây giờ? Mấy cậu thấy có cần phải đi không?
- Không, - Hề Xiếc đáp, - tên này nguy hiểm dó, nhưng nó sợ bọn mình và... sợ cả Kafi!... Đừng quên nó đã bắn vô Kafi một lần... và thêm một điều nữa, nó bắn... rất dở! Vì bắn hụt cả ba phát.
Lý luận của Hề Xiếc nghe rất được. Con ma sợ bọn lôi. Nhưng đó có phải là một lý do xứng đáng để đưa Kafi ra trước nỗi nguy hiểm nữa hay không?
- Ở lại đi. - Bistèque và Tondu lên tiếng - Chỉ cần cẩn thận hơn nữa. Phải khám phá cho ra câu chuyện ma dỏm này.
Bọn tôi bàn tính cách canh phòng đêm nay.
- Tớ đề nghị thế này, - Bistèque bỗng lên tiếng - tối nay bọn mình đều thức hết. Gnafron, Tondu và tớ phục kích trong lâu đài ở 3 địa điểm cách quãng nhau. Thủ Lãnh, cậu tới phòng bà bá tước, chắc chắn bà sẽ bắt cậu ở lại đó, cùng với Kafi như đêm qua... Nhưng cậu đừng có nằm trên đi văng, mà tìm một chỗ núp cho thiệt kín, dĩ nhiên với con Kafi nữa,- để cho con ma tưởng bà bá tước chỉ có một mình. Rồi khi nó mò vô phòng, cậu đừng chần chờ gì nữa, cậu và con Kafi nhảy lên túm cổ nó!
- Nhất trí! - Mấy đứa bạn kia kêu lên. - Cần phải làm cho xong việc.
Buổi ăn tối bắt đầu sớm như thường lệ, khá yên tĩnh bởi vì có mặt bé Michel. Bồn chồn nhứt trong bữa ăn là con Kafi. Thay vì ngồi yên trên ghế đẩu mà Michel kê cho nó, Kafi cứ nghiêng cổ dòm qua dĩa ăn của bọn tôi. Nó cựa quậy hoài.
- Con Kafi tối nay sao vậy? - cô Mathilde hỏi.
Còn sao nữa? Nó đói! Hồi trưa nó chỉ ăn có một tô xúp tí tẹo! Cả hai người phụ nữ, cả chị Jacqueline, quen cho con chó Lu Lu tí hon của họ ăn, không hề nghĩ rằng một con thú to cỡ Kafi đòi hỏi một lượng thức ăn gấp đôi.
- Tội nó chưa! - bà bá tước nói, - Có lẽ nó đói. Còn cái gì cho nó ăn không? À, còn vài lon thịt bò hộp mua mấy tháng trước...
Tôi thấy không vui khi đem cho Kafi những thứ thức ăn như vậy. Nhưng Kafi đang đói. Nó nhìn tôi với vẻ van nài! Thôi được. Chắc mấy lon thịt hộp này chưa hư đâu. Bà bá tước rung chuông gọi người hầu gái dắt Kafi xuống bếp... Lát sau nó quay lui, vừa đi vừa liếm mép, dưới cặp mắt sáng rỡ của thằng nhóc Michel.
Bữa ăn lại tiếp tục, hai người phụ nữ đóng trò vui vẻ trước mặt Michel. Sau khi thằng bé đi, họ lại trở nên nghiêm trang. Đúng như bọn tôi chờ đợi, bà bá tước yêu cầu tôi dắt con chó tới ngủ ờ phòng bà đêm nay.
- Còn sớm lắm, - bà nói - một giờ nữa cháu tới nghe.
Trong khi chờ đợi, bọn tôi quay về phòng Mady bàn bạc...
- Thủ Lãnh, cậu tìm chỗ núp trong phòng bà bá tước. - Hề Xiếc nói. - Còn tớ, tớ sẽ ra ngoài vườn. Mấy cậu nói là ông gác dan không có đính líu gì tới con ma, tớ không tin.
- Tớ, - Tondu nói. - tớ mới tìm được một góc tường trong hành lang, không xa phòng chị Jacqueline bao nhiêu. Tớ sẽ núp ở đó.
- Còn tớ, - Bistèque tuyên bố. - tớ sẽ...
- Không, - Mady cắt ngang, - tớ không chịu ở một mình đâu. Tớ sợ lắm. Dù tớ có tự nhủ với mình là con ma này- chỉ là một người trùm vải trắng, tớ vẫn cứ sợ. Bistèque à, cậu ở dây canh chừng với tớ đêm nay. Cậu có máy bộ đàm để liên lạc với Gnafron đó không?
- Thôi được, tứ sẽ chiều theo ý Mady. Cậu và tớ sẽ ở chung một chỗ để canh chừng.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói với Gnafron:
- Không, Hề Xiếc à, cậu đừng lấy máy bộ đàm. Có chuyện gì bọn tớ cũng không chạy ra kịp đâu. Đưa cho Thủ Lãnh tốt hơn. Nếu con ma xuất hiện từ phòng bà bá tước hắn sẽ gọi cho bọn tớ ngay lập lức và tớ với Tondu sẽ chạy tới liền.
Đã tới giờ đi tới phòng bà bá tước. Tôi ra hiệu cho Kafí, nhưng nó nằm yên không nhúc nhích. Đây không phải là thói quen của nó. Mãi cho tới khi thấy tôi định bước ra, nó mới vùng đứng dậy.
- Lạ thiệt! - Mady nói, - Có vẻ nó bịnh... Thôi chắc là lon đồ hộp! Nó hư rồi!
Tôi cúi xuống con Kafi, đúng, nó bịnh! Cứ từng chập, nó lại rướn cổ ra như thể muốn ói.
Sao tôi lại ngu đến nỗi để nó ăn một lon thịt hộp mua từ đời kiếp nào!
- Phải cho nó uống sữa, - Bistèque nói. - Đó là món giải độc hay nhứt.
Cùng với Mady, tôi kéo Kafi xuống bếp bởi vì nó đi không nổi nữa. Jacqueline đang ở đó, tôi hỏi xin sữa. Bình thường chị ta không thích Kafi, nhưng lần này có vẻ mủi lòng:
- Đúng rồi, nên cho nó uống sữa. Nhưng xui quá, hết sữa rồi. Cho nó uống thuốc tiêu mặn đi. Nó sẽ giúp tiêu hoá món thịt khốn kiếp đó.
Chị ta đổ một nhúm bột trắng vào trong tô nước, và Kafi đã uống cạn một hơi dù mùi khó chịu. Ngay sau đó, con chó có vẻ bớt đau, nhưng khi tôi muốn dắt nó đi thì nó đi không nổi. Tôi có nên ở lại với nó không? Đành không tới phòng bà bá tước nữa...
- Đừng. Không can gì đâu. Kafi không chết vì một chút xíu này đâu. Để tớ và Mady lo cho nó. - Bistèque nói.
Tôi để Kafi ở lại. Bà bá tước đang bồn chồn vì tôi tới trễ. Bà rất buồn khi nghe tin Kafi: bà trông cậy ở nó nhiều hơn ở tôi! Tôi trấn an bà bằng cách chỉ cho bà thấy cái máy bộ đàm.
- Cái máy gì vậy? - Bà hỏi.
Bà không hề biết tới máy bộ đàm. Sống cô đơn trong toà lâu đài, không truyền hình, không ra-đi-ô, bà tựa như lạc hậu cả thế kỷ. Khi tôi giải thích rằng nhờ cái máy này tôi có thể liên lạc với mấy đứa bạn ở chỗ khác, thì bà an tâm hẳn.
Cũng như dêm trước, tôi nằm dài trên đi văng và cương quyết không để cho giấc ngủ lôi đi, vì đâu còn Kafi ở đây để thức tôi dậy nữa. Nhưng rồi tôi nghĩ lại. Nếu con ma từ vườn tới phía cửa sổ, thì nó nhận ra tôi mất.
Tôi nói với bà bá tước là tôi muốn núp trong tủ áo quần của bà, kê sát tường, đối diện với giường ngủ. Bà miễn cưỡng chấp nhận, làm như thể không thấy tôi, bà trơ trọi thêm một chút.
Vậy là tôi chui vào tủ quần áo. Nó rất rộng mà chỉ có vài bộ áo quần đang treo thôi. Tôi khép cửa tủ lại. Cùng với thời gian, cánh cửa tủ đã nứt một đường đài, và dán mắt vào đó, tôi có thể nhìn thấy một phần gian phòng, cái giường, cái cửa sổ... nhưng không thấy được cửa lớn.
Chuẩn bị cho một cuộc chờ đợi lâu đài, tôi ngồi xuống tựa vào vách tủ. Tôi ngồi vậy chưa được 5 phút thì bỗng giật mình: Có ai đó gõ cửa - hai tiếng, hai tiếng, rồi hai tiếng nữa!
- Vô đi. - Bà bá tước nói khi nhận ra ám hiệu.
Đó là chị giúp việc. Chị ta xin lỗi vì đem trà cúc tới chậm.
- Mấy người khách trẻ của bà làm tôi bị chậm. - Chị ta nói - Thêm nữa, con chó của họ bị bịnh nên tôi phải chăm sóc nó, rồi quên.
Sau đó chị ta rút lui. Bà bá tước có vẻ không buồn ngủ, nhìn qua khe nứt tôi thấy bà cựa quậy nhiều lần. Rồi bà gọi nhỏ:
- Cháu còn ở đó phải không?... Cháu không ngủ chớ?...
- Dạ, bà cứ yên tâm. Cháu đang thức canh chừng đây!
Cuối cùng bà ngủ thiếp đi và cất tiếng ngáy làm tôi mắc cười. Không! Nhất định tôi không quen mấy bà bá tước ngáy lúc ngủ!
Một giờ trôi qua, rồi một giờ nữa. Hình như mấy cây kim đồng hồ của tôi không muốn chạy. Tôi buồn ngủ muốn chết đi được. Để cho tỉnh, tôi đứng dậy, nhưng mấy cái áo móc trong tủ không khác gì mấy cái quả lắc đồng hồ làm tôi vướng víu hết sức. Hơn nữa, đứng vậy lại cao hơn khe nứt. Tôi lại ngồi xuống, mắt hướng về phía cửa sổ, nơi bóng đêm hiện ra một màu xanh sẫm.
Tôi vừa mới coi đồng hồ một lần nữa thì hình như có tiếng động. Cánh cửa lớn đang mở ra từ từ, ai đó đang rón rén bước vào phòng, tiến về phía bà bá tước chắc đang ngủ say vì bà ngáy rất to.
Tôi nắm lấy cái máy bộ đàm và gọi rất nhỏ, hầu như là một tiếng thở:
- Alô! Bistèque! Alô!...
Không có tiếng trả lời. Thằng bạn tôi đi đâu rồi cà? Tôi ngu thiệt. Lẽ ra phải báo hắn biết là không nói to được đâu. Làm gì bây giờ? Tôi không kịp suy nghĩ, một chùm sáng của ngọn đèn bấm đã chụp lên giường bà bá tước. Ngọn đèn rọi ngay mặt bà bá tước, làm bà lóa mát, giật mình nhỏm dậy. Tôi nhìn thấy vẻ mặt bà hết sức kinh hoàng. Bà há miệng ra nhưng không kêu được một tiếng. Tôi không trông thấy con ma nhung nghe rõ ràng tiếng nó cất lên: "Bà bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ, tranh của bà là tranh giả!... Bà không được quyền đánh lừa người xem. Nếu bà cứ tiếp tục lường gạt như vậy, bà sẽ gặp tai họa!".
Giọng nói rất trầm, hầu như là trống rỗng. Yên lặng một lát rồi giọng nói cất lên một lần nữa:
- Bà bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ...
Không chần chờ nữa, tôi nắm lấy cái máy bộ đàm, lấy hết sức gào lên:
- Alô! Bistèque! Tới ngay!
Tôi phóng ra khỏi tủ, nhưng vướng ngay vào một cái áo móc! Khi tôi liệng được nó đi và chạy ra tới cửa, thì con ma đã chạy biến về phía hành lang, và tông vào chị giúp việc đang hối hả chạy tới. Chị ta đang la làng vì sợ.