← Quay lại trang sách

Tám Mady ghi được một điểm

Còn đang mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù, Jacqueline giải thích rằng con ma đã vào phòng chị vài phút trước đây, và chị ta đã tháo chạy. Trong chớp mắt, cả lâu đài náo loạn, mọi người đều tụ tập ở hành lang: bà bá tước, cô Mathilde, chị Jacqueline, Bistèque, Tondu và tôi. Chỉ thiếu có thằng Hề Xiếc, lúc này đang núp đâu đó ngoài vườn canh chừng con ma một cách vô ích.

Tôi giải thích những gì xảy ra trong phòng một cách không mấy tự hào.

- Tại sao cậu không gọi ngay lập tức khi thấy cửa mở ? Bistèque hỏi.

- Tớ có gọi đó chứ, nhưng tớ phải nói rất nhỏ, cậu không nghe thấy sao ?

- Chắc bọn tớ vừa mới bỏ máy vì Kafi ói, trời ơi, xui quá !

Về phần Tondu với lỗ tai thính, hắn cũng đang giận sôi lên vì ngủ quên trong góc tường và không trông thấy gì cả.

Nói cách khác là bọn tôi đã làm hỏng bét hết ! Con ma thấy tôi chui từ tủ áo quần ra rồi. Thôi chỉ có mỗi việc là kêu Hề Xiếc về. Chắc hắn đang ngổi run cầm cập vì lạnh ở đâu đó ngoài vườn.

- Để tớ đi kêu nó. - Bístèque nói.

Vàí phút sau Gnafron có mặt. Hắn cũng nổi khùng khi nghe mọi người kể chuyện, nhưng rồi hắn cũng đem tới một chi tiết mới:

- Tớ núp ở gần nhà người gác cổng. Ở đó tớ không thấy ai đi ra cả, nhưng khoảng 1 giờ rưỡi, cánh cổng sắt kêu ken két và tớ thấy một bóng người..

- Đàn ông hay đàn bà ?

- Đàn bà... bả không tới từ phía lâu đài mà từ phía làng đi tới, bên kia khu rừng. Lúc đó tớ nghĩ chắc là vợ của người gác dan bởi vì bà bước vô ngôi nhà.

- Đúng đó. - Cô Mathilde lên tiếng. - Bà ta vừa mới về Priolay thăm một người anh em bị bịnh.

- Đi về khuya vậy à ? - Gnafron ngạc nhiên hỏi. - Lạ thiệt !

Rồi hắn quay về phía tôi:

- Con ma xuất hiện lúc mấy giờ ?

- Khoảng 1 giờ.

- Nói cách khác, vợ người gác dan đã về nhà sau khi con ma biến mất...

- Một sự trùng hợp thôi. - Cô Mathilde nói - Hơn nữa em vừa mới nói là bóng người đó từ phía làng tới chớ đâu phải từ lâu đài ra. Mấy em không nghi bà Grimieux chứ ?... Bả đâu có nói được giọng đàn ông ?

Rõ ràng là mọi việc rối beng. Tôi chỉ còn muốn tới thăm Kafi. Mady nói là nó bị ói. Con chó vẫn ở trong tình trạng cũ, tuy nhiên nó vẫn giương đôi mắt hiền lành nhìn tôi như muốn nói: “Tớ không biết chuyện gì xảy ra với tớ, Tidou à, nhưug tớ chẳng ưa chút nào... Đúng đó, chẳng ưa chút nào..."

Sau đó, tôi cùng Kafi và mấy người bạn nằm dài trên đệm vì mệt. Khi trời sáng, tôi tới tìm cô Mathilde ở trong phòng khách. Tôi hỏi cô có viện thú y nào ở gần đây không.

- Có. Ở Pont- d’Aain. Trước đây ổng hay chăm sóc cho con Lulu.

- Có xa không cô ?

- Khoảng 10 cây số, phải đi qua làng Priolay.

Hồ Xiếc cùng tôi chở Kafi đi. Viên y sĩ còn trẻ, vẻ mặt cương nghị.

- Con chó đẹp quá! - Ông nói ngay khi thấy Kafi- - Nó bị gì vậy ?

Tôi giải thích là nó bị nhiễm độc bởi một lon thịt hộp cũ.

- Loại thịt hộp này đây. - Gnafron vừa nói vừa đưa ra hai lon thịt hộp mang theo.

Viên thú y xem xét hai cái lon, rồi mở nắp ra ngửi. Tôi cũng ngửi thấy một mùi bình thường, thậm chí là dễ chịu.

- Lon thịt này có vẻ còn tốt. Nó chưa có lên men... Con chó của em có dấu hiệu nhiễm độc hồi nào ? Sau khi ăn thịt có lâu không ?

- Dạ hầu như ngay lập tức.

- Em có cho nó uống gì để chữa không ?

- Tụi cháu muốn cho nó uống sữa, nhưng lại không có sữa.

- Ồ, tiếc quá!

- Người giúp việc của bà bá tước có cho nó uống một nhúm thuốc tiêu mặn hòa với nước.

Viên thú y mỉm cười:

- Cái đó thì không có hại gì. Nhưng thuốc tiêu mặn dùng để trị ăn khó tiêu chớ không phải để giải độc !

Rồi nhìn thấy tôi lo lắng, ông đặt một bàn tay lớn vai tôi:

- Em cứ yên tâm. Con chó không nguy hiểm đâu. Mạch nó vẫn bình thường, và mũi nó không nóng. Tôi kê cho em một toa thuốc rồi em ghé tiệm thuốc mà mua.

15 phút sau, bọn tôi lại chạy trở về với gói thuốc trong túi.

Tôi đã bớt lo cho Kafi nhưng càng lúc càng bối rối.

- Như vậy không phải vì lon thịt hộp. - Gnafron nói.- Con Kafì đã nuốt một thứ gì khác. Cái gì vậy cà ?

Đó cũng chính là câu hỏi mà tôi nghĩ tới.

Tại lâu đài, mấy đứa bạn tôi đang nôn nao chờ đợi, nhứt là Mady. Khi tôi kể lại lời nói của viên thú y, cô kêu lên:

- Tớ đã ngờ vậy mà. Đây không phải là một vụ ngộ độc mà là một vụ đầu độc !

- Cậu nói có chứng cớ gì không ?

- Hồi nãy, khi chị giúp việc mắc dọn phòng, tớ có xuống la cà ờ dưới bếp... Tớ có mở thử tủ lạnh: vần còn sữa, có hai chai sữa trong đó ! Một chai đầy, một chai lưng. Tớ đã hỏi cô Mathilde, cô cho biết chị Jacqueline vừa mới mua hôm qua. Vậy tại sao chị ta nói là hết sữa khi mình hỏi !

... Chưa hết, ở dưới gầm tủ, tớ tìm thấy một hộp thuốc chuột. Trong một lâu đài lớn và xưa cũ như thế này, điều đó không có gì bất thường. Nhưng cái hộp này vừa mới được khui. Vậy là nó ở đó không lâu. Nhưng khi nói chuyện với cô Mathilde, tớ biết được con chó Lulu trước đây sàn chuột giỏi đến nỗi không còn một con chuột nào cả. Cậu có thấy tất cả những chuyện này kỳ không ?

- Nói tóm lại. - Gnafron lên liếng. – Cậu nghi ngờ chị Jacqueline muốn khử con Kafi... Cậu cũng nghĩ là chị ta vác súng bắn nó ở trong vườn hay sao ?

- Không. Mấy phát súng đó không phải chị ta bắn, bỏi vì lúc đó chị ta đang ở cạnh tớ, trong phòng bà bá tước ! Và cũng không phải chị ta là con ma hôm qua trong vườn, vì lúc đó chị ta đang đứng trên thềm nhà... Nhưng có thổ chị ta là đồng loã.

Bistèque lắc đầu:

- Tớ thấy chị Jacqueline có vẻ khờ khạo lắm...

- Không nên quá tin ở bề ngoài. - Mady đáp lại. - Có thể chị ta lừa bọn mình. Cả sáu đứa mình đều lầm về vẻ quê mùa cục mịch của chị ta.

Nghĩ cho cùng, điều đó có thể lắm. Chị giúp việc này có thể nghe chúng tôi nói chuyện ở bàn ăn. Có lẽ chị ta đã nghe lỏm ở sau cánh cửa phòng Mady nữa. Ai biết được chị ta dem trà cúc cho bà bá tước rất trễ để biết được chắc chắn không có ai ở trong phòng bà ?

Mady vừa mới ghi được một điểm, vẻ khù khờ của chị giúp việc đánh lừa bọn tôi như nó đã đánh lừa bà bá tước và bà Mathilde. Nhưng chị ta tiếp tay cho con ma thì có lợi ích gì ? Tại sao lại hành hạ những người chủ đã đối đãi rất tốt với mình.

Tondu gãi cái đầu trọc:

- Phải đặt kế hoạch khác đi. Cậu nghĩ thế nào, Thủ Lãnh ?

Tôi nghĩ sao à ? Tôi đã nghĩ kỹ rồi:

- Trước hết cứ để cho mọi người tưởng là Kafi còn bịnh rất nặng. Thứ hai, không được nói gì ở bàn ăn, để Jacqueline không biết được kế hoạch của bọn mình. Thứ ba, nằm yên không cựa quậy, đêm nay và có lẽ đêm sau nữa...

- Cậu nói là kế hoạch, tớ thấy chỉ toàn chờ là chờ. - Gnafron bực bội. - Chính xác là cậu muốn chờ cái gì mới được chớ ?

- Chờ cho đến lúc con ma không còn e ngại bọn mình nữa. Đó là cách duy nhất để làm cho nó bị Kafi thộp cổ, ngay khi Kafi mạnh trở lại. Nhớ nghe. Không được hô một tiếng. Cứ để mọi người, cả bà bá tước lẫn cô Mathilde, tưởng là Kafi sắp chết. Nếu bọn mình ở lại lâu đài, đó là vì Kafi quá yếu, không thể chở đi được. Các bạn hiểu chưa ?