Chín Ích lợi của máy ghi âm
Theo kế hoạch, bọn tôi tránh nói chữ "thuốc độc" trong bữa ăn, dù câu chuyện hầu như tập trung về Kafi. Trước mắt mọi người, nó bị nhiễm độc vì lon thịt hộp, tình trạng rất nguy kịch. Hai mẹ con bà bá tước cảm thấy mình phần nào có lỗi nên rất rầu rĩ. Về phần thằng Michel, nó vẫn đặt cái ghế đẩu dành cho Kafi ngồi, rơm rớm nước mắt. Còn chị Jacqueline tỏ ra xúc động, làm tôi tự hỏi hay là Mady ngờ oan cho chị. Cô bạn của bọn tôi đôi khi có linh tính rất "ngon", nhưng cũng có khi lầm. Hai lon thịt hộp được viên thú y khám không hư, nhưng còn lon cho Kafi ăn ?
- Về phần hộp thuốc chuột, như phần lớn những phụ nữ khác, có thể chị ta rất sợ chuột. Biết đâu chị ta mua về một hộp để thuốc chuột cho đỡ bực, mà không cho chủ biết ?
Dĩ nhiên, chuyện hai chai sữa trong tủ lạnh còn đó ! Chị ta đã nói láo. Nhưng vẫn giải thích được: vì bà bá tước rất tiết kiệm nên chị ta sợ bị rầy là phí phạm nếu cho một con chó như Kafi uống sữa, chắc chắn nó uống không ít.
Tất cả mớ lý lẽ đó cứ quay cuồng trong đầu tôi, trong khi bọn tôi tấn công một đĩa thịt bò xào cà rốt... với cà rốt nhiều hơn thịt bò.
Bữa ăn chấm dứt, lấy cớ là chăm sóc cho Kafi, bọn tôi trở về phòng. Tondu, Bistèque và Hề Xiếc cũng tỏ ra nghi ngờ linh tính của Mady như tôi. Thấy Mady tỏ ra mếch lòng, Tondu xoa dịu:
- Mady ơi, cậu đừng giận. Bọn mình cần phải có một bằng cớ chắc chắn mới được.
- Ví dụ như cái gì ?...
- Chẳng hạn như bọn mình tìm được một vật gì đó có thể buộc tội Jacqueline.
- Như tấm vải có đục lỗ và hai cái găng tay đỏ chớ gì ?
Coi, coi, Mady... - Tôi lên tiếng. - mình tìm thử coi có thư từ, đơn phiếu gì đó... để có thể lần ra manh mối không !
Chờ khi Jacqueline đi mua hàng ở Priolay, bọn tôi lẻn tới phòng chị ta. Căn phòng không khoá. Trong phòng không có gì nhiều, một cái giường, một tủ gỗ sơn trắng, một cái bàn, mấy cái thau và một lu nước, như những căn phòng chưa có nước máy.
Không có gì khả nghi!... Mady bực bội nói rằng điều này không có nghĩa gì cả. Nếu Jacqueline dính vô vụ này, thì chị ta không ngu đến nỗi để phơi ra những thứ có thể tố cáo chị ta. Chắc chắn chị ta phải giấu kỹ chỗ khác.
Trước khi đi ra tôi muốn tìm một vật gì có thể giúp cho Kafi đánh hơi.
- Hãy lấy một chiếc vớ. - Mady nói - Đây nè chiếc vớ này vừa mới được cởi ra, chưa giặt.
- Tốt lắm. - Tôi nhét chiếc vớ vào trong túi.
Bọn tôi trở về phòng. Kafi vẫn chưa khá hơn nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cần phải chờ thêm ít lâu. Làm cái gì đây ? Bọn tôi rủ nhau chơi bài. Nhưng đầu óc đứa nào cũng để đâu đâu, cứ đánh lộn hoài làm Gnafron cằn nhằn miết. Thình lình, xấp bài còn ở trên tay tôi ngừng lại. Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
- Sao vậy ? - Tondu hỏi. - Long thể bất an à ?
Tôi nắm lấy cánh tay Hề Xiếc:
- Nè, Gnafron ! Cái máy ghi âm ! Cậu có đem đó chớ ?
Ở trong túi xách của tớ. Cậu định làm gì ?
- Bây giờ thì chưa... nhưng tối nay...
Mấy đứa bạn nhìn tôi. Chắc vẻ mặt tôi buồn cười lắm. Nhưng bọn nó không vặn vẹo tôi thêm câu nào.
- Thôi!... Mai mấy cậu sẽ biết. Còn bây giờ đánh hết ván bài này rồi đi ăn tối, bảy giờ rồi.
Bữa ăn vẫn cứ đạm bạc như mọi khi, bọn tôi chắc sắp chết hết vì đói. Kafi không đi theo, đúng như kế hoạch. Cũng như lần trước, câu chuyện tập trung về nó.
- Kafi còn bịnh sao ? – thằng Michel lo lắng hỏi.
- Bịnh lắm!
- Em thăm nó được không ?
- Hôm nay thì chưa!... Có lẽ ngày mai.
- Lâu quá. – Thằng nhỏ thở đài. Bà bá tước cũng có vẻ não lòng không thua gì nó.
- Vậy là, - Bà nói khi thằng nhỏ đi ngủ, - tối nay cũng không có con chó trong phòng tôi, phải không ?
- Cũng không có cháu nữa, thưa bà...
-.. Ôi, cháu bỏ tôi một mình sao ?
- Cháu phải chăm sóc con Kafi. Nó sắp chết. Nó chỉ chịu uống thuốc do chính tay cháu đưa. .
Bữa ăn chấm dứt. Mọi người về phòng, trong lúc chị giúp việc dọn dẹp. Tôi bước theo bà bá tước trong hành lang.
- Xin lỗi bà, cháu có một việc nói riêng với bà. Tối nay cháu không đến, nhưng sẽ có một cái khác thay.
- Một người bạn của cháu hả ?
- Dạ không. Một cái máy ghi âm.
- Trời dất ơi ! Cái đó là cái gì ? Tôi có nghe đến nó nhưng không hiểu gì cả.
- Một cái máy để ghi lại tiếng nói của con ma !
- Nó sẽ bảo vệ tôi bằng cách nào ?
- Nếu nó ghi được tiếng nới của con ma, nó giúp ta khám phá ra điều bí mật.
- Cái máy đó có lớn lắm không ? Ị
- Dạ, nó không lớn hơn một hộp đường. Cháu sẽ đặt nó ở dưới giường của bà. Bà đừng lo... Chỉ có điều cháu xin bà: bà hãy làm bộ lơ đãng quên đóng cửa tủ.
Bà bá tước trợn mắt ngạc nhiên:
- Sao vậy ?
- Để con ma thấy rõ là bà ở một mình. Sau chuyện đêm vừa rồi, chắc nó đâm ra nghi ngờ ! Khoảng mấy giờ sáng thì bà dậy ?
- Tôi dậy sớm như phần lớn các người già... khoảng 7 giờ.
- Lúc nào thì chị giúp việc tới dọn phòng cho bà ?
- Sau khi dọn ăn sáng, khoảng 9 giờ.
- Vậy thì cháu sẽ tới lấy máy vào khoảng 8 giờ. Bà đùng nói một tiếng nào hết nghe.
Bà bá tước tội nghiệp không hiểu cho lắm những gì tôi muốn làm, nhưng bà đồng ý. 15 phút sau tôi đến đặt máy ghi âm dưới giường bà. Sau đó tôi tới gặp tụi bạn. Bistèque muốn hỏi thêm về kế hoạch của tôi. Nhưng tôi giả bộ chăm sóc cho Kafi để làm... lơ. Vì mất ngủ mấy đêm trước nên đứa nào cũng thấy mệt. Gnafron, vốn tính nóng nảy, ngủ trước tất cả mọi người...
Bọn tôi ngủ rất say, mãi đến khi những tiếng nện thình thịch vào cánh cửa mới làm bọn tôi giật mình choàng dậy. Lại là chị giúp việc Jacqueline, mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù, tới kêu cứu:
- Lẹ lên !... Con ma... Bà bá tước xỉu rồi !...