← Quay lại trang sách

Mười Lục soát đến tận hầm

Bọn tôi chạy tới nơi. Bà bá tước đã tỉnh dậy. Người con gái đang đùng khăn tay thấm nước vỗ nhẹ lên hai thái dương của bà. Lợi dụng lúc mọi người không chú ý và Jacqueline đi pha một tách trà nóng, tôi cúi xuống lượm cái máy bỏ vào túi. Qua những lời kể lắp bắp của bà bá tước, tôi biết con ma đã xuất hiện và lặp lại lời đe doạ tới ba lần, làm bà ngất đi vì sợ.

Bọn tôi về phòng. Tôi cho lui băng, rồi cả bọn cùng nghe. Một chuỗi âm thanh gồm những tiếng động nhỏ, ngắt quãng, đều đặn, làm mấy đứa kia sửng sốt, không đoán ra được là cái gì.

- Cái gì vậy ? - Mady hỏi.

- Cậu không đoán nổi đâu... bà bá tước ngáy!

Cả bọn không ngăn nổi tiếng cười. Cũng như tôi, cả bọn đều nghĩ một bà bá tước mà ngáy thì thiệt là thiếu quý phái ! Nhưng đột nhiên tất cả đều nín thở. Tiếng ngáy đột ngột tắt để nhường chỗ cho một tiếng ré vì sợ.

- Và rồi một giọng nói trầm, rỗng, cất lên:

- "Bà bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ, tranh của bà là tranh giả !... Bà không được quyền đánh lừa người xem. Nếu bà cứ tiếp tục lường gạt như vậy, bà sẽ gặp tai hoạ"

Sau đó là một quãng yên lặng ngắn. Rồi giọng nói lại cất lên: "Bà bá tước...".

Ba lần, lời đe doạ được lặp lại, rồi người ta nghe như một tiếng động nhỏ, rồi một tiếng kêu: bà bá tước kêu cứu !

Bistèque tò mò nhìn tôi:

- Rồi sao ?

- Chờ chút, cậu sẽ hiểu.

Tôi lại cho chạy lui băng để nghe lại lời con ma nói:

"... bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ... tranh của bà là tranh giả...".

- Mấy cậu không thấy gì sao ? - Tôi hỏi.

- Không! - Tondu nói. - Ngoài việc nó cứ nói hoài một câu.

- Thì đúng là vậy, con ma cứ lặp đi lặp lại không sai một chữ. Làm như thể nó không biết nói gì khác.

Tôi tháo đồng hồ đeo tay ra để theo dõi kim chỉ giây. Cả ba lần, khoảng cách giữa từng tiếng, từng câu y hệt nhau.

- Đúng rồi! - Bistèque la lẽn. - Tớ hiểu rồi. Đây là một giọng nói được ghi âm. Cho lui băng nữa đi, Thủ Lãnh.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một câu nói được thu bằng bằng máy ghi âm nhỏ mà con ma giấu dưới lớp vài và cho chạy lúc nào tuỳ ý. Mady tuyên bố giọng đắc thắng:

- Không nhất thiết con ma là một người đàn ông, có thể đó là một phụ nữ... Jacqueline!

- Không. Không phải Jacqueline. - Bistèque phản đối - Chị ta mắc tiễn khách trên thềm khi con ma xuất hiện ngoài vườn mà!... Cậu quên sao ?

- Cũng không phải là người gác dan. - Tondu noi. - Ổng đang đứng trước nhà, mà con ma thì lấp ló sau mấy gốc cây.

- Cũng không phải vợ ổng, - đến phiên Gnafron nói. - bả từ Priolay trở về lúc con ma vào phòng bà bá tước.

A ! Vậy ra tôi vừa khám phá một chuyện giựt gân, để rồi không tiến được một bước nào cả. Dù sao ý nghĩ con ma có thể là một phụ nữ làm đứa nào cũng phải suy nghĩ. Tôi thọc tay vào túi: cái vớ cũ vẫn còn. Tôi đưa mắt nhìn Kafi, hình như nó khá hơn trước. Vậy là tôi đưa cái vớ ra cho Kafi ngửi. Kafi bảnh thiệt, cái năng khiếu trinh thám của nó vùng lên lập tức, nó đứng dậy vây đuổi.

- Nó đi được rồi, - Gnafron nói. - nhưng phải cẩn thận và đừng làm ồn... cũng đừng đi đông quá !

- Đồng ý ! Cậu đi với tớ, Hề Xiếc !

Sau khi lắng tai nghe ngóng rất kỹ, hai đứa tôi bước ra hành lang. Lúc đó khoảng 3 giờ sáng. Bà bá tước đã ngủ lại, bọn tôi nghe tiếng bà ngáy khi đi ngang qua phòng, cô Mathilde chắc cũng đã ngủ. May làm sao, trăng vẫn còn, một làn ánh sáng nhẹ xuyên qua các cánh cửa sổ, nên không cần phải bật đèn bấm. Kafi dắt chúng tôi đi về phía phòng người giúp việc, rồi từ đó dò dẫm đi nhiều nơi trong lâu đài: phòng khách, phòng ăn, tiền sảnh... Không có gì lạ !

Thình lình, khi tôi dắt nó đi ngược về phía cửa phòng Jacqueline, Kafi bỗng dừng lại trước một cánh cửa, rõ ràng không phải là cửa phòng. Tôi thận trọng xoay nắm đấm.

- Một cầu thang ! - Gnafron nói nhỏ. – Một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Bọn mình xuống coi.

Đó là một cái hầm rộng, trần và nền đều ẩm ướt, chất 5 hoặc 6 thùng ton-nô lớn, chắc là để chứa những thứ rượu ngon vào thời huy hoàng xa xưa của dòng họ.

- Toàn là thùng rỗng thôi. - Vua Còi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào mấy cái thùng, âm thanh trống rỗng vang lên nho nhỏ.

Trong một góc, chất một đống khoai tây đã nẩy mầm, một mớ vỏ chai, một cái kệ gỗ chất đủ thứ lộn xộn: chai, lọ, ly, chén, lon đồ hộp...

Kafi đánh hơi, sục sạo khắp nơi, nó tìm thấy dấu vết của người hầu gái: chị ta đã xuống đây nhiều lần để lấy khoai tây.

- Coi Kafi kìa! – Hề Xiếc bỗng nói nhỏ. - Nó tìm thấy cái gì ở sau thùng ton-nô đằng kia.

Bọn tôi quay lại. Cái thùng đó cũng trống không như những cái kia. Tôi nhấc thử lên: vẫn còn một ít nước ở trong đó. Gnafron chạy lại cùng tôi dịch cái thùng qua một bên. Kafi phóng tới. Nó lôi ra một tấm vải trắng có đục lỗ và một cặp găng tay đỏ bằng cao su mà người ta mang khi giặt áo quần.

Chúng tôi nhìn nhau sững sờ. Tấm vải và cặp găng của con ma ! Kafi đã chứng tỏ Jacqueline từng xuống đây giấu đồ sau thùng gỗ. Không lẽ chị ta lại đóng cái vai dị hợm của con ma mang găng đỏ.

- Để mọi thứ lại chỗ cũ, như thể bọn mình chưa tìm thấy gì cả, - Gnafron nói. - rồi lên nói cho tụi nó biết.