Mười một Đuổi bắt đến tận chân tường
Mady đã ghi dược một điểm sau khi giả thiết là chị giúp việc có dính líu tới vụ này. Gnafron và tôi... hay đúng hơn là Kafi, vừa mới ghi thêm một điểm thứ hai, khi khám phá ra tấm vải trắng và cặp găng tay đỏ. Tuy nhiên như chúng tỏi đã suy luận, Jaequeline không thể là con ma. Vậy thì ai ?
- Tối mai mình sẽ biết, - Gnafron nói. - bằng cách phục kích trong hầm rượu. Hầm rỗng, có nhiều thùng bự, núp rất dễ. Bị bất ngờ tên... ma sẽ không kịp phản ứng đâu.
- Nếu lỡ đó chỉ là chị Jaequeline đi lấy vải đưa cho con ma thì sao ?
- Bọn mình sẽ bắt chị ta thú nhận là đồng lõa.
Cả bọn tán thành. Tối nay Bistèque, Tondu, Gnafron và tôi sẽ núp trong hầm rượu, còn Mady ở trong phòng với cái máy bộ đàm để liên lạc trong trường hợp có gì khả nghi.
Đúng rồi, đã đến lúc phải lột mặt nạ tên tội phạm ! Đêm trước bà bá tước đã xỉu vì quá sợ. Thêm một lần nữa, bà có thể nguy đến tính mạng. Có cần nói cho bà biết không ?
- Chỉ nói cho bà biết về tấm vải và cặp găng. - Mady nói. - Không nên cho bà biết là chị hầu gái dính tới vụ này. Bà sẽ tưởng tượng chị ta tìm cách đầu độc bà như Kafi mất !...
Vậy là tối đó, sau khi ăn xong, bọn tôi trở về phòng như không có chuyện gì. Trước mắt mọi người, Kafi vẫn luôn luôn bịnh nặng.
Rồi khoảng 10 giờ, khi mọi người đã đi ngủ, bốn đứa tôi lặng lẽ xuống hầm rượu. Mỗi đứa tìm một chỗ núp cho thích hợp. Trong khi chờ đợi, tôi gọi cho Mady nhiều lần. Cô đang lo lắng vì phải ở một mình. Khoảng 11 giờ, cô gọi điện cho tôi:
- Alô! Tidou ! Tớ không yên tâm lắm nếu ở trong phòng. Tớ muốn tới núp trong góc tường hành lang như Tondu hôm trước. Cậu đừng lo... Tớ không ngủ dâu!
Mười hai giờ !... Một giờ sáng !... Bọn tôi dựa lưng vào tường yên lặng, ngái ngủ. May thay còn có Kafi ở dưới chân cầu thang để báo dộng.
Hai giờ !... Hai giờ rưỡi !... Bọn tôi vẫn ngồi trong bóng tối. Tondu dã ngủ, tôi nghe tiếng thở đều đều ở chỗ hắn núp. Rồi Bistèque cũng ngủ ! Chỉ còn Gnafron và tôi còn thức... và Mady nữa, thỉnh thoảng tôi nghe giọng nói của cô thì thào trong máy trò chuyện với tôi để khỏi thấy trơ trọi ở trên kia.
Ba giờ !... Mọi lần con ma đã xuất hiện sớm hơn. Tối nay nó không đến sao ?... Hay là, dù đã được dặn kỹ, bà bá tước vẫn vô ý nói lộ cho Jacqueline biết ?
- Phụ nữ nhiều chuyện lắm. – Gnafron thì thầm với tôi - Tớ không tin được !. .. chắc "tiêu" rồi. Nhưng thình lình có tiếng "tíc" nhỏ trong máy bộ đàm.
Chuyện gì vậy ? Mady vừa mới gọi cách đây chưa đầy 3 phút mà ! Tôi áp máy vào tai.
- Alô ? Tidou ? Alô !...
Giọng nói nhỏ đến nỗi tôi không nghe được.
- Alô! Mady ! Có chuyện gì vậy ?
Giọng cô vẫn quá nhỏ, tôi nghe được lõm bõm: "tiếng động... hành lang... cánh cửa".
Rồi thình lình cô la lớn trong máy:
- Lẹ lên! Lẹ lên ! Nó đó !
Tôi lay mạnh 2 tên Bistèque và Tondu đang ngủ gà ngủ gật:
- Lên mau!
Bọn tôi phóng lên vừa đúng lúc để thấy một bóng trắng toát đang leo lên cửa sổ trổ ra công viên.
- Nó đó! - Mady từ trong góc tường chạy ra.
- Bắt lấy nó!
- Được ! Cứ đứng đó ! - Tôi vừa la, vừa chạy.
- Giữ máy bộ đàm !
Chỉ một cú nhảy, bốn đứa tôi phóng ra ngoài vườn với Kafi.
- Đàng kia! Nó chạy đàng kia. - Hề Xiếc la to.
Kafi cũng đã thấy bóng trắng: nó phóng tới trước. Nhớ lại chuyện dã xảy ra trước đây tôi la lên:
- Kafi!
Hình như bọn tôi chạy nhanh hơn con ma vì nó vướng tấm vải. Nhưng lạ thay, sau khi chạy về phía cổng như muốn thoát ra ngoài, con ma bỗng quẹo vào phía trong vườn... hướng về chỗ đã hiện ra cho du khách thấy lúc ban ngày, định leo lường trốn thoát hay sao ?...
Không! Nó chui vào đám bụi rậm rồi đột ngột biến mất như thể... một con ma !
- Coi chừng! - Tondu nói. - Cứ tiến một cách cẩn thận !
Lời khuyên không phải là vô ích, vì ngay lúc đó, một tiếng súng nổ... rồi một tiếng súng nữa. Trong bóng tối của khu vườn, làm sao con ma nhắm được bọn tôi ? Hay nó chỉ bắn doạ ?
Bọn tôi nằm bẹp xuống đất. Tôi rỉ tai Gnafron:
- Tìm cách bao vây nó từ xa. Ít nhất cũng phải biết nó chạy đi đâu, nếu nó bỏ chạy.
Rồi nhẹ nhàng lôi cái máy bộ đàm ra, tôi gọi .nhỏ:
- Alô ? Mady ?
- Alô! Tiđou! Tớ nghe đây.
- Cậu đang ở đâu ?
- Trong phòng tớ.
- Bọn tớ bao vây con ma rồi. Nó có súng. Không thể tấn công nó được. Cậu chạy lẹ ra làng, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chưa đầy một phút sau, tiếng xe gắn máy rồ lên, cho biết Mady đã ở trên đường ra cổng. Nhưng đúng lúc cô bước xuống xe để mở cánh cổng sắt, chúng tôi nghe tiếng cô réo gọi. Cô gặp ma ư ?
- Tidou !... Kafi !... Cứu tớ với !
Máu dồn lên mặt, tôi lao về phía cổng cùng với Kafi và nhìn thấy một người đàn ông đang nắm lấy hai cổ tay Mady. Cô đang vùng vẫy tuyệt vọng. Trời đất ơi ! Lão gác dan !
Trông thấy Mady gặp nạn, không cần đợi lệnh tôi, Kafi phóng thẳng lên người gã đàn ông, và chỉ một cú táp, đã giật bay vai áo của gã. Hoảng hồn, gã gác dan lắp bắp:
- Tôi... tôi... đâu có hại cổ !.. Tôi chỉ muốn giữ cổ lại!... Đi một mình... một cô gái nhỏ !... một mình.. trong rừng... đêm khuya.,. nguy hiểm lắm..
- Nguy hiểm vì con ma phải không ? Còn ông, ông làm gì giờ này ?
- Tôi... tôi nghe tiếng súng. Vì vậy tôi muốn giữ cô này lại... Mấy cậu hiểu...
Đúng rồi ! Tôi hiểu ! Cái giọng nói, cái thái độ cho thấy gã đàn ông nói láo. Gã là một tên tòng phạm. Nghe tiếng xe gắn máy gã biết bọn tôi đi cầu viện và gã muốn chặn lại.
Để Kafi gầm gừ doạ gã, tôi nói với Mady:
- Cậu đi đi ! Mau lên nghe:
Rồi với Kafi kè kè một bên, tôi dắt tên gác dan tới chỗ ba cậu bạn đang canh chừng mấy bụi rậm.
- Con ma không nhúc nhích. - Bistèque thì thào. - Làm gì bây giờ ?
- Chờ thôi!
Thời giờ dài đăng đẵng. Cuối cùng, có tiếng xe gắn máy ! Mady mất không quá 15 phút để tới Priolay rồi trở về ! Thở hổn hển, cô thông báo:
- Rồi ! Cảnh sát tói ngay !
Đúng vậy ! Cô nói chưa dứt lời thì một tiếng máy xe lớn hơn, vang động cả rừng – một chiếc xe Jeep dừng lại ở cổng, đèn pha sáng lóa. Hai người cảnh sát nhảy xuống, trong đó có một hạ sĩ. Họ tiến ngay về phía bọn tôi.
- Nó vẫn còn núp trong bụi. - Tondu giải thích. - Mấy ông coi chừng, nó có súng!...
Hai người cảnh sát đưa mắt nhìn bóng đêm, nghe ngóng, rồi rút súng ra cầm tay. Đúng lúc đó gã gác dan nhảy xô tới giữ họ lại:
- Đừng !... Đừng bắn !...
Rồi gã hướng về phía bụi rậm:
- Đừng bắn !... Cảnh sát đó!
Chúng tôi đứng đợi, đứa nào cũng thở dốc vì hồi hộp. Viên hạ sĩ bước tới một bước:
- Đầu hàng đi !
Bất thình lình từ dưới bụi cây một con ma dễ sợ nhô ra: một con ma trắng toát, hai tay đỏ lòm, 2 hốc mắt đen thui. Nó là ai ?
Tim đập thình thịch, bọn tôi chờ dợi. Hình như viên hạ sĩ cũng ngập ngừng... Rồi lẹ như chớp, ông giật tấm vải ra khỏi con ma. Mady thốt lên một tiếng:
- Ổi!
Cả năm đứa tôi nhận ra ngay người đứng trước mặt: vợ lão gác dan !