Mười hai Hai + Một = Một !
Bốn giờ sáng ! Hai cảnh sát dẫn vợ chồng gã gác dan vào phòng khách của lâu đài. Mẹ con bà bá tước đã có mặt từ hồi nào. Thấy hai người giúp việc đi giữa hai cánh sát, họ không tin ở mắt mình.
- Bà và cô muốn biết con ma là ai không ? - Mady lên tiếng - Nó đây!
Bà bá tước có một cử chỉ kinh hoàng:
- Sao ? Angèle ? Không thể được !...
- Thưa bà bá tước, - viên hạ sĩ nói, - chính mụ ta núp dưới tấm vải.
- Không ! Không! Lầm rồi ! Con ma nói giọng đàn ông mà !
- Giọng đàn ông! Thưa bà, đúng. Nhưng bà coi đây: một cái máy ghi âm giấu dưới áo... và cả một cây súng nữa !
Tôi lôi cái máy ghi âm từ túi áo mụ ta ra, rồi cho băng chạy. Một giọng nói vô cảm vang lên: "Bà bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ ! Tranh của bà là tranh giả...".
Vừa nghe câu nói này bà bá tước đã run lẩy bẩy.
- Thôi ! Thôi ! - Bà vừa la lên vừa rơi phịch xuống ghế.
Tôi tưởng bà xỉu. Nhưng bà lại mở mắt ra, ngước nhìn mụ gác dan.
- Angèle, chị đã ở với tôi biết bao nhiêu lâu rồi !... Tại sao... Tại sao...
Rồi bà lại quay qua nhìn Cremieux:
- Còn anh! Anh biết chuyện vợ anh chớ ?
- Chắc chắn biết, thưa bà. - Mady nói. - Hồi nãy ông ta đã chặn cháu lại, không cho đi kêu cảnh sát !
Yên lặng kéo dài. Hai người phụ nữ không rời mắt khỏi hai kẻ giúp việc bỉ ổi của họ.
- Coi nào, coi nào, Cremieux ! - Cô Mathilde lên tiếng. - Nói đi ! Nói là không phải vậy đi !
Gã không nói và tôi cũng như mấy đứa bạn kia biết rằng gã sẽ không nói một tiếng. Tôi quay qua mấy viên cảnh sát:
- Bọn cháu biết một người có thể nói...
- Ai ?
- Chị Jaequeline, người giúp việc nhà này.
- Sao ? - Cô Mathilde lại kêu lên. - Jacqueline cũng biết nữa à ? Nhưng...
- Cô ta ở đâu ? - Viên hạ sĩ ngắt ngang.
- Trong phòng của nó. Chắc nó ngủ...
Nhờ bà đánh thức cô ta dậy. Bọn tôi muốn hỏi.
Cô Mathilde đi ra. Một sự yên lặng nặng nề lại tràn ngập gian phòng. Trong lòng tôi đầy thắc mắc. Chắc chắn Jacqucline có dính líu, nhưng chị ta đóng vai trò gì đây ?
Giây lát sau, cô Mathilde quay trở về, gương mặt lơ láo, thông báo:
- Jacqueline !... Biến đâu mất rồi!... Cửa sổ phòng nó mở toang !... Chắc nó vừa mới đi thôi... Giường nó còn ấm.
Mấy đứa tôi nhìn nhau. Vậy là Mady không lầm. Jacqueline có tham gia vào vụ này. Chị ta đã tự tố cáo mình khi chạy trốn.
- Phải bắt chị ta lại ! Tới đây, Kafi !
Bọn tôi chạy về phía phòng Jacqueline. Cánh cửa sổ mở toang ra khu vườn đầy bóng tối. Tôi đưa cho Kafi ngửi cái vớ cũ, nó hiểu ngay lập tức. Nó phóng ra cửa sổ và bọn tôi theo nó.
- Tìm đi Kafi ! Tìm đi !
Con chó chạy về phía cổng rồi nửa đường ngừng lại, tôi hiểu ngay. Khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đậu gần cổng, chị ta đã sợ và quẹo về hướng khác. Kafi rà mũi dưới đất, chạy tới chân tường rào. Nó ngẩng dầu lên ngửi ngửi mấy viên đá, và bọn tôi biết rằng chị ta leo lên đây. Tondu nói ngay:
- Để lớ leo lên lưng cậu, Tidou !
Nhưng đúng lúc đó, Kafi lại sủa lên vài tiếng nho nhỏ cho biết là kẻ chạy trốn đã tìm chỗ khác.
- Đúng ! Đúng rồi! - Tondu vừa nói vừa nhảy xuống đất. - Chỗ này quá cao chị ta leo không nổi.
Kafi chạy thêm chừng 100 mét nữa dọc theo bừ tường rồi dừng lại, hai tai nó vểnh về phía trước như muốn nói có người.
- Bật đèn lên đi, Thủ Lãnh! – Gnafron la lên.
Tôi quét một đường dọc theo chân tường, và thình lình thấy một bóng người nằm sóng sượt trên đất, cánh tay gập lại. Jacqueline ! Tondu cúi xuống:
- Không có vết máu: chị ta không bị thương. Chắc chị ta leo lên đây rồi bị tuột tay rớt xuống. Lay chị ta dậy đi.
Tôi vỗ mấy cái khá mạnh lên mặt Jacqueline, chị ta mở mắt ngơ ngác như không biết điều gì xảy ra. Chị ta đưa mắt dáo dác nhìn quanh rồi cuối cùng nhận ra bọn tôi. Một tia nhìn hoảng hốt loé lên trong mắt chị ta, nhưng chị ta giấu đi rất nhanh và hỏi bằng một giọng ngây thơ rất ư là... đóng kịch:
- Có chuyện gì vậy mấy em ?
- Con ma kêu tụi tui kiếm chị. - Hề Xiếc nóng nảy độp ngay.
- Cảnh sát hỏi chị. - Tôi nói.
- Cảnh sát ?... Ở đâu ?
- Ở trong thùng ton-nô dưới hầm rượu. – Hề Xiếc vẫn còn nổi quạu.
- Ở lâu đài !... Chị biết tại sao rồi.
- Tôi ?...
Không nói nữa, tôi nắm lấy cánh tay chị ta. Chị ta vùng vẫy rất dữ để thoát.
- Vô ích, chị không chạy khỏi Kafi đâu.
Biết kháng cự thêm cũng vô ích, chị ta ném một cái nhìn thù nghịch về phía Kafi, tuy nhiên khi tới lâu đài, chị ta thụt lui một bước khi thấy hai vợ chồng tay gác dan đứng giữa cảnh sát. Chị ta quay mặt đi để tránh cái nhìn của hai mẹ con bà bá tước.
- Jacqueline!... - Bà bá tước kêu to. – Jacqueline ! Cả cô nữa !..
Mọi người yên lặng. Ba kẻ giúp việc "trung thành" đang cúi gằm mặt. Đứng hơi xa một chút, bọn tôi chờ đợi. Cuối cùng màn bí mật cũng được vén lên.