← Quay lại trang sách

Sáu Lâu đài có hai ngọn tháp-

Saint-Foy ư?... Trong khu ngoại ô mà tôi đã tìm thấy Kafi? Toi lặng người bàng hoàng. Song, bây giờ không phải là lúc tìm hiểu xem đó có phải chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên không. Một sự kiện nghiêm trọng sắp xảy ra, ở trên đồi cao kia, phải hành động khẩn trương thôi.

Corget quyết định tôi và Gnafron, những người đã biết địa điểm đó sẽ không chạm trễ lên đồi để khám phá "ông chủ" bí hiểm đó và những âm mưu hắn ta đang rắp tâm hành động.

Thời tiết âm u kinh khủng, xám xịt, nặng mây, làm cả thành phố chìm ngập trong bóng tối. Lao xuống dốc mà chẳng cần đạp, chúng tôi đã tới được bến sông Saône đầy sương mù.

Cuối cùng thì Saint-Foy kia rồi! Gnafron phát hiện ra trước tam biển chỉ tên phố: phố Dragonne. Đó là một con đường kiều nông thôn cong cong giống như con phố nhà tôi, ở đoi Chư Thập Hung. Song trên phố không hề có những ngôi nhà hình hộp mà toàn là những biệt thự sang trọng, được gìn giữ sang sửa rất chu đao.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy ngôi nhà với hai tháp nhọn được trang trí rất đẹp, nóc lợp đá hoa cương.

Phía trước ngôi biệt thự là một khu vườn cảnh nhỏ, bao bọc bởi bức tường đá chạm. À đúng rồi, bức tường này đây! Hôm trước lúc đi ngang qua tôi đã cất tiếng gọi Kafi rất nhiều lần. cồng ra vào bằng sắt rèn rất đẹp, mở ra phía gara ôtô, một tám biền đồng được đánh bóng rất trau chuốt, có chạm cái tên: CH.MARNIER

Đề không bị phát hiện, tôi nhanh chóng chạy qua, Gnafron bám theo sau. Có đúng là trong ngôi nhà này đang chứa đựng âm mưu gì không? Tôi không tin vào điều đó lắm. Vừa nãy thôi, lúc lên dốc, chúng tôi đã quyết định rõ rằng sẽ bấm chuông cửa với bất cứ cái cớ nào, hỏi chỉ dẫn chẳng hạn. Song giờ đây chúng tôi lại nhủn chí. Tòa nhà tĩnh lặng đẹp đẽ này khiến chúng tôi e sợ.

- Không thể thế được, - Gnafron thầm thì với tôi. - gã Xoăn nhầm đấy!

- Nhưng gã nói rõ là phố Dragonne, ngôi nhà có hai tháp mà!

Gnafron lắc đầu:

- Cậu biết tớ đấy, Tidou, tớ đâu có nhút nhát. Song tớ cũng không dám bấm chuông! Tot hơn là nên đi hỏi han ai đó, một người bán hàng chẳng hạn.

Thế là bọn tôi tới trung tâm ngoại ô, vừa tới nơi Gnafron đã sà ngay vào một cửa hàng bánh mì - đồ ăn nguội.

Cửa hiệu rất đẹp, mới tinh. Hai bà khách đang mua hàng. Một có vẻ giản dị đang thanh toán tiền hai chiếc bánh mì bự mà bà vừa nhét vào chiếc túi lưới thực phẩm. Bà kia trông rất quý phái, sực nức mùi nước hoa, mặc một chiếc áo măng tô lông cừu màu đen, đang hỏi mua một chiếc bánh ngọt:

- Một chiếc bánh trứng đường xứ Bavie tưới rượu anh đào nhé! Tất nhiên là với loại rượu anh đào ngon nhất của các vị rồi!

Nhìn vào vẻ nhũn nhặn của bà bán hàng, có thể đoán ngay ra đây là một khách hàng rất "sộp".

- Bà có thể tin tưởng ở tôi, thưa bà Marnier, nó sẽ ngon tuyệt trần! Khi nào tôi có thề bảo người mang nó lại cho bà ạ?

Bà Marnier ư!... Bà chủ của ngôi biệt thự đẹp đẽ có hai ngọn tháp! Tôi liếc mắt trao đồi ngắn gọn với Gnafron.

- Sáng mai. - Người đàn bà trả lời.

Vừa lúc đó có một thằng bé bước vào cửa hiệu, dắt theo một con chó lùn batxê.

Bà bán hàng hói:

- À, con chó của ông bà thế nào rồi ạ?... vẫn chưa tìm thấy sao?

- Chưa... mà tôi cũng mặc kệ. Một trò ngông của ông chồng tôi ấy mà! Đột nhiên ông ấy nảy ra ý định kiếm một con chó becgiê. Song, ông ấy cũng như tôi, ghét súc vật lắm!

- Thế thực ra con chó nó chuồn mất như thế nào ạ?

- Hôm Noel, lúc từ Lyon về, khi ấy tôi đem nó theo trong ôtô. Tôi vừa vào nhà thì nó nhảy phắt qua tường rào, và tôi chẳng bao giờ trông thấy lại nó nữa. Thế là ranh nợ!

Tới đó, bà ta dựng cồ áo măng tô lên rồi đi ra. Gnafron và tôi sững người bàng hoàng, không còn biết minh vào cửa hiệu làm gì nữa. Bà bán hàng phải hỏi chúng tôi cần mua gì tới hai lần.

Cầm mấy chiếc bánh mì nhỏ trên tay, chúng tôi lại lững thững bước đi trên vỉa hè. Vậy ra Kafi đã "đào tẩu" từ chính nhà cái bà quý phái này đây - bà vợ của "ông chủ" bí hiểm!... và gần như chẳng cần bà nói ra cũng tin được điều đó! Họ đã đi mua Kafi trong khi cả hai người cùng không yêu thích gì súc vật?

Sự phát hiện này làm chúng tôi sửng sốt, bánh mì nghẹn lại trong họng và tôi không tài nào nuốt nồi. Tất cả mọi sự trong vụ việc này bí hiểm tới mức thà đừng có cố tìm hiểu còn hơn!

- Dù sao "ông chủ" này cũng chắc chắn không phải la người đàn ông mặc áo khoác ghi. - Gnafron nhận xét.

- Tại sao?

- Nếu vậy gã Xoăn đã mang thẳng Kafi đến cho ông ta chứ việc gì phải đem đến nhà ông lái buôn chó.

Tôi khuyên Gnafron hãy chịu khó chờ vài phút đã để bà khách hàng kỳ lạ kia về nhà, rồi hai đứa sẽ quay trở lại phố Dragonne. Bọn tôi vừa tới đầu con đường nhỏ, chỗ dựng xe đạp, bỗng một chiếc ôtô đỗ xịch trước lâu đài. Gã đồng bọn của gã Xoăn chăng? Hai đứa nhanh chóng chạy lại quan sát. Trong bóng đêm mờ mờ đã bắt đầu bao trùm, chúng tôi thấy một người đàn ông bước xuống xe.

- Chính gã ta đấy! - Gnafron thì thầm. - Tớ đã nhận ra gã, đúng là bạn gã Xoăn.

Gã vừa bấm nút chuông thì có một người bước ngay ra từ trong biệt thự - ông ta có vóc dáng thấp bé, nhanh chong mở cửa cho ga vào.

Ở tầng trệt có một khung cửa sổ vừa sáng đèn. Thu mình trong bóng tối, nép sát vào tường, cả hai đứa cùng căng mắt nhìn. Đột nhiên, trái tim tôi bật nảy lên.

- Nhìn kìa Gnafron!... ở giá treo quần áo gần cửa ra vào... chiếc áo khoác màu ghi cồ lông kìa!

- Bọn mình hãy lại gần hơn, dán tai vào cửa chớp mà nghe!

Gnafron giúp tôi ẩn những tảng đá lớn rơi từ bức tường thật khẽ khàng, chúng sẽ "cõng" bọn tôi lên cao! Thế là cộng với việc kiễng chân, hai đứa đã lên tới bậu cửa sổ. Từ bên trong vang lên giọng nói của hai gã đàn ông, một giọng khàn khàn rất khó nghe, giọng kia rõ nét hơn - giọng mũi của người đàn ông mặc áo khoác ghi. Chúng tôi cố nín thở để lắng nghe cuộc nói chuyện:

- Tôi nhắc lại với cậu, - "ông chủ” nói. - vụ này vô cùng nhẹ nhàng thôi, chẳng có nguy hiểm nào hết. Nhiệm vụ của cậu chẳng có gì phức tạp cả, giúp đỡ một người mù qua đường.

Một lát im lặng, "ông chủ" đứng dậy đi lấy cái gì đó. Rồi lại ngồi xuống.

- Cậu nhìn rõ cái bản đồ thành phố Lyon này rồi chứ! Dòng sông Saône này này? Việc đó phải xảy ra ở phía dối điện cầu Saint-Vincent. Cậu sẽ đi một trăm bước trên vỉa hè, phía lề bên này. Lão mù đó sẽ đi qua đây. Thằng Xoăn nó bảo thế, nó bao đó là con đường thường ngày lão mù vẫn đi để vào thành phố. Lúc lão ta tới đối diện cầu, chuẩn bị sang đường, cậu sẽ đến gần, đề nghị được giúp lão. Bắt buộc phải là cậu, không thể là thằng Xoăn vì lão ta sẽ nhận ngay ra giọng nó.

- Có chắc là ông ta xuống thành phố vào sáng mai không?

- Tất cả được xếp sắp trước cả rồi, nhờ thằng Xoăn. Cách đây một tháng, lão mù đó bị mất con chó. Lúc 9 giờ sáng mai, thằng Xoăn sẽ sai thằng cháu nó, cái thằng nhỏ Tonin ấy, lên nhà lão. Thằng nhóc sẽ báo là đã nhìn thấy con chó của lão lang thang ở bên kia bờ sông Saône, trên kè đa. Nó sẽ khẳng định rằng cũng đã rất muốn dẫn con chó về, nhưng con vật không chịu đi. Chắc chắn lão mù sẽ nhảy bổ xuống thành phố ngay cho xem!

- Thế nếu lão ấy không đi một mình thì sao?

- Lão sẽ đi một mình thôi. Bà già chăm sóc lão vừa bị cảm hai hôm trước đây. Chẳng ai thấy bà ta ló ra khỏi nhà đi múa thực phẩm cả, lũ nhóc ở khu đồi Chữ Thập Hung đã đi hộ bà ta.

- Vậy chính xác em phải làm gì ạ?

- Chỉ phải chờ tới lúc tôi ra hiệu cho cậu. Tôi sẽ chờ cách đó hai trăm mét, ngồi sau tay lái, sẵn sàng khởi động xe.

Ngay khi cậu thấy hiệu của tôi, cậu sẽ giải thích cho lão mù rằng đường đang vắng. Cậu sẽ dắt tay lão và hai ngươi tiến chầm chậm. RỒI khi thấy ôtô vọt lên, cậu buông ngay lão mù ra và đột ngột nhảy lùi lại đằng sau. Tất cả đấy... Phần còn lại là việc tôi lo. Cậu hiểu chứ?

- Hiểu ạ!... Nhưng sau đó thì sao?

- Cậu còn muốn chuyện gì nữa nào? Tôi có bảo hiểm tai nạn và lão mù thì chẳng có gia đình nào hết! Vụ việc sẽ được xếp đặt nhanh chóng, đâu vào đấy... Thế nào rõ chưa, sáng mai lúc 9 giờ trên vỉa hè, đối diện cầu Saint- Vincent... và hãy tự bảo mình rằng sẽ trúng rất đậm nếu vụ này thành công!

- Vâng ạ, thưa ông chủ, em sẽ có mặt ở đó!

Đèn tắt, cửa ra vào khép lại. Tới lúc này, tôi mới nhận thấy mình đang run lẩy bẩy từ đầu tới chân và những giọt mồ hôi lạnh toát ròng ròng trên trán, tôi xiết chặt tay Gnafron. Rợn người trước những gì vừa nghe thấy, hai đứa quay gót, cắm đầu cắm cồ chạy.

***

Nhìn vẻ hốt hoảng của bọn tôi, các bạn hiểu ngay đã có chuyện gì đó xảy ra. Gnafron sụp xuống một chiếc hòm mà bọn tôi dùng làm ghế, và rồi, con người đôi khi vẫn huênh hoang cho mình là "cứng rắn" áy, oà lên nức nở.

- Ôi ghê rợn quá! Chúng muốn... chúng muốn...

Cái từ khủng khiếp không thề nào bật ra nổi khỏi miệng hắn, nhưng mọi người cũng đã đoán ra.

Mady quay về phía tôi, cô nắm chặt tay tôi:

- Cậu nói đi Tidou! Tớ van cậu đấy, nói nhanh lên..

Thế là bằng một giọng ngắt quãng liên tục vì xúc đọng, tôi thuật lại cuộc đoi thoại bẩn thỉu đầy bất ngờ trong toà lâu đài, những phòng ngừa chu đáo của gã đàn ông mặc áo khoác ghi đề vụ việc có thể thắng lợi một cách hoàn hảo.

- Phải Mady ạ, sáng mai, lúc 9 giờ. Thật là khủng khiếp!

Đến lượt các bạn tôi rụng rời. Mady không kìm nồi những giọt nước mắt.

- Phải chạy tới báo ngay cho ông Vauquelin thôi, nói với ông rằng sáng mai, lúc sớm bọn mình sẽ tới chúc mừng ông, bằng mọi giá sẽ không đề ông đi ra khỏi nhà với bất cứ lý do nào!

- Không, - Corget lên tiếng. - chúng ta không thể chần chừ được nữa, phải báo cảnh sát thôi.

- Và không được chậm trễ. - Gnatron nói thêm. Sau những phút bủn rủn ban nãy, giờ hắn đã lấy lại sinh lực và bắt đầu tức giận.

Guille và Bistèque không có mặt ở đây vì đang bám theo chiếc xe tải màu vàng. Cũng chẳng sao, chúng tôi không thể chờ đợi được nữa. Thế là chúng tôi tiến bước vào thành phố đông nghịt người, cố kiếm một trạm cảnh sát. Người ta chỉ cho chúng tôi một đồn cảnh sát rất lớn gần khách sạn thành phố.

Chúng tôi nói với người cảnh sát thường trực:

- Thưa chú cảnh sát, chúng cháu muốn gặp ông cảnh sát trưởng ạ.

- Các cháu đánh mất gì à?

- Không ạ, việc nghiêm trọng hơn cơ ạ... có một người đang bị nguy hiểm.

Anh cảnh sát nhìn chúng tôi lần nữa, vẻ rất tò mò, rồi anh ta lùi ra để chúng tôi bước vào một căn phòng rộng. Trong đó có cả đám cảnh sát đang vừa hút thuốc vừa thảo luận xung quanh chiếc bàn. Sự xuất hiện của chúng tôi đã quấy rầy họ, họ đưa mắt nhìn dò hỏi:

- Mấy đứa muốn gì hả?

- Gặp ông cảnh sát trưởng ạ! - Corget trả lời. Đám cảnh sát phá lên cười:

- Ông cảnh sát trưởng?... để giúp các người tìm cái ví tiền bị mất hả?

Corget không hề bị bối rối:

- Sáng mai, gần cầu Saint-Vincent, có một người đàn ông sẽ bị một chiếc ôtô đâm.

Cậu nói ra câu đó với thái độ nghiêm trọng đến nỗi trong giây lát, những tiếng cười ngừng bặt, một trong số họ lại lên tiếng, giọng giễu cợt.

- Có phải tình cờ mà các cậu nhầm những ba tháng không đấy? Ngày mai là ngày mùng 1 tháng Giêng chứ không phải ngày mung 1 tháng Tư! Các cậu nhãi nhách này, hãy biết rằng cảnh sát không thích để người ta chế giễu đâu nhé!

Quả là chúng tôi đã không ngờ được tiếp đón như thế này! Mady tức giận tiến lên:

- Cần phải tin chúng cháu, ngày mai bọn bất lương định đâm một ông già mù bạn chúng cháu!

- Thế bọn chúng đã báo cho các cô cậu để các cô cậu đi báo cảnh sát chứ gí?

- Bọn cháu không đùa đâu. - Mady tiếp tục. - Một gã đàn ông ở Saint-Foy sẽ gây ra vụ đó bằng chiếc xe của hắn. Các bạn cháu vừa nghe lỏm được một cuộc nói chuyện.

- Phải, - Gnafron tiếp lời. - bọn cháu đã nghe rõ rằng; vụ tai nạn sẽ xảy ra vào 9 giờ sáng mai.

Thế là hắn kề ngay lại vụ việc, hắn huơ tay làm những cử chỉ lo âu tới mức mái đầu bù xù lắc lư, không hề nhận thấy đám cảnh sát đang cười giễu cợt. Khi hắn ngừng lời, một cảnh sát đứng dậy nắm lấy tay hắn và nói bằng một giọng rát bình tĩnh từ tốn.

- Câu chuyện của cậu rất hay, cậu bé nhóc con ạ! ở địa vị cậu, tôi sẽ chạy đi mua ngay một quyền vở và tôi sẽ viết chuyện đó, chữ đen trên giấy trắng, nó là một cuốn tiểu thuyết trinh thám thật ly kỳ!

Chúng tôi phản đối, tức giận, thề thốt rằng, Ganfron nói sự thật. Nhưng đám cảnh sát không muốn nghe. Họ bực dọc đứng dậy và mời chúng tôi đi khỏi. Nhưng đứng lúc đó, có một tình tiết nhỏ đã xảy ra. Mady bỗng kêu lên một tiếng, lảo đảo rồi ngã khuỵu xuống sàn. Đám cảnh sát vội xô đến để đỡ cô bé lên. Khuôn mặt cô hết sức nhợt nhạt, cô không thể đứng vững. Mọi người xếp ba chiếc ghế cạnh nhau rồi đặt cô nằm lên đó. Đám cảnh sát mất hết vẻ bỡn cợt lúc nãy, trông họ lúc này thậm chí còn rất buồn phiền...

Họ đang lo lắng như vậy thì bỗng ở cuối phòng, một cánh cửa bật mở và một người mặc thường phục bước ra.

- Sao mà ồn ào thế hả?

- Không có gì ạ, thưa ngài cảnh sát trưởng, một cô bé con vừa bị mệt ạ.

- Nó làm gì ở đây thế?.. Còn lũ trẻ này nữa?

- Đây là Mady bạn chúng cháu, - Corget sốt sắng nói ngay. - bọn cháu muốn gặp ngài ạ. Nhưng những nhân viên ở đây không cho phép.

- Bọn cháu vừa nói rằng sáng ngày mai, một ông mù mà chúng cháu quen biết sẽ bị một chiếc ôtô đâm, ở gần cầu Saint-Vincent.

- Cái gì cơ?... Một tội ác à?

Một viên cảnh sát vội vã can thiệp:

- Ôi thưa ngài cảnh sát trưởng, đừng nghe chúng lầm gì, chúng kể chuyện, chuyện bịa hoàn toàn đấy ạ, thưa ngài!

Ông cảnh sát trưởng không trả lời. Ông ra hiệu im lặng và cui xuống Mady.

- Cháu thấy sao rồi, cô bé?

- Cháu không biết cháu bị làm sao nữa ạ. Cháu nghĩ rằng cháu đã quá lo buồn vì người bạn già của chúng cháu đang bị nguy hiểm mà người ta lại không muốn tin chúng cháu.

Ông đỡ cô ngồi dậy. Khuôn mặt cô đã hồng hơn được tí chút.

- Được rồi, - ông nói. - Cháu vào đây... và các cháu nữa, mấy cậu bé!

Ông đưa chúng tôi vào phòng làm việc của ông, một phòng rộng thênh thang ngồn ngộn sồ sách giấy tờ. ông chỉ cho Mady một chiếc ghế, rồi để mặc bọn tôi đứng, ông ra bàn làm việc của mình. Với một giọng chậm rãi từ tốn, ông bình tĩnh nói:

- Ta nghe các cháu đây!

Thế là tôi lại kể lại một lần nữa những gì chúng tôi đã nghe lỏm được dưới bức tường của toà lâu đài. Rồi, tiếp phần xuất xứ của vụ việc, tôi kể về ông mù, về gã nhặt giẻ rách, về những chú chó biến mất rồi lại được tìm thấy.

Mới đầu ông cảnh sát trưởng còn nghe chúng tôi với vẻ khá thoải mái. Ông gõ gõ đầu bút chì lên mặt bàn. Rồi chẳng mấy chốc, chiếc bút chì nằm yên không động đậy giữa những ngón tay ông, lông mày ông nhíu lại. Lúc câu chuyện kết thúc, ông đặt ra tất cả các loại câu hỏi, đến nỗi chúng tôi có cảm tưởng như đang bị thẩm vấn, như bị kết tội, trong khi mục đích của chúng tôi là muốn cứu ông Vauquelin. Cuối cùng, ông cảnh sát trưởng muốn nghe lại một lần nữa cuộc đối thoại thu được ở Saint-Foy. ông ghi chép vài điểm, giở một tấm bản đồ, bảo chúng tôi cùng tra cứu với ông.

- Ở đây ạ, thưa ngài cảnh sát trưởng, sẽ diễn ra ở đây nay, ở đầu cầu, bên kia sông Saône.

Ông lại suy nghĩ, rồi nhìn chúng tôi, tiếp tục đặt ra những câu hỏi cụ thể. Cuối cùng ông tuyên bố:

- Rõ rồi, ta đã tin là các cháu nói thật. Sáng mai, lúc 9 giờ, cảnh sát sẽ có mặt ở cuộc hẹn. Ta sẽ chỉ huy. Với các cháu, thì mệnh lệnh thế này này: ta không muốn thấy các cháu ở đó. Song có lẽ ta vẫn cần các cháu. Các cháu hãy trốn cách đó một ít, gần gần vào. Dĩ nhiên là các cháu không phải can dự gì vào cả. Hãy để cảnh sát hành động, về phần ông mù, ta cám các cháu báo cho ông ấy biết đấy. Các cháu hiểu vì sao rồi chư! Tất cả mọi chuyện phải diễn ra y hệt như kế hoạch cho tới phút cuối cùng. Vậy nhé, hẹn sáng mai, lúc 9 giờ, gần cầu Saint-Vin- cent.

Rồi ông đứng dậy, đi qua phía trước bàn làm việc, vỗ vỗ má Mady thân mật:

- Ta cám ơn các cháu, các cô cậu của ta ạ, ông bạn của các cháu có thể tin tưởng ở bọn ta.

Rồi ông mở cửa và để chúng tôi ra. Đám cảnh sát nhìn chúng tôi đĩ ra, vẻ lúng túng. Gnafron lấy lại tư thế và đi ngang qua họ, có thể nói là với "tầm cao" hết mức của hắn!