← Quay lại trang sách

Tôi cứ tưởng mình rất ghét ba.

Bài viết này tôi đã viết cách đây nhiều năm, từ những ngày đầu biết đến "Facebook". Nhưng sau một thời gian bất chợt được dư luận chú ý nhiều, tôi lặng lẽ để bài viết này ở chế độ riêng tư. Nhưng hôm nay tôi chia sẻ lại như một lời nhắn nhủ, "thức tỉnh" với những ai vì một phút vui bên ngoài mà không biết được rằng họ có thể sẽ đánh mất tất cả, để lại những đả kích sâu sắc về tinh thần cho những đứa con bé bỏng.

Hôm nay, đọc lại "note" này tôi vẫn khóc. Nhưng trong quá trình dài viết cuốn tiểu thuyết của mình, tôi đã có thể dũng cảm đối diện với những thứ là một phần trong quá khứ, trong cuộc đời của tôi - Mà không thể thay đổi hay làm lại được...

Lại một năm nữa ngực áo tôi cài hoa hồng nơ trắng. Đã nhiều năm trôi qua nhưng giờ đây mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông nào đó với dáng vẻ lầm lũi khắc khổ, tôi lại thắt lòng nhớ đến ba.

Ngày ba còn sống, tôi quấn quýt chơi với ba cả ngày và cho ba "ra rìa" vào buổi tối để... ôm mẹ sờ ti ngủ. Nhà tôi chỉ có mỗi chiếc giường nhỏ, những ngày hè nóng bức, ba luôn cười hiền hậu ôm gối xuống đất nằm để mẹ con tôi nằm được thoải mái. Mỗi lần đi học về, trên chiếc xe đạp chút xíu của tôi luôn luôn tòn ten một gói quà bánh gì đó mà tôi đã mua trước cổng trường về cho ba. Ba lấy làm hãnh diện và tự hào với mẹ về điều đó. Nhà chỉ có ba là cùng sở thích ăn uống giống tôi. Dù đi đâu hay bận việc như thế nào thì đúng giờ tôi đi họ về ba cũng đã ngồi đợi tôi ở trước nhà hoặc chạy đến trường đón tôi, để dẫn chiếc xe chút xíu của tôi vào cất rồi hai cha con lại chia nhau phần quà vặt ấy, mặc cho mẹ í ới là để bụng còn ăn cơm.

Tôi và ba đều thích chó mèo. Bởi thế nên nhà tôi dạo ấy có tận năm con chó đủ loại và hai con mèo. Mẹ tôi thì không thích cho chúng vào nhà vốn đã chật hẹp, chỉ muốn chúng quanh quẩn ngoài sân. Bởi vậy cứ dòm mẹ đi là tôi với ba lại lùa chúng vào nhà, đóng cửa lại, tha hồ đùa nghịch ầm ĩ. Nghe tiếng xe mẹ về thì lật đật chạy không kịp. Có lần ba và tôi đang lôi con chó với con mèo lên giường ru nó ngủ thì mẹ về, hai ba con lấy cái mền trùm nó lại. Ai ngờ nó không nằm im mà nhảy lên cắn nhau, thế là hai ba con bị mắng cho một trận. Ba tiu nghỉu nhìn tôi rồi chúng tôi ôm nhau cười hí hí.

Ngày còn nhỏ, mỗi khi mẹ cho tôi "ăn đập" vì tội quậy phá, ba tôi không bênh, nhưng sau đó thì dẫn tôi đi mua kẹo và đủ loại đồ chơi. Vừa đi vừa xuýt xoa trách mẹ sao lại đánh con gái. Thừa dịp tôi lại ngoắc miệng ra khóc, mếu máo không thôi. Ba thương quá mua cho cả đống kẹo, kết quả là tháng đó tôi rụng mất hai cái răng. Mẹ lại một phen gầm gừ với ba, ba lại... cười hí hí.

Trong khu vườn của ba có nuôi con ngỗng, tôi cao hơn nó được một xíu, nó rượt tôi chạy vòng vòng, nó cạp vào váy tôi. Thế là tôi khóc váng lên đi méc ba. Tối hôm đó tôi có món thịt ngỗng ăn. Nghĩ lại cũng thất tội, nhưng ai kêu nó dám cắn váy tôi.

Và rồi ba tôi gây lỗi lầm, gia đình không còn là một gia đình nữa. Tôi ghét ba, vì ba mà mẹ tôi khóc, vì ba hay cãi nhau với mẹ. Cũng đúng vào thời gian này, tôi phải dần làm quen với sự mất mát của một gia đình, tôi leo lên xe buýt đi từ đầu trạm tới cuối trạm mà không biết đi đâu. Bạn bè đi học có ba đưa đi mà tôi thì không có, ngồi ăn sáng thấy bạn bên cạnh được ba mua cho cây thước mới, âu yếm. Nuốt vội muỗm cơm mà lòng tôi nghẹn lại. Tôi là đứa cao ngạo nên chưa có ai được nhìn thấy tôi khóc. Tôi đánh nhau ở trường chỉ vì bọn nó nói tôi không có ba.

Giáng sinh năm đó tôi mời ba đến nhà, mọi người - ngay cả người giúp việc cũng có quà. Còn ba, tôi để ba ngồi chơ vơ giữa đống quà mà tôi chuẩn bị cho mọi người mà không có phần của ba. Ba vẫn cười, nhưng tôi hiểu ba đang đau lắm. Tôi cứ tưởng tôi sẽ hả hê nhưng tại sao lúc đó tôi lại đau đớn, xót xa đến thế, tôi úp mặt vào gối khóc suốt đêm hôm đó. Và mãi tận những năm sau này, tôi vẫn khóc mỗi khi nhớ về khuôn mặt của ba tôi đêm hôm đó.

Và rồi trường tôi tổ chức hội diễn, tôi gọi cho ba bắt ba chở tôi đi mua đồ diễn. Ba chạy vội qua chở tôi đi, tôi chọn cửa hiệu sang trọng nhất thành phố và chọn những món đồ đắt nhất. Dẫu tôi biết ba tôi khí đó bệnh đau không làm gì thì lấy đâu ra tiền. Nhưng tôi vẫn làm vậy, ba săm soi từng món đồ rồi tỉ mẩn nhờ họ gói lại. Vét trong ví những đồng tiền nhàu nát, dáng ba khắc khổ. Trái tim tôi khi ấy cũng đang bị vò nát... nhàu nhĩ từng mảnh...

Giao thừa năm đó ba chạy sang chở tôi đi mua thùng nước ngọt, trái dưa hấu và mấy thứ bánh mứt lặt vặt bởi mẹ tôi vẫn đi công tác chưa về kịp. Nhìn thấy ba, tôi ước gì giao thừa ba sẽ ở lại coi pháo bông và ăn dưa hấu đỏ với tôi. Nhưng tôi đã không nói gì, lạnh lùng cảm ơn để rồi đêm đó, khi pháo hoa ngập trời, người ta chúc mừng nhau rơm rả, tôi lại trốn lên sân thượng khóc một mình. Gia đình hàng xóm đang quây quần bên mâm cơm với những tiếng cười hạnh phúc... Tôi bẽ bàng nhìn lại căn nhà rộng thênh thang chỉ có mình tôi và người giúp việc...

Thỉnh thoảng, ba đứng đợi tôi ở trước nhà, dáng ba lầm lũi. Tôi đi ra chào ba một tiếng mà không đứng lại, nhưng tôi vẫn kịp thấy ba cuống cuồng với theo tôi. Xót xa. Tôi giấu cho mình tôi...

Một đêm trời se lạnh, nội tôi gọi báo ba tôi đã mất. Tôi không tin. Ba còn khoẻ thế cơ mà, có bệnh tật gì nặng đâu chứ. Tôi chạy về thì ba đã rơi vào trạng thái hôn mê, có cả "cô ấy" cũng ở đó. Tôi phớt lờ, tôi không khóc, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh. Rạng sáng, tôi co ro cạnh giường ba. Ba đã ra đi như thế... không kịp nói với tôi một lời nào...

Những mùa đông trôi qua, những ngày lễ tết, kể cả ngày sinh nhật của mình, tôi chưa bao giờ thấy vui, tôi thu mình lại trong vô thức. Tôi khóc, nhưng tôi biết khóc cho điều gì. Khi tôi nhận ra được rằng tôi có thể tha thứ cho ba, thì khi đó ba tôi đã đi rất xa.

Khi tôi khôn lớn, tự lập và vững vàng, bắt đầu có thể được cho ba những thứ ba thích, những thứ mà hai cha con tôi ngày xưa chỉ dám nhìn qua tủ kính, thì ba không còn nữa... Tôi tự nói giá như ba đừng lầm lỗi, giá như con đừng quá cao ngạo và chất chứa những giận hờn, giá như gia đình đừng là những mảnh vỡ...

Vu lan, tôi chỉ cài lên ngực áo cành hoa hồng nở trắng để nhắc rằng tôi vẫn luôn nhớ đến ba, nhớ đến những ấm áp từ bờ vai che chở của ba...

"Người phụ nữ ấy" giờ đây đã có một gia đình, với những đứa con. Có vẻ cô ấy sống hạnh phúc và sớm đã quên đi người đàn ông đã nằm lại nơi đất lạnh năm nào. Chỉ có một đứa con gái vẫn ngày qua ngày, ôm trong lòng sự dằn vặt đau đớn và nỗi xót xa khôn nguôi. Và một người vợ, vẫn tôn thờ một mối tình dù là nghiệt ngã và đắng cay.

Giữa cuộc đời bẽ bàng này, đôi khi con người ta phải mất rất lâu để có thể nhận ra rằng đâu mới là thứ quý giá nhất, ai mới là người vĩnh viễn nhớ và đau mỗi khi nghĩ về ta.

Vậy đó, nhân tình là một người mà nếu không có anh - tôi sẽ có người khác và vẫn hạnh phúc. Chỉ có vợ và con mới là những trái tim sẽ đau vì anh suốt cả cuộc đời.