← Quay lại trang sách

Chuyến đò thứ hai.

Tôi có người chị đã chơi với nhau từ khá lâu, chị là một người phụ nữ đẹp và thông minh. Cuộc sống của chị nhìn từ bên ngoài vào có lẽ là một niềm mơ ước của nhiều người phụ nữ khác khi mà mọi thứ đều trông có vẻ hoàn hảo. Nhưng có lẽ tạo hoá chẳng bao giờ ban cho ai tất cả, ông trời luôn biết cách lấy đi của người khác một thứ gì đó để khiến cho cuộc đời họ bớt vui đi, như thế mới cân bằng.

Hôn nhân của chị hạnh phúc được một thời gian ngắn thì chị phải đối mặt với sự thật rằng chồng chị không chỉ có một mình chị. Đối diện với gia đình chồng bội bạc, người chồng cũng chẳng chung thuỷ gì, chị quyết đoán chọn cách sống vì bản thân mình. Chị nói với tôi rằng cuộc đời vốn dĩ đã ngắn ngủi thì đời người phụ nữ lại càng ngắn ngủi hơn, tuổi xuân qua đi rất nhanh, không một lý do gì để phải chôn vùi đời mình vào những điều không xứng đáng. Hy sinh đặt không đúng chỗ thì mất hẳn giá trị, ngược lại đó sẽ là sự ngờ nghệch đến ngu ngốc

Thế là chị ly hôn thật.

Chị rời khỏi cuộc hôn nhân đó trong muôn vàn bẽ bàng. Bố mẹ mắng chị làm mất mặt họ, người đời nói về chị bằng hai chữ "nạ dòng" vừa mỉa mai, vừa giễu cợt. Chị xem như không nghe không thấy, bởi vì họ không cùng sống ở "địa ngục" với chị, đứng trên "thiên đàng" ngó xuống thì nói gì chả được.

Một thời gian dài sau, chị lại yêu, lại mở lòng. Người đó đưa chị về nhà giới thiệu xin phép kết hôn, mẹ chồng tương lai nhìn chị từ đầu đến chân rồi lắc đầu bảo nhà bà gia giáo không thể rước "gái nạ dòng" về làm dâu được. Anh kia hứa lên hứa xuống là sẽ thuyết phục gia đình, nhưng chị lắc đầu mà chia tay không nước mắt. Chính xác là muốn khóc mà khóc chẳng được. Lỡ một chuyến đò làm chị trở nên hiểu sự đời hơn. Nó giống như là việc khi vượt qua đớn đau, bạn sẽ không còn ngây thơ nữa. Làm gì còn cái thời bất chấp tất cả để đến với nhau?

Chị vừa kể vừa bảo buồn cười, còn tôi thì ngồi cười buồn. Người ta đi khuyên nhau rằng cuộc đời là những một chuỗi những chọn lựa. Chọn sai thì chọn lại, làm sai thì làm lại. Nói thì dễ, ra thực tế mới biết người ta nói lý thuyết hay bao nhiêu thì lại càng hà khắc với thực tế bấy nhiêu.

Con người ta chấp nhận chôn vùi bản thân, hy vọng, ước mơ của mình trong những cuộc hôn nhân đã tắt ngấm màu hạnh phúc từ lâu, âu cũng chỉ vì sợ hãi những khắc nghiệt của miệng đời. Ai cũng sợ làm lại, sợ phải chọn lựa lại. Khi hôn nhân là những canh bạc thì chúng ta buộc phải trở thành những tay chơi bạc giỏi, chơi dở là hỏng.

Thỉnh thoảng tôi vẫn nghe ở đâu đó lời mỉa mai về những người phụ nữ hoặc những người đàn ông trải qua hai hay thậm chí là ba cuộc hôn nhân. Tôi chợt nghĩ, chẳng ai nắm được bàn tay mình cả đời, ngày nằm xuống ba thước đất mới là ngày biết được cuộc đời mình thực sự ra sao. Nhỡ một ngày họ đứt gánh giữa đường thì liệu họ có mong người khác mở lòng ra với họ không? Ai cũng muốn được hạnh phúc trọn đời, ai cũng mong ước răng long đầu bạc. Làm sao có thể ngờ rằng răng có thể nhổ và đầu thì có thể nhuộm?

Vì sao lại xem thường những người dám thoát ra những cuộc hôn nhân tưởng chừng như không có lối thoát? Phải ngưỡng mộ những người dám sống, dám nghĩ và dám đương đầu với nỗi đau của tan vỡ, họ đã dũng cảm hơn khối người từ lâu đã sống đồng sàng dị mộng nhưng không dám bước ra khỏi cơn ác mộng của chính mình. Và hãy để họ được làm lại, được chọn lựa lại, bởi vì ai cũng có quyền được mưu cầu hạnh phúc, mà cuộc đời này thì không thể tránh khỏi những lúc sai lầm.