Đám cưới mùa thu.
Mùa thu, sang đông thì sẽ là mùa cưới, mùa hạnh phúc, mùa của lứa đôi về chung một nhà. Trời mưa thế này, nhiều nơi phải vứt ô tô để "chèo xuồng" về nhà, nhưng tự dưng tôi vẫn thấy lãng mạn. Mưa làm tôi nhớ lại chuyện đã từng xảy ra từ lâu.
Chuyện của Hân.
Hân đẹp, đẹp lắm! Đẹp kiểu hoang dại của núi rừng, vẻ đẹp mà bất cứ gã đàn ông nào vừa nhìn cũng đã say. Mẹ Hân mất ngay khi vừa sinh ra Hân, nhà nghèo quá không có tiền đưa đi trạm xá, sinh ở nhà bị hậu sản mà chết. Nhà nghèo, đói cái ăn, lại có thêm con nhỏ, ba Hân dại dột đi ăn trộm rồi bị bắt, đi án hai năm. Từ đó nó ở với bà nội. Mà cũng chưa hết, bi kịch này chồng lên bi kịch khác khi mà mới ra tù được ít lâu, con Hân còn chưa bén hơi ấm của cha thì ba nó đã vĩnh viễn rời xa nó trong một lần đi phụ hồ bị ngã từ trên cao xuống. Vậy là nó mồ côi, cả cha lẫn mẹ.
Hết lớp 11, nó bỏ học nhảy tàu vào Nam, miền đất mà theo nó là dễ kiếm ăn. Con gái con đứa mà nó hăng tiết đập nhau toe toé như cái mền rách với mấy thằng choai choai ở khu chợ trời, cốt chỉ để kiếm một chỗ bán đồng hồ "thó" (nghĩa là đồng hồ ăn cắp). Chạy ăn từng bữa, nhưng nó vẫn ước kiếm đủ tiền về sửa nhà cho bà nội và xây lại mộ cho ba mẹ nó khang trang. Ra đời "làm ăn", lúc được lúc mất, khi trúng quả nó sẵn sàng dắt đám nhỏ ăn xin đánh giày trong khu vực đó đi ăn tối, nhưng cũng có lúc mất trắng mấy lần còn bị công an rượt chạy tuột cả quần.
Không biết sao mà khu chợ trời đồn rần rần là nó yêu anh công an nào đó, đẹp trai học giỏi con nhà gia giáo. Ai hỏi tới nó cũng cười cười đỏ mặt, ông Tiến Râu bán đĩa đen ở gần đó còn trêu nó: "Tưởng mặt mày dày như tấm tôn lợp rồi, bày đặt đỏ mặt!" Nó lừ mắt nhìn ổng rồi lại... đỏ mặt.
Yêu có khác, tình yêu có thể khiến một con thần kinh bị rung rinh càng thêm thần kinh, có thể khiến một người tỉnh táo tự dưng ngồi cười tủm tỉm một mình như thần kinh, thậm chí có thể khiến một con bị giang hồ đập ói mật không kêu một tiếng mà thằng con trai kia trễ hẹn 5 phút đã ngồi khóc như mưa. Hỏi thế gian tình là cái chi chi? Haizz.
Anh chàng công an kia ở tuốt miền Tây, lên Sài Gòn học tập bồi dưỡng. Gặp nó là do đi xe làm sao mà quẹt trúng nó, bình thường là nó đứng dậy tốc váy chửi vuốt mặt không kịp rồi, không hiểu sao bữa đó nghe nói không chửi mà còn cười duyên trong khi cái đầu gối trầy trụa máu me phát gớm. Mê trai!
Và anh công an kia tất nhiên không biết nó là dân buôn đồ thó, nó kêu nó là nữ sinh ở quê lên. Mà thiệt, lần nào đi hẹn hò nó cũng mặc sơ mi thẳn thớm, còn quánh son nữa. Mắc gớm!
Sức mạnh của tình yêu thật kinh khủng, nó thôi không bán đồng hồ chợ trời nữa, ban ngày xin một chân rữa chén bát, tối đến đi học hệ hai năm ba lớp. Làm thuê làm mướn cực thì có cực, chân nứt nẻ hết cả, tiền cũng chẳng nhiều, chỉ đủ thuê một căn trọ nắng thì oi ả, mưa thì dột khắp nơi, nhưng mà bù lại là lương thiện. Nó quyết tâm sẽ lên học đại học tại chức, ra đi làm công sở, để rồi tính chuyện cưới xin với anh kia. Mỗi bữa Hân chỉ dám ăn một gói mì hoặc một ổ bánh mì không, để dành tiền đi học và mua vé xe xuống thăm người yêu. Một tương lai được nó vuốt thẳng thớm, đẹp và ngọt như mía lùi.
Mấy năm sau, nó vô đại học tại chức thiệt, học quản trị kinh doanh hẳn hoi. Anh kia tính đến chuyện đám cưới, trình hồ sơ lên cơ quan để xin phép. Nó hồ hởi lắm. Lòng tưởng tượng ngày được mặc áo dài đỏ, đi giữa rừng hoa. Hai đứa mua vé để về quê Hân ra mắt và đón bà nội Hân vào.
Một ngày, cơ quan anh công an có công văn phản hồi, toàn bộ lý lịch của gia đình nó, án tích của người cha mắc tội trộm cắp, những điều mà nó chưa từng nói với người yêu nó bởi vì nó sợ anh ta khinh nó. Nó tưởng quá khứ đã qua thì có thể bôi xoá được...
Đó là một buổi chiều mùa thu, lá vàng khẽ rơi ngoài ô cửa, người yêu nó thông báo tin sét đánh, khi mà chỉ còn cách vài hôm nữa thôi là hai đứa sẽ về quê đón bà nó vào. Hân nói hãy cho nó giải thích, nhưng người yêu nó không còn muốn nghe giải thích nữa. Với người đàn ông, sự nghiệp là điều quan trọng nhất. Không cưới người này thì cưới người khác, áo dài đó ai mặc mà chả được, nhưng không có sự nghiệp thì không có gì cả.
Áo dài đó vẫn nằm im lìm trong hộp, người thì đã ra đi, rất xa...
Một năm sau, cũng vào một buổi chiều mưa, cũng vào mùa thu, Hân nhỏ bé, bất lực, lặng lẽ che dù đứng nhìn vào một căn nhà đang ngập tràn sắc hoa đỏ, chàng công an năm nào đã sánh vai cùng một người con gái áo dài đỏ, nhưng tất nhiên không phải là Hân. Nghe nói cô dâu cũng là một công an viên.
Người Hân yêu bất chợt nhìn thấy Hân, họ nhìn nhau bằng đôi mắt lạnh như mưa.
Mưa vẫn rã rích suốt đường về của Hân, mưa buốt hết đôi vai, mưa lạnh cả cõi lòng. Bất chợt, Hân lao ra giữa màn mưa mà gào lên khóc cười: "Lương thiện mà làm gì??? "
Tiếng mưa vẫn không ngừng, nhưng không một ai đáp lại câu hỏi đó của Hân. Trách ai bây giờ? Hay là trách mưa...