← Quay lại trang sách

Cám ơn anh đã ra đi!.

Vào ngày đám cưới của người Hân yêu, sau mấy tiếng đồng hồ dầm ngoài mưa, khóc cười và ngất lịm. Hân sốt một trận thập tử nhất sinh. Tụi nhỏ ăn xin đánh giày ngoài chợ trời "lượm" Hân về, đắp khăn mát, vét nốt đồng tiền cuối cùng của bọn để mua cháo gà đút cho Hân từng muỗng. Trong cơn mê sảng, Hân vẫn khóc cười, vẫn gọi tên người mà giờ đây đã không còn là của Hân nữa. Tụi nhỏ lắc đầu, ông Tiến Râu cũng lắc đầu thở dài thườn thượt. Tình yêu là thứ có thể khiến một kẻ quật ngã và bóp nát những trái tim tưởng chừng như đã hóa sắt háo thép.

Ba ngày sau tỉnh dậy trong cơn nhức đầu như búa bổ, Hân ngồi thừ ra trước bộ áo dài đỏ mà tụi nhỏ đã toan vứt vào thùng rác. Ngoài kia, mưa đã tạnh từ lâu, ngọn nắng đã lên cao, chim đang hót ríu rít, tiếng cô bán bánh giò lanh lảnh từ xa vọng lại. Lòng Hân chùng xuống như chưa từng có cơn giông nào kéo qua. Gấp bộ áo dài xếp xuống đáy vali, Hân chuyển sang một căn phòng trọ khác tốt hơn, ít nhất là không còn cái cảnh khi trời mưa phải mang hết thau chậu trong nhà ra mà hứng nước mưa. Hân ăn ngon hơn, bữa ăn bắt đầu có thịt cá, Hân mua một vài cái áo mới cho bản thân, điều mà mấy năm qua nó đã bỏ quên. Phải rồi, giờ có phải dành tiền đi thăm ai nữa đâu, giờ có phải dành tiền để mua cái khác làm cho ai vui nữa đâu. Tự làm bản thân mình vui không ngờ lại thoải mái đến như thế, điều mà lẽ ra Hân nên biết từ lâu.

Một vài năm trôi qua nhanh chóng, nhoáng như một cái chớp mắt, Hân học xong đại học. Cầm tấm bằng tại chức trong tay cũng không dễ dàng gì để xin việc, đi hết công ty này đến công ty khác, người ta đều yêu cầu bằng chính quy và kinh nghiệm làm việc. Hân thì kinh nghiệm "chạy" truy quét thì đầy mình chứ kinh nghiệm văn phòng lấy đâu ra? Thế mới nói càng vuốt thẳng thớm dự định bao nhiêu thì ra thực tế lại càng khó khăn, nhăn nhúm bấy nhiêu. Thế là Hân xin vào làm công nhân xí nghiệp, kiếm tiền học tiếp lên cao học, học càng cao thì cơ hội thay dổi cuộc đời càng lớn. Nó cương quyết không quay lại con đường bất lương. Làm công nhân vất vả với cường độ làm việc cao, cơm nước cũng không đủ chất, thỉnh thoảng nó ngất xỉu trong lớp làm thầy cô một phen hoảng hốt. Vậy mà nó vẫn chưa nghỉ học một ngày nào. Không những thế, Hân còn đi làm thêm để lấy tiền mua sách mua đãi về học vì mấy anh chị ở lớp nói có ngoại ngữ thì sau này mới dễ xin việc, cơ hội sẽ rộng mở hơn. Gần hai năm sau, Hân có bằng thạc sĩ và xin được việc trong một công ty xuất khẩu với mức lương tạm ổn. Dòng đời như mỉm cười đôi chút với Hân.

Thu xếp cuộc sống tạm ổn định, Hân nói với đám nhóc khu chợ trời: "Tụi bây đi học đi, tranh thủ học buổi tối, không vạ vật lang thang mãi được đâu, cái ăn cho tụi mày bây giờ chị lo được!" Thế là ba bốn đứa nheo nhóc đùm đề cặp xách kéo nhau đi học. Hân đã đón được bà nội vào ở cạnh, bà đã già nhưng vẫn còn tinh anh lắm, lâu rồi nó mới được có chút hơi ấm tình thân. Nửa đêm tỉnh dậy ôm lấy bà mà nước mắt nó rịn ướt đẫm. Tình thân thật ấm áp, thật ngọt ngào, được ôm lấy người thân thật là hạnh phúc biết mấy...

Mấy năm qua vùi đầu vào học hành, công việc tưởng chừng như để quên đi chuyện xưa cũ, thật ra là chỉ tạm phủ một lớp vải mỏng cho quá khứ đỡ bám bụi, chứ nhắc lại thì nỗi đau vẫn cứ nguyên vẹn. Hân đẹp như thế thì làm gì không có chuyện được người này người khác theo đuổi, nhưng nó tuyệt nhiên không mở lòng với ai. Đôi khi ngã quá đau khiến con người ta không còn đủ sức để đứng dậy nữa, hoặc chẳng muốn đứng dậy nữa. Riêng Hân, nó vẫn đứng dậy bước tiếp về phía trước, nhưng bước một cách lạnh lùng vô cảm.

Một ngày mùa thu của năm thứ sáu kể từ cơn mưa đau đớn năm nào, Hân lôi trong chiếc vali cũ chiếc áo dài màu đỏ ra ngắm nghía. Nó vẫn nguyên một màu đỏ sắt son dù lòng người thì đã bạc thếch từ thuở nào. Hân ngồi vào bàn viết mấy dòng thư tay ngắn ngủ cho người đẫ từng thề hẹn:

"Anh,

Cảm ơn anh vì đã ra đi, nếu ngày đó anh không cương quyết ra đi thì cả cuộc đời này em cũng không thể nhận ra rằng em lương thiện là để cho chính bản thân em, chính cuộc đời em, hoàn toàn không thể vì ai khác!"

Lá thư được gửi kèm chiếc áo dài đỏ, nó gửi trả cho người ta những nỗi niềm mà nó đã ôm nặng một mình suốt sáu năm trời đằng đẵng, gửi trả những đêm khóc ướt đẫm gối với giấc mơ người ta trở về dắt tay nó đi trong muôn trùng hoa đỏ, gửi trả lại cơn mưa thu năm ấy và cả những năm về sau nữa...

Không rõ phản ứng của người xưa ra sao khi nhận được lá thư đó, mà có lẽ ngay cái giây phút gửi đi Hân đã không cần phải rõ nữa rồi. Nó đã quên như chưa từng muốn nhớ.

Hơn một năm sau đó nữa, Hân kết hôn với người đàn ông đã theo đuổi nó một thời gian rất dài, anh này học cùng Hân ở lớp cao học. Âm thầm đi song song với Hân suốt ngần đó thời gian mà chưa từng đòi hỏi nó phải đáp lại. Ngày anh ta tỏ tình, Hân kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ của nó, về gia đình nó. Kể xong nó nhếch mép cười, chuẩn bị đón nhận vẻ mặt bất ngờ, thất vọng và rút lui của anh chàng kia. Nhưng anh kia chỉ buông một câu mà chính Hân mới là đứa phải bất ngờ, câu nói đó đã làm nó quyết định gắn kết trăm năm với người đàn ông này sau hơn một năm chính thức yêu nhau:

"Quá khứ là thứ để anh nhìn vào và hiểu cần phải bù đắp cho em nhiều như thế nào, chứ không phải là lý do để anh rời xa em."

Đám cưới Hân cũng vào một ngày mưa mùa thu. Tiếng cười nói rộn ràng, đám nhóc khu chợ trời chạy tung tăng, bà nội Hân cười hiền mãn nguyện, ông Tiến Râu lúng túng trong bộ vest bảnh tởn đi họ, Hân khóc- Nhưng là giọt nước mắt hạnh phúc cùng với cái siết tay thật chặt của người đàn ông đứng bên cạnh Hân, nguyện cả cuộc đời này chở che và bù đắp cho Hân.

Phía bên kia đường, có một người đàn ông đứng nhìn vào với đôi mắt lạnh như mưa...