← Quay lại trang sách

Dũng cảm là biết từ bỏ.

Ngày trẻ dại, ai cũng sẽ có lúc mắc sai lầm. Sai lầm càng nhiều thì trưởng thành càng nhanh và vững chắc. Không có đôi chân nào rắn rỏi mà chưa từng bước ra những khúc quanh của khờ dại.

Tôi cũng đã từng không bao giờ dám thừa nhận những sai lầm của mình. Tôi sợ người khác sẽ cười chê, phán xét mình. Hay nói khác hơn là tôi đã cố chấp với bản thân, cố chấp với những lựa chọn mà tôi đã từng có lúc cho là không thể đúng hơn được nữa.

Nhưng...

Nếu không dũng cảm thừa nhận và đối mặt với những điều chưa đúng ở thời điểm này, thì có lẽ tôi sẽ mãi ở trong vòng xoáy không lối ra, sau này cũng không còn cơ hội để sửa chữa.

Khi con người ta chọn sai một nửa của mình, ai cũng tự dằn vặt bản thân mình rằng họ ngu muội nên mới bị lừa. Tôi không nghĩ như vậy, ở tại thời điểm đó, có lẽ sự lựa chọn kia là thích hợp, là hoàn toàn đúng đắn. Nhưng lòng người là thứ dễ thay đổi, tình yêu là điều sẽ phôi phai theo thời gian. Càng sớm nhận ra được bất ổn và chấp nhận nó, chúng ta càng có nhiều cơ hội để bước ra và làm lại từ đầu. Sẽ chẳng bao giờ là quá muộn cho một sự thức tỉnh.

Nhiều người nói với tôi rằng, sau những đổ vỡ, họ mãi ôm ấp nỗi đau đã thuộc về một phần của quá khứ, họ quặn mình vào nỗi bi quan trong hiện tại để rồi tự khép cánh cửa ngăn hạnh phúc đến tương lai.

Họ sợ đau một lần nữa.

Họ sợ hạnh phúc chẳng tày gang.

Họ sợ nụ cười đến trong phút chốc để rồi nước mắt lại đầm đìa.

Họ nghi ngờ cả những niềm vui thoáng qua với họ, cố gắng căng mắt nhìn xem phía sau hạnh phúc đó sẽ là nỗi đau đến nhường nào.

Họ giam mình trong những bất an, soi xét, dè chừng và bị kích hóa cuộc sống.

Họ quên mất rằng nếu có một chiếc lá lìa cành, thì cái cây vẫn cần phải sống thật tốt, thật lạc quan, vươn mình đón nắng mới để tiếp tục đâm chồi nảy lộc. chứ không phải là héo úa, chết dần trong nỗi cô đơn, bi lụy.

Không có ai cho chúng ta được yên vui mãi. Bố mẹ một ngày rồi cũng sẽ lìa ta, bạn bè rồi cũng sẽ có gia đình riêng để yêu thương, một nửa của chúng ta biết đâu một ngày sẽ trở thành một nửa của ai khác.

Yêu thương bản thân không phải là sự ích kỷ, mà đó chính là cách giúp chúng ta cân bằng, sống tốt kể cả khi giông bão có bất ngờ ập đến.

Cuộc sống là muôn vàn những chữ Ngờ, chúng ta không học được chữ Ngờ, càng không thể đoán biết trước được nó sẽ đến lúc nào. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách đón nhận nó, một cách tích cực và thanh thản nhất có thể.

Khi cơn mưa qua đi, cầu vồng sẽ lại lấp lánh.