← Quay lại trang sách

Người phụ nữ mạnh mẽ nào cũng đáng thương.

Những người phụ nữ càng tỏ ra mạnh mẽ bất cần đời bao nhiêu thì bên trong họ lại càng yếu đuối, đáng thương bấy nhiêu.

Họ phải tỏ ra không cần, không quan tâm, thậm chí rất ngáo đời, để che giấu những vết thương âm ỉ đau, che giấu những nỗi sợ. Họ không muốn bất kỳ ai thương hại hay cố chạm vào những nỗi buồn mà họ đã cố giấu cho riêng mình, giấu thật sâu nơi góc khuất không ai nhìn thấy được.

Họ cho rằng cách tốt nhất để tự bảo vệ bản thân là đóng sập mọi cánh cửa và sống thật gai góc, bất cần

Càng đau, họ càng tỉnh.

Đối với những người phụ nữ như thế, làm họ vui đã khó, khiến họ buồn lại càng khó hơn. Họ im lặng khi thất vọng và cười nhạt trước những thứ vật đổi sao dời bởi họ đã qua rồi cái giai đoạn gào lên với hai chữ "Tại sao?". Khi mọi thứ đã xảy ra, khi đổi thay đã ập đến, loay hoay trong vạn lý do cũng còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

Để làm mềm lại họ, không có cách nào khác là sự thật lòng trong kiên trì, thấu hiểu một cách bền bỉ chứ không phải là những xót thương nhất thời. Họ cười hiền khi thấy tin tưởng nhưng cũng sẵn sàng phũ tàn nhẫn khi ngửi được mùi bất an, "giang hồ" gọi đó là trở mặt không chớp mắt.

Đàn bà tốt lên cũng nhờ một người đàn ông mà xấu đi cũng vì một người đàn ông. Hiền nhu vì một người đàn ông và nhẫn tâm cũng chỉ vì một thứ gọi là đàn ông.