← Quay lại trang sách

Chương 4 Nguy Hiểm Chết Người.

1

Con người là một sinh vật xã hội (Aristoles)

Mệnh đề này có đúng hay không? Tất nhiên con người không thể sống một mình. Tôi cũng vậy. Chính vì vậy càng trở nên mệt mỏi hơn. Tôi thường xuyên cảm thấy mình bị lạc đường trong một khu rừng toàn cây cối dày đặc bao phủ.

Ông trưởng phòng Hwang trong công ty tôi có một trăm chín mươi chín tật xấu nhưng chỉ có một tật không thể chịu đựng nổi đó là khủng bố vào lúc bốn giờ chiều. Cả ngày chẳng thấy nói câu nào nhưng cứ đến đúng bốn giờ là bắt đầu gọi điện thoại để ra lệnh xử lí công việc mới. Thêm câu “gia hạn đến sáng mai phải xong”, nghe mới thật điệu đàng. Hôm nay cũng vậy, khi đang túi bụi với đống công việc mà nếu có làm thêm hai giờ nữa cũng chẳng thể xong nổi thì Yu Hee điện thoại tới.

— Oh Eun Shu, nghe nói cậu đang sống với một cậu bé hả?

Phát cáu lên vì giọng điệu vặn vẹo của nó. Đúng là giây phút cảm thấy ngữ điệu tiếng Hàn Quốc vô cùng khác lạ. Cứ sợ âm thanh bô bô của nó lọt ra ngoài văn phòng nên tôi phải kín đáo quay nhìn một vòng.

— Không phải vậy đâu, giờ tớ đang bận, nói chuyện sau nhé!

Ngắt điện thoại xong tự dưng thấy tức tối khủng khiếp. Tội phạm tất nhiên là Je Il. Nhưng không quyết định được có nên xử nó hay không vào lúc này. Bởi nó phán đoán rằng do tôi chẳng yêu cầu bắt Je Il phải giữ bí mật nên nó có thể nói với người thứ ba bất cứ lúc nào. Mà không, nó cứ toang toác cái miệng mà chẳng nghĩ tới chuyện phán đoán phán điếc gì cả thì có. Nên dẹp bỏ chuyện bắt bẻ đi thì hơn, bởi tôi không muốn rầy rà to chuyện nữa. Lại chúi mũi vào màn hình máy tính, nhưng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cứ đến giờ thì phải ăn cơm, đó là do cái bụng yếu ớt của con người. Chúng tôi đứng trước nhà hàng trước công ty để ăn qua loa bữa tối. Tất nhiên có thêm chị Jang, người cũng bị trận phục kích lúc bốn giờ của ông Hwang, lẽo đẽo theo sau. Chọn món ăn cho mỗi bữa cũng là chuyện phải nhức đầu. Tôi vòng vòng giữa món canh tương và canh đậu hũ, canh cá cay và cơm cà ri rồi cuối cùng theo chị Jang chọn món cơm trộn. Lúc gọi xong đồ ăn mới nhớ ra rằng lúc trưa cũng đã ăn món này rồi.

— Ở công ty có nhà ăn có phải tốt không? Vì mỗi bữa nhà dinh dưỡng sẽ lên menu riêng, chỉ ăn những thứ được chọn cho là thoải mái nhất.

— À, Oh deri[27] này.

Tự nhiên chị Jang lại gọi cả chức danh của tôi. Có điều gì đó không ổn rồi.

— Sao ạ?

Chị có chuyện muốn hỏi... à, mà thôi, không có gì đâu.

Đã vậy thì đừng hỏi ngay từ đầu. Làm gì có chuyện lấp la lấp lửng như vậy. Rồi thế nào cũng lại hỏi lại cho xem. Đang gắp hạt đậu kho cho lên miệng chị lại tiếp chuyện:

— Không được rồi, kiểu gì cũng phải nói thẳng ra cho xong. Hỏi mình một câu đây. Oh deri, có thật là mình sẽ chuyển không?

— Sao cơ?

— Nghe nói là mình sẽ chuyển ra làm với ông An mà. Người ta đang đồn ầm lên là mình sẽ chuyển đi kéo theo những đối tác trước đây mình đã làm.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này.

— Nhưng nghe nói là người đó khi rời khỏi công ty sẽ chỉ kéo theo mỗi Oh deri đi thôi.

Lại cũng là chuyện đầu tiên nghe thấy. Chỉ nghe loáng thoáng rằng mối quan hệ giữa giám đốc và ông An không được suôn sẻ lắm. Nghe rồi cũng bỏ ngoài tai vì những chuyện đó chẳng có gì liên quan đến mình. Nhưng chuyện ông An sẽ ra làm riêng thì đây là lần đầu tiên tôi nghe nói. Thêm nữa là sẽ kéo tôi theo? Tôi? Tại sao? Giọng chị Jang nhỏ lại:

— Mình đi thì tớ chẳng có gì ngăn cản, đây là vấn đề khác mà. Tất nhiên là tớ hiểu nhưng không phải là không có những ước đoán mơ hồ xem giữa hai người có mối quan hệ như thế nào.

Chỉ cho thêm mỗi chút tương ớt mà bát cơm trộn trở nên mặn đắng. Sau vụ giới thiệu thì quả thật là ông An tỏ ra rất thân tình với tôi. Nhưng sau hôm đó chúng tôi không gặp nhau bên ngoài thêm lần nào nữa. Nếu tôi có nhận lời đề nghị của ông An thì còn giảm đi chút nào đó oan uổng. Tôi trệu trạo cố nhét mấy hạt cơm vào cổ họng. Khi buông đũa với hơn một nửa phần cơm còn lại thì tin nhắn tới.

“Ăn tối ngon miệng để làm việc cho tốt nhé. Fighting! Chụt – ♥ The Oh.”

Không thể biết được nên cười hay nên khóc. Biết đâu thứ tôi đang nhai không phải là cơm mà là hạt đá cũng nên.

Bình thường, những chuyện xảy ra trong công ty tôi không nói được với The Oh. Không biết tại sao như vậy. Cũng có thể đó là hành động vô thức của tôi khi e rằng nói ra The Oh sẽ bị tổn thương vì cậu đang thất nghiệp. Cậu có vẻ hoàn toàn thích ứng được với việc sống cùng tôi. Không thể biết được tận sâu trong lòng cậu như thế nào nhưng bên ngoài thì có vẻ như thế. Chẳng rõ trong thời gian tôi đến công ty thì cậu làm gì.

— Mình không buồn à?

Trước câu hỏi phải khó lắm mới thốt ra được của tôi, cậu trả lời cứ như nghe những câu hỏi không đâu.

— Một ngày trôi đi nhanh biết bao nhiêu. Xem phim, viết kịch bản, đi dạo, lên internet, rồi nghiên cứu xem tối nay sẽ nấu cho mình ăn món gì.

Cậu nói cậu hạnh phúc trong cuộc sống bình thường, tà tà giống như dòng suối róc rách chảy. Với tôi, buổi sáng mỗi ngày bị kéo ra cánh đồng với sấm chớp ầm ầm, gió lạnh cắt da cắt thịt, thật sự mà nói không có gì đáng để ghen tị hơn.

— Đường ra vòi nước suối sau núi không biết là đẹp đến mức nào. Nó rất hợp với những lúc muốn tập thể dục. Xuống ngay dưới chân núi là chợ. Ở đó bán đủ mọi thứ. Hôm nào đó thứ bảy mình cùng đi nhé?

Những người hàng xóm tôi nhìn như bò, gà thì có vẻ cậu đã quen hết cả.

— Chị hàng xóm ấy. Chị là chủ cửa hàng video ở khu buôn bán chung cư phía bên kia đường lớn. Ở đó có nhiều thứ đa dạng lắm. Chị ấy hứa sẽ kiếm cho cái tên phim DVD mà tớ đang tìm đấy. Còn người lúc nào cũng mặc quần thun là phòng 303, anh ấy đang học thi công chức tư pháp đấy. À, tớ có nghe anh ấy nói phòng 305, hình như không phải bị cướp đâu. Do cô ta thay lòng đổi dạ mà người yêu cô ta mới làm thế. Mà làm sao biết được sự thật nằm đâu?

Cậu thao thao như một cô dâu mới dễ thương trong lúc cần mẫn bóc vỏ đậu. Cậu thích thú khi nhìn thấy những hạt đậu tươi non mua từ chợ về.

— Mẹ tớ từ ngày xưa đã có thói quen cho đậu vào cơm nấu rồi. Mẹ nói rằng ăn nhiều đậu mới nhanh lớn.

Bên cạnh người quyết tâm rằng từ mai sẽ nấu cơm đậu, tôi nằm úp bụng xuống sàn để đọc truyện tranh, thấy mình giống như một kẻ gia trưởng chỉ biết bắt vợ hầu hạ. Tai nghe The Oh nói chuyện, mắt đọc truyện tranh cuốn mới “Thiếu niên thế kỉ 20” của Urasaoa Naoki, đầu rối loạn phức tạp như hàng trăm con rắn đang quấn nhau hối hả trườn bò. Không biết tin đồn đã lan tới đâu? Liệu đã đến tai giám đốc chưa nhỉ? Sao ông An lại không nói gì? Hạt đậu The Oh đang bóc trượt lăn về phía tôi. Tôi nhặt lấy nó, bỏ tọt vào mồm không nghĩ ngợi gì. Hạt đậu nhỏ, cứng và tanh. Có vẻ như mùi vị của cuộc sống cũng như vậy.

Nghĩ tới The Oh tôi cảm thấy thật mịt mù. Cậu ấy là người tốt. Hiền lành, chu đáo và có phẩm chất tuyệt vời, có cả hình dáng nhìn nghiêng đẹp đến mức phải thán phục. Rồi chứa đựng cả sự đam mê đối với tình yêu mình đã chọn. So với trên mười điểm quyến rũ mà cậu có, chỉ có đúng một nhược điểm. Đó là nhỏ tuổi!

Từ “nhỏ tuổi” không nhất thiết chỉ bao hàm ý nghĩa tuổi tác mang tính sinh học. Trong từ đó còn bao hàm rất nhiều những điều phức tạp và tinh tế. Việc nhỏ tuổi có nghĩa là có thể ước mơ bất cứ lúc nào. Vấn đề ở đây, đó là đa phần các ước mơ vô cùng trừu tượng và phi hiện thực. Chỉ đôi khi vào những lúc nào đó ta mới tin rằng đó là hiện thực và có khả năng biến thành hiện thực. Họ có thể hét lên một cách dương dương tự đắc “Tại sao lại không được? Làm là được. Bởi vì tôi là tôi”. Đúng vậy. Đó là thế giới quan rất hợp với tuổi hai mươi lăm. Vì là tuổi hai mươi lăm nên có thể làm như vậy. Vấn đề là ở bản thân tôi. Tôi không thể nói khơi khơi rằng “Tất nhiên là vậy rồi, tất cả sẽ tốt thôi”. Hay bởi vì tôi không muốn quay trở lại bảy năm trước của cuộc đời tôi?

— Tuần này tớ sẽ về nhà!

Hy vọng giọng nói tôi sẽ nghe không lạnh lùng.

— Hay là tớ cũng đi theo nhé, để về chào.

Mặc dù cậu chỉ nói vậy thôi nhưng giọng tôi nghe giống như tiếng phấn vạch một vạch dài trên bảng:

— Không được.

The Oh đang cười mà khóe miệng cậu chợt đanh lại:

— Tại sao lại không được?

— Vì bố mẹ sẽ rất sửng sốt, tớ chưa nói gì với họ cả.

— Giờ cũng nên nói là vừa mà.

Cổ tôi như bị khóa không thể phát ra tiếng nào.

Nói thế nào bây giờ? Nói con gái họ đang sống chung với giai à?

Tôi định giả lả cho qua chuyện nhưng cậu ấy đã có vẻ bị chạm tự ái rồi.

— Ý tớ có phải vậy đâu... Ôi, ngột ngạt quá.

Hình ảnh cậu đấm ngực thùm thụp tưởng như ngột ngạt đến chết đi được sao thấy thật xa lạ.

— Mình dừng ở đây thôi!

Tôi tuyên bố đình chiến. The Oh nhướng một bên mày lên. Cậu vào toilet và đóng cửa thật mạnh. Lách cách. Nghe tiếng cài khóa rõ mồn một như tiếng kéo cò súng của một khẩu súng ngắn. “Bí mật” và “yêu đương” là từ ngữ thấm sâu vào nhau một cách thân thiện. Yêu đương, đó là việc kinh doanh trong một thế giới mang tính cá nhân chặt chẽ. Nhưng việc đưa bạn trai về nhà giới thiệu cho bố mẹ lại là chuyện khác. Điều đó thể hiện một sự quyết tâm rằng sẽ xâm nhập vào thế giới mới. Đó là mang chuyện yêu đương trong túi bày ra trước quảng trường. Đó là tự quyết tâm sẽ được công nhận, sẽ thông qua giai đoạn đầu tiên của việc được chấp nhận về mặt xã hội.

Tôi không đủ tự tin để cùng The Oh đứng giữa quảng trường chói chang ánh sáng. Và cũng không có khả năng làm cho cậu hiểu rõ ràng điều đó. Không biết cậu có vặn vòi tắm hay không mà nghe tiếng nước ào ào. Tôi gấp truyện tranh và nằm lên giường. Đắp chăn tới tận trán. Tôi muốn ngủ thiếp đi trước khi The Oh ra. Cảm thấy nhấm nhẩm đau phần dưới ngực. Chắc chắn đó là do hạt đậu nuốt lúc nãy giờ đang nhào qua trộn lại giữa dạ dày.

***

Ngày cưới của Je Il đang tiến đến từng ngày. Tôi không liên lạc được với Je Il. Yu Hee cũng có vẻ rất lo lắng.

Đúng là chủ nhật mà. Có lẽ sẽ không có chuyện gì chứ?

Có lẽ là thế rồi.

Câu tục ngữ “có lẽ là sẽ bắt người” trào lên tận cổ rồi mà không thể nào phát ra thành lời. Ngày thứ bảy, xong giờ làm buổi sáng cũng đã quá 12g. Thật ra tôi cũng không muốn về Buldang như đã nói với The Oh. Nhưng vào giờ này cũng không muốn cho cậu biết tôi sẽ về ngay “Snowu palace” phòng 205 ngay bây giờ. Đầu óc vừa phức tạp đồng thời lại rất trống rỗng. Tôi đến trung tâm thương mại đang mùa hạ giá và mua mấy cái áo. Để mặc cho ngày mai sẽ rất hợp với cái áo lụa gắn nơ. Vừa quẹt thẻ với điều kiện trả dần trong 3 tháng vừa tưởng tượng một cách ngớ ngẩn “nếu Je Il hủy lễ cưới này thật thì phải trả lại cái áo này sao?”. Cũng không nhất định phải đợi xe bus tốc hành về Buldang. Nhưng do xe bus này đến sớm nhất nên tôi từ từ bước lên xe.

Cửa nhà đóng kín mít. Đứng trước hệ thống khóa điện tử được thay mới trên cái lỗ khóa, tôi cắn chặt môi với cảm giác bại trận. Nhấn chuông liên tục nhưng chẳng có dấu hiệu trả lời từ bên trong. Tiếng nhạc được cài trong máy điện thoại của mẹ vang lên chói gắt. “Em là người đồng hành của anh, mãi mãi là người đồng hành của anh, là món quà tuyệt vời nhất của cuộc đời anh” - Mẹ không nghe điện thoại. Không còn cách nào khác, tôi đành phải gọi cho bố. Bố không phải là người cài đặt những thứ như nhạc chờ.

— Cái gì? Nói không biết số bí mật của nhà mình mà nghe được à? Mày có phải là con cái nhà này không hả?

— Bố, giờ con đang gấp lắm. Số mấy vậy bố?

— Là không năm hai năm chứ còn gì nữa.

Ngày 25 tháng 5. Ngày sinh nhật tôi. Khi hiểu được lòng bố mẹ chọn bốn con số đó tự nhiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Vậy nên nghe tiếng bố chì chiết “Thế nên sao không về nhà thường xuyên có phải tốt không” cũng cảm thấy chịu được phần nào. Bố nói đang leo lên đỉnh núi Sorak. Bố cùng đi với hội leo núi thường kì tới đó, chiều mai với về đến nhà. Tôi không biết là bố tham gia vào mấy thứ hội như hội leo núi. Tôi không hề biết bố mẹ mình giờ sinh hoạt thế nào. Từ lúc nào đó chưa bao giờ bố mẹ trở thành đối tượng thám hiểm lấp lánh để tôi muốn khám phá đã trở thành chuyện hiển nhiên.

— Bố chơi vui vẻ nhé. Và ăn nhiều đồ ngon nữa nhé!

— Chậc, chậc. Có phải là đi chơi đâu, chỉ là cùng leo núi thường kì thôi mà.

Mặc dù bố chặc lưỡi nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu với đứa con gái bỗng tự nhiên tỏ ra gần gũi như vậy.

— Gọi điện thoại cho mẹ con bảo bà ấy về ngay đi. Đàn bà có tuổi rồi vậy mà cứ đi một lần là mất hút con mẹ hàng lươn.

Tôi dè dặt hỏi:

— Mẹ đi đâu bố?

— Thì bà ấy nói đi gặp bạn cùng quê gì đó mà.

Nếu là bạn cùng quê thì có nghĩa là cô Kimpo. Người bạn vào đêm Giáng sinh đã cùng đi đến rạp chiếu phim với nhau. Cô Kimpo, giống như Kim tự tháp Ai Cập. Đối với tôi là vậy. Sao tôi không nghi ngờ lần nào nhỉ? Sự thật trong suốt ba mươi năm tôi chưa hề nhìn thấy tấm hình nào của mẹ và cô Kimpo chụp chung với nhau, tôi không có đủ sức để phán đoán một cách tỉ mỉ và chính xác xem điều đó có nghĩa là gì. Nghe đâu đó có mây đen đang ùn ùn kéo tới.

***

Phải đến gần 10g đêm mẹ mới về. Mẹ hoảng hốt như nhìn thấy con trăn khi thấy hình ảnh tôi ngồi thu lu trên sofa.

— Sao không nói với mẹ là con về? Đã ăn cơm chưa?

— Chưa ăn.

— Tại sao?

— Không thích ăn.

Cứ nhịn đói như vậy sẽ xọp người đi đấy. Chỉ cần mở tủ lạnh ra là có thịt bò kho và các món khác nữa mà. Sáng mẹ còn nấu cả canh khoai tây nữa. Sao không đun lại mà ăn?

Không hiểu sao thái độ của mẹ hôm nay lại có vẻ hơi sốt sắng quá và không biết là đang để hồn lơ lửng nơi đâu nữa. Trên áo khoác của mẹ thoảng hơi lạnh ngoài đường. Tôi chăm chú nhìn mẹ cởi áo khoác từ phía sau. Muốn hỏi “Mẹ đi đâu về đấy?”. Muốn vặn vẹo “Có phải mẹ đi chơi với cô Kimpo thật không?”. Muốn đay nghiến “Cái ông hôm ấy là ai thế?”. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Mẹ và tôi, cảm giác giữa chúng tôi có dòng sông rất sâu đang ngăn cách làm tôi muốn nổi gai ốc. Chúng tôi cũng khá thân thiết, giống như mối quan hệ giữa mẹ và con gái thông thường khác. Mà không, thể hiện bằng từ “thân thiết” nghe sẽ hơi ngượng. Sự quấn quýt thông qua sự gắn bó dai dẳng mà không thể tìm được tính từ thích hợp hơn để giải thích, đó chính là mối quan hệ giữa mẹ và con gái. Tôi nằm rất lâu trong tử cung của bà nhưng từ khi tôi là một đứa trẻ, chúng tôi vô cùng quấn quýt, rất thường xảy ra cãi cọ nhưng cũng rất nhanh hòa giải.

Với tôi mẹ là người mềm mại, êm ái và ẩm ướt. Vào ngày hành kinh đầu tiên, mẹ là người duy nhất lấy tay xoa lên phần bụng dưới lạnh ngắt của tôi. Tôi nghĩ tình cảm chúng tôi mãi mãi sẽ là như vậy. Nhưng, lúc này đây, điều gì đã làm cho tôi do dự? Giờ đây tôi không còn là “con gái yêu nhỏ” của mẹ nữa? Tôi e ngại điều gì chứ? Những câu hỏi không có ai trả lời thay tôi đang vẫy đuôi ve vẩy.

Điện thoại của mẹ cũng là sản phẩm cùng một hãng với điện thoại của tôi. Chuyện xem trộm mấy cuộc gọi gần đây cũng dễ dàng như nằm ăn bánh Tơk. Những con số điện thoại trong list cuộc nhận nằm im lìm. Có một số hiện lên mấy lần đập vào mắt tôi. Tôi nhanh tay nhập luôn số đó vào điện thoại mình.

“Ngày hôm nay trời đỡ lạnh rồi. Nhưng cũng nhớ mặc ấm nhé!”

Đó là nội dung tin nhắn đến sáng nay. Số điện thoại hiện lên bên dưới giống với số điện thoại lúc nãy.

— Bố có nhà đâu, ngủ cùng với mẹ trong phòng đi.

— Không sao đâu, mẹ cứ ngủ cho thoải mái. Đã lâu rồi con muốn ngủ trong phòng con.

Căn phòng tôi đã rời đi được sắp xếp gọn gàng khác hẳn so với trước đây. Nhưng đúng là phòng để trống, lớp bụi mỏng tang nằm đậu trên giá sách. Dòng chữ “Sự bất an gặm nhấm linh hồn” và mong muốn được mở cái hộp bí mật Pandora[28] cứ lộn lạo trong tôi. Cái hộp mở ra sẽ không đóng được lại. Dự cảm dai dẳng rằng tai ương sẽ nhanh chóng ập đến và trùm lên toàn bộ thế giới làm tôi run rẩy. Nhưng làm sao tôi có thể chịu đựng được đây!

Tôi nhấn điện thoại trong trạng thái giấu số người gọi. “Em làm gì ở đâu mà giờ mới tới tôi, đã đợi em, la la la, em hãy đến đây, tôi muốn trở thành hoa của em.”

— A lô.

Đó là đàn ông. Một người đàn ông trung niên. Tôi gập nắp máy. Ngay cả đến nhìn tận mắt cũng không thể tin được. Không muốn tin. Nhưng tôi biết là mình phải tin, cho dù không còn đủ sức lực.

Mẹ có một người đàn ông khác.

Tôi không biết mình ngủ với đầu óc thế nào. Tôi lạc lối trong giấc mơ ngắn với đôi chân trần. Nỗi buồn bàng bạc từ từ tràn đầy ngực tôi. Lúc tôi mở mắt mới chỉ là sáng sớm. Đó là thời gian các loại xe bắt đầu chuyến đầu tiên. Tôi máy móc mặc quần áo và ra khỏi nhà. Không thèm nhìn tới cửa phòng đang đóng kín mít.

Khi tới phòng 205, mặt trời mới đang lên một nửa. The Oh đang nằm ngủ trên giường. Tôi im lặng chui vào bên cạnh cậu. Tâm trạng như trở nên già cỗi đi sau một đêm.

2

— Này, này! Sẽ tổ chức, sẽ tổ chức.

Cuộc gọi gấp gáp của Yu Hee làm tôi tỉnh giấc. Đã gần mười một giờ sáng. Phải một lúc lâu sau tôi mới biết nó định nói về việc cưới của Je Il. Tôi chậm chạp đáp lời:

— Thế cậu tưởng là nó sẽ không cưới thật à?

— Mà đúng là Je Il làm gì có gan để đảo lộn mọi thứ. Chỉ có tớ mới là đứa buồn cười. Chắc là tớ đang đợi một cú sốc nào đó sẽ xảy ra.

So với tôi thì Yu Hee rất thành thật vì lúc nào cũng nói rõ cảm xúc của mình. Cùng chung một suy nghĩ nhưng tôi không bao giờ nói ra, không biết đó có phải là sự thâm trầm của tôi hay không nữa. Tôi vừa duỗi người vừa nhìn quanh căn phòng không lấy gì làm rộng rãi của mình. Chẳng nhìn thấy bóng dáng The Oh đâu cả. Mặc dù rất muốn biết cậu đi đâu khi không nói câu nào, nhưng khi vẫn nhìn thấy cái ba lô của The Oh để góc phòng thì sự nghi ngờ của tôi tan biến. Chắc là cậu đã đi nhà thờ vì hôm nay là chủ nhật.

Lâu lắm rồi mới ngồi trước gương để trang điểm một cách kỹ càng như vậy. Tôi mặc váy ngắn handmade màu hồng với cái áo gắn nơ mới mua hôm qua, đi đôi tất giấy màu ngà. Thắt chặt dây eo lưng cái áo khoác và đứng trước chiếc gương ngắm toàn thân. Việc ăn mặc thật tươm tất để đi đám cưới của bạn, nói ra thì nghe có vẻ không phải phép – đó không phải vì phép lịch sự cho đám cưới mà chỉ muốn làm mình nổi bật trong đám cưới rực rỡ tráng lệ kia. Để lẩm nhẩm câu “thần chú” rằng đâu phải tôi chẳng là cái gì cả, mà tôi vẫn còn rất được đấy chứ.

Nơi cử hành đám cưới của Je Il là một khách sạn nhỏ trong thành phố. Tôi vẫn nhớ câu nói của nó vào lúc nào đó “Hôm đó tốt ngày nên hầu như tất cả các nhà hàng tiệc cưới đều chật kín chỗ cả. Cứ tưởng là phải dựng bạt ở bãi sông để làm đám cưới ai ngờ lại có một chỗ người ta hủy, bọn tớ mừng đến chảy cả nước mắt.” Không biết người con gái và người con trai đáng lẽ là chủ nhân của chỗ này vào thời điểm này đang làm gì nhỉ? Hay là họ đang ngơ ngác ở sảnh lẫn trong đám khách khác? Vừa bước lên bậc cầu thang trải thảm màu hạt lựu, tôi vừa không ngừng tưởng tượng miên man.

Tại cửa ra vào, bố mẹ của hai gia đình và chú rể đang đón khách. Nhìn bản mặt bóng nhẫy không rõ mồ hôi hay dầu thì biết ngay là chú rể trong ngày hôm nay cũng đã từ chối trang điểm. Mấy năm rồi mới gặp lại bố mẹ bạn, tôi không khỏi giật mình vì thời gian quả là đã trôi thật nhanh. Mẹ Je Il, đã già đi nhiều trong khoảng thời gian đó, nắm chặt lấy tay tôi:

— Je Il nhà cô đi trước rồi, làm thế nào đây? Eun Shu cũng phải nhanh gặp được người tốt đi thôi. Mẹ cháu sẽ không ngủ được đâu.

Những mệnh đề được tạo nên từ 70 phần trăm tự hào và 30 phần trăm ái ngại. Tôi che miệng khẽ cười. Chỉ muốn nói toạc ra rằng “Tại mẹ mà cháu không ngủ được thì có”.

Phòng đợi của cô dâu thật nhốn nháo. Những người phụ việc mặc quần áo Hanbok đang vây tròn quanh Je Il. Tôi lặng lẽ đứng xa ra và ngắm nhìn hình ảnh nó. Một cô dâu tao nhã và xinh đẹp. Nhìn khác hoàn toàn với đứa con gái một tuần trước đây tìm đến phòng tôi khóc lóc rên rỉ nói rằng sẽ rũ bỏ tất cả. Je Il đón tôi bằng nụ cười bình thản.

— Hôm nay đẹp thế!

Nó đã nói trước điều tôi phải nói. Giây phút bắt gặp ánh mặt nó ngực tôi trĩu xuống. Trong mắt của Je Il không hề có biểu hiện gì cả. Trong cặp mắt phẳng lặng không hề có một gợn sóng lăn tăn, chứa đựng sự nhẫn nhục câm lặng của người đã vượt qua mọi thứ tình cảm của sự sợ hãi và khát vọng, sự hồi hộp và e sợ. Tôi nhớ đến bộ phim “Cô dâu chạy trốn”. Nếu muốn cầm tay nó để chạy trốn thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Nhưng tôi chỉ còn biết cách ghé vào tai bạn thì thầm!

— Để tớ mua thuốc lá cho nhé?

Je Il khẽ cười. Và rồi lặng lẽ tìm tay tôi nắm lấy. Lòng bàn tay được bọc găng tay voan trắng của nó lạnh ngắt như nước đá trong dòng suối mùa đông. Sự run rẩy truyền đến cả thịt và thấm vào tận xương của tôi. Cái sự thật rằng nó đang bước vào một thế giới vô cùng rộng lớn phía đằng kia quả là vô cùng chân thực.

Đây là lúc bố mẹ của hai gia đình sẽ thắp nến bắt đầu cho buổi lễ trọng đại hôm nay.

Nếu một người đã ba mươi hai tuổi thì có thể nhắm mắt học thuộc hết được trình tự của một đám cưới. Đám cưới được tiến hành nhanh chóng không để lỡ mất khâu nào. Tôi đứng phía sau cùng và quan sát buổi lễ. Trong lúc đang đọc lễ thành hôn thì có ai đó đập đập vào vai tôi. Là Yu Hee.

— Cậu có điên không? Sao bây giờ mới tới?

Người bật cười với câu nói sẵng của tôi và nói lời “xin lỗi” không phải là Yu Hee mà là Yu Jun. Và bên cạnh đó lại có một người con trai khác. Người con trai đứng chỏng chơ giữa Yu Hee và Yu Jun, chỉ cần nhìn qua tôi cũng nhận ra đó là Yonggin, mối tình đầu của Yu Hee. Mười năm, khoảng thời gian nghiệt ngã. Nó biến cậu lính lục quân với cái đầu trọc lóc ra ngoài vào kì nghỉ phép thành một người đàn ông với cái cằm phệ xuống.

Và địa điểm thích hợp nhất cho việc tình cờ gặp một ai đó sau mười năm có lẽ là đám cưới của người đã từng biết chung vào mười năm trước. Tôi mới chỉ nghe Yu Hee nói là giờ đang quen lại Yonggin nhưng không biết rằng nó lại đưa anh ta đến tận lễ cưới của Je Il. Tôi lúng túng chào người yêu cũ đồng thời là người yêu hiện tại của bạn mình.

— Đúng thật là... lâu quá... rồi... nhỉ?

Tôi thêm từ kính ngữ “yo” vào sau câu nói. So với Yonggin của thời gầy nhom và cao ngỏng mười năm trước thì giờ có vẻ đã tăng lên 10 cân. Để biến cậu trai đã từng có khuôn mặt vô cùng sáng sủa thành một người đàn ông ly dị vợ với cái mặt dày lên như miếng đậu phụ, ngoài khoảng thời gian mười năm ra thì cần thêm gì nữa? Tự nhiên thấy sợ hãi, không biết hình ảnh của Oh Eun Shu ba mươi hai tuổi đang phản chiếu thế nào so với hình ảnh của Oh Eun Shu hai mươi hai tuổi mà Yonggin đang ghi nhớ trong tâm trí.

Hoa cưới của Je Il được bạn cùng công ty nó nhận được. Tôi hơi ngạc nhiên khi biết đó cũng không phải là quan hệ thân thiết gì lắm song không lộ ra mặt. Nhưng một góc nào đó trong lòng cảm thấy hơi chua xót. Je Il đã không hỏi dù chỉ là câu đùa với tôi hay Yu Hee rằng có nhận hoa cưới không. Tất nhiên hoàn toàn không phải là tôi muốn nhận hoa cưới. Bữa tiệc buffet mệt mỏi. Tôi chất đầy lên đĩa mấy miếng sushi, mấy miếng thịt cùng miến trộn và salad. Yu Hee vừa sẻ vào đĩa cho Yonggin mấy miếng cá hồi xông khói vừa líu ríu:

— Eun Shu, sao cậu không đưa cậu bé ấy tới đây?

Chỉ muốn tống cả cuộn kimbap vào miệng nó. Yu Jun chăm chú nhìn tôi. Tôi nhớ tới lời thổ lộ của Yu Jun. “Không cần phải kết hợp như vợ với chồng mà chỉ cần như con người với con người là được mà”.Không biết lời đề nghị ấy giờ có còn hiệu lực không nhỉ?

— Nghe nói là nhỏ hơn bảy tuổi mà. Oa, tài thật đấy!

Yonggin nói lời cảm thán không biết là trêu chọc hay chế nhạo nữa. Xem ra Yu Hee đã tường thuật cặn kẽ về quan hệ đàn ông của tôi. Có vẻ như ngượng nên Yu Hee thúc tay vào sườn bạn trai mình.

— Đã sao nào, con gái kém bảy tuổi cùng đầy ra đấy.

Yu Jun cũng buông một lời và rót đầy bia vào cái ly trước mặt tôi. Tôi không nhìn Yu Jun mà đưa ly bia lên miệng. Lớp bọt mềm chui qua cổ họng và ào ạt chảy vào trong.

***

— Mình đi đâu bây giờ nhỉ?

Đáng lẽ tôi phải từ chối khi nghe đến câu hỏi đó. Nằm lăn lộn ra đất giống như đột nhiên bị đau bao tử. Hoặc là lấy lý do bố ốm nặng để chuồn thẳng. Trước những tình huống khó xử mà không biết nói dối, cứ nửa nạc nửa mỡ, cũng là lỗi tại bản tính của tôi.

Theo lời đề nghị của Yonggari chúng tôi tới quán chuyên bán cá phơi gần đó. Ngồi trước lò nướng bằng than hoa, chúng tôi cười nói ồn ào, vượt quá sự cần thiết, giống như những cặp vợ chồng trung niên lần đầu tiên tham gia câu lạc bộ đổi vợ đổi chồng. Chủ đề đa phần toàn do Yonggari dẫn dắt. Trước đây tôi không biết, nhưng giờ có vẻ như anh ta đã trở thành một kiểu đàn ông không thể chịu đựng nổi nếu tự mình không chủ trì không khí cuộc nhậu.

— Thịt cũng vậy, thật ra phơi lên mái ngói và nướng trong lò gạch là tuyệt vời nhất. À, anh họ tớ cũng là người rất nổi tiếng về lĩnh vực đó. Anh ấy có một cái lò nướng rất lớn ở Y Cheon. Khi nào bọn mình cùng đi tới đó nhé.

— Nếu thế thì thích quá, Eun Shu, cậu cũng đưa bạn trai đi, được chứ?

— Ừ, đi thì đi cho biết.

Mặc dù tôi cũng đối đáp một cách vừa phải nhưng trong đầu không ngớt dội lên những ý nghĩ linh tinh. Bạn mẹ, cô Kimpo, rõ ràng là chú Kimpo. Quan hệ của tôi và The Oh đang đi đến đâu? Giám đốc đã biết chuyện chưa? Không biết cái đứa thổi tin đồn tôi và ông An là đứa nào? Tôi từng nghe được ở đâu đó nói rằng số phận chỉ mang đến cho con người những thử thách mà người ta có thể đảm đương được. Tôi cũng vẫn đảm đương được. Chắc chắn là vậy. Nếu như số phận và thử thách không cùng đánh lừa tôi.

Vừa lật những miếng thịt lợn đỏ au đang chín trên phên nướng bằng tay phải, tay trái vừa nâng chén rượu.

— Oa, Eun Shu thời gian qua không gặp, nay lên đô quá nhỉ?

Đâu chỉ là rượu không đâu, nếp nhăn cũng đâu phải chuyện đùa.

Yonggari và Yu Hee như Jang So Pan và Ko Jun Ja[29] đẩy đưa đối qua đối lại.

— Có sao không?

Yu Jun hạ thấp giọng hỏi tôi. Để tỏ ra không có vấn đề gì tôi giơ hai ngón tay hình chữ V lên.

— Uống từ từ thôi.

Trong lúc Yu Jun thì thào thì điện thoại tôi reo. Đó là The Oh. Yu Hee nhanh như chớp chộp lấy điện thoại của tôi.

— Chúng tôi nghe nói nhiều về cậu rồi. Sao không đến đây cùng đi. Bây giờ đến đây nhé!

Tôi thật sự không ngờ The Oh lại nhanh nhảu đồng ý với đề nghị của Yu Hee đến vậy.

— Vậy tớ đến nhé?

The Oh nói khi điện thoại đã ở trong tay tôi. Từ miệng tôi phát ra từ “cũng được”, đó là sự khách khí hay sự liều lĩnh của tôi nhỉ. The Oh tới trong phút chốc. Giây phút nhìn thấy chiếc áo khoác quen thuộc của người bạn trai nhỏ bé của tôi khi cậu mở cửa nhà hàng bước vào thì ý thức của tôi bắt đầu chao đảo. Và, thấy hối hận khi đã gọi cậu tới.

Khi để Yu Jun, Yonggin, The Oh cùng ngồi mới thấy họ giống như chú cháu. The Oh cung kính nhận bằng hai tay chén rượu Yu Jun rót. Chén sau Yonggin rót đầy cho cậu.

— Tôi lớn hơn nhiều tuổi lắm nên muốn đối xử thoải mái. Vậy được chứ?

Lối nói không lịch sự của Yonggari làm tôi khó chịu. Ngược lại Yu Jun lại dùng lời lẽ vô cùng trân trọng đối với The Oh từ đầu đến cuối “Anh có muốn dùng thêm nữa không?” khiến tôi cũng thấy bất tiện không kém. Yu Hee có vẻ có rất nhiều chuyện bức xúc.

— Tôi thật ra vô cùng kinh ngạc, không biết cậu có biết hay không nhưng Eun Shu không phải là kiểu sẽ quen với người ít tuổi. Chắc không phải là được giới thiệu rồi, vậy hai người quen nhau thế nào vậy?

— Vâng, chúng em tình cờ gặp nhau. Em theo một anh bạn đi nhậu...

The Oh đang định giải thích một cách cặn kẽ thì tôi đột nhiên xen vào một cách sỗ sàng:

— Cậu định phỏng vấn cậu ấy đấy à?

— Này, làm gì mà khiếp thế? Cậu có mười cái miệng cũng chẳng nói gì được đâu. Làm sao có thể giấu bọn tớ kín mít như thế.

— Giấu đâu mà giấu, chẳng qua không có cơ hội để giải thích thôi.

— Hừ, đúng là lẻo mép, mới cách đây không lâu còn nói là không quen ai.

Tôi vừa lời qua tiếng lại với Yu Hee vừa để ý thái độ của The Oh. Cặp lông mày mỏng của The Oh có vẻ hơi nhíu lại. Yu Jun và Yonggin ngồi im thin thít. Nam Yu Hee, như vậy là không fair play[30]. Tôi dốc ngược ly rượu. Không phải là tôi không hiểu tâm trạng rối rắm của Yu Hee. Yu Hee luôn thành thật đối với tôi. Ngay cả chuyện nó nghỉ công ty để đi học lớp nhạc kịch, chuyện gặp lại Yonggari - mối tình đầu giờ đã trở thành người đàn ông ly hôn và quay lại với nó, cũng đều nói với tôi trước. Yu Hee đối với tôi như vậy mà lại nghe chuyện về The Oh qua Je Il tất nhiên là nó phải tự ái rồi. Biết đâu nó đang than thở vì mình thì tặng một giỏ đựng đầy những những trái cây cao cấp như xoài, đu đủ, dưa hấu mà lại nhận về nửa quả táo héo. Tất nhiên tôi cảm thấy có lỗi với nó. Bởi là con người, tất nhiên tôi sẽ phải cảm thấy có lỗi với Yu Hee. Nhưng biết làm sao bây giờ, khi mà càng lớn tuổi lại càng thấy không thể nào thổ lộ hết mọi ngõ ngách trong tâm hồn mình dù là với bạn thân đi chăng nữa. Con ốc sên lúc nào cũng cuộn tròn mình lại đâu có phải là lỗi tại nó. Giây phút nhấn lưỡi để đẩy một miếng tâm trạng mình ra thì sự chân thật sẽ bị biến dạng đi mất rồi.

— À, mà các cậu còn nhớ không? - Yonggari khẽ khàng lái câu chuyện. - Hồi học năm thứ hai ở trường Yu Hee có lễ hội, Je Il đi giày cao gót của chị tớ và bị trẹo chân ấy. Yu Jun chả cõng nó lên xuống dốc còn gì?

— À, lúc đó mới thật khủng khiếp chứ. Không có Je Il ở đây tớ mới nói, không biết nó đã nặng đến cỡ nào...

Câu chuyện lại nhanh chóng chuyển sang kí ức của mười năm trước. Trong hội tất nhiên đều cùng có chung những khoảng thời gian quá khứ. Những câu chuyện với người không có mặt ở đó sẽ trở nên vặt vãnh, tếu táo, nhưng The Oh vẫn dựng thẳng lưng chăm chú ngồi nghe. Chắc chắn cậu phải cảm thấy chán ngắt và có thể là bực bội nữa, nhưng cậu không hề tỏ thái độ nào dù chỉ là một chút ít. Thật là một người tử tế. Tôi lẩm bẩm trong bụng. Đúng là ngố, chỉ cần tử tế vừa phải thôi, như thế có tốt hơn không. Hình như tôi lầm bầm như thế thì phải. Sao cứ thấy tay mình liên tục nâng chén rượu thế này.

— A, hôm nay rượu có vẻ ngọt thế nhỉ?

Tất cả quay sang nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Tôi chỉ muốn nở nụ cười dễ thương nhất trần đời này cho họ. Tôi đã ngoác miệng rộng hết mức có thể. Cái răng hàm được trám ở tận sâu trong cùng chắc chắn sẽ lộ ra. Đó là điều cuối cùng tôi có thể nhớ được trong đêm hôm đó.

***

Tại sao con người lại vượt qua giới hạn? Là vì họ luôn sống và ý thức về giới hạn. Bị chèn ép bởi ý thức rằng sẽ không phải lẽ nếu giẫm chân lên giới hạn. Nhưng một ngày nào đó, sự thôi thúc vớ vẩn nhấp nháy giống như đèn tín hiệu bị hỏng. Và giống như chờ đợi sẽ có những vụ nổ kinh hoàng liên tiếp.

Không cần phải thanh minh. Ngày hôm đó tôi say mê man. Bóng dáng Yonggari hùng hổ đòi tính tiền trước quầy quay quay trước mắt tôi. Hình như tôi đã hét lên:

— Đồ đen đủi, tại sao nó lại trả tiền!

Không thể nhớ rõ được từ “nó” đó có thực sự phát ra khỏi miệng tôi không. Vẫn nhớ loáng thoáng tôi khoác tay Yu Jun đi giữa ngõ hẻm đầy rẫy nhà hàng.

— Đi tăng hai, tăng hai nào!

— Này, cậu say quá rồi đấy. The Oh à, anh giữ nó lại đi.

Yu Jun có vẻ để ý tới thái độ của The Oh nên đẩy tay tôi ra. Nhưng tôi lạnh lùng đẩy The Oh.

— A si, tớ chưa say. Đi tăng hai, tăng hai!

Yonggin vừa ra khỏi và hùa theo tôi:

— Đi thôi, lần này thì uống Bekje nhé.

— Cậu ta cũng đã say nhã ra rồi.

— A, hay quá, rượu Bekje! Đi thôi, đi thôi.

Ý thức dần dần mù mờ đi như cồn thấm vào miếng mút. Cầu thang cong cong dẫn xuống dưới tầng hầm, giống đúng như mê lộ đen ngòm không đáy. Chân cẳng liên tục xiêu vẹo và trước mặt quay cuồng. Khuôn mặt phù lên của Yu Hee, vẻ mặt lo lắng của The Oh, mặt Yonggin đỏ gay đỏ gắt. Khuôn mặt đó và những khuôn mặt nhảy nhót trong đầu như pháo hoa màu đỏ tươi. Chẳng rõ Yu Jun đã biến mất lúc nào mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả. Không thể chấp nhận được, tại sao tôi lại thế này, không thể chấp nhận được, nhưng vẫn cứ uống. Lúc cố tỉnh ra tôi thấy mình đang la chói lói với Yonggin.

— Cậu nói thật đi. Tại sao lúc đó cậu lại đối xử với Yu Hee như vậy?

— A si. Lâu lắm rồi mới gặp bạn mà sao cậu cứ làm thế? Sao cứ phải xoáy vào chuyện cũ như vậy?

Thế còn đứa bây giờ tự nhiên xuất hiện thì sao nào? Cậu nghĩ cuộc đời đơn giảnvậy sao? Cậu nghĩ Yu Hee tầm thường thế sao?

The Oh đứng ra ngăn tôi:

— Mình ơi, thôi về đi, mình say quá rồi.

— Thôi, mình đừng xía vào. Mình không thấy lúc đấy đó thôi. Lúc đó Yu Hee mới khổ sở làm sao. Lúc đó nó đã uống thuốc đấy. Đúng không, Yu Hee à?

Yu Hee không những không cảm động về tình cảm bạn bè của tôi mà còn rất giận dữ.

— Này, Oh Eun Shu, cậu quá lắm. Muốn say cũng phải say cho đàng hoàng chứ. Sao cậu lại bắt bẻ Yonggari như vậy?

— Nam Yu Hee! Cậu, vì ai mà tớ như thế này? Tất cả là vì cậu hết. Cậu cũng bị tổn thương còn gì. Yonggari. Cậu nói thẳng ra đi. Có thật cậu đã ly hôn rồi không? Cậu đâu đã ly hôn đâu mà lừa dối như vậy?

Tôi vừa dứt lời Yonggari đập mặt xuống bàn nức nở. Có thể giới hạn mà cậu ta cố gắng giữ cũng đã vỡ òa ra rồi. Không thể biết được. Nhưng có một điều chắc chắn rằng sức mạnh của cú đập mặt xuống bàn đó làm nước trong nồi lẩu văng ra. Thứ nước lẩu đỏ ngầu bắn vào vạt áo tôi lấm chấm. The Oh vội lấy khăn giấy lau cho tôi nhưng tôi đẩy tay cậu ra và đứng dậy khỏi chỗ. Tôi bước mấy bước hướng tới toilet. Cái nền đột nhiên lảo đảo rồi che mất tầm mắt. Tôi ngã sóng soài. Úp mặt thành hình chữ thái xuống cái sàn bẩn thỉu của quán rượu như nhân vật chính trong truyện tranh trẻ con. Ở trán chảy ra một dòng dung dịch nóng hổi.

Không chỉ dựng tôi dậy, lau máu trên trán cho tôi, vỗ lưng cho Yonggari mà còn dỗ dành cơn giận của Yu Hee - tất cả đều là The Oh. Không thể nhớ nổi The Oh đã đẩy tôi lên taxi như thế nào. Đang lơ mơ ngủ, sự bức bối trong người làm tôi mở choàng mắt. Khu phố bên ngoài cửa xe rất quen thuộc. Giây phút tôi nghĩ đã tới rồi thì đột nhiên chiếc xe khẽ chồm lên. Mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi tôi. Không để cho có thời gian thở, tất cả những thứ có trong bụng tôi bắt đầu tràn ra ngoài.

Bãi nôn dồn thành đống như một ngọn núi nhỏ trên đệm ghế vải xe. Chú taxi dừng xe bên ven đường. The Oh xắn tay áo đang định dọn đi thì chú lái xe cỡ năm chục tuổi mặt nhăn mày nhó giống y như tờ báo bị vo viên.

— Có làm như vậy cũng chẳng được. A, của khỉ. Có nốc thì nốc cho tử tế vào chứ.

— Xin lỗi chú, thành thật xin lỗi chú. - The Oh cúi gằm đầu xuống. Tôi nắm lấy cái túi xách.

— Mình ơi, lấy tiền trong túi tớ trả đi. Chú ơi, hết bao nhiêu thế?

Mỗi lúc tôi mở miệng mùi chua lòm lại bốc ra. Giây phút vượt qua giới hạn đến thật bất ngờ. Và cả buổi sáng hôm sau tôi chỉ muốn chui vào cái thòng lọng của sự hổ thẹn.

3

Ánh sáng mỏng và trong lờ mờ lọt vào. Buổi sáng đã tới một cách không hoàn toàn giống như một chiếc gương vỡ. Trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Tôi vẫn ở tư thế nằm và chớp chớp mắt. Lông mi và tròng đen, cả lông mày nữa vẫn ở đúng vị trí. Không có sự biến hóa mang tính quyết định nào. Không thể phán đoán nổi rằng cần phải an tâm hay cảm thấy cảm giác như dưới địa ngục nữa. Tôi sợ. Tôi nằm lặng một lúc lâu giả vờ như chưa tỉnh. Cảm giác khinh bỉ bản thân mình đến mức không chịu nổi và cơn buồn ngủ cùng dồn dập kéo đến. Tôi lại thiếp đi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nữa. Cảm giác nôn nao làm tôi mở mắt. Tôi chạy ra bồn cầu và cố gắng khạc khạc nhưng trong cổ họng cứng ngắc chỉ chảy ra thứ nước đờm đục ngầu. The Oh đến lúc nào đó bên tôi và khẽ vuốt lưng cho tôi. Trong những lúc như thế này, sự tồn tại của người khác bên tôi vừa làm cho tôi cảm thấy vô cùng yên tâm đồng thời cũng làm tôi xấu hổ, đau đớn.

— Nôn nhiều thế mà vẫn chưa ra hết nhỉ! Mình đừng cố cho ra nữa.

— Hôm qua... tớ cũng... nôn à?

Vừa nói hết câu cũng là lúc đầu tôi nhớ lại vụ việc ồn ã trong taxi đêm qua. Đã súc miệng bằng nước lạnh nhưng sự nôn nao vẫn không lắng xuống. Tôi ngồi bên bồn cầu như một bà lớn tuổi có thai muộn nôn ọe trong một lúc lâu. The Oh nắn bóp những ngón tay dài lạnh ngắt của tôi.

— Mình ngủ lâu thật đấy. Lần đầu tiên mới nhìn thấy mình ngủ say như chết vậy.

Giọng The Oh rất ấm áp và ân cần.

— Chắc mình không nhớ trong lúc ngủ mình gọi mẹ suốt phải không? Hôm qua về nhà rồi mà hình như vẫn còn nhớ thì phải.

Mẹ? Tôi đã gọi mẹ sao? Đến lúc này cảm giác hiện thực đột nhiên ùa về.

— Bây giờ là mấy giờ?

— Ừm, hơn mười giờ rồi.

— Hôm nay là thứ hai mà.

Tôi đẩy The Oh ra và vội vàng đứng dậy. Cái cách miêu tả về sự việc trước mắt bỗng tối sầm hình như người ta dùng cho những hoàn cảnh như thế này thì phải. Sáng thứ hai, hơn mười giờ rồi mà còn chưa đi làm! Đây là lần đầu tiên kể từ ngày tôi bắt đầu đi làm. Không thể biết được mình cần phải làm gì nữa. Nhìn điệu bộ không rửa mặt mà vắt cái áo khoác lên tay của tôi, một nụ cười nở trên khuôn mặt The Oh.

— Tớ đã nói là mình không đi làm được rồi!

— Cái gì?

Công ty mình gọi điện tới khoảng được hơn một tiếng rồi. Họ hỏi sao mình không đi làm, tớ mới nói mình không được khỏe và đang nằm ở nhà.

— Ai, ai điện thoại thế? Con trai hay con gái? Mà không. Chính xác là mình nói gì? Mình nói tớ bị làm sao? Chắc là mình sẽ không nói tại tớ say rượu chứ?

— Nói từng câu một thôi, lẫn lộn hết cả. Ừm, người điện thoại là con gái. Tớ không nói mình đã uống rượu. Mới đầu tiên tớ chỉ nói mình bị ốm. Nhưng phía bên kia cứ vặn hỏi mãi. Nên tớ nói là mình bị cảm nặng.

Tôi đặt như ném cái áo khoác xuống sàn. Thái dương nhức như bị chim gõ kiến mổ. Người điện thoại có lẽ là chị Jang. Khi nghe giọng nói của The Oh không biết chị ấy sẽ tưởng tượng điều gì nhỉ? Nhớ tới cái trán hẹp của chị ấy khi bí mật chuyển tin đồn về tôi cho tôi nghe.

— Thế chị ấy không hỏi mình là ai à?

— Chị ấy có hỏi rằng xin lỗi thế anh là ai?

— Vậy, vậy mình trả lời mình là ai?

The Oh chăm chú nhìn tôi:

— Mình đừng lo, tớ không nói tớ là bạn trai mà chỉ nói là bạn thôi.

— Điên à?

Tôi hét toáng lên. Giây phút ấy sao lại có thể mất đi sự chế ngự bản thân mình được nhỉ.

Mới sáng sớm có ai đó nghe điện thoại mà đi nói là bạn liệu có chấp nhận được không? Thà mình nói là em trai đi còn đỡ, không thì là anh trai. Mà không, tại sao lại nghe điện thoại của người khác? Sao không để cho chuông reo đi.

Lại cầm cái áo khoác và đứng lên nhưng The Oh đã ngăn tôi lại. Giọng cậu ấy có vẻ hơi run.

— Mình cứ nhất định đi à?

Mắt chúng tôi chạm hờ nhau trong không trung.

— Làm sao không đi được? Cứ tưởng công ty là trường học sao? Đã không biết gì thì chớ.

— Mình cứ nằm thêm tí nữa đi. Tớ đang nấu cháo rồi. Ăn cháo xong, nghỉ đi một chút sau đó tớ sẽ đưa mình đi.

— Không còn thời gian nữa, bây giờ tớ phải đi.

— Nhấp môi một chút rồi hẵng đi mà.

Cậu ấy tỏ vẻ rất cứng rắn, điều mà trước đây không thấy, cứ làm như không ăn cháo thì trời sẽ sập vậy.

— Sao lại thế? Cháo chiếc gì, cái đó làm sao mà ăn bây giờ được. Tránh ra đi, nhanh lên.

Cậu không buông tha cho tôi. Tôi ngồi phịch xuống đất:

— A,... tôi chán ngấy lên rồi!

Tôi ôm đầu. Việc biết mình hành xử không đúng càng làm cho tôi hét to hơn. Tôi ghét bản thân mình. Tôi muốn tự đánh lừa mình. Người tôi run lên lẩy bẩy. Bàn tay đang nắm cánh tay tôi dần dần trở nên không còn sức nữa.

Khuôn mặt đỏ gay của cậu chợt trở lên lặng phắc và lạnh ngắt. Tôi có thể cảm nhận có gì đó đang dịch chuyển trong cậu. Biết đâu có thể là một điều nguy hiểm, dù vô cùng nhỏ nhoi.

***

Tàu điện ngầm chỉ xóc một chút cũng làm bụng tôi nôn nao liên tục. Ngay cả ở trong thang máy cũng không biết tôi thở thật sâu mấy lần. Tôi hít thở rồi mở cửa văn phòng với vẻ mặt không khác mọi ngày. Có thể gọi đây là tư thế có trách nhiệm hay không nhỉ. Khi gặp phải tình huống khó khăn trước tiên nên né tránh là tốt nhất. Nên vòng vo một cách tối đa cho đến khi đối diện thẳng với vấn đề. Tôi đã nghĩ một mình mình che mắt, bịt tai trốn đi là được. Hình như năm lớp 6 thì phải, vào đúng ngày phải phát biểu về bản thành tích thi với kết quả bôi bác của mình, tôi đã giả vờ ốm. Mẹ có vẻ đoán ra nhưng cũng giả vờ thua trước đứa con gái đang ôm bụng lăn lộn. Từ đó đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Tôi lúc này là thành viên cấu thành của một tập thể lợi ích được gọi là công ty. Cho dù là ốm đến mức nào, cho dù muốn trốn bao nhiêu đi chăng nữa cũng vẫn phải đi làm. Không những những phần việc tôi xử lí chất đống trên bàn mà ngữ cảm của từ “đến muộn” cũng sẽ vẫn mềm mại hơn là “nghỉ làm”.

Vào thời điểm gần hết giờ ăn trưa, lúc nào cũng vậy, văn phòng đầy chật người. Mấy người nhân viên khác cũng đưa mắt chào tôi.

— Nghe nói chị bị làm sao à? Giờ đã đỡ chưa?

Một nhân viên thiết kế trong nhóm mỹ thuật ra vẻ quan tâm đến tôi. Chỗ cô ấy rất xa nhóm tôi mà còn biết được có thể coi gần như tất cả những thành viên cấu thành nên công ty nhỏ xíu như lòng bàn tay này đã biết về lí do vắng mặt của tôi. Không hiểu sao chị Jang và Lee Min Jeong lại đứng cùng nhau. Chị Jang nhìn thấy tôi chỉ nói “Nhìn mặt hóp đi kìa. Sao lại đến làm gì? Cứ nghỉ một ngày đi.” Không hề đả động tới người con trai nghe điện thoại. Vậy lại càng đáng sợ hơn.

Suốt cả buổi chiều tôi phải gọi điện đi nhờ viết kịch bản. Sao hôm nay lại lắm người không nghe điện thoại thế. Khó khăn lắm mới gọi được thì lại bị từ chối thẳng thừng. Trong lúc tôi đang nài nỉ “Có bận nhưng xin hãy giúp chúng tôi” thì cơn buồn nôn dội lên trong tôi mấy lần. Những tiếng ợ hơi làm bụng tôi càng cồn cào.

Ông Hwang đi đâu không thấy bóng dáng, khoảng bốn giờ mới bước vào với bộ mặt đỏ ửng. Ông ta không hề quan tâm tới sự đến muộn của tôi. Chỉ nói có cuộc họp gấp, gọi tất cả vào phòng họp. Cảm nhận được có cái gì đó không bình thường. Toàn bộ nhân viên phòng biên tập đã tụ tập đông đủ. Không nhìn thấy bóng dáng ông An đâu. Tin đồn về tôi và ông An đang câu kết với nhau lại hiện lên trong đầu làm tâm trạng tôi trở nên nặng trĩu.

Người thay ông An để triệu tập cuộc họp gấp đó là giám đốc. Tất cả chúng tôi ngồi bằng tư thế thẳng lưng chờ đợi lời đầu tiên của giám đốc.

— Có một chuyện không thể có, có cũng không thể được xảy ra nhưng đã xảy ra.

Ngữ điệu thật bi tráng và thống thiết.

— Hiện tại tâm trạng của tôi vô cùng thê thảm. Nếu đây là vấn đề cá nhân tôi, thì tôi chỉ muốn quăng mình qua cửa sổ để chuộc lỗi, muốn biến thành một con chim để bay lên bầu trời xanh kia.

Tôi từng nghe thời còn đi học giám đốc đã từng là một thanh niên yêu văn học, đã từng viết thơ và gửi đăng lên báo văn nghệ, nhưng với khả năng cỡ đó thì đừng có mơ lọt vào vòng loại. Một người luôn tự tin như vậy tại sao tự dưng mặt mày dúm dó và mắt thì lộn ngược lên thế kia nhỉ? Sự băn khoăn của tôi được giải đáp ngay.

— Tôi đã nhận một cú điện thoại từ công ty K.

Không cần nghe câu tiếp theo cũng biết. Việc sửa lỗi sai và chỉ in lại một phần số lượng tạp chí quảng cáo công ty đối tác đã bị vạch trần ngay tắp lự. Giám đốc liên tục lặp đi lặp lại điểm quan trọng “không thể tin được và không muốn tin chút nào cả”. Có vẻ như giám đốc chưa biết về đầu đuôi của sự kiện đều được xử lí dưới sự chỉ đạo của ông An. Mà không, điều đó không quan trọng. Với vai trò là ông chủ kiểu gì ông ấy cũng đang tìm ra kẻ đang cố tình “tỏ ra không biết”.

Sắc mặt của Lee Min Jeong đang ngồi phía đối diện đỏ rần. Đúng rồi. Người thực hiện lúc đó là Lee Min Jeong. Chậc, chậc, không được rồi. Kiểu gì cũng bị chửi. Tôi cảm thấy thương cảm cho cô ấy, lúc đó cô ấy đã chẳng nghĩ rằng lửa chỉ cháy bên kia sông.

— Oh deri, lúc đó rõ ràng tôi đã ngăn rồi cơ mà!

Ông Hwang đang nói với tôi nhưng không phải là nói với tôi. Thính giả mà ông ta đang nghĩ tới, là tất cả những người tụ tập trong phòng này, trừ tôi ra. Đặc biệt, giám đốc luôn nhấn mạnh thứ tự thứ nhất. Điều mà tôi không thể đối phó một cách thẳng thắn bởi tôi đã không thể nào tin nổi. Tôi sẽ không phủ nhận, không muốn né tránh. Như đã biết, tôi chẳng phải là con người trơ tráo như vậy. Tôi công nhận. Người đưa ra ý tưởng cho vấn đề đó là tôi. Vậy thì bảo tôi phải làm sao! Đó chỉ là việc nặn ra trí khôn để cứu công ty này trong lúc lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Khi đó ai cũng hi hô vào hùa rồi bây giờ lại chĩa mũi tên vào con người yếu ớt là tôi. Tôi cảm thấy run rẩy với cái tổ chức máu lạnh này.

— Oh deri?

Giám đốc nhìn chằm chằm vào tôi. Cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Tất nhiên, không có ai đứng ra quy trách nhiệm cho tôi cả. Cũng không có ai nói rằng sẽ giải quyết vấn đề theo cách như thế nào. Bởi bát nước đã đổ thì có ai đứng ra chịu trách nhiệm cũng không thể cứu vãn được. Cuộc họp kết thúc mà không có kết luận nào. Mà nói chung đây cũng chẳng phải là vấn đề có thể đưa ra được cái gọi là kết luận ngay từ lúc đầu. Chị Jang lặng lẽ đứng dậy nắm vai tôi.

— Cố lên. Chắc sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

Rất khó có thể phán đoán được đó là sự tiếp thêm dũng khí cho nữ nhân vật chính của bi kịch hay đó là thái độ trêu ngươi. Lần này Lee Min Jeong cúm rúm bước đến.

— Chị, em xin lỗi, dẫu sao vì giúp em mà chị bị thế.

— Có sao đâu, đành phải vậy thôi.

Tôi trả lời có vẻ bao dung nhưng lại cảm thấy có cái gì đó bị thay đổi. Cô ta nhẹ tênh tênh đi về chỗ mình và nhét tai nghe MP3 vào tai. Tôi lặng lẽ nhìn phía sau cô. Phụ từ “dẫu sao” mà cô phát ra ong ong trong tai tôi. Lúc nào tôi cũng nghĩ Lee Min Jeong là một đứa trẻ. “Nó vẫn còn nhỏ lắm nên không biết, chưa biết cuộc đời đáng sợ thế nào và cũng chưa biết cách thỏa hiệp. So với nó thì tôi là một con người vấy bẩn dính đầy bụi bặm của cuộc đời. Nhưng giờ đây, không điều gì có thể chắc chắn cả. Ai là người nhỏ tuổi? Ai là người ngây thơ? Trong một khoảnh khắc nào đó, cảm giác về sự tồn tại của con người không những ích kỉ một cách đáng sợ mà còn không thể biết được sự thật mình là kẻ ích kỉ.

Tôi tự hỏi mình. “Tại sao cậu lại làm ở công ty này?” “Làm để sống”, câu trả lời hiện lên theo phản xạ. Không phải. Câu trả lời thật thà nhất sẽ là “chỉ vì không biết làm gì tốt hơn”. Có cảm giác bất an rằng giây phút bước một chân ra khỏi hàng rào đang vây chặt tôi một cách an toàn, biết đâu lại bị quẳng vào giữa một khu rừng rậm rạp. Nếu sợ hãi thì sẽ mãi mãi phải sống như thế này. Và coi cái chuồng động vật là cái tổ ấm cúng.

Tôi lê thân thể mệt mỏi về nhưng The Oh không có nhà. Chỉ có cái ba lô của cậu vẫn nằm yên trong góc. Tôi mở nồi để trên bếp ga, trong đó chứa đầy cháo trắng lỏng bỏng. Hành được thái nhỏ bỏ lên trên, rắc thêm ít mè rang, nước tương pha đựng trong cái bát. Không hề nhìn thấy cái gọi là mảnh giấy của tình yêu.

Tôi rưới nước tương lên trên và đưa thìa cháo vào miệng. Hơi nóng nhưng vị ngọt bùi của cháo thấm đẫm trong miệng. Vừa nuốt thứ ngũ cốc ấy qua cổ họng tôi mới nhớ ra cả ngày mình đã nhịn ăn. Mắt tôi rơm rớm. Đột nhiên thấy nhớ The Oh không thể chịu đựng được. Cảm thấy có lỗi với The Oh không thể chịu được. Giờ đây người hiểu tâm trạng của tôi chỉ có tôi mà thôi. Thấy cô đơn kinh khủng. Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy tôi. Tôi chậm chạp xúc cháo ăn và từ từ chớp mắt. Việc tôi không điện thoại cho The Oh mà điện cho Yu Hee là vì Yu Hee chính là người nhớ rõ nhất hình ảnh của The Oh hôm qua. Nhưng câu nói đầu tiên của Yu Hee chỉ là “Sao?”. Giọng nói vô cùng khó chịu. Tôi để lại lời xin lỗi chuyện hôm qua và đặt điện thoại xuống. Qua sự vắng mặt của cậu, tôi thật sự cảm nhận được sự tồn tại của cậu một cách đau đớn.

Các khớp xương run lên bần bật. Tôi bật nhiệt độ máy sưởi thật cao và trùm kín chăn. Một ngày dài và đau khổ đang dần dần khép lại. Tôi chìm vào giấc ngủ. Đêm đó, The Oh không về.

***

Có lúc câu tục ngữ xưa in đậm trong đầu “Có thể không biết người vào nhưng người ra thì biết”. Sáng mở mắt, tôi ngơ ngác với sự thật rằng mình có một mình. Phòng hẹp và tăm tối. Theo thói quen, tôi chuẩn bị đi làm. Đường đi tới công ty sao dài kinh khủng. Mỗi khi tàu điện ngầm dừng tại một ga tôi lại muốn bước xuống ga đó, nhưng thấy nếu không tới công ty cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt để đi cả.

Không khí công ty chìm hẳn xuống. Tôi cắm cúi làm phần công việc dành riêng cho mình. Buổi chiều có tin rằng hợp đồng kí với công ty K đã bị hủy. Có cả tin giám đốc đã trực tiếp tới phòng Marketing của công ty đó để van vỉ. Đây chẳng phải là vấn