Chương 6
Tuân đang đọc Tam Quốc chí thì tiếng chuông reo. Từng hồi chuông vang lên sau một khoảng chờ đợi làm Tuân không muốn đi ra khỏi phòng mà cũng phải ngồi dậy. Kiểu nhấn chuông như vậy là khách quyết gặp chủ nhà. Trưa nay, sau khi Thằng Hoàng với Vinh về, Tuân bị la một trận vì đau chân mà còn ham đi. Mà bây giờ chuông reo vậy, nhà không có người thì Tuân biết làm sao đây? Không thò đầu ra trả lời vài câu thì chuông cứ reo hoài làm sao chịu được?
Tuân xếp trang đánh dấu rồi úp quyển Tam Quốc chí lại, nhúc nhắc từ trong phòng ngủ đi ra phòng khách rồi bước đến cửa sổ và thò đầu ra... Cơn tức giận ngay lập tức xuất hiện và dâng lên cổ. Thằng Quy dáng thấp đậm, cái mũ nồi màu xanh đen quen thuộc. Đoan Trang lạ hơn một chút vì không mặc áo dài, nhưng tất nhiên với bất cứ kiểu áo quần nào thì cũng rất dễ thương. Và thằng Bảo cao lêu nghêu, da trắng xanh thấy rõ đường gân xanh trên trán và hai bên thái dương, đôi mắt sau cặp kính cận thô lố. Tưởng ai quan trọng lắm, không gặp là không được, hóa ra là bộ ba lãnh đạo lớp B2. Biết trước là những khuôn mặt này thì Tuân nằm im luôn cho xong, tất nhiên nếu Đoan Trang đi một mình là chuyện rất khác!
Nhưng đã lỡ ló mặt ra rồi... Tuân cười như rất cảm kích trước sự thăm viếng này. Trên tay Quy là bó hoa, chắc là bó hoa sáng nay Hoàng và Vinh kể. Trên tay Đoan Trang là mấy trái cam. Còn trên tay Bảo là mấy cuốn vở. Tuân cười thầm - Sếp mới không đợi mượn mà tự đem vở tới cho bệnh nhân đó hả? Cái chiêu này xưa quá rồi! Tuân quá biết cái trò đưa đứa nói chuyện nhiều nhất làm trưởng ban trật tự, đưa đứa luộm thuộm nhất làm trưởng ban kiểm tra vệ sinh, đưa đứa hay đi học trễ vào đội cờ đỏ... và quan tâm yêu thương thân tình với cái đứa chỉ mong nó khuất mắt đi cho rồi! Xin cám ơn, Tuân này không đi học nhưng cũng không cần mượn vở của ai vì vở cũng là chép từ sách ra, mà sách thì ai cũng có. Không tin cứ đợi đến kiểm tra, bài của Tuân dưới bảy điểm thì Tuân không còn là Tuân nữa.
Khoảng sân rộng bảy mét mà như một đại dương vì Tuân bước thật chậm và bước rất ngắn. Mày vậy là quá nhanh nghe Bảo, mới nhận chức được có mấy tiếng đồng hồ mà đã bày trò quan tâm tới bệnh nhân, chắc mày đang nghĩ tai nạn của tao là một cơ hội để mày chứng tỏ phải không? Được, tao sẽ cho mày gậy ông đập lưng ông, mày sẽ nhớ đời cái chuyện đi thăm viếng này. Chỉ tội cho Đoan Trang, nếu không có Đoan Trang trong bộ ba này thì hay quá.
Mỗi bước chân, mặt Tuân nhăn nhúm lại. Mỗi bước chân, Tuân nhấc người lên một cách khó nhọc. Được hai phần ba sân, Tuân đứng lại đưa tay quệt mồ hôi trán, cắn răng nén chịu cơn đau:
- Các bạn chịu phiền đợi mình thêm tí nữa, nhà chiều nay đi vắng hết nên... - Tuân nhấc một bước và đứng khựng lại như là chạm cái gì đó đau buốt toàn thân.
Chắc chắn cái ý kiến đi thăm này là của Bảo - Tuân cố nín cười khi nhìn thấy ánh mắt Quy lóe lên nhìn Bảo như là trách Bảo đã biến cả ba đứa tốt bụng thành những kẻ lố bịch. Quả thật, còn gì lố bịch hơn khi đi thăm bệnh nhân mà lại làm cho bệnh nhân thêm đau đớn và đầy phiền hà?
Vở kịch trở nên hoàn hảo khi Tuân vừa ra đến cổng thì má của Tuân về tới, bà la lên:
- Trời ơi, bác sĩ dặn phải giữ cố định cái chân mà sao con lại... - Âm điệu hạ xuống khi bà nhìn thấy túi cam trên tay Đoan Trang - Mấy cháu tới thăm bạn hả? Chẳng qua là bác sĩ căn dặn không được cử động. Nếu lớp ở tầng dưới thì chị nó chở đi học cũng được, nhưng tại lớp trên tầng ba nên đành chịu.
*
Tuân nghỉ bốn ngày thì Hoàng với Vinh tới nhà bốn lần. Lần thứ nhì, hai đứa đem đến tin tức về tờ báo tường. Không như Quy, việc gì cũng thông báo lấy lệ rồi không nhận được sự hưởng ứng của lớp thì cặm cụi làm một mình.
Ngay sau ngày Bảo nhận chức, Quy thông báo rằng lớp sẽ làm một tờ báo tường để chào mừng ngày hai mươi sáu tháng ba và cũng là để tham gia cuộc thi báo tường do Đoàn trường tổ chức. Thông báo là do Quy đứng lên nói, nhưng đứa nào cũng biết là do Bảo khuấy động chuyện này. Mấy đứa đang trả lời bằng những tràng í ố như thường lệ thì trống trường báo hiệu vào lớp, tưởng vậy là xong rồi. Xong rồi, nghĩa là người nói thì đã nói và người nghe thì đã nghe. Nhưng không, ra về, Quy yêu cầu lớp để bàn bạc tiếp.
- Còn nửa tháng nữa lận mà, cho về ăn cơm đi, đói bụng quá! - Bích Thủy la lên.
Câu nói được sự hưởng ứng nồng nhiệt của cả lớp khiến Quy cau mặt thở ra. Bảo tươi cười đứng lên:
- Một tờ báo để dự thi và hy vọng đoạt giải thì nửa tháng là thời gian quá ít ỏi. Chúng ta còn phải đọc bài của nhau và góp ý sửa chữa. Mỗi bạn nộp hai bài, một bài tự sáng tác và một bài sưu tầm. Nhưng trước hết là mỗi bạn nghĩ ra một tên gọi thật độc đáo cho tờ báo của chúng ta. Tên nào hay nhất, ý nghĩa nhất sẽ được chọn. Và tác giả của tên đó sẽ được một món quà.
- Ai tặng quà? - Bích Thủy hỏi to.
- Lấy gì mà mua quà? - Trung nhướng mắt.
- Quà to không?
- Đoàn trường có thưởng cho ba tờ báo đoạt giải nhất, nhì, ba. Quà sẽ được mua bằng tiền thưởng đó nếu tờ báo của chúng ta đoạt giải.
- Trời... - Trung thở ra.
- Tưởng cứ tên được chọn là đã được thưởng rồi chớ! - Bích Thủy trề môi.
Bảo điềm nhiên:
- Xin ghi nhận ý kiến của bạn Thủy. Vậy thì sẽ thưởng hai lần, một lần là trích quỹ lớp thưởng ngay sau khi tên đó được cả lớp nhất trí chọn. Lần hai là nếu tờ báo đoạt giải. Các bạn đồng ý không?
Bích Thủy quá ngạc nhiên khi thấy câu nói vu vơ của mình thành vấn đề, còn cả lớp thì nhao nhao đồng ý. Thật hấp dẫn, không đồng ý sao được khi cơ may dành cho tất cả mọi người, mà chỉ là cái tên gọi chỉ vài ba từ chứ không phải là nguyên một bài viết dài ngoằng.
- Nhưng cái tên vài từ mà được thưởng thì một bài dài hơn không được thưởng sao?
Trung thắc mắc. Cả lớp cười ồ. Ai cũng biết Trung là cây đinh các môn xã hội. Bảo gật đầu:
- Ý kiến bạn Trung rất xác đáng. Vậy chúng ta có đồng ý sẽ thưởng cho những bài được khen hay không?
- Nhưng đồng ý thì lấy tiền đâu ra để mua quà thưởng?
Bảo cười:
- Tất nhiên là từ tiền thưởng của Đoàn trường nếu tờ báo được giải.
- Trời! Vậy nếu không được giải thì sao?
- Tại sao là nếu không được? - Bảo phất mạnh tay khiến cặp kính sụp xuống sống mũi - Chưa làm mà sao biết là không được? Hãy tự tin lên! - Vừa nói Bảo vừa đưa ngón tay trỏ nâng cặp kính lên, nhìn giống hệt một ứng cử viên trên ti vi - Bây giờ chúng ta bầu những bạn khá về môn xã hội vào ban biên tập. Trước tiên tôi đề nghị tổng biên tập là bạn Trung, cây đinh các môn xã hội...
Bảo chưa dứt lời thì cả lớp rào rào đồng ý. Quá đúng! Rồi như một luồng nước được khai thông, có tổng biên tập thì phải có biên tập viên. Cây đinh các môn xã hội làm tổng thì ắt cây đinh các môn tự nhiên là Thu Hoa làm phó tổng! Nghe có vẻ xúc phạm, nhưng rồi tất cả phải thừa nhận trong trường hợp này là có lý! Và cây đinh từng môn tất nhiên trở thành biên tập viên! Tất cả các ý kiến đều được bộ ba đồng ý và những kẻ được bầu vào ban biên tập cứ giẫy lên từ chối nhưng rõ ràng là không dấu được vẻ hãnh diện, có cả sự hãnh diện không liên quan gì đến báo chí, đó là được thừa nhận mình trong đội ngũ học sinh khá giỏi của lớp, một điều mà từ trước đến nay bị lu mờ vì ảnh hưởng của thành tích chung quá lẹt đẹt.
Tờ báo cần sự góp sức của những bạn viết chữ đẹp nữa, và những bạn có năng khiếu về hội họa - Đoan Trang nói.
- Chữ đẹp thì không khó nhưng hội họa thì...
- Bạn nào xung phong trang trí tờ báo của chúng ta?
Không một cánh tay nào giơ lên và cũng không một lời tiến cử nào. Quy liếc nhìn Bảo, Bảo nhìn Đoan Trang... rồi bộ ba nhìn nhau cười và cả lớp cùng cười. Bảo phẩy tay:
- Tìm người có khả năng trang trí cho tờ báo của chúng ta là việc của tổng biên tập. Thôi, nếu các bạn không có ý kiến nào khác thì cuộc hội ý đến đây là kết thúc. Nếu trên đường về hoặc đang ở nhà mà ý tưởng nào hay hay cho tờ báo, xin các bạn liên hệ với ban biên tập.
- Chớ không phải liên hệ với lớp trưởng à? - Bích Thủy thắc mắc.
- Không! - Giọng Bảo chắc nịch - Tờ báo thuộc quyền điều hành của ban biên tập do các bạn bầu ra mà tổng biên tập là bạn Trung.
Câu trả lời làm cả lớp thấy dễ chịu. Thằng Trung làm được không thì chưa biết, nhưng cách điều hành mới mẻ này khuấy động một điều gì đó... Từ xưa đến nay, cứ lớp trưởng nghĩa là trưởng luôn tất cả mọi sự.
Chỉ riêng Trung là lo lắng. Tưởng nói năng loạn xạ cho vui không chết ai thì được, chứ hóa ra trách nhiệm này thật sự quăng lên vai nó thì...
Trung chặn Bảo trên hành lang:
- Mày lầm rồi. Lẽ ra tổng biên tập phải là Đoan Trang vì nó giỏi toàn diện.
- Nhưng... - Bảo liếc về phía con gái đang đi chầm chậm phía sau, hạ giọng - Giỏi toàn diện sao bằng giỏi mũi nhọn được? Mà tao cũng không ngờ lớp tín nhiệm mày vậy.
Trung gãi đầu:
- Tổng biên tập báo mà tụi nó không nộp bài thì sao?
- Thế nào cũng nộp! - Bảo cười cười - Nhưng chỉ sợ không hay thôi. Bởi vậy nên mới cần tới mày.
Trung đỏ mặt. Nó hiểu ý nụ cười của Bảo. Kể ra cũng thấy hãnh diện, từ trước đến nay chỉ mấy đứa khá môn tự nhiên là được để ý thôi. Và trong sâu kín, có đứa học trò nào giỏi môn xã hội mà lại không vương một chút mộng văn chương?
- Tao không chịu trách nhiệm hoàn toàn về tờ báo được đâu, biểu tao biên tập thì biên. Nhưng tao đâu có biết vẽ trang trí?
- Thì mày coi đứa nào vẽ đẹp môn địa với môn sinh, rủ làm báo luôn cho vui.
- Trời đất, chẳng lẽ trang trí báo bằng mấy cái hình bản đồ với xương sườn xương sống động vật?
- Vẽ xương với bản đồ đẹp thì vẽ những cái khác cũng đẹp chớ sao?
- Mà nếu vẽ những cái khác không đẹp thì sao?
- Vẽ gì cũng được - Mắt Bảo cười sau cặp kính - Miễn cả lớp mình cùng làm với nhau là vui rồi.
Trung nhìn Bảo. Nó không biết nói gì trước ý kiến xem ra quá mới mẻ này. Thường thì phải được một cái giải gì đó, ít ra cũng là giải khuyến khích, thì mới vui được.
Chuyện của ngày thứ hai Tuân nghỉ học là như vậy. Tất nhiên, Hoàng và Vinh chỉ kể lại những điều hai đứa nó nghe thôi, còn mắt thấy là do Tuân cảm nhận và hình dung ra. Nó đang còn suy nghĩ mông lung thì chợt thằng Vinh nhớ ra:
- À quên...
- Quên cái gì? - Hoàng hỏi.
- Lúc chọn người vô ban biên tập, Đoan Trang có giới thiệu mày Tuân à.
- Đoan Trang giới thiệu à? - Tuân tự hỏi - Đoan Trang tự nói ra hay là nói sau khi bộ ba đã bàn bạc với nhau? Thằng Bảo, mày không phải là Gia Cát Lượng đâu!
- Nếu có mày, mày chịu vô ban biên tập với tụi nó không? - Hoàng hỏi.
Tuân giả bộ không nghe, không trả lời.