Chương 7
Nhưng những điều Hoàng và Vinh kể trên đây chỉ là một làn gió mới thổi qua khiến lớp B2 lao xao thôi, chuyện của ngày thứ ba mới thật sự là một cuộc cách mạng. Các cô thầy đã quá quen với tai tiếng của lớp đến nỗi mà ngay cả những tiết không có gì xảy ra thì điểm A vẫn là chuyện của may mắn!
Đầu giờ ngày thứ ba là tiết ngoại ngữ. Chẳng biết Bảo đi học từ lúc nào mà đứa đi học sớm nhất là Trung vừa đến đã thấy trên bảng là một bó hoa hồng thật to vẽ bằng phấn màu, lời chúc Happy Birthday vẽ kiểu chữ nổi chạy hình vòng cung bên dưới bó hoa hai bên lua tua lá giống như một cái lẵng. Không đứa nào là không xuýt xoa. Đứa khen vẽ đẹp quá, đứa thắc mắc thằng Bảo vẽ lúc nào mà sáng sớm đã thấy rồi, đứa hỏi sao biết sinh nhật của thầy Nghiêm... Cả Quy và Đoan Trang cũng bất ngờ và thán phục.
- Tao đi học sớm nhất mà đã thấy rồi - Trung lặp lại đến lần thứ mấy mươi.
- Mà sao bữa nay ông đi sớm vậy? - Bích Thủy hỏi.
Trung ngớ ra không trả lời được. Chẳng lẽ lại khai ra chuyện tờ báo khiến nó bồn chồn đến nỗi chỉ muốn đến lớp sớm, mà sớm để làm gì thì nó cũng không biết! Mắt Bích Thủy nheo nheo ra vẻ khiến Trung nổi cáu. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu đừng. Rồi chợt Trung "ơ - rê - ka", suốt đêm qua Trung chỉ lo lắng không biết tìm đâu ra họa sĩ trang trí. Thằng Bảo nói vẽ xương, vẽ bản đồ là nói vậy chứ trách nhiệm đổ lên Trung chứ có phải nó chịu đâu. Nhưng bây giờ thì có rồi, chính thằng Bảo, tác giả bó hoa tuyệt đẹp trên bảng và cách biến hàng chữ chúc mừng thành cái lẵng. Trời ơi, không cần phải tìm kiếm đâu xa xôi. Nếu đứa nào khác thì Trung còn phải thuyết phục năn nỉ chớ Bảo thì quá khỏe. Hèn nào nó nói chuyện vẽ vời nghe cứ như đùa chẳng sợ gì ai.
Trung hớn hở chạy lại chỗ ngồi của Bảo nhưng vừa đến ngang bàn Bích Thủy thì trống vào lớp, Trung vội quay về chỗ của mình. Bích Thủy tưởng Trung định hỏi gì mình nên ngước mặt chờ đợi, chợt thấy Trung quay ngoắt đi bèn chồm theo:
- Ông làm gì như cóc nhảy vậy?
Nếu là bình thường thì thế nào Bích Thủy cũng nhận lại một câu trả đũa sao cho có con gì đó tương đương con cóc, nhưng hôm nay... Hôm nay, chính xác là bắt đầu từ hôm nay Trung không có thời gian, không mất công cho việc ăn miếng trả miếng với Sữa Ông Thọ nữa. Hy vọng vào khả năng của mình cộng thêm tài vẽ của Bảo và cũng là đứa sẵn lòng với tờ báo nhất lớp, Trung chợt mong manh về một giải thưởng nhất hoặc nhì... Tại sao không? Và Bích Thủy trở thành chuyện nhỏ! Chuyện không đáng kể! Cái đầu Trung còn bận bịu cho những suy nghĩ về tờ báo sẽ đoạt giải. Chà, nếu đoạt giải...
Tiếng giày lộp cộp trên hành lang và dáng cao cao của thầy Nghiêm ngang cửa sổ. Tiếng lào xào lắng xuống, im phăng phắc. Thầy có vui? Có bất ngờ? Có xúc động? Và bó hoa này có xóa đi được những ấn tượng bấy lâu B2 gây ra... Bắt đầu một chương mới?
Tất cả những dự đoán đều phập phồng. Thầy xoay người ngắm bó hoa với nụ cười thật tươi và thầy làm một việc mà không đứa nào nghĩ ra là lên bục đếm những bông hoa: - One, two, three, four, five, six,..., twenty seven, twenty eight.
- Sao các em biết thầy hai mươi tám tuổi? - Câu hỏi bằng tiếng Anh thốt lên một cách vui vẻ.
Sao biết? Đó là một bí mật! Đáp lại câu hỏi là một tràng pháo tay rào rào của cả lớp. Một sinh nhật không hoa tươi, không nến, không bánh tầng và không nước ngọt nhưng gây xúc động quá thể và làm nên một tiết học hết sức đặc biệt - tiết học không sử dụng đến bảng đen phấn trắng. Bó hoa sinh nhật tuyệt vời vậy mà xóa đi sao đành?
Chưa hết, lúc chỉ còn năm phút nữa là hết tiết thì Bảo cất tiếng hát "Happy Birthday to you...". Giọng hát tỉ lệ nghịch với tài vẽ khiến cả lớp cười nghiêng ngả, còn thầy thì vừa cười vừa lắc đầu.
Điểm A đỏ chói trong sổ đầu bài. Điểm A. Đúng vậy. Chính nó!
Và hơn cả điểm A là cô Vân dạy tiết sử tiếp theo. Cô Vân nghiêm khắc lạnh lùng nổi tiếng toàn trường. Và hơn cả nghiêm khắc lạnh lùng là cách đặt câu hỏi khiến không một học sinh nào dám chắc mình sẽ được điểm cao nhất dù thuộc bài làu làu. Cô liếc nhìn lên tấm bảng được lau sạch sẽ với vẻ hài lòng:
- Tôi nghe nói lớp này vừa tặng thầy Nghiêm bó hoa đẹp lắm. Hoa đâu rồi?
Tuân nghe thấy sự vui vẻ trong từng âm điệu Hoàng và Vinh kể lại, sự vui vẻ rất bỗng nhiên. Đến cả hai đứa này cũng bị ảnh hưởng bởi bó hoa kết quả của nó thì hỏi những đứa khác ra sao? Tuân cắn răng: Bảo, mày giỏi lắm, nhưng không phải ngày nào cũng là sinh nhật cho mày mưu lược đâu!
Đang huyên thuyên về bó hoa và điểm A, chợt Vinh nhớ ra:
- À, thằng Bảo nhắn tao nói lại giùm với mày là nó muốn đến gặp mày mà không dám vì sợ mày cử động nhiều thì chân lâu lành.
- Gặp làm chi? - Tuân ơ hờ hỏi.
- Nó nói mày viết chữ đều nhất lớp.
- Nó nhìn vở tao hồi nào mà biết?
- Tao cũng hỏi vậy. Nó nói mày lên bảng viết chữ không bị ngả nghiêng leo đồi xuống dốc như nhiều đứa khác. Chứng tỏ nó cũng để ý mày nghe Tuân.
- Cũng để ý thôi à? Tuân nghĩ thầm và nhún vai nhìn Vinh:
- Nhưng chữ đều thì sao?
- Ý nó muốn mời mày vào ban thực hiện tờ báo.
- Ban thực hiện là cái quái gì?
- Là viết bài.
Hoàng đẩy vai Vinh:
- Mày nói sao khó hiểu quá. Viết bài thì ai cũng phải viết. Còn thằng Bảo mời thằng Tuân trình bày nghĩa là chép lại bài được chọn lên giấy rô ky bằng nhiều kiểu chữ khác nhau.
- Tao hiểu rồi, không cần giải thích dông dài đâu.
Tuân nói vẻ dửng dưng mà lòng giận sôi lên. Nó nhắc đến Tuân chỉ để bắt Tuân cong lưng viết viết chép chép những điều tụi nó đã chỉnh sửa. Mày ra vẻ quá nghe Bảo!
*
Ngày thứ tư, Hoàng kể đã có hơn năm chục tên gọi được đặt cho tờ báo, nghĩa là có đứa tham gia đặt hai ba tên luôn, nhưng vì có nhiều tên trùng nhau như Rạng Đông, Sao Mai, Hướng Dương... nên chỉ còn lại mười hai tên. Mỗi đứa được phát một phiếu ghi mười hai tên đó để chọn ra tên mình thích ngày mai nộp lại cho ban biên tập, cuối giờ ngày mai sẽ công bố tên được chọn.
- Với lại phát thưởng luôn - Vinh nói và cười tít mắt - Lỡ may mà trúng tên tao hay mày đặt thì ngon.
- Ờ, biết đâu. Mày tên gì?
- Sao Mai. Còn mày?
- Bình Minh.
- Tao hỏi tên mày đặt kìa.
- Thằng này ngớ ngẩn, tao phải chọn cái tên tao đặt chớ.
- Ờ...- Vinh cười - Thôi hôm nay về sớm để chiều còn đi sơn bảng nữa.
Tuân ngạc nhiên:
- Sao hai đứa mày lại phải đi sơn bảng?
- Tại thằng Định nhiều chuyện. Nó nói ti vi năm giờ chiều qua phát chương trình Vật lý ứng dụng trong đời sống hàng ngày có nói là để bảo vệ mắt học trò thì bảng nên sơn màu xanh lá cây. Vậy là bộ ba quyết định sơn lại cái bảng màu đen của lớp dù còn mới. Thằng Bảo còn nói các bạn có những thông tin nào tốt hơn cho lớp học của chúng ta hiện nay thì hãy thông báo cho bộ ba biết.
- Ngày mai, hai đứa mày hãy nói với nó là chương trình Vật lý ứng dụng trong đời sống hàng ngày còn khuyên rằng tường của lớp học nên sơn màu vàng chanh. Hỏi nó có kiếm đủ tiền để sơn lại bốn bức tường không thì sơn luôn đi. Mà sao nó lại bắt hai đứa mày đi sơn bảng?
- Thì nó nói hai đứa tao ít khi tham gia hoạt động của lớp nên chiều nay tham gia cho vui.
- Chẳng phải vậy, nó thấy hai đứa mày học hành lẹt đẹt nên lập thành tích sơn bảng bù lại. Coi chừng tác dụng ngược đó nghe - Tuân cười mũi - Sơn bảng không dễ đâu.
- Nó nói rồi, phần tụi tao là cạo lớp sơn cũ.
- Vậy chiều nay còn ai nữa?
- Thì thằng Bảo với thằng Quy. Hai đứa nó phần sơn mới.
- Rồi lớp chiều lấy bảng đâu mà học?
-... Ờ, chẳng biết. Vậy chắc là sơn buổi tối.
- Sơn buổi tối rồi sáng sao khô kịp? Chưa kể lỡ điện cúp thì sao?
- À... ừ...
Tuân nhếch môi:
- Cái bảng ít ra phải đợi đến chủ nhật. Thằng Bảo thích làm nổi nhưng không phải cái gì muốn là được.
Nói ra xong, Tuân ân hận. Nó đã để lộ cho hai đứa này biết mình không thích thằng Bảo rồi.
Phóc lên xe, chợt Vinh ngoái đầu lại:
- Đoan Trang hỏi mày sắp đi học lại chưa?
- Đoan Trang hỏi à?
- Ừ, nói là mày nghỉ lâu quá sợ không hiểu bài mà sắp thi học kỳ hai rồi. Nghe đâu bộ ba sẽ tới chở mày đi học rồi cõng lên cầu thang.
- Nhắn lại tụi nó là cho tao gởi lời cám ơn, rất xúc động được bộ ba quan tâm nhưng tao sẽ tự lo liệu lấy. Và gởi lời chúc... à không...
Tuân kịp ngậm lại lời chúc sắp thoát ra miệng. Không được để tụi nó nghi ngờ gì cả!
Tuân cười. Hoàng và Vinh ngơ ngác:
- Mày cười gì vậy?
- Cười gì đâu. Thôi hai đứa mày về đi. Ngày mai tao đi học. Nghỉ ở nhà chán quá.
- Cái chân của mày thì sao? Hai đứa tao ghé chở...
- Thôi, thằng Cần với thằng Dương là đủ rồi. Ờ, nhờ tụi mày nhắn lại là vì tao đi lên lầu không nhanh được nên lỡ có trễ xin thông cảm nghe. Mà thôi... để ngày mai đi học tự tao xin phép các sếp.
Tuân nhấn mạnh từ xin phép một cách giễu cợt. Không nhờ nhắn nhe là đúng. Suýt nữa thì Tuân mắc mưu thằng Bảo. Nó nhắn qua thằng Hoàng thằng Vinh nghĩa là coi hai đứa này là bạn thân cùng một giuộc với Tuân. Nếu Tuân cũng nhắn lại qua hai đứa này chẳng khác nào công nhận nó suy diễn đúng. Không bao giờ!