← Quay lại trang sách

Chương 8

Vào lớp, việc trước tiên của Tuân là liếc nhìn lên bảng. Màu đen quen thuộc. Tuân mỉm cười: biết ngay là phải đợi đến chủ nhật mà!

Tuân đi chầm chậm về chỗ của mình. Không ánh mắt nào hướng về phía Tuân trừ thằng Dũng ngồi ngay bên cạnh. Mà sự chú ý của Dũng cũng chỉ gọn một câu:

- Bữa nay đi học lại rồi hả?

Tuân gật đầu. Và hết. Chỉ mới bốn ngày mà trận khẩu chiến giữa Bích Thủy và Trung về danh hiệu vệ sĩ hào hoa không còn lại dấu vết gì. Tuân cay đắng nhận ra nếu mình có chỉ còn lại một chân thôi thì chắc lớp học cũng chẳng vì vậy mà thay đổi! Trong khi suốt bốn ngày qua, nó nghĩ lung biết mấy trước những thông tin Hoàng và Vinh đưa về, vậy mà sự có mặt của nó hôm nay không hề ảnh hưởng gì đến không khí xôn xao của lớp. Tuân lắng nghe, đúng như Hoàng nói, sáng nay kiểm phiếu và công bố tên được chọn để đặt cho tờ báo.

Trung vung vẩy xấp phiếu trên tay. Bảo vội cản lại:

- Khoan đã, mấy hôm nay bạn Tuân không có mặt nên tôi đề nghị bổ sung phiếu của bạn Tuân.

Trung khựng lại một chút rồi lấy giấy bút hí hoáy viết mười hai cái tên và đưa cho Tuân:

- Nè, đây là những tên...

- Tao hiểu rồi - Tuân hất tay Trung ra - Chỉ được chọn một tên thôi chớ gì?

- Ừ, đúng!

- Mày chọn tên nào? - Trung lộ vẻ sốt ruột.

- Thì phải cho tao suy nghĩ đã chớ - Tuân thủng thẳng - Hay là vội quá thì tao khỏi tham gia cái vụ này cũng được.

- Nhưng...

Bảo cắt ngang lời Trung:

- Đợi đến cuối giờ cũng được mà - Quay qua Tuân, Bảo hỏi: - Cuối giờ mày nộp phiếu được không?

Định nói một câu đáp lễ nhưng thấy cả lớp có vẻ ủng hộ sự nhân nhượng của Bảo, Tuân gật đầu xếp tờ phiếu làm bốn nhét vô túi áo. Rồi tỏ vẻ áy náy:

- Lớp còn ai chưa nộp phiếu không?

- Còn vài bạn - Trung trả lời và nói to - Đề nghị bạn nào chưa nộp phiếu thì cuối giờ nộp luôn.

Trống trường vang lên. Thầy giáo vô lớp. Tuân kín đáo móc tờ phiếu ra liếc qua và gạch dưới cái tên trên cùng - Hoa Hướng Dương. Tao không cần cái vé vớt của mày đâu Bảo, đồ gót chân Gia Cát Lượng. Việc gì tao phải suy nghĩ, suy nghĩ để đặt tên cho một tờ báo không bao giờ được ai nhìn thấy? Cứ hô hào và dụ dỗ bọn ngốc trong lớp đi, cả thằng Trung dại khờ kia nữa, không nghe í éo với Bích Thủy như thường lệ. Một mũi tên trúng hai mục đích, vừa lái năng lượng của cái thằng nhiều chuyện nhất lớp vào công việc hò hét nộp bài, vừa tránh được cảnh cãi nhau giữa hai phe con trai và con gái. Mày giỏi lắm, Bảo. Nhưng chỉ Trung Chị bận bịu, còn Sữa Ông Thọ thì không...

Giờ ra chơi, nhìn thấy Bích Thủy đứng tựa lan can nhìn xuống sân trường, Tuân móc tờ giấy trong túi ra đi tới gần Bích Thủy:

- Cho nộp cái phiếu đi sếp.

Bích Thủy lừ mắt:

- Đừng có xỏ xiên tui nghe.

- Ừ thôi, xin lỗi, không gọi bằng sếp nữa. Thủy cho mình nộp phiếu.

- Mắc mớ gì nộp cho tui?

- Thì mấy đứa nói nộp cho tổng biên tập?

- Bởi vậy nên mắc gì mà đưa cho tui?

- Chớ... Thủy không phải là... sao?

- Tui làm chi cái chức đó cho mệt vậy?

- Nghe nói ai giỏi môn văn với môn xã hội thì... nên mình tưởng là Thủy. Vậy thôi, để nộp cho Quy.

- Không phải đâu. Nộp cho thằng Trung. Phân công rồi, chuyện dính dáng đến tờ báo là thằng Trung chịu trách nhiệm.

- Trời! - Tuân trố mắt - Trung? Sáng nay mình tưởng là lớp trưởng sai nó đi thu phiếu rồi nộp lại cho lớp trưởng. Hóa ra nó là... thật vậy à? Ai bầu nó vô chức đó vậy?

- Còn ai nữa...

Tuân gật gù:

- Ừ, Bảo nó bệnh tật yếu đuối nên chọn đứa õng ẹo là đúng rồi. Nếu chọn người bản lĩnh vững vàng như Thủy thì làm sao nó sai khiến được.

Mặt Bích Thủy ửng đỏ. Tuân mỉm cười:

- Thằng Trung làm tổng biên tập dưới sự lãnh đạo của thằng Bảo thì tên của tờ báo là...

Buông lửng câu nói bâng quơ, Tuân nhúc nhắc về chỗ ngồi, tờ phiếu còn trong túi. Trung đang gân cổ lên:

-... Và ngày mai là hạn cuối để nộp bài. Có bạn nói rằng để từ từ vì còn tới mười ba ngày nữa mới là ngày thành lập Đoàn. Nhưng hôm nay là thứ tư rồi, từ đây tới đó thì chỉ có hai ngày chủ nhật...

- Làm gì quan trọng vậy? - Bích Thủy từ hành lang nói vô - Thì ngày khác làm buổi chiều cũng được vậy?

Trung lắc đầu nhăn nhó:

- Chỉ có thể tập trung tất cả vào ngày chủ nhật thôi. Còn buổi chiều thì các bạn kẹt giờ học thêm, có người này thì mất người kia.

- Chỉ có ông mới tính toán ngày giờ kiểu từng li từng tí vậy chứ hồi làm báo mừng ngày Hiến chương Nhà giáo, cận ngày mới nộp có ai nói gì đâu?

- Ờ, vậy mới... cho nên...

Trung bật ra lưng chừng thì vội ngậm lại, nhưng cả lớp đều đã hiểu, tiếng cười khúc khích bật ra. Ai cũng biết phần ngậm lại của Trung là "... tờ báo đó có ra gì đâu". Trung liếc nhìn Quy rồi thở hắt ra:

- Mà cũng thông báo cho các bạn biết rằng nói là hai chủ nhật nhưng chỉ còn một ngày để tụ tập làm báo thôi. Ngày chủ nhật tuần này dành cho việc sơn bảng.

Bích Thủy tròn xoe mắt:

- Sơn bảng có dính gì tới ban biên tập đâu? Chỉ có bốn người là lớp trưởng, lớp phó phong trào với Hoàng và Vinh thì...

- Không! - Ngay lập tức Trung ngắt lời Bích Thủy - Đoàn trường ủng hộ ý kiến của lớp mình nên đã xin trường tiền mua sơn màu xanh lá cây, còn lại tất cả các bạn nam lớp mình chủ nhật này lo việc sơn lại bảng của toàn trường. Ai biết sơn thì sơn, ai không biết thì cạo cho sạch màu cũ.

- Bảng của toàn trường mà sao chỉ có nam sinh lớp mình thôi?

Trung lúng túng. Quy can thiệp bằng ánh mắt đầy vẻ bí ẩn và một câu mang vẻ triết lý:

- Đó mới là vấn đề.

- Vấn đề cái gì. Mấy ông nói rõ ra tại sao con trai lớp khác làm cái gì mà con trai lớp mình phải đi sơn cho tụi nó?

Câu nói chấm dứt bằng một cái liếc mắt bao trùm lên bọn con trai đang chăm chú theo dõi cuộc đấu khẩu. Có vẻ như ý kiến của Bích Thủy được bọn con trai ủng hộ và sẽ bùng lên một cuộc phản đối.

Trung nổi cáu:

- Không cần quan tâm tới bọn con trai lớp khác đang làm cái gì. Có khi người ta cũng đang làm cái gì đó rất hay ho mà mình không biết. Còn cái vụ sơn bảng này là lớp mình đã đăng ký với Đoàn trường nhận làm rồi. Mà bà có phải làm gì đâu?

Tuân liếc Bảo. Bảo có vẻ như đang tìm cách làm ngừng cuộc cãi cọ nhưng chưa biết bằng cách nào nên ngồi im, đôi mắt sau cặp kính bần thần. Giọng Bích Thủy vẫn vang lên rành rọt:

- Đợi làm gì mới được nói hay sao? Mấy người tích cực nhận ôm lấy công việc rồi hành tội người khác. Từ chuyện mấy ông thích sơn bảng rồi quàng qua bắt nộp báo tường sớm là sao? Đâu phải ai cũng rảnh rỗi như...mà đâu phải ai cũng thông minh nhanh nhẹn như ông đâu!

Mặt Trung sưng lên. Rõ ràng Trung định độp lại một câu tương tự nhưng rồi cố ghìm lại. Bích Thủy tiếp tục:

- Mà muốn tích cực sơn hết để lấy điểm thì sao không đợi qua cái vụ báo tường này rồi hẵng làm? Tự nhiên ôm đồm mọi công việc ngay cùng một thời điểm cho khổ người khác.

Trung không ghìm nổi nữa:

- Bà làm cái quái gì mà khổ? Rồi, cho bà khỏi nộp báo tường luôn.

- Biết ông giỏi quá rồi - Bích Thủy dài giọng - Lớp có bốn mươi lăm người mình ông làm bốn mươi hai bài cũng được mà - Mắt Bích Thủy quét một ánh nhìn sắc lẻm về phía Quy, Đoan Trang và Bảo - Ai chẳng biết! Nhớ là chính ông cho tui khỏi nộp báo đó nghe. Mai mốt phê bình là không được đâu đó.

- Không ai thèm phê bình bà. Và cũng chẳng ai thèm để ý đến bà để mà phê hay không phê.

- Ghê chưa. Mới đỗ ông nghè thôi đó nghe! Ông làm được bốn mươi hai bài báo chớ có thi học kỳ này giùm bốn mươi hai đứa luôn không? Giỏi ba cái chuyện báo biếc với sơn sia chớ có thật sự giúp cho ai học giỏi toán lý hóa văn sử địa không?

Cả lớp quay nhìn Đoan Trang, lớp phó học tập.

Thùng... thùng... thùng... Tiếng trống vang lên.

Không gian nhẹ nhõm như vừa qua một cơn bão.

*

Giờ ra về, những tờ phiếu cuối cùng được nộp lại cho Trung.

- Xin các bạn ở lại vài phút để nghe công bố kết quả - Quy nói.

Và Trung vội vàng gạch bút lia lịa đánh dấu từng cột tên được chọn. Rồi cầm lên tờ phiếu gần cuối, mặt nó chợt đỏ bừng. Chẳng nói chẳng rằng, Trung ngẩng phắt đầu lên nhìn Tuân chằm chằm. Tuân giả bộ như không thấy gì, móc tờ phiếu đang còn trong túi của mình ra:

- À, tao quên chưa nộp.

Mặt Trung đơ ra. Tuân chưa nộp thì tờ phiếu kia là của đứa nào?

Tuân rất muốn biết tờ phiếu kia ghi cái gì đến nỗi thằng Trung trở nên lúng túng như gà mắc tóc nhưng nó chẳng dại gì tỏ vẻ chú ý. Tuân liếc Bích Thủy, trên mặt của Sữa Ông Thọ là một sự ngạc nhiên. Vậy tờ phiếu kia không phải của Sữa Ông Thọ. Của đứa nào? Hoàng hay Vinh? Hay đứa nào khác? Và cùng lúc với cái nhìn hướng về Bích Thủy, khuôn mặt của Đoan Trang cũng lọt vào tầm mắt của Tuân. Trái tim Tuân khẽ đập. Sao trên đời này lại có một đứa con gái quá chừng trời ơi và một đứa con gái vô cùng dễ thương như vậy? Thằng Quy đi thi hoa hậu lấy tên Đoan Trang, còn thằng hở van tim thì sao? Thằng Quy đứng bên cạnh Đoan Trang rõ ràng là không xứng rồi, con trai gì mà thấp lại còn thô nữa. Còn thằng Bảo... như cọng rau cải úng nước... Nhưng quyển sách nào đó đã nói con trai chỉ cần hơn con gái cái đầu là đủ rồi! Lòng Tuân nhói lên.

Bảo nhìn thấy Trung mất bình tĩnh nên đi lên cầm xấp giấy trên tay Trung và tiếp tục làm phần còn lại rồi vui vẻ tuyên bố:

- Thưa các bạn, cần phân biệt là có hai tên hơi giống nhau, một tên là Hướng Dương và tên kia là Hoa Hướng Dương. Hai tên này số phiếu chênh lệch nhau chỉ là một. Hoa Hướng Dương được hai mươi phiếu, còn Hướng Dương là mười chín. Tờ báo của chúng ta sẽ có tên là Hoa Hướng Dương! Và tác giả của tên gọi này là bạn... Bích Thủy.

Tiếng ồ vang lên, cả tiếng đập tay lên bàn. Tuân cũng ô lên, nó cũng là đứa bỏ phiếu cho tên gọi này dù rất tình cờ. Trung mở mắt thật to nhìn tờ giấy ghi kết quả trên tay Bảo, nó phải chăm chút cho tờ báo tường mang tên gọi do một đứa nó ghét nhất đời và ghét nó nhất đời đặt cho sao?

Khuôn mặt Dương thập thò ngoài cửa sổ. Mắt Dương nhướng lên như hỏi "Lớp mày bữa nay không có cô giáo mà cũng tự giác hội ý à?".

Trong khi mặt Trung ngớ ra và mặt Bích Thủy cũng ngượng ngùng thì Bảo nhanh nhảu đưa gói quà cho Trung:

- Tổng biên tập sẽ thay mặt lớp trao quà cho tác giả của tên Hoa Hướng Dương.

Gói quà nhỏ vuông vắn bằng bàn tay thắt nơ hồng rất xinh xắn. Trung lóng ngóng cầm lấy. Bảo gần như phải đẩy sau vai để chân Trung nhúc nhích tiến về bàn của Bích Thủy.

Nhìn thấy và cảm nhận chứ không bút mực nào tả lại được cảnh tượng này. Bảo đẩy tay Trung đưa gói quà ra thì Trung vội rụt tay lại vì sợ Bích Thủy không cầm lấy, vậy nên Bích Thủy đưa tay ra nhận thì... gói quà vẫn nằm trong tay Trung. Trung vội vàng chìa ra thì Bích Thủy đã rụt tay lại....

Tiếng cười vang lên càng khiến tình hình thêm bối rối. Và càng bối rối thì tiếng cười càng vang to...

Cuối cùng thì gói quà cũng được đặt vào tay chủ nhân của nó cùng với câu nói lí nhí của Trung "Thay mặt lớp, xin chúc mừng bạn. Và chúc cho tờ báo của lớp ta luôn được như tên gọi mà bạn đã đặt". Một lời chúc văn hoa như vậy mà thốt lên lí nhí thật đáng tiếc! Và câu cám ơn cũng lí nhí như lời chúc.

Tiếng vỗ tay vang lên. Kết quả của cuộc hội ý ngoài sức tưởng tượng. Tuân đi ra khỏi lớp. Dương vỗ bụng:

- Đói quá rồi. Lớp nào cũng họp làm tao chờ mỏi chân luôn.

- Lớp thằng Cần cũng họp à?

- Ừ, nó nói tao chở mày về trước, nó còn phải làm cái gì đó cho kịp chào mừng ngày thành lập Đoàn mà.

- Lớp mày không làm gì sao?

- Có chớ. Nhưng phần tao là tới ngày đó với mấy đứa nữa khiêng bàn ghế.

- Khiêng bàn ghế đi đâu?

- Chẳng biết. Tụi nó biểu khiêng đi đâu thì mình khiêng tới đó. Mày đau chân không tao cõng?

- Thôi mày, tao có phải ông già đâu. Bữa nay bớt đau nhiều rồi. Than đói bụng mà còn đòi cõng?

Dương nhoẻn cười:

- Cõng bằng cái lưng chớ có phải bằng cái bụng đâu?