← Quay lại trang sách

Chương 9

Được nhận quà mà lẽ nào còn công kích dù quà chỉ là một cái chuông nhỏ treo góc học tập, gió thổi qua chuông rung lên thánh thót như lời nhắc nhủ. Và hơn vậy nữa, tờ báo mang tên Hoa Hướng Dương đâu phải như những bông hoa ngày tám tháng ba, qua ngày là quên luôn. Hoa Hướng Dương sẽ còn lại rất lâu, có khi là nếu đoạt giải thì được treo trong phòng truyền thống của trường nữa kìa. Rõ ràng không dễ gì được lưu lại... Nhưng bao người đang cố gắng cho nó được lưu lại.

Lẽ nào lại xử sự không tốt với kẻ ra công sức cho tờ báo?

Bích Thủy không còn ráo riết gây gổ với Trung nữa, hoặc có khi theo thói quen buột miệng châm chọc thì cũng sẵn sàng ngừng lại chứ không quyết đấu dồn Trung tới đường cùng như thường lệ. Và tất nhiên, lời thách của Trung "Cho bà khỏi nộp báo tường luôn" không bị nhắc lại, và bài viết của Bích Thủy là một trong những bài nộp sớm nhất. Đó là bài thơ về cái chuông mà Trung thầm nghĩ "Cái chuông hình dáng giống cái loa, quà quá hợp với chủ của nó". Ý nghĩ này tất nhiên được giấu kín trong lòng tổng biên tập.

Không khí hòa bình đến nỗi trưa thứ bảy, trước khi tiết sinh hoạt bắt đầu Hoàng hỏi trỏng:

- Mai có đi cạo bảng không vậy lớp trưởng?

Câu hỏi thì gọi lớp trưởng nhưng mắt Hoàng nhìn về phía Bảo. Cả Bảo lẫn Quy chưa kịp trả lời thì Bích Thủy độp ngay:

- Đi chớ sao không đi. Lâu lâu làm có một ngày mà cũng không nhớ à sao phải hỏi? Đồ con trai làm biếng.

Nhìn kiểu của Bích Thủy là Tuân biết mình bị mất một đồng minh đắc lực rồi. Nó ân hận vì lá phiếu tình cờ của mình. Nếu biết sự tình thế này thì nó đã đọc kỹ lá phiếu hơn và gạch một cái tên khác. Ai có ngờ được một đứa con gái trời ơi như vậy mà nghĩ ra một cái tên hay như vậy. Nhưng rồi Tuân cũng không thấy tiếc nữa. Cái tên Hoa Hướng Dương tránh được cho thằng Trung những vụ cãi cọ gấu ó thì cũng tránh được cho Đoan Trang những lời xỏ xiên. Rõ ràng hôm đó Bích Thủy đã cố ý chuyển hướng công kích cả Đoan Trang, lớp phó học tập.

Nếu Bảo không phải là lớp phó phong trào mà phụ trách cả phần học tập của Đoan Trang thì sao? Khó hơn nhiều so với việc làm tờ báo hay cạo bảng sơn lại màu mới. Một chủ nhật hoặc là hai ba ngày hô hào mọi người sơn mấy chục cái bảng, là xong. Tờ báo tường rồi thì cũng xong. Nhưng việc học thì không thể qua vài ba chủ nhật tụ lại giảng giải là xong cũng như không thể đứng trước lớp tỏ ra trách nhiệm bằng cách gào lên "Học bài đi" và "Bạn nào được 10 điểm sẽ có thưởng". Học tập là chuyện nỗ lực cá nhân, không thể một đứa giỏi cộng với hai đứa dốt thì bằng ba đứa trung bình được. Tóm lại, công kích Đoan Trang là hết sức ngu ngốc. Một lớp phó học tập giỏi là một kẻ có đủ khả năng giơ tay xung phong tất cả các môn. Xung phong tất cả các môn nhưng không kiêu căng. Còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ đòi hỏi Đoan Trang đứng trước lớp hô hào như thằng ngốc Trung kia? Được thằng Bảo phong cho cái chức tổng biên tập là ngay lập tức thay đổi hoàn toàn, biểu gì làm nấy như một nô lệ. Chỉ với cái chuyện tặng quà cho tác giả của tên Hoa Hướng Dương cũng thấy xốn mắt, rõ ràng thằng Trung không muốn mà thằng Bảo cứ đẩy sau lưng.

Trưa thứ bảy, ra về, Hoàng hỏi Tuân:

- Mai mày đi sơn bảng không?

Một câu hỏi dò ngu xuẩn. Nếu không đi thì cũng chẳng bao giờ Tuân nói trước với những đứa như Hoàng và Vinh. Mà tại sao lại ra mặt chống đối một quyết định liên quan đến tất cả con trai trong lớp? Thà là Bích Thủy, nó có thể nói huỵch toẹt bởi vì nói hay không thì nó cũng là con gái, những đứa con gái không phải đi sơn bảng!

- Đi chớ.

Tuân đáp gọn lỏn rồi ngay lập tức cúi người qua lan can gọi Dương và Cần. Tuân không muốn thằng Bảo thấy mình dây dưa với thằng Hoàng, lỡ ngày mai Hoàng không đi, Bảo nó nghi Tuân đâm thọc thì phiền phức lắm. Tuân muốn mình thật ngoan trong mắt Bảo... Càng ngoan, nó càng yên tâm, càng dễ xử.

- Mày có quyền nghỉ vì lý do đau chân - Vinh nói.

- Chân tao sắp lành rồi.

Xuống tới sân trường, Tuân thấy Cần và Dương đang đợi ở bãi gởi xe. Thấy Tuân, Cần đạp xe tới gần và nghịch ngợm cúi chào:

- Xin mời quý khách!

- Tao làm khổ mày quá hả?

- Rất hân hạnh được phục vụ. Sáng mai hãy cứ đợi sẵn trước cửa tao ngang qua rước đi luôn.

Tuân leo lên xe:

- Sáng mai mày cũng lên trường à?

- Ừ.

- Làm gì?

- Lau cửa kính. Mùa gió bụi vừa qua, kính bị mờ hết rồi.

Cần vừa nói vừa dấn đạp, những vòng đầu chưa có đà loạng choạng khiến mấy chiếc xe đạp con gái hai bên la lên:

- Đi đứng kiểu gì vậy?

Cần lúng búng xin lỗi rồi làu bàu:

- Sao con gái hay la lớn vậy Tuân?

Tuân bật cười:

- Lớp tao cũng có một đứa la lớn hơn vậy nên tao quen rồi. Mai lớp mày có đi không Dương?

Dương lắc đầu:

- Có hai việc đáng làm thì lớp của hai đứa mày giành làm hết rồi. Còn gì đâu nữa mà đi làm?

Cần ngạc nhiên:

- Thật là mày không biết lớp làm gì à?

- Thì nghe bọn con gái nói cho con trai ở nhà, vậy thôi. Mà cũng tại bí thư lớp tao là con gái nên con trai khỏe lắm.

Tuân bật cười. Cần thở ra:

- Nghe xấu hổ quá Dương à. Bí thư lớp mày là con gái mà làm một việc không lớp nào nghĩ ra được là thu gom quần áo giày dép cũ...

- Rồi rồi... - Dương ngắt lời - Tao nhớ ra rồi, cũng tại lâu quá rồi nên tao quên. Từ tháng trước nó đã hô hào quyên góp những gì không sử dụng nữa để cho những người nghèo. À, vậy là tao biết rồi. Tụi nó nói của cho không bằng cách cho nên chủ nhật này tụ lại nhà bí thư để giặt ủi thẳng thớm rồi đem tặng nhà tình thương. Ờ, mà việc này thì cho con trai ở nhà là đúng rồi. Mày cự nự gì tao?

- Tao không cự nự chuyện con gái lớp mày cho con trai ở nhà. Tao chỉ ghét cái câu con gái là bí thư nên con trai khỏe hẳn ra.

- Chớ mày muốn tao nói sao?

Tuân bật cười. Cần nổi cáu:

- Muốn cái con khỉ.

- Còn mày đi cả lớp hay vài đứa hả Cần? - Tuân hỏi.

- Cả lớp mà đang sợ không xong đây. Mày coi, cả trường biết bao nhiêu là cửa. Con gái giặt rèm, con trai lau kính.

- Mình lớp mày làm công việc này thôi à?

- Ờ. Cũng như lớp mày đăng ký thi đua bằng công việc sơn bảng vậy. Chà, thằng Bảo lớp mày đang làm Đoàn trường chú ý quá đó nghe. Nó ở đâu ra vậy?

- Ở đâu ra là sao?

- Ý tao hỏi là nó chuyển từ đâu về lớp mày vậy?

- Nó học lớp tao từ đầu năm tới giờ.

- Vậy à? Sao chẳng nghe kể gì về nó?

- Tao cũng mới nghe như mày thôi.

- Sao kỳ vậy?

- Thì từ đầu năm tới giờ, nó im lìm có nói năng gì đâu. Đùng một cái, nó nổ như bắp rang.

- Hôm bữa thầy Nghiêm kể sinh nhật của thầy lớp mày tặng một bức tranh hoa, phải nó vẽ không?

- Chính nó.

- Thầy khen quá trời. Thầy còn nói vì bất ngờ quá chứ nếu biết trước thì thầy sẽ chụp một tấm hình bó hoa đó làm kỷ niệm. Vậy là tờ báo tường của lớp mày chắc ăn phần trang trí rồi, chỉ còn phần bài viết cho ngon nữa là ẵm giải như chơi.

- Còn các khối mười một và mười hai nữa thì sao?

- Thì cứ nhất khối mười là ít ra cũng giải ba toàn trường. Đó là nói khiêm tốn vậy. Chứ biết đâu vượt mặt khối mười một mười hai luôn thì sao? Phần trang trí đâu dễ có sẵn người ngay trong lớp. Nghe nói năm ngoái tờ báo đoạt giải nhất bị phát hiện là nhờ người ở đâu đâu trang trí giùm nên năm nay, điều kiện dự thi bắt buộc là chính học sinh của lớp tự làm lấy tất cả các khâu.

- Nghe khó quá.

- Ừ! Lớp tao bài vở xôn xao lắm nhưng phần trang trí tệ quá. Mấy hôm nay tụi con gái bắt tụi con trai xòe năm đầu ngón tay để đếm đứa nào có nhiều hoa tay...

- Hoa tay thì sao?

- Tụi nó nói có hoa tay thì vẽ đẹp. Mà hình như đúng vậy. Con trai lớp tao chẳng đứa nào có cái hoa tay để coi thử nó ra làm sao.

- Không biết hoa tay ra làm sao thì sao biết là tay có hoa hay không? - Tuân vặn lại.

Cần ngẫm nghĩ rồi bật cười:

- Ờ há.

- Để ngày mai tao sẽ coi tay thằng Bảo có hoa không.

Tuân nói đùa và thấy buồn cười. Mình mà cầm tay thằng Bảo thì sẽ ra sao? Nghe thằng Cần nói chuyện là biết không khí thi đua giữa các lớp rất sôi nổi, và Tuân hiểu tại sao thằng Bảo mới nhận chức mà đã sôi sùng sục lên. Sắp hết năm rồi, vào dịp thành lập Đoàn này mà lập được thành tích thì sẽ có cơ may cho cái lớp lẹt đẹt nhất khối mười ở phút tám chín! Và hơn tất cả là cơ may cho bộ sậu lãnh đạo của lớp! Nếu thằng Bảo bị rơi ở chỗ mà nó tự tin nhất? Rơi ở chỗ mà tất cả mọi người đều chắc rằng nó sẽ được? Nếu thằng Cần biết thằng Bảo cũng đang muốn giành cái cờ luân lưu đang cắm ở lớp chăm ngoan nào đó.

- Mày có muốn nhận cờ luân lưu thêm một lần nữa không? - Tuân bật câu hỏi.

- Sao lại không? Hôm bữa, nếu không có chuyện thằng Thăng làm áo dài cô Mai Thi bị dính phẩm màu thì cờ vẫn đang cắm ở lớp tao.

Chủ nhật trôi qua. Một tuần trôi qua. Tuân mấy lần bắt gặp ánh mắt Bảo nhìn mình. Chắc là định khen Tuân vài câu vì thấy Tuân chăm ngoan chấp hành tốt mọi yêu cầu chăng? Cái điều mà các Đoàn viên ưu tú gọi là động viên kịp thời...

"Mày không mất công làm cái động tác xoa đầu này với tao đâu, hở van tim à!" - Mỗi lần nhìn thấy Bảo có vẻ như dợm bước về phía mình, Tuân dấu nụ cười làm như chăm chú đọc bài hay làm gì đó khiến Bảo nhớ tới lần đến thăm bệnh nhân mà ngại ngùng thôi đi.

Chủ nhật, Tuân với cái chân đau đi cạo bảng như tất cả những thằng con trai chân không đau. Thứ hai, nộp báo tường, không phải là đứa sớm nhất nhưng cũng là một trong những đứa làm hài lòng tổng biên tập, một bài tự viết và một bài sưu tầm. Thứ ba, xung phong lên bảng nhận điểm tám môn toán. Thứ tư, tháo băng, Tuân tự đạp xe lấy, không phải ngồi ỏn ẻn phía sau như con gái nữa. Gởi xe vô bãi ngay sau khi tới nơi và ngoan ngoãn lên lớp ngồi giở sách vở ra ôn bài, không ngồi vắt vẻo trên xe đợi trống đánh rồi mới phóng vù qua mặt những cái xe muộn khác gây ách tắc. Thứ năm...

Nói tóm lại là Tuân xử sự như trăm ngàn đứa học trò chăm chỉ chấp hành nội quy ngày ngày đến trường, như một đứa vô danh không gây lo ngại cho ai...