← Quay lại trang sách

Chương 10

Ngoài ban biên tập ra, chưa đứa nào nhìn thấy tờ báo tường cả, nhưng tin hành lang xôn xao là tuyệt đẹp và chắc chắn là không sợ đụng bất cứ tờ báo của lớp nào. Tên gọi làm sao thì tờ báo được trang trí đúng như vậy. Ba chữ Hoa Hướng Dương thật đẹp được kết thành từ những bông hoa nho nhỏ. Và chữ số 10 B2 duyên dáng cũng kết từ những bông hoa có tên như vậy. Mỗi dấu chấm là một bông hoa tí hon và kết thúc mỗi bài viết là một bông hoa hướng dương to hơn một chút thay cho dấu chấm hết. Khoảng cách giữa bài này và bài kia là một khóm hướng dương. Và ở khoảng cách chia đôi tờ báo để phân biệt các bài tự sáng tác và bài sưu tầm là những bình hoa hướng dương được cắm theo đủ kiểu.

- Thừa sức in thành sách hướng dẫn cắm hoa trang trí phòng khách! - Trung hùng hồn tuyên bố bằng giọng thán phục.

Và thán phục hơn nữa là những bông hoa hướng dương của Bảo không chỉ có màu vàng rực của nắng. Tờ báo là một rừng hoa mặt trời lung linh đủ màu sắc.

Bích Thủy cong môi:

- Hoa mà màu đỏ màu tím sao gọi là hướng dương được?

Trung nhướng mắt:

- Vậy bà không biết tiểu thuyết Hoa Hồng Đen của... của... - quên mất tên tác giả, Trung bèn ra vẻ - nhà văn nổi tiếng viết câu chuyện kể về một giải thưởng lớn dành cho ai là người trồng được hoa hồng đen mà bà không biết sao? Hoa hồng có bao nhiêu gam màu rồi mà còn cảm thấy chưa có màu đen là chưa đủ. Vậy hoa hướng dương không chỉ màu vàng là điều tất nhiên thôi.

Bích Thủy phẩy tay:

- Đó là chuyện của tiểu thuyết. Ông có dám lý lẽ vậy với các cô thầy trong ban giám khảo không?

Trung chẳng thèm trả lời. Vẻ tự tin quá của Trung khiến những đứa không ở trong ban biên tập sốt ruột. Định kêu lên:

- Sao báo của lớp mình mà không đem lên cho lớp nhìn một cái trước khi đem nộp?

- Không kịp - Trung lắc đầu phân bua bằng cách trách móc - Hồi đó kêu nộp bài sớm mà các bạn không chịu nên làm không kịp, suốt chiều cho tới tối hôm qua, cả ban biên tập phải thức trắng đêm luôn. Mấy đứa khác thì không sao nhưng thằng Bảo thì ba má nó đích thân tới gọi con trai cưng về vì sợ mất sức.

- Rồi thằng Bảo có về không?

Trung đưa hai tay lên trời vì câu hỏi quá tăm tối:

- Nó về thì sáng sớm nay hạn cuối cùng sao kịp nộp Đoàn trường được? Uống hai muỗng thuốc bổ và một viên trợ tim to đùng, nó ở lại vẽ tiếp.

- Bây giờ tờ báo đâu rồi? - Bích Thủy hỏi.

- Ở hội trường. Nghe nói ngày hôm nay chấm điểm vòng một. Đúng ngày hai mươi sáu tháng ba công bố kết quả chính thức.

- Nghe hồi hộp quá. Tí ra chơi, mình chạy lên coi có được không?

- Được chớ. Bà cứ nhìn thấy tờ nào độc đáo nhất chính là nó!

- Ghê chưa - Bích Thủy bĩu môi.

- Sao không ghê - Trung tỉnh bơ - Chẳng phải chính tên gọi của bà đặt đã gợi ý cho thằng Bảo trang trí theo kiểu đó hay sao?

Bích Thủy ớ người ra trước câu khiêu khích rất nịnh này. Rõ ràng gần gũi thằng Bảo nên Trung đã học được cách biến thù thành bạn một cách tuyệt chiêu! Cả lớp cười vang. Rồi Trung cũng nhoẻn cười:

- Đúng là cái tên bà đặt quá hay. Tui không ngờ...

- Không ngờ một kẻ như tui mà cũng biết văn hoa chớ gì?

-... Không, không... Đó là bà tự suy luận.

- Nói vậy...

- Thôi thôi... - Quy đưa tay ra.

Bích Thủy la lên:

- Lớp trưởng có nghe gì không?

- Có nghe - Quy gãi đầu - Tên của tờ báo đã gợi ý tưởng cho Bảo trang trí, đó là sự thật mà khi nhìn thấy tờ báo ai cũng phải công nhận. Nhưng tui không hiểu sao Trung nó khen bà thật lòng mà cũng không được yên?

- Ai không được yên?

- Ờ... thì cả bà cũng không yên...

Cả lớp cười rân như ve kêu. Những đứa chẳng bao giờ quan tâm đến công việc chung cũng cười và tỏ ra tò mò. Tiếng trống trường vang lên. Tiếng lục tục về chỗ ngồi. Bích Thủy lườm Trung, mặt đo đỏ. Trung cũng lườm lại, mặt ưng ửng. Cả lớp không chú ý đến điều này vì còn bàn bạc nếu tờ Hoa Hướng Dương đoạt giải thì bài viết nào sẽ được thưởng như ban biên tập đã hứa?

Rồi chợt có tiếng hỏi to:

- Hôm nay Bảo không đi học?

Cả lớp quay về phía chỗ Bảo ngồi, bàn bốn đứa nay chỉ ba, nhìn trống lỏng. Quy nói:

- Ừ, sáng giờ mừng tờ báo hoàn thành kịp nên quên nói với các bạn. Bảo cố gắng quá nên sáng nay bị mệt phải nghỉ.

- Trưa nay tụi mình đi thăm.

Đoan Trang nói nhỏ nhẻ. Trung phớn phở nói thêm một câu:

- Nếu sáng nay có kết quả chấm báo tường, trưa tới thăm mình đem tin giải nhất là nó lành bịnh luôn, khỏi uống thuốc.

Lẽ ra có thể như mơ ước của Trung. Tờ báo quả thật là độc đáo. Nhưng...

Giờ ra chơi, gần nửa lớp 10 B2, nghĩa là những đứa chưa nhìn thấy tờ báo huyền thoại và cả ban biên tập lẫn ban thực hiện chạy lên hội trường. Rồi đứa nào cũng bàng hoàng trước khung giấy loang lổ mực tím ngắt, chỗ nào không bị nhuộm mực tím thì nổi lên những đốm màu trắng xanh đỏ tím vàng hồng... nhìn như những vết trầy lở nham nhở.

Cô quản lý hội trường sững sờ. Tất cả sững sờ.

Trung "hực" lên một tiếng trong cổ rồi tắt nghẹn không nói được lời nào. Tất cả, không ai nói được lời nào. Cô quản lý hội trường xoắn những ngón tay vào nhau bối rối khủng khiếp:

- Trời ơi, từ sáng đến giờ cô trực ở đây để chuẩn bị sau giờ ra chơi là các cô thầy trong ban giám khảo chấm điểm. Không ai ra vào cả.

Im lặng một chút, cô khẽ nói tiếp:

- Chỉ có cô Loan chủ nhiệm lớp các em và thầy Nghiêm. Thầy Nghiêm khen tờ báo này đẹp nhất, rất sáng tạo. Thầy tiếc là không có trong ban giám khảo, nếu có quyền thầy sẽ chấm điểm tối ưu. Vậy mà...

Trung đưa tay rờ rẫm lên tờ báo, từng ngón tay mân mê như người mù... Từ sáng đến giờ, nó mới khoe phần trang trí của Bảo thôi, còn bài viết thì chẳng lẽ nó tự khen mình! Quy và Đoan Trang không biết cách làm người khác sung sướng! Nếu có Bảo, hẳn Bảo sẽ biết cách làm cho cả lớp hiểu công lao của Trung không nhỏ. Cả lớp đều nộp bài nhưng để sử dụng được những bài đó Trung đã biên tập kỳ công biết bao! Mà nội dung là cái để đọc chứ không thể miêu tả được.

- Trời ơi...

Chỉ thốt được vậy rồi Đoan Trang không nói được nữa.

Quy đi tới cửa sổ nhìn ra, sân thể dục bên ngoài vắng tanh. Thật dễ dàng quăng bất kỳ thứ gì qua khung cửa mà không lo bị ai bắt gặp. Quy nhìn xuống, những giọt mực tím tung tóe trên nền đã khô, màu tím lóng lánh nắng. Cái vị trí nhiều nắng này...

Quy cắn chặt quai hàm, ghì tay vào song cửa nổi hằn gân xanh. Cái vị trí nhiều ánh sáng... Tối qua, dưới ánh sáng điện, thằng Bảo nói tờ báo này nếu đặt ở chỗ có nhiều nắng thiên nhiên thì vẻ đẹp sẽ được nâng lên gấp bội. Sáng nay, nộp trễ nên chỉ còn chỗ trong góc. Quy phải nằn nì cô quản lý để xin dời tờ báo đang ở đối diện cửa sổ qua nơi khác. Và khi tờ báo của mình đứng vào vị trí này, Quy thấy Bảo thật có lý.

Đẹp đến nỗi cô thư viện thốt lời hoài nghi: "Các em nhờ họa sĩ nào trang trí phải không?". Quy nghe mà sung sướng trong lòng. Cờ luân lưu dù chỉ một lần, ước mơ cháy bỏng từ đầu năm hay nói đúng hơn là từ khi nhận chức lớp trưởng đến nay sắp trở thành sự thật. Thà là một lớp yếu mọi mặt nên không được nhận cờ thì cũng đành. Còn đây, lớp không đến nỗi nào mà cái cờ chỉ là chuyện của ước mơ thì thật vô lý. Ruột gan Quy cồn cào mỗi khi nghe lớp trưởng của các lớp khác than thở một cách kiêu hãnh: Giữ cờ khổ ghê lắm, các cô thầy vô lớp nhìn thấy cờ là cho bài tập nhiều hơn, kiểm tra gắt gao hơn. Lỡ có lỗi gì là lập lại câu "lớp có cờ mà vậy à?". Lớp Quy mà giữ cờ thì không bao giờ giả bộ than thở như vậy!

Bây giờ thì... Quy nhìn Trung sờ soạng trên khung giấy như người mù khao khát chữ. Mà cũng là mù thật thôi. Có đôi mắt sáng nào đọc được những bài viết xinh xắn nắn nót bị lấp dưới từng mảng tím ngắt độc địa? Bên dưới cái khung là một bịch ni lon đựng mực tím đã khô tóp lại nhăn nhúm. Quy nhắm nghiền mắt hình dung bịch mực quăng vèo qua cửa, đập vào tờ báo rồi òa vỡ ra.

- Thôi, Trung...

Quy không chịu nổi cảnh rờ rẫm của Trung nữa. Nó bước tới kéo mạnh vai Trung xốc lên. Bị kéo mạnh bất ngờ, Trung bật ngửa vào người Quy, Quy không gượng kịp, hai đứa chúi xuống nền.

- Hai ông làm cái gì vậy? - Bích Thủy cau có hỏi.

Hỏi chỉ để mà hỏi. Hỏi không xoi mói. Hỏi không móc máy. Hỏi chỉ vì không thể im lặng nín thở nữa. Âm điệu của câu hỏi thẫn thờ đến tội nghiệp.

Vừa mới ban nãy đây, cãi lại Trung là để có cớ nghe Trung khen ngợi tờ báo mà thôi. Làm sao Bích Thủy lại là kẻ chưa nhìn thấy tờ báo được? Những bông hoa Bảo vẽ ý nghĩa đến nỗi nếu không có ba chữ Hoa Hướng Dương thì người ta cũng biết đó chính là tên gọi của nó! Mỗi khi ba từ Hoa Hướng Dương thốt ra là tim Bích Thủy đập từng nhịp rất lạ, tràn đầy niềm vui và tự hào. Niềm vui và nỗi tự hào có sức mạnh làm thay đổi rất nhiều điều...

Sự phá hoại thật là độc ác. Quy đứng im nhìn Đoan Trang, Trung và Bích Thủy. Rồi Quy đấm mạnh tay vào không khí, cú đấm phẫn nộ bất lực. Quy cắn nghiến răng: "Chính nó!"...