← Quay lại trang sách

Chương 26 SỢI DÂY ĐÀN

Sau lần thất bại chí mạng đó, việc triển khai và nghiên cứu vũ khí sét hòn đều bị dừng lại, số lượng lớn nhân viên bị điều đi, tuy vẫn chưa bị giải thể nhưng cả căn cứ đã trở nên tiêu điều. Ngay lúc này, Trương Bân qua đời.

(“Dù sao thì Trương Bân cũng là người tiên phong trong lĩnh vực nghiên cứu sét hòn ở nước ta. Chúng tôi quyết định thể theo di nguyện cuối cùng của ông ấy, dùng sét hòn để hỏa táng. Chuyện này liên quan tới việc bảo mật, do anh là người ngoài nên chúng tôi không thể thông báo,” Đinh Nghi giải thích.

Tôi thở dài, trong những năm tháng bất thường này, sự ra đi của người thầy hướng dẫn không khiến tôi quá xúc động.)

Tang lễ được tổ chức ở bãi thí nghiệm sét của căn cứ. Cỏ dại mọc um tùm, mọi người dọn ra một khoảng đất ở trung tâm và đặt Trương Bân tại đó. Sau khi tất cả mọi người rút lui đến khoảng cách an toàn ngoài một trăm mét, một quả cầu sét có năng lượng rất cao được kích thích từ một góc lao tới thi hài. Nó trôi nổi ngay phía trên, phát ra tiếng huyên thổi trầm lắng giống như đang kể lại cuộc đời đáng tiếc của một nhà thám hiểm. Sau mười giây, sét hòn biến mất trong tiếng nổ lớn. Di thể bốc lên một làn khói trắng, tấm vải trắng phủ lên di hài sụp xuống, chỉ còn lại đống tro mịn phía dưới.

Vì công việc ở căn cứ bị dừng lại, Đinh Nghi quay về Viện nghiên cứu Vật lý để tiếp tục nghiên cứu lý thuyết về electron vĩ mô. Anh ta trong thành phố nên đã bỏ lỡ đám tang của Trương Bân. Anh ta đã xem qua bản thảo tính toán của Trương Bân và kinh ngạc trước khối lượng công việc của ông ấy. Trương Bân trong mắt anh ta là kiểu người không có trí tưởng tượng và cũng không gặp thời để tìm được chân lý, là dạng người sẽ kết thúc cuộc đời trên một bãi hoang bùn lầy. Ông ấy vừa đáng kính mà cũng vừa đáng thương. Anh ta thấy mình nên đi thăm mộ của con người tiên phong ấy.

Ngôi mộ của Trương Bân nằm trong một nghĩa trang gần Bát Đạt Lĩnh. Lâm Vân lái xe đưa Đinh Nghi tới. Sau khi xuống xe, họ đi dọc theo con đường đá phủ đầy lá vàng dẫn tới ngôi mộ. Một mùa thu nữa lại tới, mùa của chết chóc, mùa của ly biệt và cũng là mùa của thi ca. Tịch dương chiếu vài tia sáng le lói từ khe núi thẳng tới tấm mộ.

Đinh Nghi và Lâm Vân lặng lẽ đứng trước bia mộ đơn sơ của Trương Bân, mải mê đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình cho tới khi mặt trời khuất hẳn.

“Rừng vàng hai ngả chia đôi,

Tiếc thay lại phải theo một lối,

Nhưng chúng ta đã lựa chọn

Con đường ít dấu chân người,

Và từ đây, cuộc đời chúng ta đã được định đoạt.”

Lâm Vân nhẩm lại bài thơ của Frost*. Giọng nói của cô ấy trong trẻo như suối rừng.

“Cô từng nghĩ tới việc chọn một con đường khác chưa?” Đinh Nghi hỏi.

“Có sao?” Lâm Vân trả lời nhẹ nhàng.

“Sau chiến tranh, cô có thể rời quân đội, cùng tôi nghiên cứu electron vĩ mô. Tôi có khả năng lý luận, cô lại là một thiên tài kỹ thuật. Tôi sáng lập ra lý thuyết, cô phụ trách thí nghiệm. Chúng ta có khả năng đạt được những đột phá vĩ đại trong Vật lý học hiện đại.”

Lâm Vân mỉm cười, nói với Đinh Nghi: “Tôi lớn lên trong quân đội. Ngoại trừ quân đội, tôi không biết mình có thể toàn tâm toàn ý với cái gì nữa,” cô do dự, đoạn nói thêm. “Và với ai khác nữa.”

Đinh Nghi không nói gì, bước tới trước bia mộ, đặt bó hoa mà mình mang theo xuống. Sau đó, giống như bị thứ gì đó trên bia mộ thu hút, anh ta không đứng lên luôn mà ngồi xuống quan sát kỹ, gần như áp mặt vào tấm bia mộ.

“Trời ạ, tấm bia này do ai soạn ra vậy?” Anh ta kinh ngac thốt lên.

Lâm Vân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì trên bia mộ ngoại trừ tên của Trương Bân và năm sinh năm mất ra thì không còn gì khác. Đây cũng là di nguyện của ông, vì ông cảm thấy cuộc đời của mình không có gì đáng nói tới. Lâm Vân bước tới, lập tức sửng sốt: Ngoài mấy dòng kia, trên bia mộ còn được khắc kín mít những chữ nhỏ. Những chữ này thậm chí bao phủ cả mặt trên và mặt sau của bia mộ, có nội dung là các phương trình và công thức tính toán. Cứ như thể tấm bia này được nhúng vào chất lỏng được tạo thành từ các phương trình và công thức vậy.

“Ôi, chúng đang mờ dần và biến mất rồi kìa!” Lâm Vân thốt lên.

Đinh Nghi đột ngột đẩy Lâm Vân ra: “Quay đi chỗ khác! Ít đi một người quan sát cũng giúp quá trình sụp đổ chậm lại!”

Lâm Vân quay đi, căng thẳng vặn hai tay mình lại. Đinh Nghi vẫn quỳ cạnh bia mộ, bắt đầu đọc từng dòng.

“Nó là gì? Anh có thể nhìn ra không”

“Đừng nói gì cả!” Đinh Nghi đáp lớn, vẫn đang chăm chú đọc.

Lâm Vân sờ túi áo: “Có cần lên xe tìm giấy bút không?”

“Không kịp đâu, đừng làm phiền tôi!” Đinh Nghi nói, dùng tốc độ như tia chớp để đọc tấm bia. Hai mắt của anh ta nhìn chòng chọc bề mặt bia như thể muốn xuyên thủng nó.

Lúc này, tia sáng cuối cùng của ban ngày nhuộm một màu xanh kỳ dị lên những bia mộ. Cánh rừng xung quanh ẩn mình trong ánh hoàng hôn, những ngôi sao hiếm hoi xuất hiện nhấp nháy trên bầu trời. Lá cây chưa rụng lao xao trong gió nhẹ nhưng rồi ngay lập tức tắt ngúm, giống như bị một sức mạnh nào đó ngăn lại. Tĩnh mịch bao trùm vạn vật. Như thể cả thế giới đang mải mê cùng Đinh Nghi đọc tấm bia được lượng tử hóa.

Sau mười phút, Đinh Nghi đã đọc xong mặt trước, nhanh chóng chuyển sang mặt trên và mặt bên của tấm bia, bắt đầu học thuộc. Trời tối hơn, anh ta dùng bật lửa, đọc tiếp trong ánh sáng chạng vạng.

“Để tôi đi lấy đèn pin!” Nói đoạn, Lâm Vân chạy một mạch trên con đường nhỏ băng qua các bia mộ để tới nơi đỗ xe. Lúc cô cầm đèn pin quay trở lại thì ngọn lửa trên tay Đinh Nghi đã tắt, cô rọi đèn pin thì thấy anh ta đang ngồi dựa lưng vào bia mộ, hai chân duỗi thẳng trên mặt đất, nhìn lên bầu trời sao.

Trên tấm bia, các dòng chữ đã biến mất, mặt đá cẩm thạch nhẵn bóng như gương phản chiếu lại ánh đèn pin.

Ánh đèn pin khiến Đinh Nghi sực tỉnh. Anh ta kéo Lâm Vân tới phía sau bia mộ, chỉ vào phần cuối của bia: “Nhìn này, vẫn còn một dòng, ở trạng thái phi lượng tử, cũng là dòng chữ Hán duy nhất trong đoạn vừa rồi.”

Lâm Vân cúi nhìn dòng chữ khắc duyên dáng:

“Bân, tốc độ tạo ra F chỉ có 426.831m/s. Em rất sợ.”

“Tôi nhận ra những nét chữ này!” Lâm Vân nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó. Cô đã nhiều lần nhìn thấy cuốn số bị cháy cách trang của Trương Bân.

“Đúng vậy, chính là bà ấy”

“Bà ấy đã viết gì vậy?”

“Một mô hình toán học, miêu tả toàn diện nguyên tử vĩ mô.”

“Hả, đáng lẽ chúng ta nên mang theo máy ảnh kỹ thuật số.”

“Không sao, tôi nhớ cả rồi.”

“Thật sao? Nhiều như thế cơ mà?”

“Tôi cũng có thể suy luận được phần lớn nội dung nhưng có một vài điểm trong hệ thống lý thuyết của tôi vẫn bị kẹt, giờ thì đã được bà ấy đả thông rồi.”

“Đây hẳn là một bước đột phá rất lớn!”

“Không chỉ vậy đâu. Lâm Vân, chúng ta có thể tìm thấy hạt nhân nguyên tử rồi.”

“Hạt nhân nguyên tử?”

“Đúng thế, thông qua quan sát chuyển động của một electron vĩ mô trong không gian, cùng với sự trợ giúp của mô hình toán học này, chúng ta có thể định vị chuẩn xác vị trí của hạt nhân nguyên tử chứa electron đó.”

“Nhưng làm thế nào chúng ta có thể do thám được hạt nhân nguyên tử đó?”

“Cũng giống với electron vĩ mô thôi. Việc này đơn giản tới kinh ngạc: có thể nhìn thấy bằng mắt thường.”

“Chà… Nó trông như thế nào? Hình như anh đã từng nói rồi, bề ngoài của hạt nhân nguyên tử khác hoàn toàn với không bào của electron vĩ mô.”

“Dây đàn.”

“Dây đàn?”

“Đúng, một sợi dây đàn. Nó nhìn giống một sợi dây đàn.”

“Sợi dây đàn có kích thước cụ thể như thế nào?”

“Về cơ bản, nó có cùng quy mô với các electron vĩ mô. Chiều dài khoảng một đến hai mét, tùy theo loại hình nguyên tử. Về độ dày thì sợi dây này mảnh vô hạn. Mỗi điểm trên đó đều là những điểm kỳ dị* không có kích thước.”

“Vậy làm sao mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường?”

“Đường ánh sáng khi ở gần nó sẽ bị uốn cong.”

“Vậy nó sẽ có hình dạng như thế nào?”

Đinh Nghi nhắm mắt lại, như người vừa thức dậy đang cố nhớ lại giấc mơ: “Nó như một con rắn thủy tinh trong suốt, giống như một sợi dây không thể tự thắt lại được.”

“Ví dụ phía sau thật kỳ cục.”

“Vì sợi dây này do đơn vị nhỏ nhất của vật chất vĩ mô tạo nền. Nó không thể bị cắt đứt.”

Trên đường quay trở về, Lâm Vân nói với Đinh Nghi:

“Còn một vấn đề nữa: Anh đã là đỉnh cao của giới Vật lý học lý thuyết trong nước. Thật khó tin một người nghiên cứu sét mấy chục năm trước cũng là một nhân vật như vậy. Khi đánh giá về người yêu của mình, Trương Bân chắc chắn không tránh khỏi sự chú quan. Trịnh Mẫn thực sự có khả năng phát hiện ra những điều như vậy sao?”

“Nếu nhân loại sống trong một thế giới không có ma sát thì ba định luật của Newton còn có thể được con người phát hiện sớm hơn nữa. Khi cô trở thành một hạt vĩ mô ở trạng thái lượng tử thì việc hiểu được thế giới đó sẽ dễ dàng hơn so với chúng ta.”

Vậy là căn cứ bắt đầu công việc đi bắt hạt nhân nguyên tử vĩ mô.

Đầu tiên, họ sử dụng hệ thống do thám quang học để quan sát các electron vĩ mô đang ở trạng thái hoạt động tự do trong không gian. Giờ đây, chúng ta biết được quỹ đạo trôi phức tạp của electron vĩ mô hay sét hòn được hình thành sau khi bị kích thích thực tế chính là sự chuyển đổi lượng tử liên tục. Nhưng trong tầm nhìn của chúng ta thì hoạt động của nó là liên tục. Nếu electron vĩ mô này thuộc một nguyên tử vĩ mô nào đó thì họ sẽ vận dụng những mô hình toán học vĩ đại xuất hiện trên bia mộ của Trương Bân để tính toán các tham số hoạt động chuyển đổi lượng tử phức tạp ấy, xác định được vị trí hạt nhân của nguyên tử vĩ mô.

Lần đầu tiên, họ quan sát hoạt động tự do của mười electron vĩ mô. Chúng đều được phát hiện trong không trung ở độ cao năm trăm mét. Đối với mỗi electron vĩ mô, cần liên tục quan sát nửa tiếng thì mới có được đầy đủ số liệu thô. Kết quả tính toán cho thấy trong mười electron vĩ mô này, có hai cái là electron tự do, tám cái còn lại thuộc về một hạt nhân nguyên tử. Khoảng cách của chúng với hạt nhân nguyên tử của mình rơi vào tầm 300 đến 600km, rất gần so với nguyên tử vĩ mô ban đầu được Đinh Nghi tính toán. Ba hạt nhân nguyên tử trong số đó nằm ở tầng ngoài của khí quyển, một hạt nhân ở sâu trong lòng đất, bốn hạt nhân ở trong tầng khí quyển, hai trong số đó ở nước ngoài, chỉ có một hạt nhân ở trong nước. Vậy là những nhân viên nghiên cứu bắt đầu tìm kiếm hạt nhân nguyên tử vĩ mô đang ở trong nước. Nó cách điểm quan sát electron vĩ mô 530km.

Trong tình trạng chiến tranh như thế này, việc điều động trực thăng là không thể, cũng may là căn cứ còn có ba quả khinh khí cầu heli chuyên dùng để bắt electron vĩ mô. Chúng dễ sử dụng, chi phí bay tốn rất ít, chỉ có nhược điểm là tốc độ quá chậm, kể cả khi tăng tốc hết cỡ thì cũng chỉ ngang ô tô chạy trên đường cao tốc.

Ngày hôm đó, bầu trời ở khu vực Hoa Bắc vô cùng quang đãng, là thời điểm tốt nhất để đi săn. Sau khi bay hơn bốn tiếng đồng hồ, họ vào được địa phận tỉnh Sơn Tây, phía dưới là dãy Thái Hàng trùng trùng điệp điệp. So với electron vĩ mô, vị trí của hạt nhân nguyên tử vĩ mô gần như không đổi, nhưng cũng ở trạng thái di chuyển với tốc độ chậm, cho nên căn cứ cần giám sát liên tục đối với electron vĩ mô đó để kịp thời tính toán vị trí hiện tại của hạt nhân nguyên tử vĩ mô thì mới có thể bắt được. Khi căn cứ do thám được khinh khí cầu đã đạt tới vị trí mục tiêu, phi công sẽ bật hệ thống do thám quang học trên khí cầu lên. Phần mềm nhận biết mẫu đã được sửa lại, thay đổi nhận biết mục tiêu hình tròn thành đoạn thẳng. Sai số của định vị hạt nhân nguyên tử vĩ mô là khoảng mười mét, hệ thống do thám quang học sẽ quan sát kỹ lưỡng khu vực nhỏ này rồi nhanh chóng phát hiện mục tiêu. Sau khi khinh khí cầu hạ xuống, phi công báo mục tiêu chỉ còn cách vài mét về phía trước bên trái buồng lái.

“Có lẽ chúng ta có thể thấy được nó!” Đinh Nghi hồ hởi. Trừ những người có thị lực cực kỳ tốt thì người bình thường rất khó để trực tiếp thấy được electron vĩ mô. Nhưng Đinh Nghi từng nói hình dạng của hạt nhân nguyên tử vĩ mô rõ ràng trực quan hơn, sự chuyển động của nó cũng chậm và có quy luật, tiện cho việc theo dõi.

“Nó ở ngay đó,” viên phi công chỉ tay về phía dưới bên trái. Mọi người nhìn theo, chỉ thấy những dãy núi trập trùng.

“Anh có thấy được không?” Lâm Vân hỏi.

“Không, tôi chỉ dựa vào số liệu thôi,” viên phi công chỉ vào màn hình hiển thị của hệ thống do thám, nói.

“Hạ thấp xuống nữa đi, lấy bầu trời làm nền xem,” Đinh Nghi nói với viên phi công.

Khinh khí cầu hạ xuống thêm chút nữa, phi công vừa thao tác vừa nhìn màn hình hiển thị, để khí cầu ở trạng thái hover, chỉ tay về phía trên bên trái: “Là ở đó…” Nhưng lần này, tay của anh ta không hạ xuống. “Trời ơi, đúng là có gì đó thật! Nhìn kìa! Nó đang bay lên!”

Thế là, sau khi phát hiện ra electron vĩ mô, lần đầu tiên nhân loại được tận mắt trông thấy hạt nhân nguyên tử vĩ mô.

Trên nền trời xanh, sợi dây đàn hiện ra mờ ảo, trong suốt như không bào, chỉ lộ ra nhờ khúc xạ ánh sáng. Nếu nó ở trạng thái tĩnh thì mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhưng sợi dây đó đang không ngừng uốn lượn trong không trung, như đang nhảy một điệu múa kỳ quái, biến ảo khó lường, có một sức sống hoang dã và sức thôi miên lẫn hấp dẫn người quan sát. Sau này, ngành Vật lý học lý thuyết có thêm một thuật ngữ thơ mộng: Dây múa.

“Cô nghĩ tới cái gì?” Đinh Nghi không rời mắt khỏi hạt nhân nguyên tử vĩ mô.

“Đó không phải là con rắn thủy tinh, cũng không phải sợi dây thừng không thể tự thắt nút,” Lâm Vân trả lời. “Tôi nghĩ tới Shiva, một vị thần luôn nhảy múa của Ấn Độ giáo. Một khi vũ điệu của vị thần ấy dừng lại, thế giới sẽ bị hủy diệt trong một tiếng hét lớn.”

“Tuyệt vời! Có vẻ như gần đây cô nhạy cảm hơn với vẻ đẹp trừu tượng rồi.”

“Sự quan tâm với vũ khí mất đi rồi thì phải lấp vào khoảng trống đó một thứ khác chứ.”

“Cô sẽ mau chóng quan tâm lại với vũ khí thôi.”

Câu nói vừa rồi của Đinh Nghi khiến Lâm Vân rời mắt khỏi hạt nhân nguyên tử vĩ mô, quay sang nhìn anh với vẻ kỳ quái. Cho tới giờ, cô ấy vẫn chưa liên hệ nổi sợi dây đang nhảy múa trong không trung kia với vũ khí. Lúc nhìn lại, cô phải vật lộn mãi mới tìm được nó.

Thật khó để tưởng tượng rằng sợi dây đàn trong suốt nhảy nhót ấy lại thực sự kết hợp cùng một không bào óng ánh cách trở xa xôi để tạo nên một nguyên tử có bán kính hơn năm trăm mét. Vậy thì vũ trụ vĩ mô được tạo thành từ các nguyên tử này sẽ to tới cỡ nào? Đúng là một câu chuyện điên rồ!

Thao tác bắt giữ nguyên tử vĩ mô và electron vĩ mô đểu như nhau. Vì proton vĩ mô trong hạt nhân nguyên tử vĩ mô mang điện tích dương nên nó có thể bị hút bởi từ trường. Nhưng khác với electron vĩ mô ở chỗ là nó không thể di chuyển theo dây siêu dẫn.

Cửa của khinh khí cầu mở ra, một que dò từ từ vươn ra bầu trời, đầu của nó lắp một cuộn dây điện từ cực mạnh. Do sự tồn tại của electron vĩ mô nên toàn bộ nguyên tử vĩ mô trung hòa về điện. Nhưng hiện tại, chiếc khinh khí cầu này đang lặn vào chỗ sâu nhất của nguyên tử, tiếp cận với hạt nhân nguyên tử vẫn chưa được trung hòa về điện tích, đây lại là một cảnh tượng siêu việt lạ thường. Khi cuộn dây điện từ ở đầu que dò tiếp cận với sợi dây, tiết tấu nhảy múa của hạt nhân chậm lại, bắt đầu một lần quay trong, đưa một đầu của nó nối với cuộn dây điện từ kia. Trông như thể nó biết đầu nào của mình nên nối với cuộn dây. Sau đó, nó lại tiếp tục điệu nhảy của mình, chỉ khác là một đầu đã được cố định vào cuộn dây sẽ không chuyển động nữa.

Lâm Vân và Đinh Nghi cẩn thận kéo que dò trở lại cabin. Động tác này làm họ liên tưởng tới việc đánh cá. Sợi dây đàn nhảy múa trong cabin. Nó dài chừng một mét, giống như hơi nước nóng bốc trên mặt đất vào mùa hè, nhìn xuyên qua nó khiến vách cabin biến dạng đi đôi chút. Lâm Vân vươn tay về phía sợi dây giống như viên phi công lần đầu tiên chạm vào electron vĩ mô. Tay cô ấy với tới nửa chừng rồi dừng lại, bất an nhìn Đinh Nghi. Đinh Nghi không kiêng dè huơ tay qua phần giữa của sợi dây, vũ điệu sợi dây không bị bất cứ ảnh hưởng nào.

“Không sao đâu, nó không ảnh hưởng gì tới thực thể trong thế giới của chúng ta.”

Đinh Nghi cùng Lâm Vân nhìn sợi dây một lúc lâu, đoạn thở dài cảm thán: “Đáng sợ thật! Tự nhiên thật đáng sợ.”

Lâm Vân mơ hồ hỏi lại: “Nó không thể bị kích thích thành sét hòn thì làm sao mà đáng sợ được? Tôi cảm thấy nó là thứ vô hại nhất trên thế giới này.”

Đinh Nghi lại thở dài thêm lần nữa, quay người bước đi, bóng lưng như để lại một câu nói: Cô cứ chống mắt lên mà xem.

Rất nhanh sau đó, nhóm do thám của căn cứ đã định vị được một hạt nhân nguyên tử vĩ mô cách khinh khí cầu hơn ba trăm mét. Khinh khí cầu lập tức khởi hành, sau hơn ba tiếng, họ lại bắt được thêm một hạt nhân thứ hai ở Hành Thủy, Hà Bắc. Ngay sau đó, ba hạt nhân nguyên tử nữa cũng được định vị ngay gần đó. Hạt nhân xa nhất cách đó hơn 400km, hạt nhân gần nhất chỉ cách hơn 100km. Nhưng vấn đề hiện tại là khinh khí cầu chỉ được trang bị hai cuộn dây điện từ. Lúc này, mỗi cuộn dây điện từ đều hút lấy một sợi dây rồi. Lâm Vân nảy ra một sáng kiến, muốn dùng một cuộn dây điện từ trói lấy hai dây đàn cùng lúc. Như vậy thì họ có thể giải phóng một cuộn dây để bắt sợi dây mới.

“Nhảm nhí!” Đinh Nghi quát lớn, khiến Lâm Vân và viên phi công giật bắn mình. Đinh Nghi chỉ vào hai cuộn dây đã hút lấy hai sợi dây đàn. “Tôi nói lại lần nữa, khoảng cách giữa hai cuộn dây không được nhỏ hơn năm mét. Nghe rõ chưa?”

Lâm Vân không nói gì, nhìn Đinh Nghi một hồi, đoạn lên tiếng: “Có vẻ anh còn chưa nói cho chúng tôi nghe điều gì đó liên quan tới hạt nhân nguyên tử… Ví dụ như anh không chịu nói cho tôi biết câu nói lưu trên bia mộ kia có nghĩa gì.”

“Đó là chuyện lớn, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cấp trên,” Đinh Nghi do dự.

“Anh không tin tôi?”

“Đúng thế, tôi không tin!” Đinh Nghi hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào Lâm Vân. “Tôi có thể tin Đại tá Hứa và những người khác trong căn cứ, nhưng tôi không thể tin cô! Một người khác nữa mà tôi không thể tin chính là bản thân tôi. Chúng ta rất giống nhau về điểm này. Chúng ta đều có khả năng làm những chuyện liều lĩnh đối với hạt nhân nguyên tử vĩ mô. Tuy nhiên nguyên nhân khác nhau: Phía tôi là vì sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với vũ trụ. Còn cô thì sao? Chắc chắn là sự u mê với vũ khí và thất bại đã gặp trong quá khứ.”

“Anh lại nhắc tới vũ khí,” Lâm Vân bối rối lắc đầu. “Những sợi dây đàn mềm mại mỏng vô hạn này có thể xuyên qua chúng ta mà không để lại ảnh hưởng gì. Chúng cũng không thể bị năng lượng bên ngoài kích thích thành một thứ có trạng thái năng lượng cao. Vậy thì chúng liên quan gì tới vũ khí… Nếu anh không nói với tôi thì cũng là ảnh hưởng tới công việc rồi.”

“Thực ra, dựa vào trình độ nhận biết của cô, suy nghĩ kỹ hơn thì sẽ ra thôi.”

“Tôi không nghĩ ra. Ví như hai sợi dây đặt cạnh nhau thì đáng sợ chỗ nào?”

“Chúng sẽ bị rối.”

“Vậy thì sao?”

“Cô thử nghĩ nếu hai hạt nhân nguyên tử trong thế giới của chúng ta bị rối vào nhau thì sẽ làm sao?”

Đinh Nghi biết lớp băng mỏng này đã bị phá vỡ. Anh ta quan sát Lâm Vân, hy vọng có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi và kinh ngạc trên gương mặt của cô ấy. Thoạt nhìn thì có vẻ là vậy, nhưng biểu cảm của cô ấy nhanh chóng được thay bằng sự háo hức. Đó là sự háo hức của một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới.

“Phản ứng tổng hợp hạt nhân!”

Đinh Nghi gật đầu thừa nhận.

“Chúng có thể giải phóng năng lượng rất lớn sao?”

“Tất nhiên. Quá trình giải phóng năng lượng của sét hòn chỉ tương đương với phản ứng hóa học của thế giới vĩ mô. Nhưng cùng với năng lượng hạt thì năng lượng nhiệt hạch ít nhất là gấp một trăm nghìn lần năng lượng của phản ứng hóa học.”

“Phản ứng tổng hợp vĩ mô. Chúng ta gọi như thế nhé. Năng lượng khi nó giải phóng sẽ giống như sét hòn có khả năng lựa chọn mục tiêu không?”

“Về mặt lý thuyết, đó là điều chắc chắn. Bởi vì các kênh giải phóng năng lượng của chúng là giống nhau. Chúng đều cộng hưởng với lượng tử thực tại trong thế giới của chúng ta.”

Lâm Vân quay người nhìn kỹ hai sợi dây đàn đang bị hút lấy: “Thật kỳ diệu. Thì ra phản ứng tổng hợp hạt nhân vốn yêu cầu nhiệt độ lên tới tỷ độ mới có thể thực hiện được, còn bây giờ chúng ta chỉ cần quấn hai sợi dây đàn này với nhau là được rồi!”

“Không dễ thế đâu. Tôi kiên quyết đề xuất việc giữ khoảng cách giữa hai sợi dây này cũng chỉ là đề phòng. Thực ra, cô có buộc hai sợi dây này vào nhau thì chúng cũng không vướng vào nhau đâu. Lực đẩy tĩnh điện giữa hai sợi dây sẽ cản trở chúng tiếp xúc với nhau. Đinh Nghi giơ tay ra vuốt ve một sợi dây. Tuy nhiên, tay của anh ta không có bất cứ cảm giác gì. “Sự kết hợp của các sợi dây cũng cần một tốc độ tương đối thì mới có thể triệt tiêu được lực đẩy tĩnh điện. Vừa nãy cô hỏi ý nghĩa của dòng chữ trên bia mộ, giờ chắc đã rõ rồi chứ?”

“Tốc độ gây ra F là 426.831m/s… Ý của bà ấy là Fusion* sao?”

“Đúng thế, hai sợi dây phải va chạm với tốc độ đó thì mới có thể vướng vào nhau được. Đó chính là sự hợp nhất.”

Bộ não kỹ thuật của Lâm Vân chạy nhanh: “Từ góc độ điện tích dương của hai sợi dây mà nói, dùng hai ray tăng tốc điện từ dài một chút, đem mỗi sợi dây tăng tốc lên hơn 200m/s cũng không phải quá khó.”

“Đừng nghĩ về việc đó nữa. Nhiệm vụ cần được ưu tiên của chúng ta bây giờ là nghĩ ra một phương pháp lưu trữ an toàn và hiệu quả.”

“Chúng ta nên bắt đầu xây dựng hai đường ray tăng tốc…”

“Tôi nói là đừng nghĩ về việc đó nữa!”

“Tôi chỉ nói những thứ chúng ta cần chuẩn bị thôi. Nếu không làm thì sao có thể được cấp trên đồng ý cho thử nghiệm hạt nhân chứ. Chúng ta sẽ không kịp…” Lâm Vân nói, đột nhiên thấy buồn bực, vội vàng lui về góc chật hẹp trong cabin. “Anh làm sao vậy? Trở nên nhạy cảm như thế. Tầm nhìn lại hạn hẹp như vậy? So với hồi mới tới, anh giống như đã trở thành người khác rồi!”

“Ha ha ha…” Đinh Nghi phá lên cười. “Thiếu tá, tôi chỉ đang cố gắng làm nhiệm vụ kém cỏi của bản thân thôi. Cô cho rằng tôi để ý gì chứ? Tôi không quan tâm, không có nhà Vật lý học nào phải quan tâm tới thứ gì cả. Giống như những người của đầu thế kỷ trước, đưa công thức và phương pháp về năng lượng nguyên tử khi giải phóng cho các kỹ sư và bên quân đội, sau đó lại phải giả vờ vô tội vì Hiroshima và Nagasaki. Đúng là đạo đức giả. Thực ra, để tôi nói với cô, họ vốn muốn nhìn thấy những cảnh tượng đó rồi, sớm muốn biết những thứ bị năng lượng do họ phát hiện ra sẽ thể hiện ra sao. Đó là do họ, hoặc có thể nói là do bản tính của chúng tôi quyết định. Sự khác biệt giữa tôi và họ là tôi không đạo đức giả. Tôi cũng muốn xem hai sợi dây do các điểm kỳ dị tạo thành khi vướng vào nhau sẽ phát sinh chuyện gì. Tôi cần quan tâm tới gì khác sao? Nực cười!”

Đinh Nghi vừa nói vừa đi đi lại lại. Những hành động của hai người họ khiến khinh khí cầu lắc lư. Viên phi công tò mò quay lại xem bọn họ cãi nhau.

“Vậy chúng ta quay về việc xây dựng đường ray đi,” Lâm Vân cúi đầu lí nhí, nín thở một hồi, rõ ràng là lời nói nào đó của Đinh Nghi đã làm tổn thương cô ấy. Đinh Nghi rất nhanh tìm được đáp án, trên đường trở về căn cứ, Lâm Vân cùng Đinh Nghi ngồi ở giữa hai sợi dây, nhẹ nhàng hỏi: “Anh không quan tâm tới gì khác ngoại trừ bí ẩn của vũ trụ sao?”

“À, tôi…” Đinh Nghi nhất thời nghẹn lời. “Tôi chỉ muốn nói là tôi không quan tâm tới hậu quả của cuộc thí nghiệm phản ứng tổng hợp vĩ mô thôi”