Chương 27 ĐỘI NGŨ LÃNH ĐẠO ĐẶC BIỆT
Sau lần đầu tiên bắt được thành công hạt nhân nguyên tử vĩ mô, căn cứ đã gửi một báo cáo nghiên cứu lên cấp trên, điều này lập tức khiến dự án nghiên cứu sét hòn bị lãng quên được coi trọng trở lại.
Căn cứ nhanh chóng nhận được lệnh di dời từ vùng ngoại ô Bắc Kinh tới một nơi nào đó ở Tây Bắc. Thứ đầu tiên được di dời chính là mấy sợi hạt nhân nguyên tử vĩ mô kia. Lúc này, số lượng của chúng đã lên tới hai mươi lăm sợi. Nếu chúng ở gần thủ đô thì sẽ rất nguy hiểm.
Việc di dời căn cứ mất một tháng. Trong khoảng thời gian này, công việc bắt giữ các hạt nhân nguyên tử vĩ mô (giờ được gọi là dây đàn) vẫn được tiếp tục mà không hề bị ngắt quãng. Khi việc di dời hoàn thành, số lượng dây đàn bắt và lưu giữ được lên tới gần ba trăm sợi. Chúng đa phần là những hạt nhân nguyên tử nhẹ. Xem ra vũ trụ vĩ mô cũng giống vũ trụ của chúng ta, loại nguyên tố nhẹ như hydrogenium là nhiều nhất. Nhưng Đinh Nghi kiên quyết phản đối việc định nghĩa chúng là “hạt nhân hydro vĩ mô” vì bây giờ mọi người đều đã biết rằng hệ thống nguyên tố trong thế giới vĩ mô khác hoàn toàn với thế giới chúng ta. Đó là một bảng tuần hoàn nguyên tố hoàn toàn xa lạ, nguyên tố trong thế giới vĩ mô không thể tương ứng với nguyên tố trong thế giới của chúng ta.
Họ lưu trữ những sợi dây bắt được trong một nhà kho được xây dựng vội vàng ở phía Tây Bắc của sa mạc Gobi. Chúng được giữ chân bằng các cuộn dây điện từ. Khoảng cách giữa hai sợi dây đàn ít nhất là tám mét. Xung quanh mỗi sợi dây còn lắp thêm từ trường ngăn cách để đảm bảo cự ly an toàn giữa chúng. Nhìn từ bên ngoài, những nhà kho này trông giống nhà kính, vậy nên bảng tên treo bên ngoài chỉ ghi “Căn cứ nghiên cứu thực vật chịu hạn.”
Về lý do di dời căn cứ, cấp trên giải thích là vì tính an toàn, nhưng vị trí của căn cứ hiện tại rõ ràng mang hàm ý khác.
Đây là nơi quả bom hạt nhân đầu tiên của đất nước phát nổ. Tàn tích của các tòa tháp đổ nát trong vụ nổ ấy tưởng như bị quên lãng nhưng vẫn được dựng những tấm bia kỷ niệm nho nhỏ, đặt ngay cạnh căn cứ. Ở một đoạn đường cách đó không xa, ai cũng có thể nhìn thấy khu vực mục tiêu đặt vũ khí hạt nhân năm đó. Nơi đó có những tòa nhà và các cây cầu được xây dựng để quan sát ảnh hưởng của vụ nổ hạt nhân, còn có rất nhiều xe bọc thép phế thải được đặt làm mục tiêu thử nghiệm. Bộ đếm Geiger* ở đó cũng không còn kêu nữa. Tàn tích lượng phóng xạ của vụ nổ đã biến mất theo năm tháng. Người ta nói rằng một phần đáng kể những thứ phế tích ấy được nông dân và người chăn nuôi gần đó vận chuyển và bán như sắt vụn.
Một cuộc họp quan trọng đã được tổ chức ở Bắc Kinh về các sợi dây đàn này. Những người tham dự bao gồm các lãnh đạo cấp cao, có cả Phó Thủ tướng, người chủ trì cuộc họp này là bố của Lâm Vân. Ông đã dành thời gian một ngày từ trong chiến sự đang căng thẳng để mở cuộc họp này, cũng nêu rõ tính quan trọng của các sợi dây đàn.
Sau khi nghe Đinh Nghi và vài nhà Vật lý học tham gia nghiên cứu dây đàn báo cáo trong vòng hai tiếng, Đại tướng Lâm nói: “Báo cáo vừa rồi rất chỉn chu và toàn diện. Sau đây, tôi xin mời Giáo sư Đinh dùng ngôn ngữ thường thức để chúng tôi hiểu rõ mấy vấn đề chính.”
Đinh Nghi nói: “Hiểu biết của chúng tôi về quy luật vật lý của thế giới vĩ mô vẫn còn rất hạn hẹp. Nghiên cứu dây đàn vừa mới được bắt đầu, có một vài vấn đề chỉ có thể đưa ra những đáp án rất mơ hồ, thậm chí là không thể xác định. Hy vọng các vị lãnh đạo thông cảm.”
Đại tướng Lâm gật đầu: “Đầu tiên, khi hai sợi dây nguyên tử hydro va chạm vào nhau với tốc độ giới hạn, chúng ta có thể nắm bắt được bao nhiêu phần trăm rằng chúng sẽ tạo ra phản ứng tổng hợp hạt nhân? Theo những gì tôi biết, trong thế giới của chúng ta, thường chỉ có hai đồng vị Hydro và He-3 thì mới tạo ra được phản ứng hạt nhân.”
“Thủ trưởng, thế giới vĩ mô và nguyên tố vật chất trong thế giới của chúng ta rất khó để so sánh với nhau. Do hạt nhân nguyên tử vĩ mô có kết cấu dạng sợi độc đáo khiến việc dung hợp của chúng trở nên dễ dàng hơn. Vậy nên, phản ứng tổng hợp giữa các nguyên tử vĩ mô dễ hơn rất nhiều so với nguyên tử. Tốc độ vận chuyển của các hạt vĩ mô thường chậm hơn rất nhiều cấp so với các hạt trong thế giới này. Như vậy, nhìn từ góc độ thế giới vĩ mô, tốc độ va chạm mỗi giây hơn bốn trăm mét đã được xem là tốc độ giới hạn trong thế giới của chúng ta. Vì thế, tốc độ va chạm giới hạn chắc chắn sẽ tạo ra phản ứng tổng hợp hạt nhân.”
“Rất tốt, vấn đề tiếp theo, cũng là vấn đề quan trọng nhất: Độ lớn và phạm vi ảnh hưởng của năng lượng phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô.”
“Thưa Thủ trưởng, đây chính là vấn đề có nhiều biến số về lý luận, rất khó xác định, cho nên đây là điều chúng tôi lo sợ nhất.”
“Vậy chúng ta thử cố gắng đưa ra một giới hạn tương đối an toàn, ví dụ như là tương đương với năng lượng của 15 triệu đến 20 triệu tấn TNT”
Đinh Nghi lắc đầu cười: “Thủ trưởng, chắc chắn sẽ không lớn như thế.”
“Vì sự an toàn, chúng ta cần cân nhắc việc này. Đây là mức năng lượng tương đương với vụ nổ nhiệt hạch lớn nhất mà con người từng thực hiện vào giữa thế kỷ trước. Mỹ đã tiến hành các vụ thử nghiệm hạt nhân với năng lượng tương đương như vậy trên biển và Liên Xô cũ. Vụ nổ có sức hủy diệt với bán kính khoảng 50km, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Vậy các anh còn lo lắng gì nữa?”
“Thưa Thủ trưởng, tôi nghĩ ngài đã bỏ qua một điểm. Năng lượng giải phóng của hạt vĩ mô sẽ có tính lựa chọn cao. Trong phản ứng tổng hợp hạt nhân truyền thống, năng lượng của nó hoàn toàn không có khả năng lựa chọn. Năng lượng của vụ nổ như thế ảnh hưởng tới tất cả vật chất ở xung quanh. Khí quyển, đá, thổ nhưỡng… đều có thể làm năng lượng nhanh chóng phân rã. Vậy nên, vụ nổ hạt nhân truyền thống tuy có mức năng lượng lớn nhưng phạm vi ảnh hưởng lại có hạn. Nhưng phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô thì khác. Năng lượng giải phóng ra chỉ ảnh hưởng tới vật chất cụ thể. Trừ những loại vật chất ấy ra, năng lượng của các vật chất khác hoàn toàn trong suốt đối với phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô. Như vậy, năng lượng tổng hợp hạt nhân vĩ mô sẽ bị phân rã rất ít, do đó ảnh hưởng được trên một phạm vi rất lớn. Tôi có thể lấy một ví dụ về năng lượng cấp hai mươi triệu tấn, nếu mục tiêu giải phóng năng lượng không thể lựa chọn được thì cũng chỉ thiêu đốt được một khu vực có bán kính 50km, nhưng nếu năng lượng này chỉ ảnh hưởng tới tóc thì vụ nổ sẽ có khả năng thiêu đốt toàn bộ tóc của mọi người trên Trái đất”
Đây là một phép ẩn dụ hài hước nhưng không ai cười. Không khí trong cuộc họp nghiêm túc và khẩn trương.
“Vậy bây giờ các anh có thể xác định được mục tiêu giải phóng năng lượng xác định trước của dây đàn là gì không?”
“Có thể. Chúng tôi đã sớm phát hiện ra rằng vi sóng sau khi truyền qua electron vĩ mô thì sẽ bị điều chế thành một mật độ phổ phức tạp. Electron vĩ mô khác nhau sẽ có mật độ phổ khác nhau, giống như dấu vân tay vậy. Các electron vĩ mô có cùng mục tiêu giải phóng năng lượng thì cũng sẽ có mật độ phổ tương đồng. Về lý thuyết, phương pháp tiếp cận này cũng phù hợp với dây đàn.”
“Nhưng lúc đầu, khi thu được mật độ phổ của một loại electron vĩ mô, chúng ta phải kiểm tra bằng cách thí nghiệm giải phóng năng lượng. Các anh chủ quan cho rằng dây đàn cũng có mật độ phổ tương đương như electron vĩ mô thì sẽ có được mục tiêu giải phóng năng lượng tương đương. Điều này có cơ sở lý thuyết không?”
“Có, chúng tôi có thể chứng minh.”
“Vậy thì mục tiêu giải phóng của hơn ba trăm dây đàn có sẵn là gì?”
“Có nhiều loại khác nhau. Trong đó, nguy hiểm nhất là sự sống hữu cơ. Một khi xảy ra vụ nổ hạt nhân vĩ mô thì mức độ thương vong sẽ khó mà tưởng tượng được.”
“Câu hỏi cuối cùng: Dây đàn có thể lấy chip điện tử làm mục tiêu không?”
“Giống với electron vĩ mô, các loại dây đàn như vậy rất hiếm. Hiện tại, chúng tôi mới thu thập được ba sợi dây như vậy.”
“Được rồi, cảm ơn anh,” Đại tướng Lâm kết thúc màn hỏi đáp. Toàn bộ hội trường im lặng.
“Tôi nghĩ tình hình đã được nêu ra rất rõ ràng. Mời các đồng chí ngoài nhóm lãnh đạo rời khỏi hội trường” Phó Thủ tướng im lặng nãy giờ lên tiếng.
Trong cơ sở nghiên cứu sét hòn xa xôi ngàn dặm, công tác chuẩn bị cho thí nghiệm phản ứng tổng hợp vĩ mô đang được gấp rút tiến hành.
Ray tăng tốc dây đàn đã được chế tạo xong. Mỗi đường ray dài hơn mười mét, trông rất giống hai cây cầu đường sắt nhỏ. Vì để bảo mật nên chúng được đặt biệt danh, gọi là “Cầu số 1” và “Cầu số 2”. Hai sợi dây đàn được chia ra và đi qua mỗi cây cầu thì được tăng tốc tới 250m/s, sau đó va chạm với nhau tại một điểm để tạo phản ứng tổng hợp hạt nhân nguyên tử vĩ mô.
Loại dây đàn được thí nghiệm trong kế hoạch lần này chính là loại có ý nghĩa thiết thực nhất trong thực chiến: Dây đàn lấy chip điện tử làm mục tiêu giải phóng năng lượng. Hiện tại, căn cứ mới chỉ bắt được ba sợi loại này.
Thiết lập khu vực mục tiêu là công việc tốn sức nhất. Căn cứ bắt đầu nhập khẩu số lượng lớn rác điện tử, chủ yếu là các bo mạch chủ và bộ mạch thẻ. Đây là thứ rất ít được nhập khẩu trong lúc kinh tế bị phong tỏa khi chiến tranh. Thông qua các bên thứ ba, thậm chí là từ địch quốc, căn cứ đã mua được rất nhiều loại rác này. Cộng thêm với số lượng thu thập được ở trong nước, lượng rác điện tử gom góp được cuối cùng lên tới hơn 80.000 tấn, tạo thành những ngọn núi nhỏ kỳ lạ trên sa mạc Gobi. Những tấm bảng này mang theo số lượng con chip khổng lồ được làm thành ba vòng mục tiêu lấy điểm phản ứng tổng hợp hạt nhân là trung tâm. Bán kính của vòng tròn trong cùng là 10km. Bán kính của vòng tròn ngoài cùng lên tới 100km, bao quát cả hai huyện nhỏ ở rìa sa mạc Gobi. Ở khu vực này, họ dùng những lá cờ nhỏ màu vàng để đánh dấu, giăng khắp nơi. Dưới mỗi ngọn cờ nhỏ có trang bị cố định một túi kín màu đen chứa vài bảng mạch.
Trong cuộc họp cuối cùng, Đinh Nghi nói: “Tôi chỉ muốn nhắc lại một điều: Xung quanh điểm phát sinh phản ứng tổng hợp vĩ mô, vì mật độ năng lượng rất lớn nên năng lượng đã không còn tính chọn lọc mục tiêu, tất cả các vật trong bán kính hai trăm mét xung quanh điểm tổng hợp hạt nhân vĩ mô sẽ bị thiêu thành tro. Vì vậy, đường ray tăng tốc chỉ là đồ dùng một lần, nhân viên thí nghiệm cần giữ khoảng cách an toàn ít nhất hai nghìn mét đối với điểm thí nghiệm, đồng thời phải chú ý không được mang các thiết bị điện tử trên người.”
Mọi người chờ đợi thêm nhưng Đinh Nghi không nói gì nữa.
“Chỉ thế thôi sao?” Đại tá Hứa hỏi.
“Những gì phải nói tôi đã nói hết với người cần nghe rồi,” Đinh Nghi đáp, sắc mặt không hề thay đổi.
“Thực sự có khả năng phát sinh việc ngoài dự liệu không?” Lâm Vân hỏi.
“Cho tới giờ, đối với phản ứng tổng hợp vĩ mô, tôi chưa phát hiện việc gì ngoài dự liệu chúng ta có thể tính được.”
“Nhưng đó là sự tổng hợp của hai hạt nhân nguyên tử. Tuy là hạt nhân của nguyên tử lớn nhưng cũng chỉ là hai cái. Trong phản ứng tổng hợp hạt nhân vi mô trong thế giới của chúng ta, một quả bom Hydro* cũng có thể nặng vài tấn, năng lượng vật chất chắc chắn sẽ lớn hơn hai sợi dây đàn này.”
Đinh Nghi không nói gì, chỉ lắc đầu. Không biết hành động đó thể hiện bản thân cũng không rõ hay là hết cách với sự ấu trĩ của Lâm Vân.
Ngày hôm sau, binh lực của một khu vực phòng thủ địa phương đã tới để tăng cường an ninh cho căn cứ. Điều này khiến mọi người phấn khích, vì đây là dấu hiệu cho thấy cuộc thử nghiệm sắp bắt đầu.
“Ngay cả khi năng lượng nhiệt hạch chỉ phá hủy con chip của vòng tròn đầu tiên, chúng ta cũng có được vũ khí bất khả chiến bại rồi. Hãy nghĩ xem, một hạm đội làm sao có thể phòng bị được một vụ nổ cách đó 10km? Vụ nổ đó sẽ làm tê liệt toàn bộ hệ thống điện tử của hạm đội địch!” Lâm Vân phấn khích.
Mọi người trong căn cứ đều ở trong trạng thái như vậy, thất bại vừa rồi đã khiến bọn họ mất đi một cơ hội tạo nên lịch sử. Cơ hội mới đã xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, lần này thậm chí còn thực tế hơn. Ngày hôm đó, Lâm Vân vẫn đang cùng vài kỹ sư bàn về điều chỉnh cuối cùng của cây cầu tới tận đêm khuya. Để tránh trinh sát trên bầu trời, hai cây cầu được đặt trong một tấm lều lớn giống như nhà thi đấu. Lúc thử nghiệm, tấm lều này sẽ bị năng lượng nhiệt hạch phá hủy đầu tiên. Đinh Nghi gọi Lâm Vân ra, họ bước đi chậm rãi trong làn gió lạnh của sa mạc Gobi.
“Lâm Vân, cô hãy rời khỏi căn cứ đi,” Đinh Nghi phá vỡ im lặng.
“Anh nói gì cơ?”
“Tôi yêu cầu cô rời căn cứ. Cô có thể xin điều chuyển hoặc nghỉ phép. Nói chung, cô phải rời đi ngay lập tức, nếu cần thì hãy nhờ bố cô giúp đỡ.”
“Anh điên à?”
“Cô ở lại mới là điên!”
“Anh có chuyện gì chưa nói với tôi đúng không?”
“Tôi không còn lời nào hết, chỉ là tôi có cảm giác như vậy thôi.”
“Anh không nghĩ tới cảm xúc của tôi sao? Sao tôi có thể rời đi ngay lúc này được?”
Trong bóng tối, Lâm Vân nghe thấy Đinh Nghi thở dài: “Một tuần trước, tôi cũng đã làm hết chức trách với Quốc gia trong cuộc họp về dây đàn. Bây giờ, tôi cũng làm nghĩa vụ của mình với cô thôi.” Hai tay của anh ta khua trong bầu trời đêm, giống như muốn gạt bỏ gì đó. “Được rồi, cô đã không muốn rời đi thì chúng ta hãy sẵn sàng cùng nhau thưởng thức kỳ quan. Một kỳ quan mà cô có mơ cũng không thấy được!”
Xa xa, sa mạc Gobi trải dài dưới ánh trăng, trong khu nhà kho tạm bợ màu trắng, hơn ba trăm sợi dây đàn đang nhảy múa tới vĩnh hằng trong im lặng.
Sáng hôm sau, căn cứ nhận được thông báo của cấp trên. Một nhóm lãnh đạo đặc biệt sẽ tới đây và tiếp quản công việc của căn cứ. Sau khi nhận được tin tức này, mọi người đều rất vui mừng. Đây là tín hiệu rõ ràng nhất cho thấy một thử nghiệm hạt nhân vĩ mô sắp được tiến hành.
Chiều ngày hôm đó, nhóm lãnh đạo đặc biệt đến trên hai chiếc trực thăng. Nhóm trưởng là một vị Thiếu tướng, có tên là Đỗ Ngọc Luân.
Ông ấy đeo kính, phong thái tao nhã, là một vị tướng theo kiểu học giả. Người phụ trách căn cứ và toàn thể thành viên của dự án nghiên cứu sét hòn đều tới điểm hạ cánh để nghênh tiếp đội lãnh đạo đặc biệt. Khi Đại tá Hứa giới thiệu Lâm Vân, Đinh Nghi để ý thấy nụ cười trên gương mặt của vị tướng họ Đỗ tắt lịm đi. Khi Lâm Vân chào ông, Đại tá Hứa nghe thấy cô ấy gọi ông là “thầy giáo”. Thiếu tướng Đỗ chỉ lạnh lùng gật đầu rồi quay sang người khác.
Trên đường tới tòa văn phòng của căn cứ, Đinh Nghi nghe thấy Thiếu tướng và Đại tá Hứa nói chuyện.
“Thủ trưởng hình như biết Lâm Vân?” Đại tá Hứa hỏi.
“À, tôi từng là giảng viên hướng dẫn Tiến sĩ của cô ấy.”
“Ra vậy,” Đại tá Hứa nói, không hỏi thêm gì nữa. Hiển nhiên, ông cũng thấy được mối quan hệ giữa Thiếu tướng và Lâm Vân không hề bình thường. Tuy nhiên, vị Thiếu tướng cũng không đổi chủ đề.
“Tôi từng cố gắng hết sức ngăn cản cô ấy lấy học vị Tiến sĩ,” Thiếu tướng nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Vân đang ở xa xa phía sau.
“Tại sao? Thiếu tá Lâm Vân rất xuất sắc về chuyên môn mà.”
“Nếu nói về chuyên môn, trong những học sinh tôi từng dẫn dắt, cô ấy là người giỏi nhất. Tôi phải thừa nhận rằng cô ấy có linh tính không ai bì kịp về lĩnh vực kỹ thuật. Nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu của chúng ta, tôi sẽ đặt đạo đức của một người ngang hàng với tài năng của họ.”
Đại tá Hứa rất ngạc nhiên: “Ồ… Đúng là tính cách của Lâm Vân có phần hơi mạnh mẽ quá, cũng rất tùy hứng.”
“Không, không phải,” Thiếu tướng xua tay. “Điều này không liên quan tới cá tính. Tôi cho rằng một người coi vũ khí là thuốc độc sẽ không phù hợp để nghiên cứu vũ khí, đặc biệt là nghiên cứu vũ khí tiên tiến và khái niệm mới.”
Đại tá Hứa không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Lâm Vân ở phía sau.
“Đại tá Hứa, chắc ông cũng đã nghe về vụ mìn chất lỏng” Thiếu tướng nói.
“Tôi có nghe qua, Ủy ban kỷ luật của Tổng bộ có nói qua với tôi… Sao thế, điều tra đã có kết luận rồi à?”
Thiếu tướng gật đầu: “Chính cô ấy đã đem thứ đó chuyển nhượng cho hai bên đang xung đột với nhau. Tính chất của vụ việc này rất tai hại, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Đại tá Hứa thất vọng nhìn Lâm Vân. Cô ấy đang thảo luận gì đó với các sĩ quan kỹ thuật trẻ tuổi.
“Lâm Vân sẽ bị cách ly để thẩm tra. Từ giờ, nghiêm cấm cô ấy tiếp xúc với tất cả tư liệu và thiết bị liên quan tới dây đàn. Tôi xin nói rõ rằng đây là ý của Đại tướng Lâm Phong. Ông ấy hiểu rõ con gái mình hơn chúng ta.”
“Nhưng… Cô ấy là nhân vật trụ cột kỹ thuật của căn cứ. Nếu không có cô ấy, thử nghiệm phản ứng tổng hợp hạt nhân sắp tới không thể tiến hành được.”
Thiếu tướng dụng ý sâu xa nhìn Đại tá Hứa, không nói thêm bất cứ lời nào.
Hội nghị vừa mới bắt đầu, những người trong căn cứ đã cảm thấy bầu không khí không ổn. Lời nói của Thiếu tướng khiến mọi người bàng hoàng:
“Đại tá Hứa, công việc của ông như thế nào? Ông đã tham gia cuộc họp về dây đàn nên phải hiểu ý đồ của cấp trên. Có lẽ ông biết rằng từ trước tới giờ chưa từng tồn tại kế hoạch thực hiện thí nghiệm phản ứng tổng hợp hạt nhân, càng không có chuyện quyết định làm như vậy! Mệnh lệnh chỉ là để mọi người làm công tác chuẩn bị thí nghiệm. Đó chỉ là một biện pháp dự phòng rủi ro.
Đại tá Hứa thở dài một hơi: “Thưa Thủ trưởng, tôi đã nhấn mạnh những điều này nhiều lần với các đồng chí trong căn cứ. Nhưng… họ có ý kiến riêng của mình.”
“Vậy thì do ông đã bao che cho một số khuynh hướng tư tưởng nguy hiểm trong căn cứ dẫn tới chỉ dẫn sai cho họ!”
Những thanh âm huyên náo rầm rì vang lên trong hội nghị.
“Sau đây, tôi sẽ thông báo mệnh lệnh của cấp trên,” Thiếu tướng đẩy gọng kính lên, nói tiếp. “Một, lập tức dừng mọi công tác chuẩn bị thử nghiệm tổng hợp hạt nhân vĩ mô, niêm phong tất cả các thiết bị thử nghiệm. Hai, dừng mọi nghiên cứu có tính thí nghiệm về hạt nhân nguyên tử vĩ mô, dừng các dự án thí nghiệm liên quan tới hạt nhân nguyên tử vĩ mô, chỉ thực hiện nghiên cứu thuần lý thuyết đối với hạt nhân nguyên tử vĩ mô. Ba, giải phóng phần lớn các hạt nhân đã thu thập được về khí quyển, chỉ giữ lại một phần mười số lượng để sử dụng cho nghiên cứu sau này. Bốn, nhóm lãnh đạo đặc biệt sẽ tiếp quản toàn bộ căn cứ, ngoài số lượng ít nhân viên được giữ lại, toàn bộ nhân viên của dự án nghiên cứu sét hòn lập tức rời khỏi căn cứ, về Thủ đô chờ lệnh”
Phòng họp tràn ngập sự im lặng chết chóc, không bao lâu sau thì bị Lâm Vân phá vỡ: “Thưa thầy, tại sao lại thế?”
“Bây giờ tôi không phải là thầy giáo của cô. Hơn nữa, cô chỉ là một sĩ quan kỹ thuật cấp thấp, chỉ có quyền dự thính trong cuộc họp này,” Thiếu tướng nói mà không hề nhìn Lâm Vân.
“Nhưng tôi có bổn phận của một người lính. Trước hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt như vậy, chỉ vì những nguy hiểm hão huyền mà chúng ta phải từ bỏ một cơ hội chiến thắng sao?”
“Lâm Vân, sự nông cạn và ấu trĩ nhất của cô là cho rằng có thể dựa vào một vũ khí mới để thắng được cuộc chiến. Cô hãy nghĩ tới hành vi của mình đi, cô có tư cách nói về trách nhiệm sao?” Thiếu tướng nhìn thẳng vào Lâm Vân và nói, đoạn nhìn xung quanh hội trường. “Các đồng chí, tình hình chiến tranh rất nghiêm trọng, nhưng cùng với việc chịu trách nhiệm về chiến tranh, chúng ta càng phải chịu trách nhiệm đối với văn minh nhân loại.
“Ông đang tự cho rằng mình rất cao quý sao?” Lâm Vân ngẩng đầu khiêu khích hỏi.
“Lâm Vân!” Đại tá Hứa gắt lên. “Không được phép nói chuyện như vậy với Thủ trưởng”
Thiếu tướng xua tay ngăn Đại tá Hứa, sau đó quay sang nói với Lâm Vân: “Tôi đang thực hiện một mệnh lệnh cao quý. Mệnh lệnh này do những người lý trí hơn, đạo đức hơn, có trách nhiệm hơn cô đưa ra. Những người này bao gồm cả bố của cô.”
Lâm Vân không nói gì nữa, lồng ngực phập phồng, đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt nóng nảy như lửa đốt.
“Được rồi, Đại tá Hứa, hãy lập tức sắp xếp bàn giao công việc. Nhưng tôi cũng nói rõ rằng Thiếu tá Lâm Vân không có trong nhóm bàn giao công việc. Cô ấy đã bị điều động rời khỏi nhóm nghiên cứu sét hòn và sẽ rời căn cứ bằng trực thăng ngay sau đó,” Thiếu tướng nói tiếp, đồng thời dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Lâm Vân: “Đây cũng là ý của bố cô.”
Lâm Vân từ từ ngồi xuống. Một lúc sau Đinh Nghi mới quay lại nhìn cô, anh ta kinh ngạc khi thấy cô dường như đã trở thành con người khác. Sóng gió trong lòng cô biến mất trong tích tắc, vẻ mặt bình thản. Nửa sau của cuộc họp, Lâm Vân đều im lặng.
Cuộc họp kéo dài thêm khoảng một tiếng nữa, chủ yếu thảo luận chi tiết về việc bàn giao lại căn cứ. Lúc giải tán cuộc họp, Lâm Vân đi ngược lại với đám đông tiến về phía trước để gặp Thiếu tướng: “Thưa thầy, em cần một người đi theo em.”
“Đi đâu?” Thiếu tướng bối rối hỏi.
“Tới địa điểm tổng hợp hạt nhân. Trước khi đi, em cần cầm theo một số vật dụng cá nhân,” Lâm Vân bình tĩnh đáp.
“Đúng thế, mấy ngày hôm nay cô ấy đều ăn ngủ ở cây cầu để điều chỉnh mọi thứ,” Đại tá Hứa nói.
“Cậu đi cùng cô ấy,” Thiếu tướng nói với Trung tá đang đứng ở bên cạnh.
Lâm Vân đưa tay lên thực hiện động tác chào rồi xoay người đi, biến mất trong ánh tàn dương đỏ như máu của sa mạc Gobi.