← Quay lại trang sách

Chương 28 PHẢN ỨNG TỔNG HỢP HẠT NHÂN

Sau cuộc họp, thành viên của nhóm lãnh đạo đặc biệt và một số nhân viên phụ trách kỹ thuật của căn cứ đã ở lại để bàn về việc cần lưu giữ lại bao nhiêu hạt nhân nguyên tử vĩ mô để nghiên cứu. Họ nhất trí cho rằng, để tránh nguy hiểm từ các yếu tố trong cuộc tập kích trên không thì những dây đàn này nên được cất giữ ở các cơ sở phòng không dưới mặt đất.

Đại tá Hứa hỏi hướng đi sau này của nhóm dự án nghiên cứu sét hòn. Thiếu tướng đáp: “Trong cuộc họp vừa rồi, tôi đã quá khắt khe. Thành tích vượt trội của nhóm dự án này là điều ai cũng thấy. Tuy nghiên cứu về dây đàn đã bị dừng lại nhưng nghiên cứu về electron vĩ mô vẫn còn tiếp tục.”

“Thủ trưởng, vũ khí sét hòn phổ thông đã rơi vào tuyệt vọng,” Đại tá Hứa đau khổ nói.

“Đâu có nghiêm trọng như vậy! Chỉ là một lần thất bại khi tấn công hạm đội thôi mà? Hạm đội vốn là mục tiêu được bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong chiến tranh. Nhưng chiến tranh trên bộ thì sao? Kẻ địch không thể trang bị cho từng binh sĩ thiết bị che chắn điện từ được. Tôi nghĩ trang bị phòng thủ cho mỗi chiếc xe tăng và xe thiết giáp là việc rất khó. Vậy nên vũ khí này vẫn còn rất nhiều hứa hẹn. Quan trọng là dùng vào chỗ nào. Ngoài ra, bây giờ, cấp trên rất hứng thú với loại sét hòn thuộc kiểu thuần túy tự hao tán.”

“Tự hao tán? Đó là thứ phế phẩm vô dụng” Đại tá Hứa bối rối nói. Loại hình hao tán thực ra chỉ là loại sét hòn giải phóng năng lượng dưới hình thức không phát nổ. Sau khi bị kích thích, chúng chỉ từ từ giải phóng năng lượng dưới hình thức bức xạ điện từ, đây được coi là loại electron vĩ mô ôn hòa nhất và cũng vô dụng nhất trong quân sự.

“Không hề, Đại tá Hứa. Mọi người có để ý tới bức xạ điện từ do chúng phóng ra không? Hầu hết các bức xạ đều bao gồm tất cả các sóng ngắn liên lạc, hơn nữa cường độ cũng rất lớn. Hiện tại, quân ta đang sử dụng chiến lược Double-blind, nhằm gây nhiễu và cản trở toàn bộ dải tần số của kẻ địch. Nhưng nguồn gây nhiễu rất dễ bị định vị và phá hủy, trong khi sét hòn loại tự hao tán có thể làm nguồn gây nhiễu được. Ưu thế lớn nhất của nó là rất khó bị tiêu diệt.”

“Ra vậy! Khi một quả sét hòn tự hao tán trôi nổi trong không trung thì liên lạc vô tuyến trong một phạm vi rộng lớn sẽ bị gián đoạn. Chưa kể loại sét hòn này có tuổi thọ cao, quá trình giải phóng năng lượng có thể kéo dài tới hai tiếng.”

“Hơn nữa, nó không dễ bị phá hủy. Chúng tôi đã thử nghiệm rồi, nếu khi đang bay mà bị một quả đạn pháo xuyên qua thì vẫn không bị ảnh hưởng gì cả.”

“Đúng thế, thưa Thủ trưởng. Đáng lẽ chúng tôi nên đề xuất ý tưởng này từ sớm.”

“Đại tá Hứa, đề xuất này là do bên cậu đưa ra. Báo cáo kỹ thuật của các cậu rất nhiều, có lẽ đã không chú ý tới vấn đề này.”

Đinh Nghi xen vào: “Tôi biết, ý tưởng này là do Lâm Vân đề xuất.”

Nhắc tới Lâm Vân, mọi người đột ngột trở nên im lặng.

Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên từ điểm tổng hợp hạt nhân.

Điểm tổng hợp hạt nhân cách đó hơn nghìn mét, âm thanh truyền tới rất yếu. Khi các binh sĩ xung quanh vào trạng thái cảnh giác thì Đinh Nghi mới biết đó là tiếng súng. Ngay sau đó, vài tiếng súng nữa lại vang lên, gấp gáp hơn hồi nãy. Mọi người trong phòng họp vội vã bước ra ngoài, nhìn về hướng điểm tổng hợp hạt nhân.

Giữa điểm tổng hợp hạt nhân và văn phòng là một khoảng đất trống mênh mông. Có một người đang chạy trên đó. Rõ ràng là anh ta vừa chạy ra khỏi lều, chỗ đặt cây cầu ở điểm tổng hợp hạt nhân vĩ mô. Khi anh ta tới gần hơn nữa, mọi người nhận ra đó là viên Trung tá đi theo Lâm Vân tới điểm tổng hợp hạt nhân để lấy đồ dùng. Khi anh ta chạy tới gần hơn, mọi người nhìn thấy anh ta đang ôm vai trái bằng tay phải của mình, còn tay phải thì cầm một khẩu súng lục. Lúc anh ta chạy tới tòa văn phòng, mọi người đều thấy máu chảy xuống từ khẩu súng của anh ta.

Viên trung tá đẩy những người muốn xem xét vết thương và băng bó cho mình ra, đi thẳng tới chỗ Thiếu tướng, thở hổn hển và nói: “Thiếu tá Lâm Vân, cô ấy sắp tiến hành thử nghiệm tổng hợp hạt nhân vĩ mô!”

Trong phút chốc, mọi người đều đứng hình, phần còn lại của thế giới biến mất khỏi tầm nhìn của họ, chỉ còn lại mái lều kia vẫn đứng sừng sững.

“Ai là người nổ súng trước?” Thiếu tướng hỏi.

“Tôi. Họ có rất nhiều người. Tôi không thể không nổ súng trước, Trung tá đặt khẩu súng lục dính máu của mình xuống đất và mệt mỏi ngồi sụp xuống.”

“Có thương vong không?” Đại tá Hứa hỏi.

“Tôi chắc chắn đã bắn trúng một người trong số họ. Hình như là một Thượng úy, không rõ còn sống hay chết.”

“Thế còn Lâm Vân?” Thiếu tướng hỏi tiếp.

“Cô ta không sao.”

“Bọn họ có mấy người?” Thiếu tướng hỏi.

“Cả Lâm Vân là sáu người. Ba Thiếu tá và hai Thượng úy.”

“Có nhiều người như thế chạy theo cô ta sao?” Thiếu tướng nhìn sang Đại tá Hứa.

“Lâm Vân rất có sức hấp dẫn với một số thanh niên theo chủ nghĩa cấp tiến ở căn cứ.”

“Hạt nhân nguyên tử dùng trong thử nghiệm đâu rồi?”

“Cả hai dây đàn đều ở trên cầu.”

Ánh mắt tập trung của mọi người chuyển từ mái lều ở phía xa qua vị Thiếu tướng.

“Lập tức lệnh cho lực lượng cảnh vệ của căn cứ đột kích và chiếm lấy điểm tổng hợp hạt nhân,” Thiếu tướng nói với Chỉ huy lực lượng cảnh vệ vừa chạy tới.

“Thủ trưởng, tôi e rằng không được!” Đại tá Thạch Kiếm, Phó trưởng nhóm lãnh đạo đặc biệt, vội vàng bước tới trước mặt Thiếu tướng.

“Dây đàn đã ở trên cầu, phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể diễn ra bất cứ lúc nào. Chúng ta nên có biện pháp quyết đoán hơn nữa!”

“Chấp hành mệnh lệnh,” Thiếu tướng Đỗ Ngọc Luân vô cảm nói. Đại tá Thạch ngập ngừng nhìn ông ấy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Giáo sư Đinh, chúng ta cùng nhau đi khuyên nhủ Lâm Vân.” Đại tá Hứa nói với Đinh Nghi.

Đinh Nghi lắc đầu: “Tôi không đi đâu, không có tác dụng gì cả. Hơn nữa, tôi hiểu cô ấy.” Anh ta bình tĩnh đón nhận ánh mắt kỳ lạ của mọi người, đoạn nói thêm: “Ở đây, có lẽ chỉ có tôi hiểu cô ấy.”

“Vậy thì chúng tôi đi!” Đại tá Hứa không nhìn Đinh Nghi nữa mà cùng Chỉ huy lực lượng cảnh vệ vội vàng rời đi.

“Đừng tùy tiện nổ súng” Thiếu tướng nói thêm từ phía sau. Chỉ huy lực lượng cảnh vệ vội vàng quay đầu đáp, “Rõ!”.

“Vô ích thôi, khuyên con bé cũng không có tác dụng gì cả. Tôi không hiểu con bé…” Thiếu tướng tự nói với chính mình, đột nhiên, nhìn ông trông yếu đuối hơn rất nhiều. Có lẽ ông đang tự trách mình đã để tình cảm chiến thắng lý trí. Bây giờ, ai cũng nhận ra Lâm Vân là học trò mà ông yêu quý nhất.

Lực lượng cảnh vệ nhanh chóng bao vây điểm tổng hợp hạt nhân. Nhóm binh lính rải rác trong vòng bao vây tức tốc áp sát lều. Toàn bộ quá trình này đều được triển khai trong im lặng. Cả hai bên không ai nổ súng. Khi vòng bao vây tiến đến sát lều, Đại tá Hứa dùng loa nói lớn. Tâm trí ông đang vô cùng hỗn loạn nên những lời khuyên của ông đều lộn xộn và không thuyết phục, nội dung không có gì ngoài việc bảo đối phương bình tĩnh, xem xét tới hậu quả…

Như thể để trả lời Đại tá Hứa, từ trong lều, một tiếng phóng điện sắc nhọn của súng máy lôi cầu vang lên. Ngay sau đó, một chuỗi sét hòn màu xanh lạnh lẽo gầm rít bắn ra, như cơn gió thổi lên những người lính của vòng bao vây. Các chiến sĩ nằm rạp xuống theo bản năng. Sét hòn nổ ầm ầm sau lưng họ. Sau đó, vài bụi liễu đỏ trên sa mạc và cả hai đống thùng phế liệu ngay gần đó đều chảy thành tro, bốc lên một làn khói xanh. Đây là chuỗi sét hòn chuyên giải phóng năng lượng vào mục tiêu là thực vật và thân gỗ.

“Đây là cảnh cáo, chỉ một lần thôi,” giọng của Lâm Vân nói qua loa truyền ra từ trong lều. Cô ấy vẫn rất bình tĩnh.

“Lâm Vân, cháu… Cháu định giết chiến hữu của mình sao?” Đại tá Hứa tuyệt vọng hét lên.

Không có ai trả lời.

“Hãy cho quân rút lui,” Thiếu tướng ra lệnh.

“Chúng ta lập tức tấn công bằng sét hòn vào lều, thưa Thủ trưởng. Không thể trì hoãn được nữa!” Đại tá Thạch lên tiếng.

“Không được,” một sĩ quan của căn cứ lên tiếng. “Bọn họ đang sử dụng súng máy lôi cầu loại tiên tiến nhất, được trang bị hệ thống bức chắn điện từ, có thể làm chệch hướng bất kỳ quả sét hòn nào trong phạm vi bán kính năm mươi mét.”

Thiếu tướng nghĩ ngợi vài giây, đoạn lôi điện thoại ra, bấm số của Đại tướng Lâm, bố của Lâm Vân: “Thủ trưởng, tôi là Đỗ Ngọc Luân, gọi cho ngài từ căn cứ dự án B436. Khi nhóm lãnh đạo đặc biệt tới tiếp quản căn cứ, trường hợp khẩn cấp đã phát sinh. Lâm Vân và năm sĩ quan trẻ khác đã dùng vũ lực chiếm lấy điểm thử nghiệm hạt nhân, muốn cưỡng ép tiến hành thử nghiệm tổng hợp hạt nhân vĩ mô. Trước mắt, hai dây đàn đã được lắp vào đường ray tăng tốc, cuộc thử nghiệm có thể bắt đầu bất cứ khi nào. Họ còn trang bị súng máy lôi cầu. Ngài xem…”

Đầu bên kia im lặng đúng hai giây, sau đó Đại tướng Lâm hỏi lại với giọng bình tĩnh: “Việc như vậy cần xin mệnh lệnh sao?”

“Nhưng thưa Thủ trưởng…”

“Anh đã bị cách chức, đưa điện thoại cho Đại tá Thạch!”

“Thủ trưởng!”

“Đây là mệnh lệnh”

Đỗ Ngọc Luân đưa điện thoại cho Đại tá Thạch đang đứng bên cạnh. Đại tá nhận điện thoại, đang tính nói gì đó thì đã nghe thấy mệnh lệnh đơn giản và quyết đoán của Đại tướng: “Phá hủy điểm tổng hợp hạt nhân!”

“Vâng, thưa Thủ trưởng.”

Đại tá đặt điện thoại xuống, quay lại hỏi một vị Thiếu tá: “Vị trí trận địa tên lửa chiến thuật gần nhất ở đâu?”

“Red 331, cách đây 150km.”

“Lập tức gửi cho họ tọa độ điểm tổng hợp hạt nhân và trao quyền tấn công. Kết nối cho tôi với Chỉ huy Red 331.”

Rất nhanh chóng, điện thoại đã được kết nối với Chỉ huy căn cứ tên lửa, Đại tá Thạch nhận điện thoại và nói: “Đúng, đã nhận được tọa độ và quyền tấn công chưa? Đúng, ngay lập tức! Được… Mục tiêu trên đất liền! Cái này do anh tự quyết định, cần đảm bảo phá hủy hết! Ngay lập tức, tôi sẽ không cúp điện thoại…”

“Không còn lựa chọn nào khác sao? Đối với điểm tổng hợp hạt nhân vĩ mô..” Đinh Nghi chen lên trước. Đại tá Thạch đang cầm điện thoại nghiêm khắc nhìn Đinh Nghi, tay còn lại chém dứt khoát vào không khí, không biết là biểu thị không còn lựa chọn nào khác hay là không để cho Đinh Nghi nói thêm.

“Được, đã biết,” Đại tá nói với điện thoại, sau đó đặt điện thoại xuống. Động tác của ông chậm lại, vẻ do dự ban nãy đã biến mất. Ông hít vào một hơi thật dài như thể vừa trút được gánh nặng, nhưng cũng vừa giống như nghĩ lại mà sợ.

“Tên lửa đang trên đường, ba phút sau sẽ tới,” ông ấy nói.

“Thủ trưởng, chúng ta rút lui về phía sau thôi,” một vị sĩ quan nói với Thiếu tướng.

“Không cần,” Đỗ Ngọc Luân mệt mỏi xua tay, đầu vẫn cúi xuống.

Rất mau chóng, mọi người nhìn thấy tên lửa. Từ bầu trời phía Nam, chúng vạch ra một cái đuôi màu trắng, giống vệt khói trắng của máy bay nhưng tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Lúc này, chiếc loa ở trong lều vang lên giọng nói của Lâm Vân, vẫn bình tĩnh như vậy, giống như mọi việc đang xảy ra chỉ là một bản nhạc êm ái mà cô đang chơi. Cô thông báo bản nhạc này sắp kết thúc.

“Bố, đã muộn rồi.”

Phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô diễn ra trong im lặng, thậm chí theo lời của những người chứng kiến, khi hạt nhân được tổng hợp, bầu không khí còn yên tĩnh hơn cả bình thường, giống như mọi tiếng động trong tự nhiên bị bịt lại. Dựa vào tóm tắt ngắn gọn của một nhân chứng, toàn bộ quá trình tổng hợp hạt nhân vĩ mô giống như một vòng mặt trời màu xanh mọc lên rồi lặn xuống. Đầu tiên, ánh sáng xanh lao ra từ trong lều, mọi người nhìn thấy quả cầu xanh khi ấy còn rất nhỏ. Lúc này, chiếc lều lớn trở nên trong suốt, giống như một tờ giấy bóng kính lớn dán ở phía trên quả cầu ánh sáng. Chiếc lều nhanh chóng sụp đổ, nhưng có một điều kỳ lạ là khi sụp đổ, các bộ phận của lều đều bị hút vào bên trong trung tâm phản ứng hạt nhân. Toàn bộ chiếc lều tiến vào trong quả cầu ánh sáng mà như bị hút vào một vòng xoáy, không để lại bất kỳ tàn tích hay dấu vết nào. Sau khi chiếc lều biến mất, quả cầu ánh sáng tiếp tục phình ra, mau chóng trở thành một mặt trời màu xanh lam trên sa mạc Gobi. Sau khi dừng việc khuếch đại, bán kính của nó đã đạt tới 200m, đúng khoảng cách mà Đinh Nghi đã tính toán. Chỉ khi ở ngoài khoảng cách này, năng lượng nhiệt hạch vĩ mô mới thể hiện tính lựa chọn. Còn trong khoảng cách ấy, mật độ năng lượng cực lớn sẽ hóa tất cả thành tro bụi.

Mặt trời xanh kéo dài nửa phút ở trạng thái cực đại. Trong khoảng thời gian này, nó rất ổn định. Cùng với sự yên tĩnh khủng bố đang bao trùm lên tất cả, nó mang lại cảm giác vĩnh hằng, giống như đây là ngày thế giới mới được sinh ra. Mặt trời xanh che khuất mặt trời hoàng hôn đã buông xuống được một nửa ở phía Tây, làm cho thế giới này trở nên lạ lẫm và quái dị. Đây là mặt trời lạnh. Dù ở gần thì mọi người cũng không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ nào của nó.

Lúc này, một kỳ quan khó tin nhất đã xảy ra: Phía bên trong mặt trời xanh, rất nhiều ngôi sao nhỏ sáng rực bay ra theo dạng tỏa tròn. Những ngôi sao ấy bay ra khỏi biên giới của quả cầu ánh sáng thì lập tức biến thành những vật thể có kích thước khác nhau. Lúc mọi người nhìn ra những vật thể đang bay tán loạn đó thì đều kinh hoàng tột độ: Đó là những cái lều! Chúng bay ra từ mặt trời xanh trông rất thực, hoàn toàn không phải ảo ảnh. Kích thước của chúng không giống nhau, cái lớn nhất còn to hơn cái lều nguyên bản trước khi bị hủy diệt, trở thành bóng đen khổng lồ trôi trên bầu trời. Cái nhỏ nhất thì như một mảnh vỡ, nhìn kỹ thì vẫn là hình dạng cái lều hoàn chỉnh, giống như một mô hình thu nhỏ tinh xảo. Đây là những cái lều đang ở trong trạng thái chồng chập lượng tử*, trong mắt của những người quan sát, chúng nhanh chóng sụp đổ về trạng thái hủy diệt, rồi lần lượt biến mất trong không khí với một cái đuôi được hình thành từ các hình ảnh chồng chập của bản thân chúng. Nhưng cái lều trong trạng thái lượng tử vẫn không ngừng bay ra từ trung tâm của quả cầu ánh sáng. Đây là một đám mây xác suất của lều. Chúng tràn ngập bầu trời, mặt trời xanh cũng bị đám mây xác suất che mất, chỉ những người quan sát mới có thể kìm hãm sự khuếch trương của đám mây này.

Cuối cùng, một âm thanh phá vỡ sự yên lặng. Tiếng đì dùng nhỏ phát ra từ chiếc máy tính đặt trên bàn, cả điện thoại trong túi của mọi người – đây là âm thanh của chip điện tử khi bị phá hủy. Đồng thời, mọi người cũng nhìn thấy nhiều mảnh vỡ xuyên qua những chiếc vỏ nguyên vẹn của máy tính bay tứ tán ra ngoài. Nhìn kỹ hơn nữa, những mảnh vỡ ấy chính là CPU, RAM và các con chip hoàn chỉnh. Mỗi con chip ở trạng thái lượng tử chồng chập đều đồng thời xuất hiện ở nhiều vị trí, cho nên số lượng chip bay tán loạn cực kỳ lớn. Trong phút chốc, tòa nhà văn phòng được bao phủ trong đám mây xác suất có mật độ chip dày đặc, nhưng ánh mắt của mọi người giống như một chiếc chổi vô hình, quét sạch đám chip về trạng thái bị hủy diệt. Chúng lần lượt biến mất và kéo theo một cái đuôi, sụp đổ thành tro tàn, xung quanh nhanh chóng trống vắng trở lại.

Một âm thanh lớn hơn xuất hiện. Đó là một tiếng động lớn vang lên từ không trung. Mọi người nhìn thấy một quả cầu lửa lớn xuất hiện trên bầu trời. Đó là tên lửa tấn công. Khi tất cả các con chip bên trong chúng đã bị phá hủy, các tên lửa sẽ xoay tròn rơi xuống, sau đó phát nổ trong không khí.

Sau đó, bầu không khí yên tĩnh được khôi phục. Mặt trời xanh bắt đầu co rút lại, cuối cùng co lại thành một điểm rồi biến mất. Một phút trước, đó chính là điểm va chạm của hai hạt nhân nguyên tử vĩ mô bay ra từ cầu với tốc độ tương đối là 500m/s. Hai sợi dây đàn do những điểm kỳ dị tạo thành vướng vào nhau, từ đó, trong vũ trụ vĩ mô không thể nào tưởng tượng nổi, hai nguyên tử nhẹ biến mất, một nguyên tử mới được sinh ra. Sự kiện này không được bất kỳ người quan sát nào của thế giới vĩ mô trông thấy. Thế giới đó cũng giống với thế giới của chúng ta, chỉ khi hàng tỷ cặp dây đàn đồng thời cuốn vào nhau thì mới có thể sinh ra được một sự kiện được chúng ta gọi là sự kiện.

Tà dương vẫn tỏa ánh sáng trên sa mạc lớn, chiếu sáng căn cứ, từ trong bụi liễu đỏ phát ra những tiếng chim kêu giống như không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đi tới điểm tổng hợp hạt nhân. Lều và mọi vật dụng trong đó đã biến mất, không để lại bất kỳ tàn tích nào. Trước mặt mọi người là một tấm gương lớn có bán kính khoảng hai trăm mét nằm trên sa mạc Gobi. Chiếc gương này được hình thành bởi cát sỏi tan chảy và ngưng tụ lại trong phút chốc. Giống như những thứ khác khi bị sét hòn làm cho tan chảy, khoảng đất này không toát ra nhiều nhiệt lượng. Nó đang ở trong trạng thái sóng bị thiêu chảy trong một thời không khác. Lúc ấy, sờ lên mặt gương thấy mát lạnh. Bề mặt phẳng phiu khiến người ta kinh ngạc. Mặt gương rõ tới nỗi có thể soi được. Dù Đinh Nghi có quan sát và cân nhắc kỹ lưỡng thế nào cũng không nghĩ ra được trong quá trình ngưng kết, cơ chế nào đã làm cho khoảng đất của sa mạc Gobi này sau khi bị thiêu chảy lại có thể bằng phẳng, nhẵn nhụi tới vậy. Mọi người trầm ngâm đứng xung quanh cái gương khổng lồ, nhìn nó đang phản chiếu hoàng hôn mỹ lệ, sau đó lại nhìn ngôi sao đầu tiên xuất hiện trên bầu trời.

Đồng thời, năng lượng nhiệt hạch vĩ mô đang truyền ra tứ phương tám hướng. Đây là năng lượng dễ dàng vượt qua ba vòng tròn mục tiêu, biến 80.000 tấn chip rải rác trong khu vực có bán kính 100km trở thành tro tàn. Sau đó, năng lượng tiếp tục đi xa hơn, phát tán xung quanh hơn 1000km nữa mới hoàn toàn suy giảm khi bị lượng lớn chip điện tử trên đường đi tiêu hao bớt năng lượng, khiến một phần ba lãnh thổ đất nước trở về thời đại nông nghiệp.