Chương 10 Chủ nhật mồng 3 tháng Năm
Braggadocio điên thật rồi. Câu chuyện của hắn có thể bịa đặt hoàn toàn, nhung cũng thú vị, đậm chất tiểu thuyết. Mà phần hay nhất còn chưa đuợc kể, nên tốt nhất là cứ đợi.
Hết cái điên này tới cái điên khác: tôi cũng chưa quên mối nghi ngờ khả năng Maia bị tự kỷ. Trước đó tôi đã tự nhủ phải nghiên cứu tâm lý và hành vi của cô kỹ lưỡng hơn, nhưng giờ thì tôi nhận ra mình thực sự muốn gì rồi. Tối hôm đó khi đưa cô về nhà, tôi không dừng lại ở cổng khu nhà, mà bước qua sân cùng cô. Phía dưới mái hiên có chiếc Fiat 500 màu đỏ đã cũ lắm rồi. Mala nói: "Đó là con Jaguar của em đấy. Gần hai mươi năm rồi mà vẫn chạy tốt. Chỉ cần đi bảo dưỡng mỗi năm một lần là được. Ở gần đây có ông thợ máy vẫn còn các bộ phận thay thế. Muốn sửa chữa đâu ra đấy thì phải mất cả đống tiền, nhưng sau đó nó thành xe cổ, có thể bán với giá mà các nhà sưu tầm đồ cổ hét. Em chỉ dùng nó khi tới hồ Orta thôi. Anh chưa biết chứ em được thừa kế một ngôi nhà do bà để lại. Nó nhỏ thôi, chẳng khác gì một túp lều nằm trên đồi, có bán đi cũng chẳng được bao nhiêu. Nhưng em cứ tu sửa ngôi nhà dần dần, lúc thì thêm lò sưởi, lúc thì thêm cái ti vi đen trắng. Từ cửa sổ có thể nhìn ra hồ và đảo San Giulio. Đấy là chốn nghỉ dưỡng của em, hầu như tuần nào em cũng tới đó. Mà anh có muốn tới đó Chủ nhật này không? Ta có thể đi sớm, em sẽ chuẩn bị bữa trưa đem theo - em nấu không tệ đâu - và ta có thể quay lại Milano vào bữa tối."
Sáng Chủ nhật, khi chúng tôi đang ở trên xe, Maia cầm lái nói: "Anh thấy không? Giờ nó đã xập xệ lắm rồi, nhưng chỉ mới vài năm trước thôi nó vẫn còn là khối gạch đỏ đẹp lắm."
"Cái gì kia?"
"Ngôi nhà dành cho thợ xây nằm phía bên trái đường đó, ta vừa đi qua xong."
"Trời ạ, nếu nó nằm bên tay trái thì chỉ có em mới thấy được thôi. Từ chỗ anh chỉ có thể nhìn được phía bên phải đường. Trong cái hộp bé tí tẹo dành cho trẻ sơ sinh thế này thì nếu muốn nhìn được phía bên trái của em, anh phải nhoài người qua đó, thò đầu ra cửa xe mới thấy được. Em không nhận thức được là anh không thể thấy căn nhà đó sao?"
"Có lẽ thế thật," cô nói như thể tôi vừa nói điều gì lạ lùng lắm.
Tới đây thì tôi đành phải giải thích cho cô hiểu vấn đề của cô là gì. Maia cười đáp lại: "Không phải thế đâu, chỉ là giờ em coi anh như hiệp sĩ bảo vệ mình, tin tưởng anh nên cứ nghĩ anh nghĩ những gì em nghĩ chứ."
Tôi bị bất ngờ. Tôi đâu có muốn cô nghĩ rằng mình nghĩ những gì cô nghĩ. Thế là quá thân mật rồi.
Nhưng đồng thời tôi cũng được một làn sóng ấm áp vỗ vào người. Tôi cảm nhận sự mỏng manh của Maia, mỏng manh tới mức cô tìm cách lẩn trốn vào trong thế giới nội tâm của chính mình, không muốn nhìn xem điều gì đang xảy ra trong thế giới của những người xung quanh, có lẽ bởi cái thế giới đó đã làm tổn thương cô. Nhưng cho dù có như vậy thật, và nếu tôi lại chính là người cô đặt niềm tin, thì cô vẫn không thể, hay không muốn bước vào thế giới của tôi, chỉ để tôi bước vào thế giới của cô mà thôi.
Tôi khá ngại ngùng khi cả hai bước vào căn nhà nhỏ, xinh xắn nhưng giản dị đến khắc khổ. Ấy là vào đầu tháng Năm, phía trên này khí hậu vẫn còn lạnh. Maia đi châm lò sưởi, rồi ngay khi ngọn lửa bùng lên, cô đứng dậy, nhìn tôi rạng ngời, khuôn mặt đỏ lên nhờ ánh lửa: "Em... vui lắm." Cô nói, và niềm vui của cô đã chinh phục tôi.
Tôi đáp: "Anh... cũng vui." Tôi đặt hai tay lên vai cô, và hầu như không nhận thức gì hết, tôi hôn cô, cảm thấy cô đang áp sát vào tôi, người cô gầy như cành liễu vậy. Nhưng Braggadocio đã nhầm: cô có ngực, tôi có thể cảm thấy chúng, nhỏ nhưng rắn chắc. Sách Diễm Ca thuộc Kinh Cựu ước có nhắc tới: "bộ ngực chẳng khác nào cặp nai tơ, gặm cỏ non giữa vườn huệ thắm".
"Em vui," cô nhắc lại.
Tôi cố gắng cưỡng lại: "Em biết tôi đáng tuổi bố em không?"
"Thật là sự loạn luân thú vị."
Maia ngồi bên giường, hất giày tung ra xa. Braggadoccia có lý, cô nàng điên thật, nhưng cử chỉ đó khiến tôi hoàn toàn bị quy phục.
Chúng tôi bỏ qua bữa trưa, nghỉ trong tổ của nàng cho tới tận chiều. Chẳng ai muốn về Milano cả. Tôi đã nằm trong bẫy rồi. Tôi thấy mình mới chỉ hai mươi, hay ba mươi như cô nàng thôi.
Sáng hôm sau khi trên đường quay trở về, tôi bảo Maia: "Chúng ta cần phải làm việc cho Simei cho tới khi nào anh vét được ít tiền cái đã, rồi anh sẽ giải thoát em khỏi cái ổ chuột này. Em cần phải nhịn thêm chút nữa. Rồi ta đi đâu đó, xuống hòn đảo nào miền Nam chẳng hạn."
"Em chẳng tin đâu, nhưng cứ tưởng tượng ra thế cũng thấy đẹp rồi. Bây giờ chỉ cần có anh ở bên thì em sẵn lòng chịu cả lão Simei lẫn đống tử vi bói toán."