← Quay lại trang sách

Chương 13 Cuối tháng Năm

Cuộc sống của tôi bây giờ chạy trên hai đường song song. Ban ngày là cuộc sống thảm hại ở tòa soạn, ban đêm là trong căn hộ nhỏ của Maia, đôi khi tại căn hộ của tôi. Các thứ Bảy và Chủ nhật ở hồ Orta. Buổi đêm là lúc chúng tôi bù lại cho cả ngày dài phải làm việc bên Simei. Maia đã từ bỏ việc phát biểu ý kiến trong các buổi họp ban, ý tưởng của cô toàn bị gạt bỏ. Giờ cô chỉ nói với tôi để giải khuây, hay để tự an ủi mình.

Một tối cô cho tôi xem một tập các mẩu tin kết bạn.

"Anh xem hay chưa này. Em thích đăng chúng với các giải mã bổ sung."

"Là sao?"

"Ví dụ nhu thế này: Xin chào mọi người, tôi là Samantha, 29 tuổi, đã tốt nghiệp trung học, làm việc nội trợ. Tôi sống ly thân, không có con, muốn tìm một người đàn ông ưa nhìn, và nhất là cởi mở, vui vẻ. Giải mã bổ sung là thế này: Tôi giờ đã ba mươi, sau khi bị chồng bỏ, với tấm bằng kế toán tôi chẳng thể kiếm đuợc việc làm, nên giờ ở nhà cả ngày gặm móng tay (đến một đứa trẻ ngỗ nghịch để chăm sóc mà tôi cũng chẳng có). Tôi đang tìm một người đàn ông, kể cả có không đẹp trai đi chăng nữa, miễn là không quật tôi túi bụi như gã chồng trước là được."

"Hay tin này nhé: Carolina, 33 tuổi, độc thân, đã tốt nghiệp đại học, hiện là nữ doanh nhân. Tinh tế, vóc người thon thả, tóc đen, tự tin và thành thật. Thích thể thao, phim ảnh, sân khấu, đi du lịch, thích đọc và khiêu vũ, sẵn lòng thử những thú vui mới. Muốn làm quen với người tính tình thú vị, có cá tính, có học thức, có vị trí trong xã hội, làm nghề tự do, hoặc làm trong lĩnh vực hành chính hay quân đội. Tối đa 60 tuổi, sẵn sàng đi tới hôn nhân. Giải mã: Đã 33 tuổi rồi mà tôi vẫn còn chưa tìm được ai, có lẽ bởi tôi còi như con cá mắm, muốn nhuộm tóc vàng mà chẳng được nên đành tỏ vẻ không bận tâm tới điều đó. Khó khăn lắm mới tốt nghiệp, nhưng đi thi đầu vào chỗ nào cũng trượt, nên đành tự mở một cửa hàng nhỏ rồi thuê ba gã Albani làm chui để sản xuất tất đem bán ở chợ trời. Tôi chẳng biết mình thực sự thích gì nữa, nên xem ti vi một chút, rồi tới rạp chiếu phim, rồi tới nhà hát địa phương với đứa bạn. Tôi đọc báo, đặc biệt là để coi các mục tìm bạn. Tôi thích đi nhảy, nhưng chẳng có ai đi cùng. Để có được tấm chồng, tôi sẵn sàng hứng thú với bất cứ cái gì, miễn là ông ta có tiền để tôi có thể rũ khỏi đống tất và mấy gã Albani này. Tôi chẳng quan tâm nếu ông ta đã già, nếu làm thương mại thì càng tốt, mà không thì tôi chấp nhận cả nhân viên bàn giấy hay lính đã về hưu cũng được."

"Thêm một mẩu kết bạn nữa nhé: Patrizia, 42 tuổi, độc thân, tiểu thương, da ngăm đen, dáng mảnh khảnh, hiền hòa và nhạy cảm, muốn tìm người tính tình ôn hòa, chung thủy, thành thật, không quan trọng tình trạng hôn nhân, miễn là có mong muốn kết bạn. Giải mã: Chúa ơi, đã 42 tuổi rồi (mà với cái tên như thê này thì dễ chừng giống như tất cả các Patrizia khác, tới năm mươi tuổi) mà vẫn chưa kết hôn. Tôi buộc phải bám vào cửa hàng bán đồ kim chỉ mà bà mẹ khốn khó để lại cho để kiếm sống. Tôi còn hơi bị mắc bệnh biếng ăn và thần kinh dễ bị kích động. Có người đàn ông nào muốn đưa tôi lên giường không? Tôi chẳng quan tâm người đó đã kết hôn hay chưa, miễn làm tình giỏi là được."

"Lại còn thế này nữa chứ: Tôi muốn tin rằng vẫn còn có người phụ nữ có khả năng yêu thật sự. Tôi độc thân, nhân viên ngân hàng, 29 tuổi, vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình sôi nổi. Muốn tìm bạn gái xinh xắn, nghiêm túc, có học thức và biết cách khiến tôi bị cuốn vào một chuyện tình tuyệt vời. Giải mã: Tôi chẳng thể tiếp cận được phụ nữ, số ít người tôi gặp thì toàn là những ả sư tử cả, lại chỉ nhanh nhanh chóng chóng muốn kết hôn ngay. Thử tưởng tượng xem với tiền lương còm cõi hằng tháng, đèo bòng vợ con thế nào được. Mọi người bảo tôi tính tình sôi động, bởi đã không ưa thì tôi hất cả luôn. Tôi chẳng phải một kẻ vứt đi, cho nên muốn tìm xem liệu có cô ả nào xinh xắn, không đến nỗi thất học, có thể mây mưa một chút mà không đòi hỏi quá nhiều không?"

"Em còn tìm thấy một mẩu quảng cáo tìm người không liên quan tới hôn nhân gì hết: Hiệp hội sân khấu tìm diễn viên, diễn viên quần chúng, người hóa trang, đạo diễn và thợ may cho mùa sân khấu sắp tới, ít nhất thì họ cũng có sẵn khán giả rồi chứ?"

Maia quả là phí hoài thời gian của mình tại tờ Ngày mai. Tôi nói: "Em không muốn Simei cho đáng những thứ như thế chứ? Cùng lắm thì các mẩu tin kết bạn còn được, chứ những giải mã bổ sung em đặt ra thì không!"

"Em biết, em biết. Nhưng có ai đánh thuế ước mơ đâu."

Rồi ngay trước khi chúng tôi ngủ thiếp đi, cô nói: "Anh cái gì cũng biết, thế anh có biết tại sao người ta lại nói 'lạc hướng ở Trabzon' hay 'đánh chũm chọe' không?"

"Không, anh không biết. Mà đó có phải câu người ta hỏi nhau trước khi đi ngủ không?"

"Em thì biết đấy. Em vừa mới đọc được hôm kia. Có hai cách giải thích. Cách thứ nhất là vì Trabzon là cảng lớn nhất bên bờ biển Đen, nên nếu các lái buôn lạc lối ở Trabzon, nghĩa là mất khoản tiền đầu tư vào chuyến đi. Cách thứ hai, mà theo em là có vẻ đúng hơn, là Trabzon vốn là điểm mốc cho tàu bè qua lại nhắm tới, cho nên nếu không thấy nó đâu, nghĩa là mất hướng, giống như khi bị mất la bàn vậy. Còn 'đánh chũm chọe' là cách người ta nói ai đó say sưa quá chén. Từ điển Từ nguyên nói ban đầu nó được dùng để chỉ trạng thái vui vẻ tột cùng, được nhà thơ Ý thế kỷ mười lăm Pietro Aretino sử dụng, và được trích từ Sách Thánh Vịnh 150: 'hãy đánh chũm chọe để ngợi ca Người'."

"Anh rơi vào tay ai thế này! Với tính tò mò như thế, làm sao em có thể chịu đựng việc ngồi thêu dệt mấy chuyện tình trong giới nghệ sĩ hàng năm trời được kia chứ?"

"Vì tiền, chỉ vì mấy đồng bẩn. Khi là một kẻ thất bại thì người ta đành phải chịu đựng như thế đấy."

Rồi cô xích lại gần tôi hơn. "Nhưng giờ em đã đỡ thất bại hơn trước rồi, bởi giờ em đã trúng xổ số, em đã có anh."

Có thể làm gì được trước lời giãi bày như thế, nếu không phải là lại cùng nhau làm tình? Và trong lúc yêu, tôi cảm thấy mình gần như là một kẻ chiến thắng.

Buổi tối ngày 23 chúng tôi không xem tivi, và mãi hôm sau mới đọc báo về vụ ám sát thẩm phán chống Mafia Giovanni Falcone. Chúng tôi sốc thực sự. Buổi sáng hôm sau tại buổi họp báo trông ai cũng bàng hoàng.

Costanza hỏi Simei có phải làm một số về sự việc này không. Simei băn khoăn đáp: "Cần phải nghĩ kỹ đã. Nếu nói về cái chết của Falcone, buộc phải nói tới Mafia, phải than phiền về tính thiếu hiệu quả của lực lượng an ninh, đại loại thế. Như vậy chỉ riêng một cú thôi đã biến ta thành kẻ thù của cảnh sát lẫn tội phạm. Chẳng rõ ông chủ có chấp nhận điều này không. Khi cho ra tờ báo thực sự, thì nếu có vị thẩm phán nào bị bom thổi tung, ta chắc chắn sẽ phải nói tới, và khi nói tới ngay lập tức sẽ phải đánh liều mà đưa ra các giả thiết để rồi sau đó vài hôm chúng sẽ bị phủ nhận. Đó là rủi ro mà một tờ thực sự phải chấp nhận, nhưng việc gì ta phải mạo hiểm? Nhiều khi ngay cả những tờ báo thực sự cũng chọn giải pháp an toàn là đánh vào tâm lý, đi phỏng vấn những người thân của kẻ quá cố. Nếu để ý thì các anh chị sẽ thấy giờ truyền hình cũng làm vậy. Họ đi ấn chuông cửa của bà mẹ có đứa con lên mười bị giết trong một xe tải chở axít: Chị cảm thấy thế nào về cái chết của con mình? Người xem mắt rơm rớm, thế là ai cũng thấy thỏa mãn cả. Có một từ rất hay trong tiếng Đức: Schadenfreude, nghĩa là vui trên nỗi khổ của người khác. Đó là trạng thái tâm lý mà một tờ báo phải biết tôn trọng và nuôi dưỡng. Giờ thì ta không bị buộc phải đi vào săm soi những nỗi bất hạnh như thế, còn những vụ điều tra thì cứ để mấy tờ báo cánh tả lo, chúng vốn chuyên việc đó mà. Mà nói cho cùng thì đây cũng không phải một cái tin sốc đến thế. Nhiều thẩm phán đã bị giết hại trước đây, và sẽ còn nhiều thẩm phán khác bị giết nữa. Chúng ta sẽ có nhiều cơ hội làm báo. Giờ thì hãy cho nó qua đi."

Falcone bị loại bỏ lần thứ hai, chúng tôi quay sang những vấn đề nghiêm túc hơn.

Braggadocio sau đó lại gần, thúc cùi chỏ bảo tôi: "Thấy chưa? Anh có thấy toàn bộ sự kiện này chỉ khẳng định thêm cho giả thiết của tôi không?"

"Liên quan quái gì tới câu chuyện của anh chứ?"

"Tôi chưa rõ, nhưng chắc chắn là có liên quan. Mọi thứ đều có liên quan tới nhau, chỉ cần biết cách xâu chuỗi chúng lại với nhau thôi. Tôi cần thêm chút thời gian nữa."