Chương 17 Thứ Bảy mồng 6 tháng Sáu năm 1992,12 giờ đêm
Như vậy đó. Tôi đã kể lại mọi chuyện rồi. Giờ hãy để tôi tập trung rút ra điều gì đó. 'Chúng' là ai? Simei nhắc tới việc Braggadocio đã tập hợp hàng loạt các dữ kiện liên quan lại với nhau, dù chẳng biết đúng hay sai. Đâu là sự việc khiến ai đó phải lo lắng? Câu chuyện về Mussolini chăng? Trong trường hợp đó thì ai là kẻ giật thột? Tòa thánh Vatican, những kẻ bày mưu trong cuộc nổi dậy Borghese của phe phát xít (nhưng đã hai mươi năm trôi qua, chúng hẳn đã chết cả rồi), hay sở mật vụ (nhưng là sở mật vụ nào mới được kia chứ)? Có lẽ cũng không phải thế. Có lẽ chỉ là một gã phát xít già nua, vẫn bị ám ảnh sợ hãi quá khứ và đã làm tất cả một mình, hoặc vì hắn lấy làm thích thú khi có thể đe dọa được cả Vimercate, giả như đứng sau hắn là toàn bộ đội ngũ những kẻ đội vương miện thần thánh. Ai mà biết được kia chứ. Gì thì gì cũng là một kẻ khùng. Và khi kẻ khùng muốn loại bỏ bạn, thì hắn nguy hiểm chẳng kém một người minh mẫn, thậm chí là nguy hiểm hơn. Ví như 'chúng' hay một ai đó đã đột nhập vào nhà tôi đêm qua, thì vào được một lần, cũng có nghĩa là có thể vào lần thứ hai. Cho nên tôi không thể ở lại đây nữa. Nhưng liệu kẻ khùng hay 'chúng' có chắc chắn rằng tôi biết điều gì đó không?
Braggadocio đã nói gì về tôi với Lucidi? Từ những gì tôi và gã gián điệp đó nói với nhau lần cuối cùng thì có lẽ không, hoặc Braggadocio đã không nói mọi điều. Liệu tôi có thể yên tâm được không? Đương nhiên là không rồi. Mà từ đây chạy sang Romania thì cũng không phải đơn giản, có lẽ nên đợi xem diễn biến thế nào, phải đọc báo ra ngày mai xem có gì đáng chú ý không. Nếu chúng không nhắc gì tới cái chết của Braggadocio, thì tức là mọi chuyện tệ hơn những gì tôi nghĩ, bởi điều đó có nghĩa là kẻ nào đó đang tìm cách ỉm vụ giết người đi. Gì thì gì tôi cũng phải trốn đi một thời gian. Nhưng trốn đi đâu mới được kia chứ? Chỉ thò mặt ra khỏi nhà là đã nguy hiểm rồi.
Tôi nghĩ tới Maia và nơi ở ẩn của cô tại Orta. Không ai biết tới mối quan hệ giữa tôi và cô, nên hẳn cô không bị kiểm soát. Nhưng điện thoại của tôi thì có, tôi không thể gọi cho cô từ điện thoại nhà được. Muốn gọi từ bên ngoài, tức là tôi phải rời khỏi nhà.
Tôi nhớ ra rằng từ khoảnh sân nhà tôi, nếu đi qua khu vệ sinh, có thể tới được một quán bar. Tôi cũng nhớ là cánh cổng sắt ở cuối sân đó đã bị khóa hàng chục năm nay. Bà chủ nhà đã bảo tôi thế khi giao chìa khóa cho tôi. Cùng với chìa khóa cổng chính và chìa khóa cửa khu căn hộ, còn có một chiếc chìa khóa cũ han gỉ. Bà ta mỉm cười nói: "Anh sẽ chẳng cần dùng tới nó đâu, nhưng đã cả năm chục năm rồi, người thuê nhà nào cũng có nó. Anh thấy đấy, trong thời chiến khu nhà này không có hầm tránh bom, khu nhà đối diện có một hầm chứa tương đối lớn, cái khu nhà trên đường Quarto dei Mille, song song với khu nhà của ta ấy. Thế cho nên người ta mới mở từ sân sau một lối đi thông giữa hai khu nhà, để các gia đình có thể chạy sang hầm trú nhanh chóng khi có loa báo động. Cánh cửa lối đi được khóa ở cả hai chiều, nhưng dân cư trong căn hộ nào cũng có chìa. Đã năm mươi năm rồi nên nó han gỉ hết cả. Hẳn anh chẳng cần tới nó bao giờ đâu, nhưng có cái cổng ấy trong trường hợp hỏa hoạn cũng tốt. Nếu không muốn mang theo người, anh cứ quẳng nó trong ngăn kéo cũng được."
Đó là điều tôi phải làm bây giờ. Tôi xuống dưới cầu thang, vào quán bar thông qua cánh cửa sau nhà. Chủ quán bar biết tôi, tôi cũng đã làm thế này vài lần rồi. Tôi nhìn quanh. Sáng hôm ấy, hầu như chẳng có ai, ngoài một đôi vợ chồng già ngồi uống cappucino và ăn bánh sừng bò, trông họ không có vẻ là gián điệp. Tôi gọi một tách cà phê lớn uống để tỉnh táo hẳn, rồi vào buồng điện thoại.
Maia trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên, vẻ rất kích động. Tôi bảo cô bình tĩnh nghe tôi nói:
"Giờ nghe anh nói, đừng hỏi gì hết. Em lấy túi cho đồ đủ dùng trong vài ngày ở Orta, rồi lái xe đến đây. Phía sau khu nhà anh, trên đường Quarto dei Mille, anh cũng không rõ số mấy nữa, ở khoảng song song với nhà anh, chỗ có cánh cổng lớn. Có lẽ nó mở, vì anh nghĩ nó hướng tới khoảnh sân nơi có một cửa hiệu gì đó. Em có thể vào bên trong, hoặc đợi ở ngoài cũng được. Chỉnh đồng hồ cho thống nhất với đồng hồ của anh. Em mất khoảng mười lăm phút thì tới được đó. Vậy ta hãy gặp nhau trong vòng chính xác một tiếng đồng hồ nữa. Nếu cổng khóa, anh sẽ gặp em ở phía ngoài, nhưng nhớ đến đúng giờ, anh không muốn đứng ngoài đường lâu. Xin em đừng hỏi thêm gì. Lấy túi, lái xe, tính thời gian chính xác rồi tới đây. Anh sẽ kể mọi chuyện sau. Sẽ không có ai đi theo em đâu, nhưng trong lúc lái tốt nhất là cứ kiểm tra qua gương chiếu hậu, nếu có cảm giác bị ai bám theo thì lái lòng vòng thế nào tùy em, cắt đuôi đi, đừng để lại dấu vết gì hết. Lúc còn ở dọc bên kênh thì cũng khó đấy, nhưng sau đó sẽ có nhiều ngóc ngách để rẽ vào bất thình lình, hoặc cắt đuôi lúc gặp đèn đỏ. Em yêu, anh tin tưởng vào em."
Maia hẳn phải có triển vọng trong nghề cướp có vũ khí, bởi cô thực hiện hoàn hảo mọi chỉ dẫn. Cô có mặt ở đó đúng giờ hẹn, căng thẳng nhưng thỏa mãn.
Tôi nhảy lên xe, chỉ cô phải rẽ ở đâu để tới đường Certosa càng nhanh càng tốt. Từ đó cô tự biết cách rẽ sang đường quốc lộ tới Novara, và đường tới Orta thì cô còn biết rõ hơn tôi.
Tôi hầu như không nói năng gì suốt quãng đường. Tới nơi, tôi nói nếu kể những gì mình biết thì có lẽ cả cô cũng sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm. Liệu cô có muốn vì tin tưởng tôi mà phải núp trong bóng tối không? Nhưng tôi có thể đoán trước là cô không hề do dự chút nào. "Em còn chưa biết anh sợ ai, hay sợ cái gì. Nhưng một là không ai biết chúng ta ở cùng nhau, nên em chẳng gặp nguy hiểm gì hết; hoặc là họ sẽ biết được và tin chắc rằng em cũng biết điều anh biết, cho nên anh cứ nói toẹt hết cả ra đi. Nếu không, làm sao em biết được anh nghĩ gì?"
Cô nàng không bao giờ chịu khuất phục cả. Tôi đành kể hết mọi chuyện cho Maia. Gì thì gì, giờ nàng cũng đã là một phần xương thịt của tôi rồi, đúng như cuốn Sách thiêng nói.