- 4 -
Màn đêm tối đen như mực, Vũ Văn Sở Thiên mặc áo đen đứng bên bờ sông. Gió mạnh thổi tung bay chiếc áo dài của y, nhưng không thể lung lay bóng dáng lạnh lùng của y. Y rút ra cây sáo dài, đặt lên môi, tiếng sáo u buồn, lay động lá trên cây.
Một bóng người xinh đẹp, yêu điệu lắng lặng đáp xuống sau lưng y, động tác nhẹ nhàng hơn cả lá rơi. “Mặc Ảnh tham kiến vương gia.”
Vũ Văn Sở Thiên cất cây sáo đi và nói: “Mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi?"
Mặc Ảnh quỳ một bên gối xuống, cung kính đáp: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.”
"Được, đêm trăng tròn, nghe tín hiệu của ta. Trừ Tiêu Tiềm, còn lại giết hết!”
"Vâng."
Vũ Văn Sở Thiên lại hỏi: "Phía Dạ Kiêu có động tĩnh gì không?”
"Bọn họ biết ngài hao tổn nội lực, đã phái người đi ám sát ngài.”
"Hả?" Vũ Văn Sở Thiên cười lạnh một tiếng. "Bọn họ phái ai động thủ?”
"Người nhận lệnh là..." Mặc Ảnh cúi đầu thận trong liếc nhìn gương mặt điểm tĩnh không chút xao động của Vũ Văn Sở Thiên, khẽ nói ra hai chữ: “Mạnh Mạn.”
Nàng cho rằng sẽ thấy Vũ Văn Sở Thiên thể hiện cảm xúc gì đó, ví dụ như đau khổ, oán hận, chí ít cũng là cảm thán, vì dù sao thì giang hồ ai ai cũng biết, Vũ Văn Sở Thiên là người “ngưỡng mộ trong lòng” duy nhất của Mạnh đại mỹ nhân, đến nay tình cũ đao kiếm đối đầu, sinh tử mong manh, những kẻ thờ ơ cũng không tránh khỏi cảm khái vài phần, huống hồ là người trong cuộc. Ấy vậy mà, trên mặt Vũ Văn Sở Thiên vẫn chỉ mang một vẻ điềm tĩnh.
Mặc Ảnh dò hỏi: “Có cần thuộc hạ phái người trừ khử Mạnh Mạn trước không?”
Vũ Văn Sở Thiên trầm ngâm một lát mới đáp: “Mạnh Mạn trước nay nham hiểm độc ác, không cần thiết phải như thế, ngươi phái thêm người bảo vệ Lan hầu phủ là được.”
“Vâng.”
Mặc Ảnh vừa định rời đi, Vũ Văn Sở Thiên lại gọi hỏi: “Đứa con côi của Lăng vương thế nào rồi?”
“Đã không còn nguy hiểm gì nữa, đang tĩnh dưỡng ở biệt viện của Tiêu gia, chắc là sau vài tháng sẽ hồi phục bình thường.” Mặc Ảnh dừng lại một chút rồi hỏi: "Vương gia, rõ ràng nguời biết Tiêu Lãng cố ý mang con của Lăng vương đến tìm người nhờ giải độc, khiến cho người hao tổn nội lực, vì sao người vẫn cứu nó? Vì nó là con trai của Lăng vương sao?"
"Lăng vương là anh hùng, nên có người nối dõi."
Mặc Ảnh không nhiều lời nữa, nhìn Vũ Văn Sở Thiên đi xa rồi, mới lẩm bẩm một mình: “Vì người cảm thấy có lỗi với Lăng vương, hay là vì nàng ta?"
Bỏ lại Mặc Ảnh, Vũ Văn Sở Thiên trở về Lan hầu phủ. Lúc đó đã là rạng sáng, trời vẫn chưa tỏ, ánh trăng xuyên qua lá trúc, dừng lại trên bóng râm hỗn độn.
Y đã quen âm thầm đi đến trước cửa sổ cánh tây, đang định đóng cửa sổ, lại phát hiện trong phòng không một bóng người, chăn đệm cũng không có ai động vào.
Y bỗng giật mình, lập tức phi thân lên nóc nhà, sau đó cúi nhìn toàn bộ sân trong. Dưới ánh trăng cô độc, một bóng dáng yêu kiều ngồi trên lan can, dựa vào tảng đá nhìn bầu trời u ám.
Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, và thổi tung tâm trạng của y.
Y lập tức phi thân xuống phía sau nàng. Để tránh kinh động đến nàng, y cố ý đi thật chậm, bước từng bước nhỏ về phía nàng.
Hoán Sa nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng dùng khăn tay lau má, sau đó quay người lại. Nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, nàng gượng cười nói: "Muộn như này rồi, ngài vẫn chưa ngủ sao?"
Cho dù nàng đã cố che giấu nhưng y vẫn có thể nhìn thấy nước trong đáy mắt của nàng. "Xảy ra chuyện gì sao?”
Nàng cúi đầu, nhìn xuống hồ nước dưới chân.
"Là vì Tiêu Tiềm ư?"
Nhắc đến Tiểu Tiềm, mũi nàng lại cay cay, khóe mắt bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt đang cuộn trào.
Vũ Văn Sở Thiên bỗng nhiên mim cười, cởi chiếc áo choàng màu đen trên người xuống, nhẹ nhàng khoác lên đôi vai mảnh mai của Hoán Sa. Nàng do dự một lúc, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của y.
Khi người ta đang đau khổ, thường sẽ cảm thấy cô đơn, bất giác sẽ dựa vào người ở bên cạnh. Vũ Văn Sở Thiên xuất hiện đúng lúc nàng đang cần người để dựa dẫm, nàng không còn cách nào cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.
"Có phải Lan phu nhân lại cự tuyệt việc Tiêu Tiềm cầu thân?" Y hỏi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, đáp: “Không phải, mẫu thân đã đồng ý rồi, nhưng ta không xứng với Tiêu Tiềm."
"Sao có chuyện ấy được? Lấy được nàng chính là tâm nguyện một đời này của hắn."
“Đó là khi chàng không biết quá khứ của ta, nếu chàng sớm biết ta..." Cơ thể nàng hơi run rẩy, những ngón tay trắng bệch kéo chặt áo khoác trên người. "Chàng chắc chắn sẽ không thích ta.”
Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên đứng thẳng người dậy. “Nàng nhớ ra quá khứ rồi ư?”
"Ta không nhớ ra gì hết, là mẫu thân nói cho ta biết."
Nàng không nói tiếp, y cũng không hỏi nữa. Nước hồ bập bềnh in dấu hai bóng người, gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm đến nhau.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã chuyển thành sắc xám, Vũ Văn Sở Thiên nhìn lên trời, trên những đám mây trôi, ánh trăng dần dần biến mất, ánh sáng rực rỡ của mặt trời nổi lên từ phía đông, nhuộm đỏ cả một hồ phù dung.
Hoán Sa ngẩng đầu, nhìn Vũ Văn Sở Thiên đứng lặng hồi lâu bên mình, cảm thấy thật ấm áp, dịu dàng, tâm trạng cũng dần ổn định lại.
Bất luận nàng không muốn nhìn lại quá khứ đó đến thế nào, bất luận nam nhân mà nàng đã quên ấy làm tổn thương nàng thế nào, cuối cùng vẫn là lựa chọn của nàng. Nàng không hận thù, không oán trách, không hối tiếc, cũng không thất vọng.
Còn về Tiêu Tiềm, nàng chi có thể nợ chàng tấm chân tình này.
Sau khi trời sáng rõ, Hoán Sa và Vũ Văn Sở Thiên ai về phòng người nấy.
Giờ Mão vừa qua, Minh Tâm vui vẻ chạy đến sau hậu viện, hớn hở nói: "Đại tiểu thư, Tiêu tướng quân mang rất nhiều sính lễ đến, phu nhân mời ngài ấy đến chính đường và cho gọi người đến bàn chuyện hôn sự.”
Hoán Sa ngồi trước gương, chỉnh lại dải lụa trước ngực. "Được, ta biết rồi.”
Minh Tâm nhìn thấy nàng mặc một bộ váy gấm trắng, bèn đi tìm đôi trâm hồ điệp cài lên tóc nàng. “Đại tiểu thư, người cài cái này đi, nếu không thì giản dị quá. Sắc mặt người không tốt lắm, có cần nô tì giúp người tô thêm son không?"
"Không cần đâu, chúng ta đi thôi, đừng để Tiêu Tiềm chờ quả lâu." Nàng đặt cây trâm lại chỗ cũ.
Nếu hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và Tiêu Tiềm, vậy thì đừng lưu lại chút sắc màu nào trong ký ức của chàng, như vậy, khi chàng nhớ đến nàng, cũng không khiến người con gái khác mất đi màu sắc.
Mặc dù đã ra quyết định, cũng ép bản thân mình phải lạnh lùng, nhưng bóng dáng anh tuấn, mạnh mẽ của Tiêu Tiềm trong chính đường vẫn làm mờ tầm nhìn của nàng. Nắm chặt hai tay, sau khi nén lại nỗi đau trong lòng, nàng đi vào.
"Hoán Sa." Tiêu Tiềm lại gần nàng, ánh mắt thâm tình vẫn y như trước. "Đêm qua bá mẫu đã đồng ý hôn sự của chúng ta, những thứ này đều là sính lễ ta đem đến."
"Chàng mang về đi. Hôn sự của chúng ta không tiến hành nữa.” Thái độ của Hoán Sa rất dứt khoát, không mảy may suy suyển.
Tiêu Tiềm bóp nát hộp sinh lễ trong tay, vô ngạc nhìn nàng, "Vì sao?"
"Tiêu tướng quân, tình cảm của chàng, ta xin nhận, đáng tiếc Hoán Sa bạc mệnh, không có phúc phận đó.”
"Ta hỏi nàng vì sao?" Tiêu Tiềm đưa tay nắm chặt vai nàng, tay của chàng cứng như kìm sắt, nhưng nàng không thấy đau chút nào.
Hóan Sa cắn chặt môi, không nói nên lời.
Từ dáng vẻ trầm mặc của nàng, Tiêu Tiềm đã hiểu được đau khổ khó nói nên lời của nàng. Hít sâu một hơi, nộ khí trên mặt chàng dãn ra nhiều hơn, ánh mắt từ tức giận chuyển thành đau xót. "Nàng vì chuyện quá khứ mà cự tuyệt ta, đúng không? Hoán Sa, chuyện đã qua, ta không để tâm, thật sự như thế!”
"Nhưng ta để tâm.” Nàng gỡ tay chàng ra, chi ra phía đại môn, chầm chậm nói. “Tiễn tướng quân về.”
Tiêu Tiêm lại nắm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, bàn tay to lớn giữ chặt lấy đôi vai nàng, ép nàng đối diện với ánh mắt kiên định không đổi của chàng. “Ta đã quyết định rồi, ta phải lấy nàng, cho dù ai phản đối, ta cũng phải lấy nàng.”
"Thứ lỗi cho ta, ta...” Nàng cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của chàng. Nàng sợ khi nhìn vào dáng vẻ đau khổ ấy của chàng, chính nàng sẽ thấy thương xót và không nhẫn tâm làm tổn thương chàng. "Ta đã phục hồi ký ức, nghĩ đến nam nhân khiến ta đau khổ tột cùng kia, bây giờ ta mới hiểu... Cho dù chàng đã từng làm gì ta, ta mãi mãi không quên được chàng."
"Nàng..."
"Coi như ta có lỗi với chàng, đời này ta sẽ không lấy ai ngoài người đó!”
Nhân lúc Tiêu Tiềm ngây người đờ đẫn, Hoán Sa vùng thoát khỏi cánh tay chàng, đi ra khỏi chính đường. Nuớc mắt đã khiến nàng hoàn toàn mất hết phương hướng.
"Sa Nhi!" Khi bị Lan phu nhân kéo lại, Hoán Sa mới phát hiện mình suýt chút nữa thì va vào Vũ Văn Sở Thiên đang đứng ngoài chính đường.
Nàng lau nước mắt, gượng cười, nói: “Mẫu thân, con không sao đâu, thật đấy. Mẫu thân giúp con tiễn Tiêu tướng quân về nhé."
Dứt lời, nàng cắm cúi chạy về phía trước, người đằng sau mải miết đuổi theo. Chạy đến bên hồ, cuối cùng nàng cũng không kìm được quay đầu gào to: “Tiêu Tiềm, ta đã nói rất rõ với chàng, chàng đừng đuổi theo ta nữa...
Người phía sau nghẹn lời, vì đó không phải là Tiêu Tiềm, mà là Vũ Văn Sở Thiên. Y đưa tay lau nước mắt cho nàng, ánh nước dưới mặt hồ lấp lánh trong mắt y. “Tiêu Tiềm là một nam nhân tốt.”
Nàng quay mặt tránh né ngón tay y. "Ngài đừng cố khuyên ta, ngài không biết đã xảy ra chuyện gì đâu.”
"Ta biết." Ánh mắt y cứ như đã sáng tỏ tất cả. “Nàng thật sự từ bỏ sao? Chỉ vì một vài chuyện đến bản thân nàng cũng không nhớ nổi, nàng liền cự tuyệt lời cầu hôn của người yêu thương nàng, lẽ nào nàng không muốn cho hắn thêm một cơ hội, và cũng là cho chính mình một cơ hội?”
Nàng lắc đầu, ngồi lên thềm đá bên cạnh. “Ta và chàng đã định sẵn có duyên mà không có phận, hoặc cũng có thể nói là duyên phận đã hết."
"Thế gian này không có việc gì là định sẵn, chỉ có suy nghĩ không kiên định mà thôi. Nếu hắn thật sự yêu nàng, muốn ở bên nàng, không gì có thể ngăn cản được.”
Hoán Sa lặng lẽ nhìn Vũ Văn Sở Thiên, nàng quen biết y lâu như vậy, ấn tượng từ trước đến nay về y đều rất lạnh lùng, điềm tĩnh, vậy mà lần này ngay cả y cũng không thể điềm tĩnh được. May thay nàng vẫn bình tĩnh. “Ta không phải Vũ Văn Lạc Trần, ta sẽ không vì tình yêu mà bất chấp hậu quả, cũng sẽ không vì hận thù mà làm hại người khác lẫn chính mình.”
"Lan Hoán Sa mà ta quen biết cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.”
“Ta không dễ dàng từ bỏ.” Nàng cười khổ. “Ta chỉ là không đành lòng vì hạnh phúc của bản thân mà không màng đến tương lai và danh dự của chàng, ta càng không thể để cho chàng trở thành trò cười cho người khác.”
Vũ Văn Sở Thiên thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng nói một câu, mặc dù hạ giọng rất thấp nhưng nàng vẫn nghe thấy: "Nàng đúng là không giống muội ấy."
Từ ngày hôm đó trở đi, Tiêu Tiềm ngày ngày chầu trực trước cửa, nhưng Hoán Sa luôn tránh mặt không gặp. Lan phu nhân tôn trọng quyết định của nàng, không khuyên nhủ thêm nữa. Chỉ có Hoán Linh không chấp nhận nổi, nửa đêm tìm đến khuê phòng, tận tình khuyên nhủ nàng hết lần này đến lần khác.
“Tỷ tỷ, muội thật sự không hiểu tỷ nghĩ thế nào, Tiêu Tiềm ca ca là người đàn ông tốt như vậy, đừng nói đốt đèn tìm không thấy, dù tỷ hái mặt trời xuống soi cũng không gặp được đâu! Sao tỷ có thể cự tuyệt huynh ấy, sao tỷ có thể nhẫn tâm từ chối huynh ấy chứ?" Hoán Linh càng nói càng bức xúc đến nỗi đi vòng quanh trong phòng, tay không ngừng vỗ vào lồng ngực bí bức.
Hoán Sa bưng cốc trà lạnh, nhấp một ngụm, hỏi: “Hoán Linh, muội và Vũ Văn Sở Thiên rốt cuộc thế nào rồi?”
"Haizz!" Nhắc đến Vũ Văn Sở Thiên, Hoán Linh lập tức hạ hỏa, ngồi xuống ghế, than vãn: “Muội biết huynh ấy không thích muội, muội cũng biết huynh ấy đã có ý trung nhân, tình cảm rất đậm sâu, nhưng muội cứ thích huynh ấy, muội muốn nhìn thấy huynh ấy, muốn ở bên huynh ấy."
"Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng được.”
“Muội cũng biết thế, nhưng muội không làm được.” Hoán Linh đáp. “Thế nên muội rất hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Tiềm ca ca, thích một người lại không thể ở bên người ấy, đây thực sự là nỗi đau khổ tột cùng, rõ ràng là đau đớn hơn cả cái chết.”
Mặc dù cách so sánh của Hoán Linh hơi thái quá, nhưng dường như rất chuẩn xác. Thích một người, lại không thể ở bên người ấy, quả thực đau đớn tột cùng. Nhưng trên thực tế giây phút này, trong lòng nàng chỉ thấy áy náy và đau xót thay cho Tiêu Tiềm, còn trong tim nàng, cứ như bị tầng tầng lớp lớp thứ gì đó che phủ, bí bức, không có chút cảm giác nào, dường như từ rất lâu rồi nàng không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Vì sao lại thế này? Lẽ nào lần trọng thương đó đã phá hủy tâm hồn nàng ư? Hoặc cũng có thể là do người đàn ông đã từng tiếp xúc da thịt với nàng?
Hoán Linh khuyên nàng cả buổi tối, thấy không có tác dụng gì, cũng không nói thêm gì nữa, uống một cốc trà to rồi rời đi. Nàng rời đi chưa lâu, Hoán Sa liền cảm giác ngoài cửa sổ có bóng dáng ai đó. Nàng bật dậy khoác áo vào, mở tung cửa sổ, quả nhiên Vũ Văn Sở Thiên đang đứng ngẩn ngơ truớc cửa, trên người phảng phất mùi rượu.
"Ngài uống rượu ư?” Đây là lần đầu tiên thấy y uống rượu, nàng cho rằng một nam nhân nho nhã như y chỉ biết thưởng trà, xem ra nàng nghĩ sai rồi.
“Ta phải đi rồi." Giọng nói của Vũ Văn Sở Thiên nhẹ như làn khói.
Nàng sững sờ. "Đi? Ngài đi đâu?”
Vũ Văn Sở Thiên nâng bình rượu trong tay lên, cười nói: “Nàng có phiền nếu uống cùng ta một ly không?” Nàng ngẩn ngơ gật đầu, mở cửa phòng, nghiêng người mời y vào. Nàng thận trọng rót hai ly rượu, một ly đưa cho y. “Vì sao lại đi đột ngột như vậy? Nội lực của ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà.”
Y cắn môi, rồi uống hết rượu trong ly. "Vì ta sợ ở lâu thêm nữa, ta sẽ không nỡ rời xa nàng."
Hoán Sa vừa bưng ly rượu lên liền trượt tay, khiến rượu tràn cả ra bàn. Nàng hốt hoảng lau đi, lại phát hiện bản thân hồ đồ đến mức dùng áo để lau. Nàng chưa từng hoảng loạn như vậy, kể cả lúc Tiêu Tiềm tỏ tình với nàng, tim nàng cũng không đập loạn như thế.
Vũ Văn Sở Thiên nhìn nàng một lúc lâu, cười nói: "Nàng không cần phải giật mình đến mức này, ta không có ý gì khác, chỉ vì nàng quá giống Tiểu Trần nên cũng bất giác coi nàng là người thân.”
Hoán Sa định thần lại, vội vã nhìn y, chỉ nhìn một cái thôi mà tâm trạng đã rối loạn lên rồi. Để che giấu cảm xúc rối bời của mình, nàng tự uống một ly rượu, lại uống một ly nữa, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Ngài định đi đâu? Có quay lại không?"
"Nếu ta nói ta phải đi xuống hoàng tuyền, nàng có đau lòng không?” Ngữ khí của y thản nhiên như nói đến một chuyện vô cùng bình thường.
Hoán Sa giật mình, ly rượu trong tay bỗng nhiên tràn ra. "Chuyện đùa này không vui một chút nào.”
"Đúng thế, đúng là không vui lắm." Vũ Văn Sở Thiên tự cười mỉa mai.
Đến đây, Hoán Sa dường như không biết nói gì nữa, nhưng lại thấy có rất nhiều điều muốn nói. Nỗi buồn chia cách nàng trước nay chưa từng có, bầu không khí xung quanh dường như đè nặng lên ngực nàng, khiến nàng đến thở thôi cũng thấy nặng nhọc.
Phiền muộn nâng ly rượu lên, nàng nhấp một ngụm nhỏ, Nhớ lại lần đầu uống rượu, chỉ thấy thứ chất lỏng đậm đặc trong chớp mắt chảy từ lưỡi xuống cổ họng, nóng như lửa đốt, nàng cắn răng nuốt dòng rượu nóng chảy xuống bụng.
Nén lại phiền muộn, nàng quyết định nắm bắt cơ hội, làm điều cuối cùng cho Tiêu Tiềm, cho Tiêu gia.
"Vũ Văn Sở Thiên, ta có một chuyện khẩn cầu, ngài có thể đồng ý không?"
"Chỉ cần ta có thể làm được.”
"Ta là nữ tử chốn khuê phòng, chuyện đại sự quốc gia ta không hiểu, cũng không muốn hiểu, ta chỉ cầu xin ngài để cho Tiêu gia một con đường sống, được không?” Nàng khẩn thiết nhìn y.
Vũ Văn Sở Thiên lặng lẽ hồi lâu, cuối cùng gật đầu. "Được, ta đồng ý với nàng.”
Nàng không ngờ Vũ Văn Sở Thiên lại dễ dàng bằng lòng như thế, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ. “Ngài thật sự sẽ tha cho bọn họ chứ?"
"Phải, ít nhất, ta sẽ không làm hại bọn họ."
“Cảm ơn ngài!" Niềm vui trên cả mong đợi, nàng cảm kích quỳ xuống, định hành lễ cảm tạ.
Vũ Văn Sở Thiên nâng nàng dậy rồi nhìn nàng. “Những ngày này, nàng chủ động tiếp cận ta là để cầu xin ta tha cho Tiêu gia phải không?”
Nàng bỗng nghẹn lời.
"Không sao, những ngày qua được Lan tiểu thư đối đãi như vậy, ta không mong gì hơn.” Y cười gượng, bưng ly rượu lên uống cạn.
"Không phải như thế.” Nàng lí nhí nói. “Những ngày qua, ta thật lòng cảm kích trước những gì ngài làm cho ta, thật lòng xem ngài như ca ca."
"Ca ca?"
Nàng vội giải thích: “Ta biết ta không thể thay thế Lạc Trần cô nương, ta chỉ là, chỉ là ta tự nguyện...”
Y cắt ngang lời giải thích của nàng: “Ta hiểu rồi, nàng không cần phải giải thích nữa.”
Lặng lẽ uống vài ly rượu, Hoán Sa cảm thấy hơi chóng mặt, hình như say rồi, thế là nàng bèn mượn rượu hỏi vấn đề trước nay vẫn muốn hỏi: "Ta có chuyện luôn muốn hỏi ngài, không biết...”
"Nàng hỏi đi."
"Vì sao Lạc Trần cô nương lại chết?”
Kỳ thực nàng không tò mò về chuyện này, nhưng lại hy vọng có thể hiểu thêm một chút về y, dù không thể giúp y hóa giải nỗi giày vò trong lòng, thì cũng có thể làm cho y một chút gì đó.
Thấy y suy nghĩ khá lâu, nàng vội vàng nói: “Xin lỗi, ta không nên hỏi."
"Không sao." Y đau khổ nhếch khóe môi, cổ họng khô đến nỗi nói không ra tiếng: “Muội ấy tự vẫn, ngay trước mặt ta, nhảy từ vách núi xuống."
“Hả?” Sao nàng ấy có thể làm thế ngay trước mặt ca ca yêu thương mình nhất? Nhảy từ trên vách núi xuống, có lẽ nàng ấy muốn tìm cách giải thoát, không ngờ lại để lại một Vũ Văn Sở Thiên lòng đau như cắt. “Sao nàng ấy có thể làm thế?”
"Là lỗi của ta. Không ngờ ta lại làm muội ấy tổn thương sâu sắc đến vậy. Lúc đầu ta cho rằng, dù muội ấy hận ta, oán trách ta, đều có thể từ từ hóa giải, nhưng muội ấy... lại lựa chọn cách làm tổn thương chính mình để báo thù ta. Muội ấy biết làm thế nào để khiến ta sống không bằng chết."
Vũ Văn Sở Thiên chống tay xuống bàn rồi đứng lên, thân thể hơi mất thăng bằng, nàng liền đưa tay ra đỡ lấy y. Y cúi đầu xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, kìm nén. những lời không nỡ chia cách. "Ta nên đi thật rồi."
"Vâng."
"Sau khi ta đi, nàng nhớ đóng cửa sổ rồi hẵng đi ngủ, gió đêm thường mạnh, dễ nhiễm phong hàn.”
"Vâng." Nàng nhẹ nhàng vâng lời.
"Mấy ngày nay ta đã thu thập mười hũ sương mai, nhớ mỗi ngày hãm một chén trà an thần để uống.”
Hoán Sa gật đầu, vuốt nhẹ cánh cửa.
"Ngày mai, nếu như Tiêu Tiềm lại đến, hãy gặp hắn, hắn thật lòng với nàng đấy. Nam nhân trọng tình trọng nghĩa như Tiêu Tiềm, thế gian này thực hiếm có." Dừng một lúc, y lại nói. “Nàng đừng cho rằng nàng từ bỏ là tốt cho hắn, thực ra đối với một nam nhân, nếu ngay cả người con gái mà hắn yêu thương cũng không có được, thì dù cho kiêu ngạo với đời, dù cho một đời phồn hoa, cuộc đời nhàn hạ, chẳng qua cũng chỉ là sống trong dằn vặt cô độc, không có nghĩa lý gì hết.”
Nói đến đây, Vũ Văn Sở Thiên quay người đi. Bóng dáng y chưa kịp hòa vào màn đêm, nàng liền như mất hồn đuổi theo y.
"Vũ Văn Sở Thiên.” Đến cả tên họ của y, nàng cũng dám gọi lớn. “Ta nghĩ, nàng ấy không muốn hận ngài, oán trách ngài, nên mới tự làm tổn thương bản thân.”
Bước chân y chậm lại một chút nhưng không dừng lại. Sau cùng, y dừng lại trong bóng đêm, nhìn Hoán Sa vẫn đang đứng ở cửa dõi theo, âm thầm tự nhủ: “Ta sai rồi, ta không nên đến gặp nàng... Chỉ khi ta rời đi, mới là sự thành toàn tốt nhất đối với nàng.”
Có lẽ là do uống rượu mạnh, từ sau khi Vũ Văn Sở Thiên rời đi, trong đầu Hoán Sa là một mớ hỗn độn. Nàng nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa, nhưng trong đầu dần hiện lên một cảnh tượng kỳ quái.
Trước mắt nàng là một miền non xanh nước biếc, thúy diệp phồn hoa, đôi tay chống lên má, nàng ngồi trên một tảng đá to nhẵn nhụi. Đối diện nàng, một nam nhân áo xanh đang luyện kiếm. Chàng bay lên không trung, hạ kiếm xuống nhẹ nhàng như lá rơi, nhanh như tia chớp, một đường kiếm xuyên qua thân tre.
Nam nhân đó không phải Tiêu Tiềm, vì dáng vẻ của Tiêu Tiềm mạnh mẽ hơn.
Là nam nhân từng thân mật với nàng ư?
Ý nghĩ này khiến nàng cố gắng nhìn rõ bóng dáng y, nhưng cho dù nàng cố thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn không nhìn thấy mặt y.
Chớp mắt hoàng hôn đã buông xuống, nam nhân thu kiếm đi đến trước mặt nàng, cười rồi vuốt nhẹ lên mái tóc lòa xòa trước trán nàng. Nàng vẫn không nhìn rõ gương mặt, chỉ cảm thấy nụ cười kia còn rực rỡ hơn cả ánh nắng, đôi mắt kia thì trong sáng như gương.
"Có phải là rất chán không?" Y dịu dàng hỏi.
"Không." Nàng ra sức lắc đầu. “Kiếm pháp của ca ca ngày càng giỏi.”
"Chúng ta đi thôi, muộn tí nữa là không xem được mặt trời lặn đâu."
Y cõng nàng trên lưng, men theo con đường quanh co, chậm rãi xuống núi. Từ cây cầu nhỏ đi xuống khe suối róc rách, nàng dựa vào vai y, ngắm bóng tịch dương trên núi đang chìm dần sau những đám mây đen.
Gió đêm không hẹn mà tới. Y hỏi nàng: “Lạnh không?” Nàng lắc đầu, co mình lại, cánh tay ôm y chặt hơn.
"Có ca ca rồi, làm sao lạnh được chứ?”
"Nếu không có ta thì sao?"
"Không có ca?” Nàng nháy mắt tinh nghịch. “Vậy sao được? Cho dù ca ca đi đến đâu, muội cũng sẽ đi theo ca ca.”
"Nha đầu ngốc, sớm muộn gì muội cũng phải lấy chồng.”
"Muội không lấy ai hết, muội sẽ quấn lấy ca ca, bắt ca ca nuôi muội cả đời.” Nàng tựa vào bả vai y, hít thật sâu mùi hương trên người y, mùi thanh mát của lá trúc, rất dễ chịu. Mùi hương này, nàng từng ngửi thấy rồi, là mùi hương trên người Vũ Văn Sở Thiên.
Vũ Văn Sở Thiên! Hoán Sa giật mình, bỗng nhiên tỉnh mộng. Nàng dùng hai bàn tay ôm chặt cái đầu đang đau đớn tột cùng. Giấc mộng này có ý nghĩa gì? Là ký ức đã mất của nàng, hay là khát vọng trong lòng nàng?
Nàng muốn biết đáp án, nàng phải biết được đáp án. Nàng bồn chồn chạy đến Mặc Trúc Viên, muốn hỏi Vũ Văn Sở Thiên cho ra nhẽ. Khi nàng nhìn thấy Mặc Trúc Viên không có một ai, mới hoảng hốt nhớ ra, Vũ Văn Sở Thiên đã đi rồi.