Chương 4 - 1 - THỜI GIAN NHÁY MẮT TRÔI QUA
Vũ Văn Sở Thiên đi rồi, biến mất không còn tăm hơi. Mỗi lần đi ngang qua Mặc Trúc Viên, Hoán Sa thường vô thức nhìn vào sâu trong vườn trúc, lá rủ xanh biếc, hương thơm bay xa, trên bàn đá vẫn bày bộ ấm trà bằng ngọc đó. Vậy mà bóng dáng nhàn nhã trong khoảng rừng có những tia nắng ban mai xuyên qua không còn nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bỗng chốc cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, dường như thế gian này chỉ chừa lại nàng cô độc một mình, không chốn dung thân.
Nàng tự cười giễu, làm sao lại cô độc một mình được? Cho dù Tiêu Tiềm bị nàng kiên quyết đẩy ra, cho dù Vũ Văn Sở Thiên không còn dấu tích, cho dù không biết nam nhân từng khiến nàng yêu sâu đậm rồi lại ruồng bỏ nàng ở nơi đâu, nhưng nàng vẫn còn mẫu thân thương yêu, vẫn có muội muội đáng yêu, như vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến Hoán Linh, Hoán Sa lập tức quay về khuê phòng. Hoán Linh không có ở trong phòng, thị nữ Tú Yên nói năng quanh co, xem ra nhất định là Hoán Linh đi tìm Vũ Văn Sở Thiên rồi. Những ngày này, Hoán Linh thường lén lút chuồn ra ngoài, lúc về thì hồn bay phách lạc, ngồi một mình trong phòng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào một một nơi rất lâu. Nàng thật sự hy vọng Hoán Linh trở lại hoạt bát như trước đây, cho dù vừa khóc vừa gây rối cũng còn hơn là ngồi yên lặng, không chịu nói một câu nào.
Nàng khuyên bảo hết nước hết cái, nhưng nút thắt tình cảm trước giờ là thứ khó tháo gỡ nhất, người khác an ủi, khuyên bảo chẳng qua là gió thoảng bên tai mà thôi.
Từ phòng của Hoán Linh trở về, nàng thấy Lan phu nhân vội vã chạy đến, nói: “Tiêu Tiềm đi rồi, hoàng thượng lệnh cho hắn nhanh chóng trở về Hạ Âm, canh giữ cứ điểm quan trọng. Hôm nay xuất phát.”
"Vâng." Nàng lạnh lùng trả lời một câu. "Về quân doanh cũng hay, nơi đó có bao nhiêu quân cơ đại sự chờ chàng quyết định, khi bận rộn, chàng sẽ dễ dàng quên đi một vài chuyện không vui.”
“Sa Nhi, hà cớ gì con phải tự làm khổ mình như thế?"
“Nhân do con gây ra, con nên gánh chịu hậu quả."
"Nhưng Tiêu Tiềm hắn..."
"Mẫu thân, Hoán Linh lại đi đâu không biết rồi. Người phái người đi tìm muội ấy đi, con thấy mấy ngày nay tinh thần muội ấy không ổn định, con có chút lo lắng cho muội ấy.”
Nghĩ đến Hoán Linh, Lan phu nhân càng sầu muộn hơn, thấy Hoán Sa tâm ý đã quyết, nói thế nào cũng không xoay chuyển, bà đành gọi người chuẩn bị xe ngựa, đích thân ra ngoài, ngoài việc tìm Hoán Linh, cũng muốn tìm người khuyên bảo Hoán Sa. Hoán Sa tính tình cố chấp như vậy, bà không còn cách nào khác, biết đâu sẽ có người có cách.
Quá trưa, bên ngoài lất phất mưa thu, Hoán Sa ngồi ở đình bên hồ gảy đàn. Một thân áo nhạt, tóc tai rủ xuống, màn mưa sương mù mịt khiến hình bóng nàng trở nên mờ ảo.
Tiếng mưa hỗn loạn, tiếng đàn ngổn ngang, nước hồ cũng làn tăn khuẩy đục. Nàng thừa nhận, nàng có chút nhớ nhung Tiêu Tiềm, nhưng cảm giác nhớ nhung đó phần nhiều là lo lắng, là áy náy, là từ sâu thẳm cảm thấy mình đã phụ một nam nhân tốt như vậy.
Bỗng nhiên, dây đàn ngừng run rẩy trong tay nàng, tiếng đàn im bặt giữa tiếng mưa. Một bàn tay mang hơi ấm thân quen đưa ra giữ chặt lấy tay nàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên cả người ướt đẫm nước mưa.
Những giọt mưa thi nhau rơi xuống khuôn mặt y trong im lặng, hàng lông mi dày đọng hơi nước càng thêm đen nhánh, hai đồng tử như khắc sâu bóng dáng nàng trong mắt.
"Vũ Văn Sở Thiên?” Nàng vui mừng khôn tả. “Không phải ngài đã đi rồi ư, sao lại quay lại?"
"Bộ dạng nàng thế này, ta có chết cũng không nhắm được mắt."
Trong cơn mưa mịt mù như sương như khói, nàng nhìn rõ nỗi đau khổ nơi khóe mắt y, rất sâu đậm, như chất chứa một cảm xúc sâu lắng trải dài hàng nghìn hàng vạn năm vậy.
“Đi, đi với ta.” Y ngập ngừng khoác chiếc áo choàng màu đen lên người nàng, buộc dây cổ áo rồi kéo nàng đi về phía cửa lớn.
"Ngài muốn dẫn ta đi đâu?”
"Đi gặp người mà nàng muốn gặp.”
Không kịp suy nghĩ lời y nói có ý gì, Hoán Sa bỗng thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Bất giác, nàng bị bế bổng lên, bay ra khỏi đình viện, rồi hạ xuống lưng con ngựa vừa phi như bay đến. Vũ Văn Sở Thiên ôm chặt nàng từ sau, mặc cho nàng giãy giụa, ngựa vẫn phi như bay, nước mưa tung tóe dưới chân...
Không biết qua bao lâu, đi qua mấy ngọn núi cao, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy hàng dài quân lương hùng dũng, người đi đầu vẫn là vị tướng oai phong lẫm liệt nhất đó.
“Đi thôi." Vũ Văn Sở Thiên bế nàng xuống ngựa. "Đi nói với hắn, nàng sẽ đợi hắn quay trở về.”
"Ta không đi.” Nàng kiên quyết nói.
Nhưng y còn kiên quyết hơn nàng, thậm chí dùng sức kéo nàng đi về phía trước. Thấy nàng cố chấp dùng toàn bộ sức lực để kháng cự, cuối cùng y cũng thôi thờ ơ, nắm vai nàng mà lớn tiếng nói: “Nàng muốn ta nói thế nào nàng mới rõ, một nam nhân, nếu như thật lòng với nàng, sẽ không để tâm chuyện nàng còn trong trắng hay không?”
"Sao có thể không để tâm chứ? Vũ Văn Sở Thiên, đổi lại là ngài, ngài có thể không để ý không? Ngài không muốn biết ta từng trao thân cho người như thế nào, từng thề non hẹn biển với người đàn ông khác ra sao, mới mang cốt nhục của hắn, mới vì hắn mà ngã đến thịt nát xương tan sao?"
Y né tránh ánh mắt của nàng, thì thầm: “Ta không muốn biết! Nếu nàng đã quên rồi thì quá khứ đó không còn liên quan gì đến nàng nữa. Nàng đã bắt đầu lại cuộc đời, thì cũng nên bắt đầu một tình cảm mới."
"Nhưng ta muốn biết! Ta muốn biết vì sao ta nhớ rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất không nhớ ra hắn, ta muốn biết rốt cuộc hắn là ai, là người như thế nào..." Giọng nàng run rẩy như lá rơi trong mưa, nhưng không hề có vẻ do dự. "Thêm nữa, dù ta đã quên thì cũng không có nghĩa là hắn cũng quên. Nhỡ sau khi ta lấy Tiêu Tiềm rồi, hắn bỗng nhiên tìm tới, đem toàn bộ câu chuyện quá khứ kinh khủng của chúng ta nói cho cả thế gian biết, Tiêu Tiềm sẽ đối mặt với ta như thế nào? Tiêu gia sẽ sống thế nào?"
"Hắn sẽ không làm thế.”
Nàng kinh ngạc hỏi: “Vì sao ngài biết hắn sẽ không làm thế?"
".. Nếu hắn muốn tìm nàng thì sớm đã tìm rồi, không phải chờ đến ngày hôm nay."
“Có lẽ hắn chỉ là chưa tìm thấy ta?"
“Ngài đừng khuyên nhủ ta nữa, tâm ta đã quyết, trước khi ta chưa nhớ ra hắn là ai, ta không có tư cách tiếp nhận tình cảm của Tiêu Tiềm, cũng không có cách nào để tiếp nhận."
"Nếu nàng nhớ ra rồi, nàng có thể chấp nhận hắn không?"
"Cũng có thể."
Vũ Văn Sở Thiên từ từ buông tay xuống.
Mang theo nghìn vạn binh mã hùng dũng, Tiêu Tiềm ra đi, biến mất khỏi tầm nhìn của nàng. Nàng đứng trên đỉnh núi, nhìn xa xăm ra biên quan xa xôi vạn dặm, núi non trùng trùng.
Nàng hét to: "Tiêu Tiềm, chàng nhất định phải sống tốt. Sống thật tốt!"
Đáp lại nàng chỉ có tiếng thở dài bất lực rất khẽ của Vũ Văn Sở Thiên. Nàng quay đầu, cười với y, nụ cười mơ hồ hơn cả mưa bụi. “Chúng ta về thôi."
Trên đường về, trời đã tối đen, tuấn mã đi lại trong rừng như con thoi. Mặc dù nàng có mặc áo choàng, nhưng nước mưa vẫn men theo cơ thể chảy xuống, lạnh lẽo mà trong suốt. Một trận gió to thổi tới, hơi lạnh bỗng từ chiếc áo choàng ướt đẫm ngấm vào xương khớp, khiến nàng rùng mình.
Hoán Sa vừa định dùng tay xoa đôi vai run rẩy, lại thấy một đôi tay mạnh mẽ ôm cả người nàng vào lòng. Qua lớp áo ướt đẫm, da thịt hai người sát lại gần nhau, hơi ấm lạ thường cuộn trào trong thân thể, xóa tan hoàn toàn cảm giác ớn lạnh trên người nàng.
"Còn lạnh không?"
Cảm giác quen thuộc, hơi thở quen thuộc, giống hệt như giấc mộng vài ngày trước, khiến nàng mơ hồ lạc vào trong ảo mộng. Nhưng nàng không dám có chút lưu luyến nào, vùng thoát ra khỏi lòng y.
"Không lạnh."
Y không vượt quá giới hạn, chỉ ngồi ngay ngắn lại trên lưng ngựa. Vậy nhưng mỗi lần lưng ngựa ngả nghiêng, họ vẫn không thể tránh khỏi ghé sát vào nhau.
Để phá vỡ bầu không khí bối rối, nàng hỏi: "Y thuật của ngài cao minh, ngài có biết cách giúp ta phục hồi trí nhớ không?"
“Vậy thì phải xem vì sao nàng mất trí nhớ. Nếu vì bị thương bên ngoài, ảnh hưởng đến não bộ, thì đợi vết thương lành lại, trí nhớ mới có thể hồi phục; nếu là do thuốc độc gây ra thì chỉ cần dùng thuốc giải là được. Nhưng nếu là bản thân nàng không muốn nhớ lại quá khứ đó, thì ta cũng không có cách nào giúp nàng."
Nàng ngước lên nhìn đúng lúc y cúi đầu xuống, một giọt mưa lấp lánh chảy qua đối mắt đang dao động của y, nhìn thật ấm áp, cũng thật gần gũi.
“Ôm chặt ta!” Y đột nhiên co chặt vai lại, hét to.
Nàng giật mình, chỉ nghe thấy tiếng gió xé vun vút, vô số mũi tên bắn về phía bọn họ, nhanh đến nỗi xé tan màn mưa. Đầu mũi tên lóe lên ánh xanh lạnh giá, hung hăng lao tới, nếu trúng tên sẽ khiến người ta thổ huyết, ngã xuống đất, không sao dậy nổi!
Vũ Văn Sở Thiên ôm nàng bay lên, lúc xoay vòng trong không trung, y bắt được mấy mũi tên sắt, vung tay ném trở lại. Kèm theo tiếng kêu thảm thiết vì bị trúng tên là vài tên sát thủ áo đen che mặt từ trên cây ngã xuống, nằm im bất động.
Hoán Sa co mình trong lòng y, toàn thân nàng bị bao phủ bởi ánh kiếm hung ác. Nàng ôm chặt thắt lưng y, không dám mở mắt nhìn, nhưng tiếng kim loại va vào nhau chói tai, tiếng kêu thảm thiết của người sắp chết và tiếng người ngã xuống đất đã vô tình cho nàng biết thảm cảnh của cuộc tàn sát này.
Nàng đặt trùng hộ mệnh trong tay, vốn định tới lúc nguy cấp sẽ giúp Vũ Văn Sở Thiên, nhưng sau vài hồi, thấy y phản vệ một cách điêu luyện, nàng bèn cất trùng hộ mệnh vào tay áo. Vũ Văn Sở Thiên ôm nàng phá vỡ trùng vây, dùng khinh công bay lên. Đúng lúc này, bốn thanh đao cùng xé tan màn mưa phi về phía bọn họ, tốc độ nhanh kinh người. Phản ứng né tránh còn chưa kịp truyền từ đại não đến tứ chi của nàng thì Vũ Văn Sở Thiên đã dùng kiếm chém gãy bốn thanh phi đao, cùng lúc đó, y giương thẳng mũi kiếm đâm về hướng phi đao xuất phát. Nhưng khi nhìn rõ bóng dáng của kẻ phi đao, y đột nhiên dừng lại, rồi chuyển mũi kiếm. Ánh kiếm vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung và đâm về phía một sát thủ khác.
Đúng lúc mũi kiếm của y chuyển hướng, từ trong rừng lại phóng ra một thanh phi đao. Vì thanh đao đó đến từ sau lưng Hoán Sa, khuất khỏi tầm nhìn của Vũ Văn Sở Thiên, nên y không thể biết được chính xác phương hướng và tốc độ của nó. Y chỉ có thể nhanh nhẹn ôm nàng xoay người, dùng thân thể mình đỡ thanh phi đạo vốn đang bay về phía nàng. Thực ra, không phải là không thể chém rụng phi đao cuối cùng đó, nhưng y không muốn đánh cược. Cho dù chi có một phần vạn nguy cơ thất thủ, y cũng sẽ không dùng tính mạng của nàng để đánh cược.
Phi đao xuyên qua vai trái của y, đâm vào thân cây đối diện. Cùng lúc này, kiếm sắc của ba tên sát thủ lần lượt đâm vào bụng trái, vai phải và chân phải của y.
Nhìn thấy lại có ánh kiếm từ phía sau đâm tới, Hoán Sa liền thả trùng hộ mệnh ra. Trùng hộ mệnh rơi vào người tên sát thủ, lập tức xâm nhập vào da thịt hắn. Kiếm lạnh rơi xuống, tên sát thủ bị độc trùng tấn công ngay lập tức ngã xuống tử vong.
Hai tên sát thủ còn lại thấy thế không dám tùy tiện hành động.
"Nếu đã đến rồi, vì sao còn giấu đầu hở đuôi, không muốn nhìn thấy ta sao?" Vũ Văn Sở Thiên cười nhạt, dù thân thể bị trọng thương nhưng y vẫn đứng vững, tay trái ôm lấy Hoán Sa không buông.
Mưa rơi nặng hạt hơn, toàn thân y ướt đẫm, những giọt máu đỏ tí tách nhỏ xuống. Cuối cùng, bóng người áo đen cũng hiện ra khỏi khóm cây, cứ như là sứ giả bóng đêm từ trên trời rơi xuống. Mái tóc dài tung bay, lông mày tựa viễn sơn, mắt sáng tựa sao băng, đôi môi đỏ thẫm, mang một vẻ đẹp mị hoặc giống như một cây tuyết mai kiêu ngạo trong gió lạnh.
Nữ tử đó chầm chậm tiến về phía Vũ Văn Sở Thiên, nở nụ cười quyến rũ, nói: “Cuối cùng cũng xuất hiện, ta còn cho rằng ngài định trốn cả đời này đấy."
“Ta không trốn, ta chỉ không muốn gặp người mà ta không muốn gặp!" Ba chữ “không muốn gặp", y nói rành mạch đến nỗi người đứng ngoài cũng nghe rõ,
"Ồ?" Nữ tử đánh mắt, liếc Hoán Sa một cái, rồi hạ lệnh cho sát thủ đứng bên cạnh: “Giết người con gái đó cho ta!"
Tên sát thủ vừa định rút kiếm, Vũ Văn Sở Thiên liên ôm Hoán Sa tránh ra sau lưng, cất giọng đầy sát khí: “Ngươi thử động vào nàng ấy xem!”
Nữ tử cười khẩy hai tiếng. “Nội lực của ngài đang bị tổn thương, lại trúng độc của mạn đà la, ta thấy bản thân ngài còn khó giữ nổi tính mạng, lấy đâu ra sức lực bảo vệ cô ta?”
"Ngươi cứ thử xem.”
"Còn phải thử sao? Ta muốn giết ngài, dễ như trở bàn tay”
"Ngươi sẽ không giết ta." Vũ Văn Sở Thiên khẽ nhếch mép, nụ cười đó thực sự có khả năng mê hoặc chúng sinh. "Ngươi không nỡ giết ta."
Nữ tử cũng cười theo, sau đó nghiêng người ghé sát vào tai y, đặt tay lên vai y, nhìn y bằng ánh mắt lúng liếng, nhưng giọng nói thì vô cùng lạnh lùng: “Vũ Văn Sở Thiên, ngài vẫn hiểu rõ ta như xưa. Vậy ngài lại đoán xem, hiện giờ ta muốn làm gì?"
“Muốn ta đừng quên, thế gian này còn một nữ tử tên là Mạnh Mạn."
Mạnh Mạn! Hoán Sa kinh ngạc nhìn cô nương kia, hóa ra cô ta chính là Mạnh Mạn, hồng nhan tri kỷ ai cũng biết của Vũ Văn Sở Thiên. Nhưng màn kịch tương ái tương sát này là thế nào?
Mạnh Mạn cười khanh khách, giọng nói càng lúc càng sắc lạnh, “Ngài biết thế thì tốt. Vì thế, chúng ta nên tìm một nơi không có ai để từ từ... nói chuyện." "Được, có điều ta cần tĩnh dưỡng, chờ ta dưỡng thương khỏi rồi nói chuyện.”
Mạnh Mạn nhếch mép giễu cợt: “Đúng là vương gia của Tuyên Quốc có khác, khí phách lớn lắm. Được, ba năm ta còn chờ được, thêm mấy ngày nữa cũng không thành vấn đề. Đợi ngài dưỡng thương xong, ngài biết có thể tìm ta ở đâu rồi đấy.”
“Được.”
“Nhưng đừng để ta chờ quá lâu.”
Để lại một câu nói thâm sâu rồi MM đem thuộc hạ rời đi. Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người đó nữa, VŨ VĂN SỞ THIÊN mới sờ lên vết thương trên vai, dựa người vào thân cây, ngất đi. HOÁN SA quỳ xuống đỡ y, những ngón tay lướt qua vết tương thấm đẫm máu của y.
Nàng biết nam nhân trước mắt là kẻ thù đáng sợ nhất của Tuyên Quốc, y sẽ hủy hoại đát nước của nàng, gia đình của nàng, và cả người yêu của nàng. Lúc mới gặp, nàng từng nghĩ phải giúp Tiêu Tiềm giết y, nhưng lại không có cơ hội, bây giờ nàng chỉ cần động một ngón tay là có thể giết y, nhưng nàng không mảy may có chút suy nghĩ này, cả tâm trí nàng chỉ muốn y bớt chảy máu, bớt đau đớn.
Nàng lần lượt xem xét các vết thương của y, một cây phi đao và ba vết thương do kiếm đâm đều xuyên qua thân thể, đã vậy còn bị trúng độc. Ngửi kĩ mùi máu độc, nàng thấy một mùi vị nhàn nhạt kỳ lạ.
Là mạn đà la!
Trước đây nàng đọc thấy trong cuốn Cửu Lê bí lục có ghi, hỏa liên có thể giải bách độc, duy chỉ tương khắc với mạn đà la. Chả trách VŨ VĂN SỞ THIÊN bách độc bất xâm, sau khi bị phi đao đâm trúng, toàn thân mới cứng ngắc, hóa ra bọn họ dùng mạn đà la để đối phó với y.
May thay độc tính của mạn đà la mặc dù mạnh, nhưng chỉ khiến người ta bị hôn mê, không nguy hại đến tính mạng. Nhìn tình trạng của Vũ Văn Sở Thiên có thể thấy tuy y bị thương nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ cần giúp y cầm máu, đợi độc tính trong mạn đà la tan đi là y sẽ không sao.