- 2 -
Đêm đã xuống, mưa vẫn chưa ngừng hẳn. Hoán Sa vừa cõng vừa kéo Vũ Văn Sở Thiên sắp ngã xuống đi trong bùn lầy. Giày nàng bị cuốn quanh bởi bùn đất, nàng bèn vứt giày, đi chân trần trên lớp bùn lầy lẫn đá dăm, mặc kệ lòng bàn chân bị đâm chảy máu. Nàng tăng tốc, chỉ mong nhanh chóng ra khỏi rừng, để tìm một nơi có thể tạm tránh mưa.
Không biết bị ngã bao nhiêu lần, nàng mới tìm thấy một tảng đá to có thể trú mưa. Đặt Vũ Văn Sở Thiên ra sau tảng đá, nàng lấy cành cây dựng ở bốn phía để che chắn mưa gió cho y, sau đó nàng lại mò mẫm tìm vài loại thảo dược cầm máu trong đêm tối mù mịt để xử lý vết thương cho y.
Nàng cho rằng chỉ cần xử lý tốt vết thương, chỉ cần đợi độc tính trong mạn đà la tan hết, chỉ cần tránh được trận mưa này, y sẽ không sao. Nhưng người y càng lúc càng nóng, đồng thời không ngừng run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu loạn nhịp…
Y cắn chặt răng vào môi, hai bàng tay nắm chặt đến nỗi mạch máu cũng nổi lên, dường như y đang phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, vậy mà y lại tỉnh dậy trong lúc này.
“Ngài sao rồi?” Nàng vội vã hỏi. “Có đau lắm không? Là vì mạn đà la phải không?”
Y mở to mắt, nhìn quanh, bỗng hỏi: “Hôm nay là đêm trăng tròn ư?”
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mưa như trút nước, đừng nói trăng tròn, ngay cả bóng trăng còn không thấy. Nàng cẩn thận tính ngày, nói: “Hôm nay là Mười lăm, chắc là đêm trăng tròn.”
“Ừm.” Khóe môi y nhếch lên thành một nụ cười đầy tuyệt vọng.
“Rốt cuộc ngài làm sao vậy? Ngài đừng dọa ta!”
“Không sao, chỉ là lâu lắm rồi không tái phát bệnh cũ, đau một lúc sẽ hết thôi.”
“Bệnh cũ gì mà đau đến như thế?”
Y lắc đầu, không phải không muốn trả lời mà là đau quá nên phải cắn chặt cánh tay, không nói được câu nào nữa. Còn nàng, chỉ có thể giúp y che chắn mưa gió trong đêm tối, không ngừng nói: “Vũ Văn Sở Thiên, ngài cố chịu thêm chút nữa, mưa sẽ tạnh nhanh thôi. Chờ mưa ngừng, ta sẽ đưa ngài rời khỏi đây.”
Y gật đầu, tỏ ý nghe thấy rồi.
Cũng không biết bao lâu trôi qua, cơn đau dường như tạm lắng xuống, y đã bình tĩnh lại, cất giọng yếu ớt: “Ta có vài câu muốn nói với nàng.”
“Ngài muốn nói gì thì nói đi, ta đang nghe đây.” Y vuốt nhẹ mái tóc đài của nàng, lau những giọt nước trên mặt nàng, đó không phải nước mưa, vì nước mưa không ấm như thế. “Nàng hãy đồng ý với ta, đừng truy cứu quá khứ nữa, cho dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng qua rồi... Quên đi, là việc tốt.”
“Được, ta đồng ý với ngài.”
Vũ Văn Sở Thiên cười. “Sau này ta không thể bảo vệ nàng nữa, đợi Tiêu Tiềm trở về, nàng đừng cự tuyệt hắn nữa. Có hắn bên cạnh nàng, ta mới yên tâm ra đi.”
Nếu giọng điệu của y không giống như lời quyết tuyệt lúc sinh li tử biệt, nàng sẽ đồng ý, cũng sẽ nghiền ngẫm kĩ thâm ý này của y, nhưng bây giờ lòng nàng đang rối bời, nàng chỉ biết ra sức lắc đầu. “Không, ta không đồng ý! Ngài không thể có chuyện gì, ngài phải sống thật tốt!"
“Sao nàng không nghe ta khuyên nhủ chứ, ta muốn tốt cho nàng mà.”
“Nếu thực sự muốn tốt cho ta thì ngài đừng nói những lời này nữa!”
“Ta...” Lại một cơn đau nữa quặn lên, khiến tinh thần y không còn minh mẫn nữa, hơi thở càng lúc càng yếu ớt. Nhưng y vẫn tiếp tục nói: “Bất luận nàng... có tin hay không, ta thật sự chưa bao giờ thích Mạnh Mạn, nhưng cô ta lại có tình ý với ta, đến nỗi vì cứu ta mà không màng đến tính mạng... Ta không thể nhìn cô ta chết mà không cứu.”
“Ta tin ngài.”
Lúc nãy nàng đã nhận ra y hạ thủ lưu tình, nhờ vậy Mạnh Mạn mới có cơ hội rời đi, nhưng nàng không hiểu vì sao y lại giải thích một chuyện vô vị như vậy trong lúc này, nên thuận miệng đáp theo.”
Gió đêm thổi vào lớp y phục ướt đẫm trên người Vũ Văn Sở Thiên, toàn thân y run rẩy như ngọn đèn trong gió. Y run rẩy nói: “Lạnh quá, nàng có thể ôm ta một lát không?”
Nàng gật đầu không do dự, đưa tay ra ôm lấy cơ thể không còn chút hơi ấm của y. Đêm mưa lạnh lẽo như vậy, nàng không ngại dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cơ thể buốt lạnh của y. “Có khá hơn chút nào không?”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu, ngón tay dè đặt lần theo eo nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Thân thể y rõ ràng là rất lạnh, nhưng lòng bàn tay lại nóng bỏng, luồng nhiệt xa lạ lan tỏa trên da nàng.
Núi non hoang vu, quần áo xộc xệch, nàng không khỏi có chút sợ hãi, nhất là khi Vũ Văn Sở Thiên ghé sát vào mặt nàng, khi đó nàng nhận thấy trong đôi mắt mơ màng của y ẩn chứa sự nổng cháy bản năng nhất của người đàn ông.
Y nói: “Ta biết rõ mình không nên làm thế, không nên ở lại Lan hầu phủ, không nên lại gần nàng, nhưng ta không kiềm chế nổi mình... Xin lỗi, ta lại làm nàng đau lòng rồi.”
Nàng bị những lời này của y làm cho mơ hồ, phút chốc quên cả cự tuyệt và phản kháng, cứ trân trân nhìn đôi môi y càng lúc càng tiến tới gần, đến nỗi nàng có thể cảm nhận được hơi thở rối loạn của y. Chưa bao giờ có nam nhân nào ở gần nàng như thế, ít nhất là trong ký ức của nàng, nàng hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Cho đến lúc đôi môi ấm áp ấy đặt lên khóe môi nàng, và khi nụ hôn nhẹ trở nên sâu dần thì đầu óc nàng như muốn nổ tung thành một mớ hỗn độn.
Sau đó, nàng phát hiện ra, y đã hôn nàng. Đó là chuyện nam nhân sẽ làm với người con gái mình yêu.
Việc này xảy đến quá đường đột, nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ vì sao y làm như thế với nàng mà nàng lại không hề phản kháng. Y ôm chặt lấy nàng bằng đôi tay mạnh mẽ, nàng không đỡ nổi y nên bị ngã về phía sau. Y khóa nàng giữa lồng ngực của mình và mặt đất, ngón tay men theo bờ vai nàng đi xuống. Vậy mà nàng lại không gạt bỏ sự gần gũi da thịt này, ngược lại, thân thể nàng dường như bị chinh phục, nảy sinh một khát vọng.
Mưa vẫn chưa dừng hẳn, những giọt mưa bị gió cuốn vào rơi xuống thân thể nóng rực, càng trở nên lạnh giá.
Vũ Văn Sở Thiên càng hôn càng cuồng loạn, nàng nhận ra đây rõ ràng không phải là tình yêu, mà là dục vọng bản năng nhất của người đàn ông.
Trước mắt nàng chợt lóe lên hình ảnh Hoán Linh và Tiêu Tiềm. Nàng giật mình, cứ như đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng, vội vã đẩy y ra. “Không! Không được! Vũ Văn Sở Thiên, ngài... ngài không thể làm như vậy với ta...”
Y tóm lấy cánh tay nàng, đè sang một bên, nói như lên cơn mê sảng: “Dù sao ta cũng làm sai bao nhiêu lần rồi, sai thêm lần nữa ta cũng không quan tâm...”
Câu nói này trút xuống tựa như mưa rào, bỗng chốc dập tắt ngọn lửa ảo mộng của nàng.
“Đã sai nhiều như thế, không quan tâm sai thêm mộí lần nữa?“ Nàng bỗng tập trung suy nghĩ, sau đó đẩy y ra: “Vũ Văn Sở Thiên, ngài nói vậy là có ý gì?"
Tiếng chất vấn thảm thiết kéo Vũ Văn Sở Thiên thức tỉnh từ trong mộng ảo. Y lắc mạnh đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy hối hận. “Xin lỗi, ta tưởng nàng là...”
Hình như y muốn giải thích, vậy mà lời giải thích này không khác gì đâm thêm một nhát dao vào vết thương đẫm máu của nàng.
“Ngài... ngài tưởng ta là người khác?”
Nàng tức giận cực độ, không kìm được tát y một cái, sau đó chỉnh trang lại lớp y phục ướt đẫm trên người, bỏ chạy vào màn mưa. Y vội vã đuổi theo, ôm chặt nàng từ phía sau, nói: “Không, nàng không thể đi! Cho dù muốn đi thì cũng phải đợi trời sáng, hết mưa mới được!”
Nước mưa buốt lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng Hoán Sa, giúp nàng lấy lại bình tĩnh. Nàng quay lại nhìn y, mưa to như trút khiến nàng không nhìn rõ biểu cảm của y, nhưng nàng có thể cảm nhận cảm xúc không nỡ rời xa từ đôi tay y. Nàng muốn hỏi y tưởng nàng là ai, đã sai nhiều như thế, không quan tâm sai thêm một lần nữa nghĩa là sao. Y đã từng mắc sai lẫm này với nhiều người sao? Mà nàng cũng chỉ là một trong những lần “không quan tâm” đó?
Nước mưa chảy xuống gò má nóng ấm. Nàng đang khóc, đang đau lòng, đang cảm thấy thật ấm ức. Thế nhưng giây phút này, nàng chỉ có thể ngẩng đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để nói với y: “Ta không đi, ngài vì ta mà bị thương, ta sẽ không bỏ mặc ngài.”
Bên ngoài gian nhà trúc, bầu trời sau cơn mưa xanh thẳm như vừa được gột rửa. Trong nhà, Vũ Văn Sở Thiên nằm hôn mê trong lớp màn màu xanh. Y vẫn còn sống.
May mắn thay, trước khi trời sáng, mưa đã tạnh hẳn. Độc tính của mạn đà la cũng tan hết, nàng bèn dìu y đến thôn trang nhỏ này. Cũng may, thôn trang nhỏ không mấy tiếng tăm này có một nữ đại phu xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, trong nhà có đủ loại linh đơn diệu dược. Nàng tạ đã giúp Vũ Văn Sở Thiên cầm máu vết thương một cách nhanh chóng, còn giữ y lại để dưỡng thương.
Cửa sổ hé mở, đóa phù dung chớm nở sau mưa, đưa hương phảng phất. Hoán Sa ngồi trước giường, nhìn đôi lông mày tuấn tú của Vũ Văn Sở Thiên nhăn lại, bất giác đưa ngón tay sờ lên trán y. Tình huông đêm qua xảy ra quá. đột ngột, đến nỗi nàng hoàn toàn không có thời gian để phản ứng và suy nghĩ. Giây phút này, khi đã bình tĩnh trở lại, rồi nghĩ đến từng tiếp xúc với y, nàng mới phát hiện bản thân sớm đã vô tình nảy sinh tình cảm đặc biệt với y.
Tình cảm này rất phức tạp, có chút thán phục kế hoạch báo thù của y, có chút tin tưởng vào nhân cách, phẩm hạnh của y, lại có chút đồng tình, cảm thông với nỗi khổ tâm của y, ngoài ra còn có một chút mong muốn dựa dẫm mơ hồ, dường như bất luận xảy ra việc gì, nàng đều hy vọng có y ở bên cạnh.
Nhiều cảm xúc đan xen như vậy, khiến nàng bất giác lạc lối, vì thế nên hôm qua khi y hôn nàng, nàng mới không cự tuyệt; vì thế nên khi biết y nhận nhầm người, nàng mới xấu hổ, phẫn nộ đến cực điểm; vì thế nên khi y ôm nàng, bảo nàng đừng đi, nàng mới nén mọi nỗi ấm ức mà ở lại.
Nàng thích y, chỉ có điều nàng luôn biết y là nam nhân không được phép yêu, thế nên nàng không đám đối diện, không dám đón nhận tình yêu đó.
“Tiểu Trần... “ Vũ Văn Sở Thiên nửa tỉnh nửa mơ đưa tạy ra, Như muốn nắm lấy cái gì đó.
Hoán Sa lập tức nắm lấy tay y. “Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, còn đau không?”
Vũ Văn Sở Thiên mở to mắt, gắng gượng ngồi dậy, quan sát căn nhà được bày biện trang nhã, hỏi: “Đây là đâu?”
“Là một thôn trang nhỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây chỉ có một vị nữ đại phu, chính nàng ta đã cứu mạng ngài.”
Vũ Văn Sở Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt y đột nhiên bị thứ gì đó hút lấy, trở nên thất thần. Nàng nhìn theo ánh mắt y ra khoảng sân nhỏ bên ngoài, chỉ thấy một nữ tử mặc áo trắng như tuyết đứng trong vườn, dải lụa trên thắt lưng bay phấp phới, mái tóc đen đùa nghịch trong gió, chỗ tóc mai điểm một hạt trân châu nhỏ mà nhẵn bóng. Má phấn môi son, ánh mắt xa xăm gợi chút phong tình, những đóa hoa phù dung không vướng bụi hồng trước mặt nữ tử ấy bỗng trở nên thật tầm thường. Nàng ta chính là Tuyết Lạc, nữ đại phu đã cứu mạng Vũ Văn Sở Thiên.
Hoán Sa bỗng thấy trong người bí bách, ho khan một tiếng, nói: “Dù là mỹ nhân như ngọc, ẩn hiện như tiên, ngài cũng đừng nhìn không chớp mắt như thế chứ?”
“À, ta...”
Y đang định nói thì Tuyết Lạc đẩy cửa đi vào, “Chàng tỉnh rồi ư?“ Tuyết Lạc hỏi.
“Ừm.” Vũ Văn Sở Thiên dựa người vào đầu giường, trong mắt lóe lên những mảng sáng tối khó phân định. “Lâu rồi không gặp, nàng có khỏe không?”
Hoán Sa kinh ngạc đờ đẫn, hóa ra bọn họ quen nhau, không những vậy, đây còn không phải là mối quen biết thông thường.
Thấy hai người dường như có nhiều chuyện muốn nói với nhau, Hoán Sa đứng dậy, lùi sang một bên, nhường chỗ cho Tuyết Lạc. Tuyết Lạc cũng không khách sáo, đi đến bên giường, nói: “Rất khỏe. Ta sống ở nơi hiếm gặp con người, vô cùng yên tĩnh.”
“Sao nàng lại sống ở đây? Nếu là để trốn ta thì sống ở vực Thương Ngô cũng được mà. Ta quyết không đến làm phiền nàng.”
Tuyết Lạc bật cười, cứ như vừa nghe thấy một câu nói rất nực cười. “Chàng cho rằng ta sống ở đây là để trốn tránh chàng sao? Vũ Văn Sở Thiên, chàng đừng tự mình đa tình như vậy có được không? Chuyện của chúng ta đã qua từ lâu rồi, nếu không phải Tiểu Trần chạy tới cầu xin ta cứu chàng thì ta cũng chẳng nhớ ra chàng là ai.”
Nghe thấy Tuyết Lạc nói không nhớ ra Vũ Văn Sở Thiên, Hoán Sa liền quan sát kĩ phản ứng của y. Nàng nhớ y từng nói, trong tim y chỉ có một người con gái, vậy mà người con gái đó lại quên y. Lễ nào nữ tử đó là Tuyết Lạc, vị tiên tử không vướng bụi trần trước mắt nàng? Có thể lắm, rất có thể.
Vũ Văn Sở Thiên á khẩu, một lúc sau mới nở một nụ cười gượng. “Nàng ấy không phải Tiểu Trần, mà là đại tiểu thư của Lan hầu phủ.”
“Sao cơ? Nàng ấy rõ ràng là...”
“Ta thực sự không phải là Vũ Văn cô nương.“ Hoán Sa hơi rướn người lên nói. Lúc trước nàng không thể xen lời, nhưng bây giờ nghe họ nhắc đến nàng, nàng không thể không giới thiệu cho rõ. “Tiểu nữ Lan Hoán Sa, lần dầu gặp Tuyết Lạc cô nương, có phần đường đột, mong cô nương không để bụng.”
Tuyết Lạc nhìn nàng, lại nhìn Vũ Văn Sở Thiên, trong mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc như muốn hỏi: “Hai người đang đùa giỡn ta sao?“, nhưng cuối cùng, nàng ta đã kìm lại câu hỏi này, chỉ gật đầu nói: “Tại ta mắt kém, nhận nhầm người, xin tiểu thư thứ lỗi”
“Không sao, Vũ Văn công tử cũng từng nhận nhầm người, vì ta và Vũ Văn cô nương rất giống nhau...”
Tuyết Lạc và Vũ Văn Sở Thiên nhìn nhau một cái đầy thâm ý. Hoán Sa thấy tình hình này liền cố ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Bên ngoài thời tiết cũng không tệ, hai người nói chuyện đi, ta ra ngoài đi dạo một lát.”
Nói rồi nàng đi ra khỏi cửa, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, nhờ vậy lồng ngực mới đỡ bí bức. Ngồi ở gốc cây đối diện cửa sổ, nàng vén áo lên nhìn cánh tay chị chít vết thương, lại cúi đầu xuống nhìn đôi chân không thể thê thảm hơn của mình, tuy vậy nàng không thấy đau, chỉ có chút đau lòng. Khi cơn xót xa đã qua, nàng bất giác quy tụ linh lực, lắng nghe tiếng nói trong phòng.
“Tiểu Trần đâu? Sao muội ấy không đi cùng chàng? Tuyết Lạc hỏi.
Nhắc đến Tiểu Trần, Vũ Văn Sở Thiên bỗng nhiên ho sụ sụ. Tiếng ho đó khiến Hoán Sa không khỏi lo lắng y sẽ nộn ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng mất.
“Được rồi, ta không hỏi nữa. Vì muội ấy mà chàng hành hạ bản thân đến mức này!”
“Hiện tại ta sống rất tốt.”
“Rất tốt? Chàng lừa được người khác, chứ sao lừa được ta. Chân khí của chàng đã bị tổn thương, độc trùng xâm nhập cơ thể, toàn thân chi chít vết thương, hơi thở chí âm chí hàn. Chàng cứ tiếp tục thế này...”
“Đều là bệnh vặt, không nguy hiểm.” Tuyết Lạc còn định nói tiếp, nhưng Vũ Văn Sở Thiên, khẽ ho một tiếng, Tuyết Lạc cũng không nhiều lời nữa. “Chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi sắc thuốc cho chàng.”
“Chờ chút... Phiền nàng tìm một bộ y phục cho Lan tiểu thư nhé. Y phục trên người nàng ấy ướt đẫm rồi lại khô, chắc là rất khó chịu... Còn nữa, ta thấy trên tay nàng ấy có vết xước, có thể là trên người cũng bị thương, nàng xem cho nàng ấy nhé.”
“Chàng có vẻ rất quan tâm đến nàng ta.”
“Ùm, vì nàng ấy giống Tiểu Trần quá.”
Nghe thấy câu trả lời này, Hoán Sa không còn sức nghe tiếp nữa. Ngẩng đẩu nhìn bầu trời xanh biếc, nàng bỗng nhiên mỉm cười.