← Quay lại trang sách

- 3 -

Nàng sớm đã biết tình cảm ấm áp và sự che chở của y dành cho nàng đều bắt nguồn từ gương mặt quá giống Vũ Văn Lạc Trần của nàng, nhưng trong thâm tâm nàng lại cất giấu một tia hy vọng, hy vọng những ngày ở gần nhau này, y có thể cảm nhận được nội tâm của nàng và của Vũ Văn Lạc Trần là hai thê giới hoàn toàn khác biệt, từ đó có cái nhìn khác về nàng. Xem ra, chính nàng mới là người tự mình đa tình.

Nghe thấy Tuyết Lạc đi ra, Hoán Sa vội trốn sau gốc cây, chờ Tuyết Lạc đi xa rồi mới ra khỏi chỗ nấp. Nàng vốn định tiếp tục hít thở bầu không khí trong lành, bỗng nghe thấy tiếng của Vũ Văn Sở Thiên vọng ra từ trong phòng: “Không khí bên ngoài có thích không?”

“Cũng được!”

“Ta muốn uống nước.”

Hoán Sa vội trở vào phòng, rót một ly nước rồi đến ngồi bên giường, nói: “Trước đây ngài có quen biết Tuyết Lạc cô nương ư? Không những thế còn có vẻ rất thân thiết nữa.”

Vũ Văn Sở Thiên uống nước rồi nói: “Đúng vậy, trước đây ta chịu ơn của phụ thân nàng ấy. Ta đã nhận lời sẽ chăm sóc nàng ấy suốt đời.”

“Có vẻ ngài chăm sóc không được tốt lắm.”

“Trước giờ ta vốn không biết cách chăm sóc nữ nhân.”

“Không biết? Ngài quá khiêm tốn rồi, ta thấy ngài rất biết cách chăm sóc nữ nhân đấy chứ, thế nên hồng nhan tri kỷ mới trải khắp thiên hạ. Hôm qua vừa gặp một người muốn giết ngài, hôm nay lại có một người khác muốn cứu ngài, nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy ngài có ứng phó nổi không?" Trong lòng nàng thầm bổ sung thêm một câu: "Còn có người "sai thêm một lần cũng không bận tâm" như ta nữa!".

Y cười khổ. “Đúng là cũng hơi phiền phức.”

“Do ngài tự rước lấy thôi.”

Bỗng Vũ Văn Sở Thiên nhìn nàng chăm chú như thể đang nhìn một người cực kỳ quái lạ vậy. Nàng xoa xoa mặt mình và cả búi tóc bị rỗi tung vì dính nước mưa. “Sao ngài lại nhìn ta như vậy?”

“Hôm nay nàng có phần không giống mọi khi.”

Đương nhiên là không giống rồi. Trước đây nàng không hiểu y, sợ y, tránh né y, khi ở gần y cũng hết sức đè dặt cẩn trọng. Nhưng sau chuyện đêm qua, nàng đối với y... rõ ràng là khó mà đoạn tuyệt, lòng nàng rối như tơ vò, ấy vậy mà y vẫn bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Y không nhắc đến nhưng nàng thì không thể không hỏi. Thế là nàng chậm rãi nói: “Tối qua, ngài trúng độc mạn đà la...”

“Ừ.“ Y gật đầu, vẫn nói bằng giọng điệu bình thản: “Mạn đà la và hỏa liên tương sinh tương khắc, nếu ta bị trúng độc mạn đà la thì sẽ sinh ảo giác, làm ra chuyện trái đạo thường mà chính bản thân cũng không nhớ được. Đêm qua, nếu ta có làm chuyện gì không phải, mong Lan tiểu thư lượng thứ!"

Đêm qua y đã làm việc đó với nàng, vậy mà bây giờ lại phủi hết trách nhiệm một cách nhẹ nhàng như thế... Nàng nghiến răng, kiềm chế để không cho y thêm một cái bạt tai.

Cuối cùng, nàng chỉ mỉm cười, lạnh lùng nói: “Không cần lo, tối qua ngài không làm gì thất lễ cả.”

“... Vậy thì tốt!”

Đúng lúc này, Tuyết Lạc cầm một bộ y phục sạch sẽ đến, nói với nàng: “Lan tiểu thư, ta tìm được một bộ y phục cho tiểu thư, không biết có vừa không, tiểu thư mặc thử xem.”

“Ồ, làm phiền cô nương quá!”

“Không có gì, tiểu thư theo đến phòng ta thử y phục nhé. “

“Được!” Hoán Sa vội vàng đi theo Tuyết Lạc, cứ như thể nàng không muốn nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên thêm một giây nào nữa.

Phòng của Tuyết Lạc cũng giống như con người nàng ta vậy, sạch sẽ và thuần khiết, dù không cố ý trang hoàng nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã thoát tục. Hoán Sa cởi y phục, tắm rửa qua loa, vết thương trên người nàng bị nước nóng thấm vào, hiện lên rất rõ ràng.

“Sao trên người tiểu thư có nhiều vết thương vậy?” Tuyết Lạc kinh ngạc, vội xem xét cẩn thận các vết thương cho nàng. “Những vết thương này của tiểu thư đều là vết trầy xước, là do hôm qua tiểu thư dìu chàng đi nên mới bị đúng không?”

“Đúng, chỉ là vết thương ngoài da, không sao đâu.”

Tuyết Lạc nhìn chằm chằm vào nàng, lại dường như không phải nhìn nàng.

"Tuyết Lạc cô nương, cô nương sao vậy?”

Nàng ta đột nhiên hỏi: “Cô thật sự không phải là Tiểu Trẩn sao?"

“Thật sự không phải.” Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của Tuyết Lạc, Hoán Sa bất giác hỏi lại: “Ta và Lạc Trần cô nương giống nhau lắm sao?”

“Đúng vậy, giống y hệt.”

“Ngay cả lời nói cử chỉ cũng giống ư?”

Tuyết Lạc gật đầu. “Ngay cả tấm lòng bất chấp tất cả vì chàng cũng giống hệt.”

Hoán Sa im lặng một lúc lâu mới cảm thán: “Ừm. Chả trách y tưởng ta là muội muội của y.”

Tuyết Lạc dường như còn muốn nói gì nữa, do dự một lúc, cuối cùng chỉ bảo: “Tối nay tiểu thư ngủ ở phòng của ta nhé, ta ra phòng khách ngủ.”

Nhớ ra hai gian phòng khách trong nhà Tuyết Lạc kề sát nhau, nàng ta ngủ ở phòng khách chắc chắn càng tiện bề chăm sóc Vũ Văn Sở Thiên, nàng liền không giả vờ khách khí mà đồng ý.

Có lẽ do lạ giường mà đêm nay Hoán Sa lại mất ngủ.

Cứ nhắm mắt lại là nàng lại nhớ đến nụ hôn đêm qua. Trằn trọc trở mình không biết bao nhiêu lần nàng mới ngủ thiếp đi. Trong mơ, nàng lại nhìn thấy chàng thiếu niên vì mình mà bị thương ấy.

Nhưng không giống giấc mơ trước, lần này, nàng đã nhìn thấy mặt của thiếu niên đó. Dù cho khuôn mặt cậu tạ nhuốm đầy máu, méo mó vì đau đớn, nhưng ngũ quan hoàn mỹ vẫn thu hút đến lạ thường. Đó là khuôn mặt của Vũ Văn Sở Thiên...

Nàng hốt hoảng ngồi bật dậy, toàn thân run rẩy. Lau mổ hôi lạnh trên trán, nàng nhìn ra ngoài trời, lại thấy cửa sổ không biết từ khi nào đã được đóng lại. Đốm lửa nhỏ trong lòng gần như đã lụi tàn lại như gặp được gió xuân, cháy bùng lên. Nàng không kiềm chế nổi mong muôn được gặp Vũ Văn Sở Thiên, thế là liền mặc y phục, đi đến phòng y.

Nàng cố gắng bước thật khẽ, chỉ muốn xem y ngủ có ngon không. Không ngờ vừa ra đến sân nàng đã nhìn thấy đèn trong phòng Vũ Văn Sở Thiên còn sáng, trên song cửa sổ bằng tre phản chiếu hai bóng người.

Nàng không dám đến gần hơn, cô độc đứng trong đêm nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng, tự hỏi không biết họ đang nói chuyện gì mà say sưa đến vậy. Cứ miên man suy nghĩ, nàng bất giác tập trung tinh thần, lắng nghe tiếng nói chuyện trong phòng.

Vũ Văn Sở Thiên nói: “Nàng vẫn còn trẻ, không thể cả đời ẩn cư tại đây được.”

Tuyết Lạc nói: “Ta vốn chẳng có nơi nào để đi, ở đâu cũng giống nhau cả.”

“Ta sẽ cho người đưa nàng đến Tuyên Quốc, từ nay về sau, nàng hãy ở lại Du vương phủ.”

“Ta lấy thân phận gì mà ở trong vương phủ của chàng. Trong nụ cười gượng của Tuyết Lạc ẩn chứa một chút chờ mong.

Vũ Văn Sở Thiên nói dứt khoát: “Thân phận quận chúa muội muội của ta.”

“Muội muội ư? Vũ Văn Sở Thiên, có phải chàng hy vọng nữ nhân toàn thiên hạ đều là muội muội của chàng, trừ muội ấy?”

Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, có lẽ là ngàm thừa nhận.

“Tại sao? Rõ ràng chàng biết mình và muội ấy sẽ không có kết quả, tại sao không thể buông tay, bắt đầu một tình yêu mới?”

“Có một số việc, nếu đã xảy ra thì khó lòng thay đổi.”

“... Nếu như việc đó chưa hề xảy ra thì sao?” Tuyết Lạc hỏi, giọng có chút nghẹn ngào. “Chàng có lấy ta không?”

“Ta đã hứa với Cầu thúc và Uất Trì tiền bối là sẽ cố gắng hết sức chăm sóc nàng, nàng là trách nhiệm của ta, và chỉ là trách nhiệm mà thôi.” Y trả lời một cách dứt khoát, không hề có chút do dự nào, giống như lưỡi kiếm của y mỗi khi ra chiêu vậy.

Tuyết Lạc bật khóc. Tiếng khóc của nàng ta không còn vẻ thoát tục khó nắm bắt, mà lại giống như những nữ tử bình thường.

Vũ Văn Sở Thiên chỉ nói một câu: “Xin lỗi!”

Tuyết Lạc khóc như ai oán: “Chàng biết không, ta đến nơi đây không phải để trốn tránh chàng... Mấy năm trước, ta luôn ở tại vực Thương Ngô, ngày ngày mong chờ chàng đến tìm. Thậm chí ta nghĩ, chỉ cần chàng đến tìm ta, ta có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn ở lại bên chàng. Ta sẽ cố gắng làm chàng quên đi muội ấy, cố gắng làm chàng thích ta."

"..."

“Vũ Văn Sở Thiên, mỗi ngày ta đều ôm hy vọng ngóng chờ chàng, vậy mà chàng không tới thăm ta dù chỉ một lẫn. Ta không thể chịu nổi sự chờ đợi vô vọng ấy nữa nên mới rời khỏi vực Thương Ngô, tìm đến thôn làng hẻo lánh này. Chỉ khi lưu lại nơi chàng không thể tìm thấy được, ta mới có thể tự lừa dối mình rằng, không phải là chàng không muốn đến tìm ta, chỉ là chàng không tìm thấy ta...”

“Tuyết Lạc, thực ra ta sớm đã biết nàng ở nơi này.”

Tuyết Lạc sững sờ, cũng vì kinh ngạc mà dừng khóc. “Chàng biết sao? Tại sao chàng lại nói điều này với ta? Tại sao ngay cả cơ hội để ta tự lừa dối mình, chàng cũng không cho?”

Qua bóng hình trên cửa sổ, Hoán Sa thấy Vũ Văn Sở Thiên đặt tay lên vai Tuyết Lạc, nhẹ nhàng an ủi: “Tuyết Lạc, kẻ mang đầy tội ác như ta kỳ thực không đáng để nàng phải ở lại nơi này tự lừa dối mình. Ngay cả muội ấy còn muốn thoát khỏi ta, bắt đầu một cuộc sống mới, sao nàng không ra thế giới bên ngoài thử tìm một nam nhân thực sự trân trọng nàng?”

“Muội ấy muốn thoát khỏi chàng? Ý chàng là...”

“Ý ta là... ta thực sự không thể mang lại hạnh phúc cho nữ nhân!”

“Tuyết Lạc, đã muộn lắm rồi, nàng cũng vất vả cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Y thẳng thừng nói lời tiễn khách, Tuyết Lạc cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành đứng dậy, nói: “Được, chàng cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại đến thay thuốc cho chàng.”

Tuyết Lạc rời khỏi phòng Vũ Văn Sở Thiên, bước vào màn đêm, những giọt lệ lấp lánh rơi xuống theo từng bước chân, hòa lẫn vào cát bụi.

Hoán Sa ủ rũ quay đầu, đang định về phòng thì nghe thây giọng nói điểm tĩnh của Vũ Văn Sở Thiên vọng ra từ trong phòng: “Vào đi.”

Hoán Sa ngẩn người trong chốc lát, sau đó nàng chỉnh lại đầu tóc và y phục, đang định bước vào phòng thì chợt nhìn thấy một bóng người từ nóc nhà phi xuống. Nàng nhìn kĩ, chính là nữ hộ vệ tùy tùng của Vũ Văn Sở Thiên.

Vừa bước vào phòng y, nữ hộ vệ lập tức quỳ xuống, nói: “Mặc Ảnh bất tài, không bảo vệ được vương gia, khiến vương gia bị trọng thương như vậy, Mặc Ảnh có chết vạn lần cũng không thể chuộc tội.”

Vũ Văn Sở Thiên xua tay, nói: “Không phải lỗi của ngươi. Ta cố ý tạo cơ hội để Mạnh Mạn cho rằng đã giết được ta.”

“Vương gia muốn xác nhận xem có phải Mạnh Mạn muốn giết ngài hay không?”

“Ừ. Hôm qua có cơ hội tốt như vậy mà nàng ta còn không giết ta, ta tin nàng ta nhất định sẽ giúp đỡ ta..."

“Thuộc hạ hiểu rồi.” Mặc Ảnh nói.

“Ta muốn ở lại đây hai ngày để dưỡng thương, ngươi phái người đến Lan hầu phủ đưa tin cho Lan phu nhân, cứ nói hai ngày nữa ta sẽ đưa Lan tiểu thư bình an vô sự trở về.”

“Vâng!”

Vũ Văn Sở Thiên lại dặn dò: “Phía bắc Phù Sơn có trồng mạn đà la, ngươi phái người đi hái một ít về đây, trộn với một ít thiên tàm và băng sa đã được nghiền thành bột, chế thành viên thuốc. Nhớ kĩ nhất định phải giao cho ta trước đêm trăng tròn của tháng sau.”

“Vâng, thuộc hạ lập tức phái người đi làm.”

“Đợi chút, còn một việc nữa.” Vũ Văn Sở Thiên lại nói. “Những lời ta nói với Tuyết Lạc lúc nãy, ngươi đã nghe được đúng không?”

“... Thuộc hạ tình cờ nghe được một chút.”

“Ừ, nghe được thì tốt. Nếu như ta không thể trở về Tuyên Quốc, ngươi hãy thay ta chuyển lời đến hoàng thúc rằng, phụ thân của Tuyết Lạc có ơn cứu mạng đối với ta, mong hoàng thúc có thể đối đãi với Tuyết Lạc như quận chúa, như vậy ta có chết cũng yên lòng.”

Nghe những lời như di ngôn trước lúc lâm chung này, Hoán Sa kinh sợ đến mức lùi lại một bước, phải bám vào thân cây mới đứng vững được.

Mặc Ảnh lập tức quỳ gối, dập đầu thật mạnh, nói: “Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Vương gia chắc chắn sẽ an toàn trở về Tuyên Quốc.”

Vũ Văn Sở Thiên chỉ cười nhẹ. “Nhớ kĩ lời ta dặn là được."

Mặc Ảnh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Vũ Văn Sở Thiên, muốn khuyên nhủ y, nhưng ngại vì cách biệt thân phận nên không dám nhiều lời, chỉ dập mạnh đầu lần nữa, nói: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau đó, Mặc Anh đỡ Vũ Văn Sở Thiên đi ngủ, lại tắt đèn giúp y rồi mới lặng lẽ rời đi.

Hoán Sa do dự một lúc, cuối cùng cũng yên lặng rời đi.

Nằm trên giường ngắm trăng đến tảng sáng, Hoán Sa mới trở dậy. Nàng tưởng rằng mình dậy rất sớm, vậy mà lại thấy Tuyết Lạc đã dậy sắc thuốc từ bao giờ. Nàng ta quạt bếp đều đều, không nhanh không chậm, không mạnh không nhẹ, chăm chú như một đứa trẻ vừa mới học được cách sắc thuốc.

Nàng tiến lên một bước, hỏi: “Có cần ta giúp không?"

“Sắc thuốc quan trọng nhất là độ lửa, thủy hỏa không tốt, độ lửa không đủ, thì thuốc cũng vô hiệu. Việc này cô không giúp được.” Tuyết Lạc chỉ vào chỗ thảo dược trong giỏ, nói tiếp: “Nếu cô thật sự muốn giúp thì mang số thuốc này ra bên ngoài phơi đi.”

“Được!”

Nàng vừa sắp xếp lại số thảo dược vừa trộm nhìn dáng vẻ sắc thuốc của Tuyết Lạc.

Mái tóc dài rủ xuống, trầm tĩnh dịu dàng, khéo léo xinh đẹp, bộ y phục màu trắng càng làm tôn lên vẻ đẹp tinh tế như đóa phù dung nở trong làn nước, nhẹ nhàng tỏa hương, vô cùng cuốn hút. Một nữ nhân như vậy, không nam nhân nào có thể kháng cự được, vậy mà Vũ Văn Sở Thiên lại chỉ coi nàng ta là muội muội. Rốt cuộc chấp niệm của y sâu đến mức nào mới có thể một lòng một dạ với nữ tử đó như vậy?

Haizz, tại sao y có thể dễ dàng đoán được tâm tư của người khác, vậy mà lại che giấu nỗi lòng của mình kín kẽ, không để bất kỳ ai tiếp cận như vậy? Đối xử với Hoán Linh như thế, đối xử với Tuyết Lạc cũng như thế, đối xử với Mạnh Mạn, với nàng... Trong tim của Vũ Văn Sở Thiên, họ đều chỉ như mây khói thôi sao?

Từng ngày trôi qua, vết thương của Vũ Văn Sở Thiên dần hồi phục, nhưng tâm tư của Hoán Sa lại ngày càng mất bình tĩnh. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của y, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm của y, nàng đều thấy tim mình loạn nhịp... Đôi khi nửa đêm không ngủ được, lại nhìn thấy ánh đèn trong phòng y vẫn chưa tắt, nàng sẽ bất giác men theo ánh đèn đi đến trước cửa phòng y. Nàng biết, với võ công của y, chắc chắn y biết nàng đã đến. Nhưng vì y không mời nàng vào nên nàng chỉ đành lặng lẽ rời đi.

Sau này, nàng hạ quyết tâm tránh mặt y. Hằng ngày, nếu không ở dược phòng giúp Tuyết Lạc phân loại thảo dược thì lại theo Tuyết Lạc lên núi hái thuốc, hoặc trốn trong phòng ngẩn ngơ một mình. Dù sao thì cũng đã có Tuyết Lạc chăm sóc y rất tốt. Năm ngày sau, vào lúc chạng vạng, Hoán Sa đang ở trong phòng ngắm hoàng hôn, đột nhiên bên ngoài có hai bóng người dạo bước đến đình viện.

Khung cảnh ấy đẹp đến nao lòng, ráng chiều và những đám mây quyện vào ánh tà dương, trải dài thành một bức họa mỹ lệ.

“Chàng phải đi sao?” Tuyết Lạc ngạc nhiên hỏi. “Nhưng vết thương của chàng vẫn chưa khỏi mà."

“Ta không còn thời gian nữa, ta còn rất nhiều chuyện phải làm.”

Tuyết Lạc cúi đầu, chầm chậm đi men theo con đường nhỏ, giày gấm thêu hoa giẫm lên lá khô, phát ra âm thanh lạo xạo hiu hắt.

Ngày hôm sau, Vũ Văn Sở Thiên và Hoán Sa rời khỏi nhà Tuyết Lạc. Lúc sắp đi, Hoán Sa đến phòng Tuyết Lạc nói lời từ biệt. Nàng còn chưa mở lời, Tuyết Lạc đã hỏi: “Phải đi rồi sao?”

“Ừ, mấy ngày nay cảm ơn cô nương đã giúp đỡ.”

Tuyết Lạc cười với nàng, nhưng nụ cười có phần ảm đạm, ngẩn ngơ.

“Tuyết Lạc cô nương.” Nàng do dự một lúc, biết rõ không nên chạm vào nỗi đau của Tuyết Lạc, nhưng vẫn không kìm được muốn khuyên nhủ. “Cô xứng đáng với một nam nhân tốt hơn.”

Tuyết Lạc cười khổ, ngồi xuống ghế, tiếp tục sắp xếp thảo dược, rõ ràng là không tán đồng với lời nàng nói. Nàng đành lặng lẽ rời đi, vừa chuẩn bị đóng cửa, bỗng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ của Tuyết Lạc, kèm theo lời thỉnh cầu khẩn khoản: “Tiểu thư Hoán Sa, cô có thể hứa với ta rằng sẽ chăm sóc chàng thật tốt không?”

“Sao cơ? Ta với ngài ấy chỉ là quen biết thông thường mà thôi." Nàng giải thích.

Thế nhưng Tuyết Lạc lại tỏ vẻ đã hiểu rõ, nói: “Chỉ là quen biết thông thường, sao chàng lại không màng đến tính mệnh để cứu tiểu thư?”

“Ta nghĩ có lẽ là do ta giống Lạc Trần cô nương.”

“Dù là như vậy, con người chàng thoạt nhìn thì lạnh lùng vô tình, nhưng trái tim lại mềm yếu hơn bất kỳ ai. Chàng luôn quan tâm đến người khác, dốc lòng đối xử tốt với từng người... Cả đời chàng không mắc nợ ai, chỉ mắc nợ chính bản thân mình. Nếu có thể, ta hy vọng tiểu thư có thể bầu bạn với chàng nhiều hơn, dù sao thì cô... cô cũng rất giống Tiểu Trần. Có cô bầu bạn là niềm hạnh phúc xa xỉ nhất của chàng.”

“Cho dù giống thì đã sao? Suy cho cùng ta cũng đâu phải là muội muội thực sự của ngài ấy.”

Tuyết Lạc đề cao nàng quá rồi, nàng không phải là muội muội từ nhỏ đã sống cùng y, cũng chẳng phải là chân ái chôn giấu trong tim y, nàng chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời y, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Dù cho nàng có tình nguyện làm con thiêu thân lao vào lửa để đến bên y thì trong mắt y, nàng chẳng qua chỉ là người dưng mà thôi.

Nếu đã như vậy, thà nàng rời xa y, ngắm nhìn y từ xa, lặng lẽ nhớ nhung y, như vậy cũng đủ rồi!

Làn khói tịch liêu bay lên không trung mênh mông, Hoán Sa đi qua con đường nhỏ giữa núi, quay đầu nhìn lại, căn nhà nhỏ của Tuyết Lạc ngày càng mờ xa.

Đi đến một dòng suối nhỏ, Hoán Sa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Vũ Văn Sở Thiên cũng lặng lẽ ngồi xuống, cẩn thận lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay lụa thêu uyên ương, thấm nước suối, sau đó dùng hai tay đưa tới trước mặt nàng. Nàng đang định nhận lấy chiếc khăn để lau mồ hội và bụi bẩn trên mặt, liếc thấy trên chiếc khăn ấy thêu một đôi uyên ương tình tứ, thì bỗng cảm thấy hành động này của y thật nực cười.

Muốn đối xử dịu dàng với nàng lại sợ nàng lầm tưởng, nên lúc nào cũng nhắc nhở nàng rằng mình đã có người trong mộng. Con người Vũ Văn Sở Thiên thực tế nhị đến mức buồn cười.

Lạnh lùng quay đi, nàng vờ như không nhìn thấy chiếc khăn tay, cúi đầu uống vài ngụm nước suối mát lạnh.

Vũ Văn Sở Thiên thấy nàng không đáp lại ý tốt thì cũng không nói gì, chỉ cẩn thận thu lại khăn tay, trước khi cất vào trong ngực còn lấy tay vuốt phẳng các nếp nhăn.

“Vội cất đi như vậy làm gì?” Nàng xòe tay ra trước mặt y. “Ta có nói là không dùng đâu.”

Y hơi khựng lại, lại lấy khăn tay ra đặt vào tay nàng. Nàng cố ý vò mạnh chiếc khăn trong nước, mười ngón ra sức giày vò đôi uyên ương, chỉ tiếc không thể xé nó thành hai nửa.

Nhìn động tác của nàng như có thù oán gì với uyên ương, Vũ Văn Sở Thiên cau mày, lấy lại chiếc khăn, giúp nàng lau sạch bụi trên tóc, rồi hỏi: “Nàng không vui à?”.

Nàng định nói không phải, nhưng trước ánh nhìn sắc bén đó, nàng chỉ thấy dường như mình không thể che giấu điều gì.

“Vì chuyện của Tuyết Lạc sao?”

Nàng không phủ nhận. “Tại sao ngài phải vội vàng rời đi như vậy?”

“Nếu đã không thể mang lại cho nàng ấy điều nàng ấy hằng mong muốn thì cũng không nên quấy nhiễu cuộc sống bình lặng của nàng ấy.”

“Ngài cho rằng chỉ cần bỏ đi là không làm phiền người ta sao? Ngài luôn ở trong trái tim nàng ta, dù ngài có xuất hiện hay không, cuộc sống của nàng ta cũng đã bị xáo trộn đến mức hỗn loạn rồi.”

Y ngước nhìn dãy núi phía xa, vài đám mây lững lờ trôi, hòa vào nhau, rồi lại tản ra.

“Đường còn rất xa, nàng đang bị thương ở chân, để ta cõng nàng về.” Nói rồi, y vươn tay đỡ nàng dậy. Hành động thân thiết và tự nhiên ấy khiến tim nàng loạn nhịp. Nàng vội đẩy y ra, lùi lại vài bước. “Không cần đâu, ta tự đi được.”

“Ta biết y thuật, nàng có tự đi xuống núi được hay không, ta còn biết rõ hơn nàng.”

“Ngài!” Nàng quay đầu đi, không muốn nhìn thấy sự quan tâm của y, nhưng trong làn nước suối vẫn nhìn thấy bóng dáng y phản chiếu xuống những gợn sóng lăn tăn. Y vẫn đăm đăm nhìn nàng. “Ta biết ngài coi ta là Lạc Trần cô nương, lòng ngài không chứa tạp niệm, nhưng dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, tốt nhất vẫn nên giữ ý...”

Nàng còn chưa nói xong, Vũ Văn Sở Thiên đã cõng nàng lên, mặc cho nàng vùng vẫy, rồi đi xuống núi. Nàng vẫn muốn vùng vẫy thoát ra bằng được, nhưng thấy vết thương trên vai y thảm đỏ, liền lập tức ngừng cử động.

Trên con đường nhỏ gập ghềnh, nàng dựa vào vai y, ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người y, giống hệt cảnh tượng trong giấc mơ ấy. Y đột nhiên hỏi: “Nàng có lạnh không?”

Nàng mỉm cười, vô thức trả lời: “Có ngài ở bên, sao mà lạnh được?”

Cơ thể y bỗng cứng đờ, nhưng y vẫn tiếp tục đi.

Khi đi qua một trấn nhỏ, Vũ Văn Sở Thiên thuê một chiếc xe ngựa. Hai người vừa đi vừa nghỉ khoảng nửa ngày, cuối cùng cũng đến nơi. Trước cửa Lan hầu phủ, Vũ Văn Sở Thiên đỡ Hoán Sa xuống xe. Nàng tưởng chí ít y cũng sẽ nói một câu “Hẹn gặp lại”, ấy vậy mà y lại chẳng nói gì. Nàng cũng không nói hẹn gặp lại y, bởi nàng hiểu rõ rằng họ sẽ không gặp lại nhau nữa. Con đường chung của nàng và y hôm nay, đã đi đến tận cùng rồi...

Vũ Văn Sở Thiên quay người nhảy lên xe ngựa. Bóng lưng y nhanh chóng biến mất vào đám đông, nhưng hình ảnh vai áo y thấm máu vẫn hiện lên rõ ràng trước mắt nàng không cách nào xóa nhòa.

Hoán Sa vừa về phòng, Lan phu nhân đã vội vã đến gặp nàng.

“Sa Nhi, sao con gầy đi nhiều vậy?”

“Con không sao. Hoán Linh... vẫn ổn chứ ạ?”

“Hoán Linh?” Lan phu nhân rót hai chén trà, đưa cho nàng một chén, rồi bưng chén còn lại lên vừa uống vừa nói: “Vẫn ổn, đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Ồ! Con còn tưởng muội ấy sẽ đau lòng một thời gian đấy.”

“Sẽ không lâu lắm đâu, rất nhanh sẽ qua đi.” Lan phu nhân ngừng một lát rồi lại hỏi: “Vết thương của Vũ Văn Sở Thiên thế nào rồi?”

“Không còn đáng ngại nữa.”

Lan phu nhân không hỏi nữa, vỗ vai nàng, nói: “Con mệt rồi, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Nàng im lặng gật đầu, một giọt lệ lặng lẽ rơi vào chén trà.

Nàng quen biết Vũ Văn Sở Thiên mới hơn một tháng, sao lại có chuyện không thể dứt bỏ được? Ấy vậy mà đó lại là sự thật. Hễ nghe đến tên y, trái tim nàng lại không ngừng thổn thức, hễ nhắm mắt lại, nụ cười của y lại vấn vương.

Nàng không biết Lan phu nhân đã đi được bao lâu. Nàng chỉ ngồi ngẩn người bên bàn, không ngừng uống loại trà Long Tinh mà nàng thích nhất, càng uống càng lạnh, càng uống càng đắng. Hương vị đậm nồng nàng từng yêu thích nhất lúc này cũng trở nên đắng chát. Hóa ra đây là hương vị của nhớ nhung, vậy mà họ mới chia tay chưa đầy ba canh giờ.

Canh ba, Hoán Sa lại bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh. Nàng khoác áo đi dạo trong đình viện, nhìn thấy Mặc Trúc Viên chìm trong bóng tối, liền cảm thấy không còn sức để bước tiếp. Ngẩng đầu chỉ thấy màu xanh đen của mặc trúc trong đình viện, đung đưa lay động. Y thật sự “không quay về” nữa rồi.

Từ giờ trở đi, khi bình minh ló rạng, nàng không còn được thấy bóng dáng phiêu dật như mây ấy, đêm tối như mực cũng không còn một ngọn đèn thắp sáng xa xa, nửa đêm bừng tỉnh cũng không thấy cửa sổ được đóng lại, lúc tâm trạng ngổn ngang cũng không còn được nghe một khúc tương tư Nhân bất quy.

Hóa ra khi thực sự yêu một người, không phải bình lặng như nước, không phải chỉ khi nhớ khi không, mà trong lòng cứ như thiêu như đốt, không kìm được nỗi khó chịu khi nhớ đến người ấy.

Hóa ra đây mới là tình yêu thật sự, đây mới là nỗi khổ biệt ly! Hóa ra nàng chưa từng yêu Tiêu Tiềm, chưa từng… dù chỉ một giờ, một khắc.