Chương 5 - 1 - GIÓ THỔI MÂY VẦN
Biên cương vừa yên ổn, Nghiệp Thành vừa an tĩnh, sóng to gió lớn lại bị âm mưu trùng trùng khơi dậy.
Đầu tiên là phương Nam gánh chịu dông bão, Hoàng Hà vỡ đề, nhấn chìm đồng ruộng, không thấy bóng dáng quan viên hai bên bờ sông đâu, bách tính phẫn nộ, dấy binh tạo phản. Hoàng đế Ương Quốc vừa vội vã phái quân binh đi trấn áp, vậy mà chỉ trong một đêm, trẻ nhỏ trên đường đã truyền nhau hát bài đồng dao đại nghịch bất đạo.
“Phượng hoàng phi thượng thiên, triều dương chiếu Trường An. Cao sơn không đẩy tự sụp đổ, ngô đồng không đỡ tự mọc lên."
Nhiều người có học thức đều bịt miệng con cháu nhà mình lại, không cho phép hát tiếp. Bởi họ nghe ra trong bài đồng dao ấy chứa đựng mầm mống của tai họa. "Gió nương ngô đồng, triều dương tức quang", rõ ràng ám chỉ danh tướng đương triều Hoắc Đồng Quang thuận lòng dân lên làm thiên tử.
Bài đồng dao mới xuất hiện vài ngày, liền có người mật tấu lên hoàng đế, rằng Hoắc Đồng Quang ỷ vào công cao, uy chấn Miêu Cương, hàng phục Lâu Lan(1), con gái được tôn làm hoàng hậu, con trai thì lấy công chúa, khí thế không gì ngăn cản nổi, cần chấn chỉnh sự kiêu ngạo càn quấy của hắn.
(1) Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ II TCN nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan Quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Ở thời kỳ Lưỡng Hán, quan hệ giữa Lâu Lan và vùng nội địa luôn rất mật thiết, nhưng đến sau thời kỳ Ngụy Tân Nam Bắc Triều, Lâu Lan dần dần cắt đứt quan hệ với nội địa, rồi lặng lẽ biến mất trong lịch sử Trung Quốc chỉ trong một đêm, rất nhiều dân du cư cũng đồng thời “biến mất”. Đây là một nghi vấn của lịch sử và có nhiều giá thiết xoay quanh nó.
Sau đó, lại có quan viên cầm chứng cứ xác thực đến yết kiến hoàng thượng, chứng minh Hoắc Đồng Quang không chỉ liên quan đến Lăng vương đã bị xử tử, mà trong nhà còn giấu một lượng lớn binh khí, gia nô lên đến cả ngàn người. Vài ngày trước, Hoắc Đồng Quang còn làm trái hoàng mệnh, mang binh uy hiếp Nghiệp Thành, mưu đồ tạo phản. Nếu không sớm xử trí, cứ để tình trạng này phát triển, hậu hoạ thực khó lường.
Những lời này khiến hoàng đế Ương Quốc Cao Lâm phẫn nộ, lập tức triệu Hoắc Đồng Quang tiến cung, lấy lý do trị tội mưu phản để tru sát, liên lụy đến cả nhà.
Lão tướng quân Tiêu Dũ từng cùng Hoắc Đồng Quang vào sinh ra tử, tình thâm nghĩa trọng, nghe nói Hoắc gia gặp nạn, liền liều chết can gián, cầu xin hoàng đế tha cho gia quyến của Hoắc Đồng Quang. Không ngờ việc này càng khiến hoàng đế nổi giận, nói ông có liên quan đến Hoắc gia, cũng muốn trị tội ông. May nhờ bá quan văn võ trong triều đều cầu xin tha tội, Tiêu gia mới thoát khỏi kiếp nạn lớn.
Ngày Hoắc gia bị xử trảm, Hoán Sa cải nam trang đến xem, tận mắt nhìn thấy từng cái đầu rớt xuống, máu nhuộm cả con đường, tiếng khóc than của bách tính Nghiệp Thành rung trời chuyển đất. Có người xông qua vòng vây của quan binh, quỳ ở đoạn đầu đài, liên tục hô lớn: “Oan uổng quá", còn có người hét lên: “Hoắc tướng quân là trụ cột quốc gia, nay trụ cột đã mất, nước nhà khó giữ!" Lại có người thét lớn: “Hoắc tướng quân trung quân ái quốc, hoàng đế hồ đồ, tin lời gièm pha, chém cả nhà tướng quân, thật đáng buồn thay..."
Những người lớn tiếng la hét đó rõ ràng có võ công không hề kém cỏi, dù mang dáng vẻ thư sinh, nhưng dưới sự đánh đập của quan binh, họ vẫn không hề dao động, những lời nói chấn động nhân tâm càng vang lên mạnh mẽ. Bách tính đứng ngoài quan sát bị kích động đến mức cực kỳ bi phẫn, phản kháng mạnh mẽ, đại náo pháp trường.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Hoán Sa nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu đen đỗ ở cách pháp trường không xa. Nếu nàng nhớ không nhầm, đó chính là chiếc xe Ninh vương đã dùng lúc vào thành. Tình cảnh này khiến nàng thấy thực sự bi thương, phẫn nộ và thất vọng. Nàng biết những cảm giác này chính là điều mà Ninh vương bách tính Nghiệp Thành, thậm chí là bách tính cả Ương Quốc phải chịu đựng.
Muốn diệt một nước, trước diệt nhân tâm. Nay nhân tâm đã mất, sợ rằng ngày mất nước chẳng còn xa! Nghĩ đến đây, nàng bất giác rơi lệ, vì Lăng vương đã khuất, vì Hoắc tướng quân đã không còn, cũng vì Tiêu Tiềm ngốc nghếch còn ở biên cương đợi chờ cái chết, càng vì những bách tính lê dân sắp mất nước tan nhà này.
Cùng với tiếng gạch đá bị nghiền ép, một chiếc xe ngựa chạy đến, dừng bên cạnh nàng. Một nữ tử mặc y phục bó sát từ trên lưng bạch mã nhảy xuống, phong thái hơn người, diện mạo xinh đẹp, toát ra một khí chất bức người, khiến người đối diện không dám nhìn thắng. Nàng nhớ nữ tử này tên là Mặc Anh, là thị vệ của Vũ Văn Sở Thiên.
“Lan tiểu thư, vương gia mời tiểu thư lên xe.” Mặc Ảnh không đợi nàng đáp lời đã bước đến đỡ nàng.
Biết có đồng ý hay không thì kết quả vẫn vậy, Hoán Sa không phản kháng vô ích, vịn vào cánh tay Mặc Ảnh để bước lên xe.
Nhiều ngày không gặp, Vũ Văn Sở Thiên có vẻ gầy đi, khuôn mặt góc cạnh trông càng lạnh lùng. Mấy ngày ở Lan hầu phủ, rõ ràng nàng thấy vẻ lạnh lùng, cô độc của y đã dịu đi nhiều, thế mà giờ đây lại lạnh lẽo như băng.
Ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Vũ Văn Sở Thiên, nàng hỏi: “Ninh vương tìm tiểu nữ, không biết có chuyện gì?”
Y lấy khăn tay giúp nàng lau đi vệt nước mắt. “Những nơi như thế này, nàng không nên đến.”
“Không đến thì sao có thể nhìn thấy ngài đã làm những chuyện gì?" Nàng nhìn chằm chằm vào y, rất muốn biết dưới khuôn mặt anh tuấn, bình thản của y ẩn giấu điều gì, nhưng không sao nhìn thấu được. “Hoắc tướng quân là kẻ địch mạnh của Tuyên Quốc, nhưng thê thiếp của ông ấy có tội gì, cô nhi của ông ấy có tội gì? Sao ngài có thể tàn nhẫn làm vậy?”
“Người hạ lệnh giết cả nhà ông ta không phải ta, mà là hoàng đế Ương Quốc, Cao Lâm.”
“Ngài có dám nói những chuyện này không chút quan hệ đến ngài?”
Y không phủ nhận. “Đây không phải là kết quả mà ta dự liệu, nhưng đây là kết quả mà ta muốn nhìn thấy. Tốt nhất nàng hãy nói với Tiêu Tiềm, nếu như hắn còn cố chấp không tỉnh ngộ thì kết cục của Hoắc gia hôm nay chính là vận mệnh tương lai của hắn.”
“Ngài... ngài đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ta là sẽ không giết chàng mà.”
“Đúng vậy, ta đã nhận lời với nàng, nên trên pháp trường ngày hôm nay không có người của Tiêu gia. Nhưng ta không thể đảm bảo hắn không chết trên sa trường.” Vũ Văn Sở Thiên nói. “Nếu nàng không muốn hắn chết, tốt nhất hãy khuyên hắn rời khỏi Hạ Âm, ngoan ngoãn ở lại Nghiệp Thành tránh họa.”
Nàng hiểu ý Vũ Văn Sở Thiên, y vẫn hy vọng nàng sẽ lấy Tiêu Tiềm, từ đó khiến Tiêu Tiềm rời xa chiến trường không còn là kẻ địch của Tuyên Quốc nữa.
“Đa tạ ý tốt của Ninh Vương, nhưng đáng tiếc là ta bất tài vô đức, không có cách nào giúp ngài khuyên Tiêu Tiềm rời xa chiến trường, phải khiến ngài thất vọng rồi.”
Mang theo nỗi thất vọng sâu sắc, nàng đứng dậy. Một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ nắm lấy tay nàng. Nàng càng giãy ra, bàn tay ấy càng nắm chặt. “Nàng nhận lời lấy hắn, hắn nhất định sẽ quay về.”
“Ta đã nói ta sẽ không lấy chàng.”
Thậm chí có lúc nàng hoài nghi, Vũ Văn Sở Thiên cố sức khuyên nhủ nàng cho Tiêu Tiềm cơ hội không phải vì hạnh phúc nửa đời sau của nàng, mà là vì dã tâm của Tuyên Quốc.
"Được, ta nhận lời nàng, có thể tha cho Tiêu Tiềm một con đường sống, cho dù là ngày tấn công thành hay ngày diệt quốc. Nhưng ta có một điều kiện, nàng phải ở bên ta một ngày, làm Vũ Văn Lạc Trần một ngày.”
Nàng càng vùng vẫy thì càng đuối sức, cuối cùng nàng ngồi xuống đối diện y. “Thật sao?”
“Thật.”
“Được!”
Mắt y ánh lên sự kinh ngạc vui mừng. Y khẽ vén rèm xe lên, nói: “Mặc Ảnh, đi Thanh Ngưng Tự.”
Thanh Ngưng Tự là ngôi chùa nổi tiếng của Nghiệp Thành, có người nói nơi đó cầu gì được nấy, rất nhiều người không ngại xa xôi vạn dặm đến đây cầu phúc. Cũng có người nói, nơi ấy có một vị cao tăng đắc đạo, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, chỉ cần nghe ngài chỉ bảo vài câu thiền lý Phật pháp cũng thấy hữu ích cả đời.
Trước cửa Thanh Ngưng Tự, Vũ Văn Sở Thiên đỡ Hoán Sa xuống xe ngựa, suốt dọc đường đi dâng hương lễ Phật, y vẫn không thôi nắm tay nàng.
Bỗng y hỏi: “Tiểu Trần, muội muốn cầu xin điều gì?”
Nàng nhìn nụ cười ấm áp của y, bất giác đáp: “Cầu cho ca ca một đời bình an.”
Y gật đầu, đưa cho nàng hộp quẻ. “Xóc một quẻ đi, nghe nói quẻ ở chùa này cực kỳ linh nghiệm.”
Nàng nghe lời xóc một quẻ, sau đó trịnh trọng đưa quẻ cho một vị cao tăng có gương mặt hiền lành.
“Đại sư, làm phiền ngài!”
“Thí chủ muốn hỏi điều gì?” Vị cao tăng hỏi.
“Ta muốn hỏi...” Nàng liếc nhìn Vũ Văn Sở Thiên rồi mới khẽ giọng nói: “Chuyện tình duyên.”
Cao tăng nhìn mặt nàng một lúc, như đã hiểu ra điều gì đó, lại nhìn vào quẻ bói, thở dài, nói: “Biệt ly nan, tụ thủ hận, vũ cán vân sầu, thủ sinh ngưng lệ. Than ôi, đây là quẻ hạ hạ, vô duyên nhưng khó biệt ly, hữu duyên lại khó tương phùng, một đời hận mưa gió, lệ nghẹn trong tim...Thí chủ, theo lão nạp thấy, đây đúng là nghiệt duyên!”
Quả nhiên ứng vào nghiệt duyên giữa nàng và Vũ Văn Sở Thiên.
Nàng nhận lại quẻ, nói lời cảm tạ. Vừa quay người trở ra, Vũ Văn Sở Thiên lại nắm lấy tay nàng. “Tiểu Trần, đừng tin lời nói xàm, tình duyên là do người chứ không phải do trời. Chỉ cần hết lòng không than oán, không hối hận, nghiệt duyên cũng có thể biến thành lương duyên.”
Nàng nhìn bàn tay bị y nắm chặt. “Thật không, chỉ cần hết lòng, nghiệt duyên cũng có thể biến thành lương duyên sao?”
“Đúng vậy!”
“Thế còn ca ca? Ca ca và nữ tử mà mình hết lòng yêu thương có thể trở thành lương duyên không?”
Vũ Văn Sở Thiên dừng bước, quay lại nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười. “Ta và nàng ấy vốn dĩ là một mối lương duyên. Chúng ta đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian đẹp nhất, có được niềm hạnh phúc lớn nhất là lưỡng tình tương duyệt. Suốt đời này ta sẽ không hối hận vì đã yêu nàng ấy.”
Nàng cúi đầu, một lần nữa cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, đến giờ nàng còn mong đợi điều gì? Tình yêu của y ư? Y sẽ không yêu nàng, vì đời này kiếp này, trong tim y chỉ có một người con gái đó!
“Phía trước có một cái chợ.” Vũ Văn Sở Thiên chỉ ra con đường bên ngoài chùa. “Tiểu Trần, ta phải đi xa một thời gian, trước khi đi, ta muốn tặng muội một món quà, coi như kỷ niệm.”
“Ồ, thế ca ca phải tặng món quà đắt một chút đấy.”
Y mỉm cười dịu dàng. “Chỉ cần muội thích là được!”
Chợ ở cạnh chùa tất nhiên không có vật gì quý giá, nhưng cũng không thiếu những đồ trang sức tinh xảo. Vũ Văn Sở Thiên cầm một chiếc vòng ngọc, hỏi nàng: “Có thích không?”
Chất ngọc hơi kém một chút cũng không sao, nhưng cái vòng này đúng là hơi tầm thường. Nàng lắc đầu, cầm lên một chiếc bùa hộ mệnh bằng gỗ đào chạm khắc, hoa văn hơi thô ráp, tay nghề cũng không tính là tinh xảo. Nhưng khi nàng nắm chiếc bùa trong tay, lại cảm thấy rất ấm áp. Thế là Vũ Văn Sở Thiên liền tặng nàng chiếc buà hộ thân đó. Nàng cẩn thận cất chiếc bùa vào trong vạt áo y, ở nơi gần trái tim. “Vật này tặng ca ca, để ca ca được bình an."
Y nắm lấy tay nàng, đặt lên trái tim mình. Nàng có thể cảm nhận được trái tim y đang đập loạn nhịp. “Ta được bình an, muội sẽ yên tâm đúng không?”
Nàng cười, gật đầu đáp: “Vâng!”
“Được!”
Sau khi đi dạo quanh chợ, Vũ Văn Sở Thiên nói muốn đưa nàng đi uống trà. Nàng liền đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi uống rượu? Muội muốn uống rượu.”
“Cũng được!”
Thế là họ đến tửu lâu, đối ẩm hết chén này đến chén khác. Không biết đã uống đến chén thứ bao nhiêu, tâm trạng của Hoán Sa trở nên vui vẻ khác thường. Nàng hỏi “Ca ca có thể nói cho muội biết, nữ tử ca ca thích rốt cuộc trông như thế nào không?”
Vũ Văn Sở Thiên cúi đầu nhìn rượu ngon sóng sánh trong chén, đáp: “Hoa trong gương, trăng trong nước. Đối với ta, nàng ấy chính là hoa trong gương, trăng trong nước."
Hoa trong gương, trăng trong nước, y trả lời như vậy có khác gì không trả lời. Hoán Sa thất vọng cầm ly rượu lên, lúc gần kề miệng nàng, rượu trong chén phản chiếu một làn môi hồng... Hoa trong gương, trăng trong nước... Nàng nhìn thấy rồi, người ấy chính là nàng.
Nhưng sao có thể là nàng được? Chẳng lẽ họ đã quen biết nhau từ trước? Bỗng nhiên, nàng nhớ đến giấc mơ y cõng nàng xuống núi. Giấc mơ ấy quá chân thực, chân thực đến mức giống như một hồi ức.
Nàng nhớ y từng nói: “Vậy mà nàng ấy lại quên ta. Ta cũng có việc cần làm, gặp mặt không bằng quên đi.” Nàng cũng nhớ những lời y nói khi ý loạn tình mê: “Nàng hãy hứa với ta đừng tìm cách truy tìm quá khứ. Dù cho đã xảy bất cứ chuyện gì thì đều qua rồi... Quên đi là chuyện tốt.” Y nói: “Sau này ta không ở bên bảo vệ nàng được. Đợi khi Tiêu Tiềm trở về, nàng đừng cự tuyệt hắn nữa. Có hắn ở bên nàng, ta mới yên tâm mà đi.” Y còn nói: “Ta biết
rõ là mình không nên đến Lan hầu phủ, không nên tiếp cận nàng. Nhưng ta không khống chế nổi mình... Xin lỗi, ta lại làm nàng đau lòng.”
Lúc đó, nàng không nghĩ nhiều, bây giờ cân nhắc kĩ những lời này, lại nhớ tới những lúc họ ở bên nhau trong Lan hầu phủ, nhớ tới bức tượng bạch ngọc trong tay y, khuôn mặt đó rõ ràng là nàng...
Lẽ nào họ đã quen biết từ trước, lẽ nào người nàng hoàn toàn lãng quên chính là y?
Ý nghĩ gần như điên khùng này khiến nàng không dám tin, lại không kiềm được mà phỏng đoán. Nhất thời hoảng sợ, ly rượu trong tay rơi xuống bàn, rượu bắn cả lên người nàng. Vũ Văn Sở Thiên vội vàng giúp nàng lau. “Muội thật là, không cẩn thận gì cả. Trời trở lạnh rồi, mặc y phục ướt sẽ bị cảm lạnh. Lát nữa ta đi mua cho muội bộ y phục mới để thay.”
Nàng không đáp lời, bởi trái tim nàng đang đập cuồng loạn, máu trong cơ thể như chảy ngược, nàng hoảng loạn đến mức không nói nên lời. Rất nhanh, Vũ Văn Sở Thiên nhận ra mình đã quá luống cuống, liền đỏ mặt rút tay về.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả sắc đỏ, một làn khói cô liêu bay về phía chân trời...
Nàng lấy hết sức cất tiếng hỏi: “Vũ Văn Sở Thiên, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Ý muội là, ba năm trước đây?”
Y không trả lời, giả như không nghe thấy. “Tiểu Trần, ta đưa muội đi ngắm mặt trời lặn nhé. Muội thích nhất là ngắm mặt trời lặn đúng không?”
“Mặt trời lặn?” Nàng nhớ tới giấc mộng cũ. “Muội muốn đến một nơi có suối, có cây cầu nhỏ để ngắm mặt trời lặn, có được không?”
“Được!”
Y đưa nàng đến dòng suối trong khe núi, ráng chiều rất đỏ, nước suối rất trong. Y nhẹ nhàng hỏi nàng: “Tiểu Trần, có lạnh không?"
“Không lạnh.”
“Sau này không có ca bên cạnh, muội cũng sẽ không bị lạnh chứ?”
Trong đầu nàng bỗng hiện lên cảnh trong mộng, nam nhân đó cũng hỏi nàng một câu tương tự. Xa xa là núi non trùng điệp, cảnh tượng mỹ lệ đó chỉ có ở Phù Sơn.