← Quay lại trang sách

- 2 -

Đầu đột nhiên đau nhói, Hoán Sa đỡ lấy trán, trong tâm trí bỗng chốc xuất hiện rất nhiều cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Y và nàng rong ruổi trên lưng ngựa;

Y đưa nàng đi chùa, dâng hương lễ Phật;

Y đưa nàng đi dạo chợ, họ nắm tay nhau đi qua đám náo nhiệt, dù chen chúc thế nào cũng không buông tay nhau.

Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Vũ Văn Sở Thiên vội bắt mạch cho nàng, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Muội thấy khó chịu ở đâu?”

Hoán Sa cắn chặt răng, đến mức cảm thấy đau đớn. “Sao lại như vậy? Ta nhớ ra rồi, Vũ Văn Sở Thiên, là ngài, ta nhớ ra ngài rồi... Trước đây chúng ta đã từng quen biết, chúng ta đã từng gặp nhau...”

Y kinh ngạc nhìn nàng, dường như nghi ngờ, lại dường như áy náy.

Nàng nắm chặt lấy cánh tay y, ngước nhìn y, hỏi: “Ngài nói cho ta biết, tại sao trong ký ức của ta lại có ngài? Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau, đúng không?”

Nàng có chút hoảng hốt, không kịp suy nghĩ đã hỏi: “Rốt cuộc thì ngài là ai? Không, rốt cuộc thì ta là ai?”

“Rốt cuộc muội vẫn nhớ ra.” Vũ Văn Sở Thiên khẽ thở dài. “Tiểu Trần, muội là Vũ Văn Lạc Trần...”

“Ngài nói cái gì?” Hoán Sa tin chắc mình nghe nhầm rồi, nếu không thì chính y đã lầm rồi.

“Nàng là muội muội của ta, Vũ Văn Lạc Trần.”

“Không phải, ta tên là Lan Hoán Sa, Lan Hoán Sa! Ta không phải là muội muội của ngài!”

“Trên vai trái của muội có ấn ký hình hoa lan!” Y nhỏ giọng nói.

Nàng vô thức ôm lấy vai trái của mình, chỗ đó quả thật có ẩn ký hình hoa lan. Nàng từng hỏi mẫu thân đó là gì, mẫu thân nói đó là quy tắc của gia tộc, nữ nhân Lan tộc đều xăm lên mình ấn ký này. Nàng còn từng xem ấn ký trên vai Hoán Linh, rất giống nhau.

Vũ Văn Sở Thiên nói tiếp: “Vì lúc nhỏ muội từng bị hoảng sợ, thường mơ thấy cảnh phụ mẫu bị chết, nên cứ đến giờ Tý muội lại choàng tỉnh từ cơn ác mộng...”

Nàng bịt tai lại, không muốn nghe y nói tiếp, nhưng giọng nói của y vẫn không ngừng vang lên bên tai nàng. “Tiểu Trần, ta là ca ca của muội!”

“Ta không tin, một chữ cũng không tin!” Nàng quay đầu bỏ chạy, nàng muốn về Lan hầu phủ, muốn đi hỏi mẫu thân.

Nàng không tin đây là sự thật. Lan phu nhân yêu thương nàng hết mực đó lại không phải là mẫu thân ruột thịt của nàng, Hoán Linh không phải là muội muội của nàng, Lan hầu phủ mà nàng sinh sống lại không phải là nhà của nàng sao? Quan trọng nhất, nam nhân khiến nàng động lòng lại đột nhiên biến thành ca ca của nàng...

Nàng không tin!

Vũ Văn Sở Thiên vừa muốn đuổi theo Hoán Sa thì một bóng người phi từ trên cây xuống, “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt.”

Mạnh Mạn cất tiếng cười nhẹ mê hoặc lòng người. “Muội muội bảo bối của huynh đau lòng bỏ chạy rồi, sao huynh không đuổi theo? Đuổi theo kể cho nàng ta nghe sự thật...”

Không đợi nàng ta nói xong, Vũ Văn Sở Thiên bỏ đi thẳng một mạch. Nhưng tiếng nói của Mạnh Mạn vẫn như tâm hồn đeo bám vang đến tai y: “Dù sao, nàng ta sớm muộn cũng sẽ nhớ ra.”

Hoán Sa chạy một mạch về Lan hầu phủ, tìm thấy Lan phu nhân trong vườn phượng tím ở hậu viện. Bà đang gảy đàn, tiếng đàn sắc lạnh như tiếng ngọc rơi vỡ.

“Mẫu thân!” Nàng chạy đến bên Lan phu nhân, bất chấp mồ hôi đầm đìa cả mặt cũng chẳng buồn lau, vội vàng hỏi: “Con thật sự là Vũ Văn Lạc Trần sao? Vũ Văn Sở Thiên thật sự là ca ca của con sao?”

“Đúng vậy.”

“Không phải!”

Hoán Sa nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng những ngày tháng huynh muội sống bên nhau, cho dù chỉ là một chút, cũng có thể an ủi niềm tiếc nuối trong lòng nàng. Nhưng nàng không nhớ ra được điều gì. Tại sao nàng lại quên đi một chuyện tày trời đến vậy?

“Mẫu thân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, người nói cho con biết được không?”

Lan phu nhân có phần do dự, bà chậm rãi đứng dậy, nhìn những cánh hoa rơi đầy sân, nói: “Sa Nhi, con là con gái của ta, cũng là muội muội cùng cha khác mẹ của Vũ Văn Sở Thiên.”

“Chúng con làm sao có thể là huynh muội cùng cha khác mẹ được? Chẳng lẽ, người và phụ thân của y... sinh ra con ư?"

Lan phu nhân gật đầu. “Đúng vậy. Đó là chuyện rất lâu trước đây. Ta giấu con lâu như vậy, cũng đã đến lúc cho con biết sự thật rồi.”

“Sự thật...”

“Con biết không, những cây phượng tím này đều được chuyển đến từ thánh vực Miêu Cương. Ba mươi năm trước, khi phượng tím nở khắp thành vực Miêu Cương, khắp nơi đều là nỗi đau thương, tuyệt vọng.”

Chuyện cũ năm xưa phải bắt đầu kể từ hơn ba mươi năm trước.

Ba mươi năm trước, quốc thái dân an, các tộc sống hòa thuận, không tranh đấu với người đời. Không biết tại sao Ương Quốc đột nhiên xuất hiện một lời đồn: kẻ nào đoạt được hai thánh vật thủy tuyển châu của nước Lâu Lan và hỏa liên của Lan tộc ở Miêu Cương có thể trường sinh bất tử.

Vì linh vật thủy tuyển châu mà Lâu Lan cổ quốc bị Ương Quốc hủy diệt, sau đó, Ương Quốc lại chĩa ánh mắt tham lam đến thánh vực Miêu Cương. Dưới cái nhìn chăm chăm như hổ rình mồi của Ương Quốc, tộc trưởng trẻ tuổi nhất của Lan tộc bấy giờ là Lan Phong lên kế vị. Để ổn định nhân tâm đã chia năm xẻ bảy của Miêu Cương, hắn đã đi khắp nơi tìm kiếm thánh nữ đã mất tích của Lan tộc. Nỗi khổ nhọc của hắn rốt cuộc cũng không uống phí, hắn tìm thấy Lan Khê lúc đó mới bảy tuổi.

Lan Khê nhớ mãi buổi tối hôm ấy, phụ mẫu nàng chết vì bệnh dịch, nàng chịu đựng đói khát giá lạnh, một mình đứng trên con đường người qua kẻ lại tấp nập, lặng lẽ nhìn từng người hờ hững đi qua, chờ bị bán đi, cướp đi, hoặc là cái chết.

Bỗng một con tuấn mã cao lớn dừng lại trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu đón vầng dương chưa lặn, nhìn thấy một bóng người cao lớn như thể đội trời đạp đất, che chắn ánh tịch dương đỏ như màu máu trước mặt nàng. Nàng không thấy rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy trên người hắn mang một vẻ uy nghiêm thần thánh.

Hôm đó, Lan Khê bị đưa về thành vực.

Lan tộc đã tìm được thánh nữ, lòng người Miêu Cương an ổn, Lan Phong mang theo liên quân các bộ tộc đánh tan mười vạn đại quân của Ương Quốc. Từ đó, Miêu Cương yên ổn, lòng người quy tụ.

Nhưng Lan Khê vĩnh viễn bị cầm tù tại thánh vực.

Mỗi ngày, Lan Phong đều dùng các loại thảo dược trân quý nuôi sống nàng, cho nàng thân phận tôn quý nhất, y phục đẹp đẽ nhất. Mỗi khi nàng mặc bộ y phục đỏ tươi, Lan Phong tiến về tế đàn, lấy máu tế bái thần Cửu Lê, thì nam nhân của Lan tộc, thậm chí của toàn bộ Miêu

Cương, đều phải quỳ lạy dưới chân nàng. Trong mắt mọi người, nàng là thánh nữ Miêu Cương có thể ngước nhìn nhưng khó lòng với tới. Nhưng đối với nàng, nàng chẳng qua chỉ là sủng vật mà Lan Phong nuôi dưỡng, là công cụ mà hắn dùng để mê hoặc những tín đồ mù quáng, ngu muội, khiến họ cho rằng được sự bảo hộ của thần Cửu Lê, họ có thể kê cao gối, vô lo vô nghĩ mà chờ đợi sự hủy diệt.

Mỗi lần cắt tay, nhìn máu tươi thấm vào hỏa liên, nàng lại càng hận Lan Phong. Thậm chí nàng còn hận mùi độc dược trên người hắn, hận cả bầu không khí xung quanh hắn. Nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận vận mệnh của mình, giống như tất cả người Miêu Cương chắp tay quỳ bái hắn.

Theo luật lệ trong tộc, khi trưởng thành, Lan Phong sẽ thành thân. Nhưng tuổi trưởng thành của hắn đã đến từ lâu mà bên cạnh hắn không có lấy một nữ tử nào. Các trưởng lão trong Lan tộc nhiều lần hối thúc nhưng không có kết quả, nên cũng không muốn phí lời thêm. Bởi họ đã nhận ra ánh mắt của tộc trưởng luôn dõi theo Lan Khê đã đến tuổi cập kê.

Đáng tiếc, Lan Khê là nữ tử duy nhất của Lan tộc có thể dùng dòng máu thuần khiết để tế thánh vật, nên cả đời này nàng không thể gần gũi với bất kỳ nam tử nào. Nàng chỉ có thể uổng phí tuổi thanh xuân, phí hoài năm tháng tại nơi thánh vực lạnh lẽo vô tình này.

Thời gian trôi qua, cùng với đó là từng giọt máu của Lan Khê chảy xuống, chớp mắt, những năm tháng đẹp đẽ của tuổi thanh xuân của nàng đã đến, Một đêm, Lan Phong uống say, đột nhiên xông vào phòng nàng. Hắn hôn nàng, hơi thở mạnh mẽ bá đạo gần như khiến nàng ngất đi.

Hắn nói với nàng: “Chỉ cần nàng bằng lòng, ta sẽ không ngần ngại trở thành tội nhân của Lan tộc.”

Nương vào ánh trăng mờ ảo, nàng lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạt: “Ta có thể chấp nhận bất kỳ ai, ngoài ngươi!”

“Tại sao?“

“Ta hận ngươi!”

Lan Phong buông nàng ra, không nói lời nào mà rời đi. Từ khi đó, hắn không chạm đến nàng nữa, nhưng ánh mắt ẩn chứa những tâm tư phức tạp của hắn vẫn khiến nàng kinh sợ. Vì vậy, từng giây từng phút nàng đều sống trong sự hoảng loạn và lo lắng. Mỗi lúc đi ngủ nàng đều nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, chỉ sợ hắn đột nhiên xông vào.

Thời gian trôi qua, ý muốn chạy trốn ngày càng được củng cố vững chắc trong đầu nàng. Nàng chờ đợi một cơ hội để trốn khỏi chốn ngục tù đáng sợ này, trốn khỏi nam nhân như ác ma này. Rồi toàn Lan tộc sẽ có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra một nữ nhân ngay cả tự do cũng không có và một đóa hoa sen màu đỏ không thể cứu vãn nổi sự suy vong của Miêu Cương, càng không ngăn cản nổi gót sắt xâm lược của Ương Quốc.

Nàng chờ đợi đến năm mười tám tuổi, những tưởng sẽ không có cơ hội nào, đời này nàng sẽ phải sống như cái xác không hồn dưới cái bóng của Lan Phong. Không ngờ, hai năm sau, nàng đã gặp được một nam nhân có thân thủ phi phàm và ý chí kiên định.

Hôm đó, vào đúng ngày tế thần, toàn bộ Lan tộc đều đến tế đàn tế bái thần Cửu Lê. Nhờ có khinh công hơn người, Vũ Văn Cô Vũ đã lén vào thánh vực. Từ đằng xa, nhìn thấy một nữ tử mặc y phục đỏ trên tế đàn, dùng máu tươi cúng tế thần Cửu Lê, y liền đoán nàng chính là thánh nữ, một trong hai người có thể tiếp cận hỏa liên.

Đợi đến khi trăng treo sương xuống, y đột nhập vào phòng Lan Khê. Khi thanh kiếm trong tay y sắp đâm vào cổ họng nàng, Lan Khê chỉ sợ hãi nhìn vào khuôn mặt xa lạ của y, dáng vẻ yếu đuối tưởng như không thể kháng cự. Y bỗng nhận ra nữ tử trước mắt không biết võ công, liền vội vàng thu kiếm lại, thẳng thắn nói: “Ta không muốn làm nàng bị thương, nếu nàng giao hỏa liên cho ta, ta sẽ tha cho nàng.”

Lan Khê hoảng sợ gật đầu.

Đúng lúc này, Vũ Văn Cô Vũ lại sơ ý, bị một con bọ cạp cắn vào phía sau cổ. Y nhanh chóng tỉnh ngộ. Đây là Miêu Cương, khắp nơi mọi chỗ đều ẩn chứa chất độc. Những thứ càng đẹp đẽ thì càng tàn độc, nhưng y tỉnh ngộ quá muộn.

Kỳ thực, y có thể giết chết Lan Khê trước khi chất độc của con bọ cạp phát tác, nhưng y không làm như vậy. Y chỉ nhìn nàng và mỉm cười, nụ cười ấy như mưa phùn lất phất trong tiết Thanh Minh, có thể xua tan sương mù âm u, cũng khiến Lan Khê mất đi sự bình tĩnh trong một lúc lâu.

Theo quy tắc, Vũ Văn Cô Vũ đáng bị vạn trùng xuyên tim, chết không toàn thây. Lan Phong đang định hạ lệnh trừng phạt y thì Lan Khê chạy đến quỳ trước mặt hắn, cầu xin: “Tộc trưởng, hắn đã tha mạng cho ta, ta không muốn nợ ân tình của hắn.”

Lan Phong đỡ nàng đứng dậy, phủi sạch bụi đât bám trên đầu gối nàng, nói: “Nàng là thánh nữ, là người duy nhất không cần quỳ trước mặt ta.”

“Ngài có thể tha cho hắn không?”

Lan Phong lặng lẽ nhìn nàng, rồi vẫy tay gọi thuộc hạ đến. "Đưa hắn ra khỏi thánh vực, nói với hắn, nếu còn dám tự tiện đột nhập vào thánh vực, ta nhất định sẽ khiến hắn bị vạn trùng xuyên tim.”

Không ai ngờ được, ngày hôm sau, Vũ Văn Cô Vũ vẫn chưa hoàn toàn giải được chất độc của bọ cạp đã lại đến lấy trộm hỏa liên. Lần này, Lan Phong đã phòng bị từ sớm, dựng sẵn bẫy để bắt y, sau đó ném y vào tế đàn đẩy trùng độc của Lan tộc, khiến toàn bộ thân thể y bị trùng độc gặm cắn.

Trong nỗi đau đớn thấu tận xương tủy, Vũ Văn Cô Vũ không hề cầu xin tha mạng. Y vẫn cười, như thể trông mong một kết cục như vậy.

Lan Khê không kìm nổi xúc động, hỏi: “Ngươi không sợ chết?”

Y cắn răng chịu đau, gắng gượng nói: “Ta không cứu nổi nàng ấy, có thể chết cùng nàng ấy cũng tốt!”

“Nàng ấy? Ngươi lấy trộm hỏa liên để cứu người ư?”

Tiếng nói của Vũ Văn Cô Vũ mơ hồ không rõ chữ, nhưng nàng vẫn nghe được: “Nữ tử ta yêu trúng phải kịch độc, chỉ có hỏa liên mới giải được độc.”

Lan Khê nhìn nam tử bị trùng độc tra tấn, đau đớn đến mức khuôn mặt trở nên méo mó, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn kiên định. Trong khoảnh khắc ấy, nàng tin rằng, cuối cùng nàng đã đợi được người nàng muốn đợi. Thế là, nàng lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Lan Phong. “Tộc trưởng, ta cầu xin ngài, cho hắn thêm một cơ hội nữa.”

Lần này Lan Phong không đỡ nàng dậy, chỉ nói: “Cho ta một lý do để không giết hắn.”

“Vật hắn muốn trộm không phải là thánh vật của tộc ta, mà là thuốc giải độc để cứu người.”

Đây rõ ràng là lời biện minh vô nghĩa, Lan Phong lại hạ lệnh ném Vũ Văn Cô Vũ chỉ còn lại một chút hơi tàn ra ngoài thánh vực, để y tự sinh tự diệt. Sau đó, hắn tiễn nàng về phòng.

Trong căn phòng vắng vẻ không có người hầu hạ, hắn nhìn thẳng vào mặt nàng. Nàng lo sợ lùi lại, đến bên cửa sổ. Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp khiến nàng thấy khó hiểu.

“Tại sao nàng muốn cứu hắn?” Cuối cùng hắn cũng hỏi.

Nàng quay mặt đi, từ chối trả lời.

“Nàng thích hắn sao?”

“,,,“ Không phải là nàng không muốn trả lời, mà vì môi nàng đã bị hắn chiếm đoạt, khiến nàng không thể nói nên lời. Nàng phản kháng một cách yếu ớt, sau đó biết có phản kháng cũng vô dụng nên để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Đừng quên thân phận của nàng?” Đây là lời Lan Phong nói sau khi kết thúc nụ hôn đài.

Nàng cười lạnh, nói: “Chính ngươi mới quên!”

tới cuối vẫn luôn kiên định. Trong khoảnh khắc ấy, nàng tin rằng, cuối cùng nàng đã đợi được người nàng muốn đợi. Thế là, nàng lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Lan Phong. “Tộc trưởng, ta cầu xin ngài, cho hắn thêm một cơ hội nữa.”

Lần này Lan Phong không đỡ nàng dậy, chỉ nói: “Cho ta một lý do để không giết hắn.”

“Vật hắn muốn trộm không phải là thánh vật của tộc ta, mà là thuốc giải độc để cứu người.”

Đây rõ ràng là lời biện minh vô nghĩa, Lan Phong lại hạ lệnh ném Vũ Văn Cô Vũ chỉ còn lại một chút hơi tàn ra ngoài thánh vực, để y tự sinh tự diệt. Sau đó, hắn tiễn nàng về phòng.