← Quay lại trang sách

- 3 -

Trong căn phòng vắng vẻ không có người hầu hạ, hắn nhìn thắng vào mặt nàng. Nàng lo sợ lùi lại, đến bên cửa sổ. Nhưng hắn không làm gì cả, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp khiến nàng thấy khó hiểu.

“Tại sao nàng muốn cứu hắn?” Cuối cùng hắn cũng hỏi.

Nàng quay mặt đi, từ chối trả lời.

“Nàng thích hắn sao?”

“,,,“ Không phải là nàng không muốn trả lời, mà vì môi nàng đã bị hắn chiếm đoạt, khiến nàng không thể nói nên lời. Nàng phản kháng một cách yếu ớt, sau đó biết có phản kháng cũng vô dụng nên để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Đừng quên thân phận của nàng?” Đây là lời Lan Phong nói sau khi kết thúc nụ hôn đài.

Nàng cười lạnh, nói: “Chính ngươi mới quên!”

Hắn tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Ngoài cửa sổ, phượng tím đã héo tàn, trời không có mà những cánh hoa tím vẫn rụng lả tả. Lan Khê đưa tay ra, đón lấy một đóa hoa khô héo, cánh hoa nhỏ bé yếu ớt như nàng, đã định sẵn sẽ chôn vùi thân xác tại nơi đây, không còn lựa chọn nào khác.

Bảy ngày sau, Vũ Văn Cô Vũ cùng với vết thương sắp lành lại đến thánh vực. Nhưng lần này, y không đi tìm hỏa liên mà đến tìm Lan Khê trước.

Y khẩn khoản cầu xin: “Xin nàng giúp ta một lần, chỉ cần nàng giúp ta lấy được hỏa liên, nàng bắt ta làm gì ta cũng bằng lòng!“

“Nếu phải dùng mạng của ngươi để đổi lấy hỏa liên, ngươi có bằng lòng không?”

Y không hề do dự, trả lời: “Bằng lòng!”

Lan Khê mỉm cười. “Ta không muốn tính mạng của chàng, ta muốn chàng đưa ta rời khỏi thánh vực.”

Không đợi Vũ Văn Cô Vũ kịp hiểu ra lời này, nàng đã đem hỏa liên được tưới máu đến trước mặt y. “Đây chính là hỏa liên!”

Nhìn bông hoa sen đỏ tươi như lửa trước mắt, Vũ Văn Cô Vũ do dự giây lát, rồi kiên định nói: “Ta nhận lời với hàng, cho dù phải liều mạng, ta cũng sẽ đưa nàng rời khỏi đây.” Dừng lại một chút, y nói tiếp: “Nhưng nàng là thánh nữ Lan tộc, muốn đưa nàng đi khó như lên trời, không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được. Mà Lâm Nhiễm bị trúng kịch độc, thời gian còn lại không nhiều, ta hy vọng nàng có thể giao hỏa liên cho ta trước, để ta giải độc cho nàng ấy trước, sau đó từ từ nghĩ cách đưa nàng đi."

“Cũng được.” Lan Khê cũng đã chuẩn bị từ trước, đưa ra độc trùng, nói: “Đây là phệ tâm trùng, nếu chàng uống nó thì sẽ phải chịu sự đau đớn gặm nhấm tận xương tủy."

Vũ Văn Cô Vũ không ngần ngại bưng cốc chứa phệ tâm trùng lên, ngửa cổ uống cạn.

Lan Khê kinh ngạc hỏi: “Chàng dựa vào cái gì mà tin tưởng ta, chàng không sợ ta lừa chàng sao?"

Vũ Văn Cô Vũ chân thành nhìn nàng, đáp: “Đây là cơ hội duy nhất để ta lấy được hỏa liên, ngoài việc tin tưởng nàng, ta không có lựa chọn khác.”

Lan Khê ngơ ngẩn nhìn nam nhân trước mắt, y thực sự không giống Lan Phong, y giống như một đòng suối mát lạnh, hơi thở không vẩn chút mùi thuốc độc. Cũng từ giây phút này, nàng muốn sở hữu một tình cảm sâu đậm và cố chấp như vậy, bằng bất cứ giá nào...

Ngày thứ mười sau khi thánh vực bị mất hỏa liên, Lan Phong mới phát hiện ra chuyện này và vô cùng phẫn nộ. Hắn xông vào phòng Lan Khê, trừ nàng ra, tất cả đồ đạc trong phòng đều bị đập vỡ. Nàng chờ Lan Phong ra tay giết mình, không ngờ đối diện với nàng lại là sự bình tĩnh sau cơn phẫn nộ của hẳn.

“Vì hắn mà ngay cả sinh mạng của toàn thị tộc, nàng cũng không màng đến sao?" Hắn hỏi.

Nàng không chút sợ sệt, cười nói: “Chẳng phải lúc trước ngài cũng nói vì ta, ngài không ngại trở thành tội nhân của Lan tộc sao?“

“Nàng không sợ ta giết nàng ư?“ Lúc nói lời này, ánh mắt Lan Phong tuy hung tợn nhưng lại không hề có sát ý.

Thấy hắn phẫn nộ cực điểm, lại bày ra biểu cảm bất lực, Lan Khê bỗng rất vui mừng. Nàng không kìm nổi liền cười to. “Lan Phong, chắc chắn ngươi không tưởng tượng nổi ta hận ngươi nhiều đến như nào đâu. Ta thà bị ngươi giết chết ngàn vạn lần, còn hơn chịu cảnh ngày ngày phải đối mặt với ngươi!”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng một hồi, rồi lộ ra ý cười hiểm độc. “Thế à? Nếu đã như vậy, từ hôm nay trở đi, ngày nào nàng cũng phải đối mặt với ta!”

Nàng không cười nổi nữa nữa, chết trân nhìn gương mặt tuấn tú không kém phần mạnh mẽ của hắn. Quen biết hắn đã mười ba năm, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, dưới dáng vẻ cao ngạo bị che phủ bởi hào quang của một tộc trưởng, trong con người Lan Phong còn có sự bá đạo của một người đàn ông, chẳng trách nữ nhân từ Lan tộc cho đến Miêu Cương đều ôm mộng trở thành nữ nhân của hắn, ngoại trừ nàng.

Hắn tiến đến, nâng cằm của nàng lên, bắt nàng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của mình. “Hỏa liên mất rồi, sự trong trắng của nàng không còn giá trị với Lan tộc nữa, ta cũng không cần phải kiêng dè gì nữa rồi!” Ngón tay hắn vuốt ve gương mặt tuyệt mỹ đang hoảng hốt của nàng. “Nếu nàng không dám tự vẫn, ta sẽ để cho Vũ Văn Cô Vũ thay nàng chịu đựng cực hình tàn khốc nhất của Lan tộc!"

“Ngươi!”

“Hận ta phải không? Đừng nóng vội, những ngày sau này, ta sẽ khiến nàng càng hận ta hơn!”

Nói rồi, hắn đẩy nàng ra, lực đạo không mạnh lắm nhưng cũng đủ để nàng ngã xuống đất. Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Đêm nay nàng hãy tắm gội, thay y phục sạch sẽ, đợi ta!”

“Lang Phong!” Nàng căm hận hét to. “Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi!”

“Được, ta sẽ đợi!”

Nói đoạn, hắn mở cửa, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng nhưng lại nói với thuộc hạ: “Cho dù phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm bằng được Vũ Văn Cô Vũ cho ta!"

Cánh cửa khép lại, tách biệt ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Lan Phong và ánh mắt chất chứa đầy hận thù của Lan Khê. Đúng lúc này, một mật đạo trong lòng đất mở ra, Vũ Văn Cô Vũ đi ra từ đó, đưa tay nâng nàng dậy.

Trong mắt y chứa đầy vẻ thương xót, dịu dàng, đó là ánh mắt mà Lan Phong, kẻ độc tài hống hách, chưa từng có. “Trước lúc mặt trời lặn, ta sẽ đưa nàng rời khỏi thánh vực”

Nàng vui mừng khôn tả, nhìn Vũ Văn Cô Vũ. “Thật không? Chẳng phải chàng nói mật đạo chưa được đào thông hoàn toàn sao?”

"Để đến nơi an toàn mà ta dự tính, quả thực còn một chút khoảng cách, nhưng chúng ta không thể đợi thêm nữa, chỉ có thể liều một phen.”

Lan Khê lắc đầu. “Không, chúng ta vẫn nên làm theo kế hoạch ban đầu. Chỉ cần vĩnh viễn rời xa nơi này, ta có thể..." Những lời tiếp theo nàng không nói ra nổi, nhưng nàng có thể chịu đựng được.

“Không được!“ Vũ Văn Cô Vũ suy xét còn chu đáo hơn nàng. “Dựa vào tác phong hành sự của Lan Phong, qua đêm nay, hắn sẽ bố trí thêm người trông chừng nàng, quyết không cho nàng có cơ hội bỏ trốn. Hôm nay là cơ hội bỏ trốn duy nhất của nàng.”

Lan Khê do dự một lát, cuối cùng quyết định: “Được, vậy hôm nay đi! Dù kết cục là sinh hay là tử, ta cũng không oán hận.”

Vũ Văn Cô Vũ là người biết giữ lời hứa, trước lúc mặt trời lặn, quả nhiên y đã đến trước đại môn của thánh vực.

Dưới ráng chiều như thiêu như đốt, Vũ Văn Cô Vũ một thân một mình chém giết hàng trăm thị vệ, cưỡi trên tuấn mã đến cứu Lan Khê.

Nàng nghĩ, đời này kiếp này, nàng sẽ không bao giờ quên y.

Vũ Văn Cô Vũ đưa tay về phía nàng, hô lớn: “Đi thôi!”

Nàng mỉm cười rồi đưa tay ra, cùng y cưỡi tuấn mã phi như bay, rời khỏi thánh vực đã giam cầm nàng suốt mười ba năm.

Trước khi khuất dạng, nàng quay đầu lại nhìn về phía tượng thần Cửu Lê trang nghiêm cao vút của thánh vực lần cuối. Chín mươi chín bậc thềm dẫn lên đàn tế, con đường cao xa mà cô độc đó, từ nay về sau, chỉ có mình Lan Phong bước đi mà thôi.

Nàng bật cười, trong niềm vui sướng cũng có một chút không đành lòng, không nỡ rời xa thành viên thị tộc của nàng, không nỡ rời xa sự chở che của thần Cửu Lê và dường như cũng không nỡ rời xa một vật. Nàng không nghĩ ra đó là vật gì, nhưng cũng không kịp nghĩ sâu hơn, nàng quay đầu, nhìn về con đường mênh mông phía trước. Nàng không biết có thể trốn thoát không, cũng không biết sẽ đi đâu, nhưng nàng không hối hận.

Bảy ngày bảy đêm, Lan tộc truy sát hai người họ, lực lượng ngày càng đông, khoảng cách ngày càng gần. Vũ Văn Cô Vũ thân mang trọng thương, không đủ sức để bảo vệ nàng. Y ghì dây cương, con ngựa hí lên một tiếng dài, khiến thân thể loang lổ vết máu của y ngã lăn xuống đất, rơi vào một đám cỏ khô.

Lan Khê vội vàng xuống ngựa đỡ y dậy, cho y uống thuốc giảm đau. “Vết thương của chàng nặng quá, chúng ta không thể gấp rút chạy trốn như vậy nữa.”

Vũ Văn Cô Vũ thở dài, đặt bản đồ vào tay nàng, nói: “Nàng hãy chạy theo mũi tên màu đỏ vẽ trên bản đồ, đến đó sẽ có người tiếp ứng, nàng sẽ được an toàn.”

“Ta không bỏ chạy nữa, đây là số mệnh của ta rồi."

“Nàng...” Y ho mạnh một hồi, máu từ trong miệng trào ra. Nàng vuốt nhẹ sống lưng y, lau vết máu bên miệng y, an ủi: "Chàng nghỉ một lát đi, ta giúp chàng xử lý vết thương.”

Chiều hôm đó, nàng băng bó lại vết thương cho y, lại cho y uống thuốc giải phệ tâm trùng. Uống thuốc xong, y từ từ dựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.

Tiếng vó ngựa dần đến gần, cát bụi bay đầy trời, không biết có phải cái chết đang cận kề không. Lan Khê chưa bao giờ thấy tâm trạng mình bình lặng thế này, cho dù nhìn thấy Lan Phong che ánh mặt trời trước mặt nàng, nàng cũng không có chút hận thù, ngược lại còn cảm thấy Lan tộc có một tộc trưởng như hắn đúng là có phúc.

Lan Phong nhảy xuống ngựa, đứng cách nàng một bước chân, hỏi: “Vì sao phải bỏ trốn? Nàng biết rõ đây là đường chết mà!”

“Dù có chết, ta cũng không muốn chết ở thánh vực, không muốn chết bên cạnh ngươi.“ Nàng cúi đầu nhìn Vũ Văn Cô Vũ vẫn đang say ngủ, mềm giọng nói: “Lan Phong, ta cầu xin ngươi một lần cuối, hãy tha cho chàng. Hỏa liên là do ta trộm, ta tình nguyện gánh chịu bất cứ sự trừng phạt nào.

“Xem ra nàng thật sự yêu hắn!” Lan Phong nhìn kẻ đang được nàng ôm chặt trong lòng, cho dù hắn muốn băm kẻ đó thành trăm mảnh nhưng sẽ không làm thế trước mặt nàng. Nếu không thể hóa giải nỗi căm hận của nàng đổi với hắn, chí ít hắn có thể khiến nàng không hận hắn thêm.

Hắn khẽ khom lưng, đầu ngón tay biến ra một luồng sáng màu tím, bắn về phía thân thể Vũ Văn Cô Vũ. Lan Khê sợ hãi muốn ngăn cản, nhưng chỉ nghe tiếng hắn lùng nói: “Đây là Thiên Sầu Tận. Ta không giết hắn, nhưng không thể để hắn nhớ bí mật của thánh vực.”

Lan Khê lập tức chuyển từ hoảng sợ sang kinh ngạc: “Ngươi thực sự tha chết cho chàng?” "

“Đúng vậy, nàng đưa hắn đi đi!” Giọng nói của Lan Phong nghe thật xa xôi.

“Sao?” Nàng hoàn toàn không tin vào tai mình.

“Ta truy đuổi các người chỉ để nói cho nàng biết, nếu ta không buông tay, căn bản nàng không bao giờ có thể chạy thoát được...”

Dứt lời, Lan Phong điên cuồng cưỡi ngựa lao đi. Dưới bóng chiều tà, bóng lưng của hắn vẫn ngạo nghễ và vững chãi như xưa.

Chính từ thời khắc đó, Lan Khê không còn hận Lan Phong nữa. Năm xưa, hắn cướp đi của nàng sự tự do, bây giờ, hắn đã trả lại nó cho nàng. Nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng hẳn sẽ phải lưu lại thánh vực chịu tội làm mất thánh vật và tha mạng cho thánh nữ, bước tiếp trên con đường vừa gian nan vừa cô độc.

Vết thương của Vũ Văn Cô Vũ rất nặng, Lan Khê đã tận tình cứu chữa trong suốt ba tháng mới có thể giúp y hồi phục sức khỏe, nhưng phần ký ức bị Thiên Sầu Tận phong ấn thì đã mất đi. Y không nhớ mình là ai, cũng không nhớ mình đến từ đâu, đang định đi đâu, càng không nhớ mình từng yêu sâu đậm một nữ tử, người đang mòn mỏi chờ đợi y quay về.

Ba tháng ân tình sâu đậm, ba tháng tận tình chăm sóc, Lan Khê không mảy may hối tiếc, đôi mắt nàng tựa như những vì sao sớm, tĩnh lặng như mặt hồ, đong đầy tình cảm, nhưng cũng mang một vẻ u sầu. Chính nét u sầu ấy khiến cho Vũ Văn Cô Vũ không kìm được lòng, muốn bảo vệ nàng suốt đời. Cuối cùng, y cũng không cưỡng lại nổi tình yêu đành cho nàng.

Nàng vốn muốn nói sự thật này cho y biết, cũng đã mấy lần sắp thốt ra lời nhưng lại thôi. Nàng không cầu đời đời kiếp kiếp, chỉ muốn đánh cắp một chút hạnh phúc cho riêng mình, nhưng càng hạnh phúc thì nàng càng tham lam muốn có nhiều hơn nữa. Cho đến khi Vũ Văn Cô Vũ cầu hôn, nàng mới nói: “Kỳ thực chàng đã có ý trung nhân.”

Thế nhưng y lại đáp rằng: “Không cần biết trong đoạn ký ức đã mất của ta có những gì, ta đều không muốn tìm lại, nàng mới là nữ nhân mà ta yêu nhất, ta chỉ muốn bắt đầu lại cuộc đời cùng nàng.”

Nàng bị Vũ Văn Cô Vũ làm cho cảm động, làm cho mê hoặc, bắt đầu nảy sinh ham muốn nắm trọn hạnh phúc này, cho dù biết rõ cái giá phải trả là sự đau khổ tột cùng. Cuối cùng, sự trừng phạt dành cho nàng đã đến. Sau năm năm ân ái mặn nồng, Lục Lâm Nhiễm dắt theo nhi tử tìm đến Miêu Cương. Vũ Văn Cô Vũ vừa nhìn thấy nàng ta, ký ức đã mất bỗng nhiên ùa về, phá tan phong ấn của Thiên Sầu Tận. Y đã nhớ ra tất cả.

Lan Khê biết y đã quyết ý ra đi nên không hề níu giữ, chỉ một mực khẩn cầu y hãy để lại con gái cho nàng nuôi. Lúc đó, y không nói gì, nhưng vài ngày sau, khi nàng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, thì phát hiện con gái đã bị y mang đi.

Lan Khê đi tìm khắp nơi nhưng đều không thấy tung tích của bọn họ.

Nỗi đau mất người yêu, nàng có thể chịu đựng, nhưng nỗi đau mất con khiến nàng mất hết cả lý trí, ngày ngày cứ như một kẻ điên nhìn thấy ai cũng kéo lại hỏi, nhưng chẳng ai có thể cho nàng câu trả lời.