- 4 -
Một hôm, nàng đang nửa điên nửa tỉnh thẫn thờ bước đi giữa đám đông, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người ngựa. Phải rất lâu sau nàng mới tỉnh táo, nhìn rõ tường tận nam nhân đang đứng trước mặt mình là ai.
Lan Phong vẫn mang khí thế oai hùng đó đứng giữa trời đất, thân hình cao lớn che lấp cả khoảng không trước mắt nàng, giống như khi nàng gặp hắn lúc nàng bảy tuổi.
Nàng bật khóc trước mặt hắn như một đứa trẻ.
Hắn bế nàng lên ngựa, đưa nàng về thánh vực.
Lần này, hắn đứng trước mặt thần Cửu Lê, tuyên thệ với cả Lan tộc rằng hắn sẽ bảo vệ nàng suốt đời. Nàng sẽ là phu nhân duy nhất của Lan tộc.
Hình như nàng đã tiều tụy đến mức không ai còn nhận ra nàng chính là Lan Khê, người trong Lan tộc đều quỳ sụp bái kiến, gọi nàng là phu nhân. Nàng khom người nhìn chín mươi chín bậc thềm dưới chân, cười tuyệt vọng. Nếthálà trước đây, nàng thà nhảy xuống từ tế đàn này chứ nhất quyết không chịu lấy Lan Phong, nhưng bây giờ thì nàng không thể, vì nàng vẫn chưa tìm thấy con gái của mình.
Đêm đó, hoa phượng tím rơi đầy mặt đất, những giọt mưa rơi xuống những cánh hoa, khắp mặt đất là hoa tàn trộn lẫn bùn đen. Nàng nằm trên giường, để mặc cho hắn chiếm hữu. Những giọt lệ của nàng rơi xuống, chảy dài trên tóc. Nàng không khóc vì bị một nam nhân mình không yêu chiếm hữu, nàng cũng không khóc vì Vũ Văn Cô Vũ sẽ không xuất hiện và đưa nàng thoát khỏi nơi đây nữa, nàng chỉ đang nhớ đến con gái của nàng, và cả nam nhân đã khiến nàng từng yêu, từng đau nhưng chưa từng hối hận.
Sau đó, nàng bị giam lỏng trong cung điện hoa lệ lạnh lẽo, giống như một con rối xinh đẹp, ngày ngày ở cạnh Lan Phong. Nàng cho rằng mình sẽ bị hắn giày vò đến chết mới thôi.
Hai tháng sau, nàng mang thai. Nàng xoa xoa bụng mình, niềm vui đã từ rất lâu không xuất hiện nay lại chợt hiện lên trên khóe mắt. Trên khuôn mặt trước giờ vốn lạnh lùng của Lan Phong, đôi mắt thậm chí đã ngấn lệ.
Quen biết hắn đã mười mấy năm, lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng nhiều như vậy. Hắn nói, hắn không thể giúp nàng tìm lại con gái đã mất tích, hắn chỉ có thể cho nàng thêm một đứa con, khiến nàng xoay chuyển tâm tư. Đây là cách duy nhất khiến nàng vui vẻ trở lại mà hắn có thể nghĩ ra.
Hắn nói, hai mươi vạn đại quân của Ương Quốc đã tiến gần đến chân thành, hắn quyết sống chết cùng thnh vực. Trước lúc đó, hắn sẽ phái người đưa nàng rời khỏi thánh vực, nàng sẽ hoàn toàn được tự do. Hắn còn nói, hai tháng qua là những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, cả đời này hắn không còn gì phải nuối tiếc nữa...
Bảy ngày sau, Lan Phong phái người đưa nàng đi khỏi thánh vực hoang tàn đổ nát. Dưới ánh tịch dương, nàng nhìn thấy hắn cô độc đứng trên tế đàn. Nàng bặm môi quay ngựa lại, trước khi cổng lớn của thánh vực đóng lại.
Mắt ngấn lệ, nàng bước qua chín mươi chín bậc thềm bằng đá, tiến đến trước mặt hắn. Nàng nói: “Lan Phong, ta sẽ không rời xa chàng. Chàng là phu quân của ta, là phụ thận của đứa con trong bụng ta.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, nói: “Nàng không nên quay lại. Nhưng nàng đã quay lại, cả đời này ta sẽ không bao giờ rời xa nàng một lần nào nữa.”
“Được.”
Nàng cho rằng với tính khí của Lan Phong, hắn nhất định sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, ai ngờ hẳn lại chọn cách đầu hàng. Sau đó, hắn được triều đình Ương Quốc phong tước, trở thành một hầu gia hữu danh vô thực.
Nàng hỏi hẳn tại sao lại đầu hàng, hắn đáp: “Ta chết thì dễ, nhưng còn nàng và con của chúng ta sẽ ra sao? Còn tất cả những người trong Lan tộc nữa, họ sẽ ra sao? Chúng ta phải sống, mới có cơ hội xây dựng lại thánh vực.”
Nghe đến đây, Hoán Sa chỉ biết im lặng ngắm những cây hoa phượng xơ xác trong vườn. Nàng cảm nhận được sâu sắc thứ tình cảm mà Lan Phong chưa từng từ bỏ. Nàng tin mẫu thân cũng yêu ông ấy, bắt đầu từ khi bước qua chín mươi chín bậc thềm để trở về bên cạnh ông ấy, trái tim đã chết của mẫu thân đã được hồi tỉnh.
Ngừng một lúc, Lan phu nhân nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn sót lại nơi khoé mắt, tiếp tục kể: “Mặc dù đã có Hoán Linh nhưng ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm con. Ta gần như đã tìm khắp cả trung nguyên, cuối cùng được tin cả nhà Vũ Văn Cô Vũ bị người ta sát hại trong đêm, ta đau đến mức không thiết sống rồi đổ bệnh triền miên.”
Cuối cùng Hoán Sa cũng đã hiểu vì sao năm đó mẫu thân lại lâm bệnh nặng, vì sao lại có ý nghĩ không thiết sống nữa. Chính là vì tin này.
“Cho đến bốn năm trước, có người nói với mẫu thân, trong giang hồ có một vị thiếu niên tên Vũ Văn Sở Thiên có thể là con trai của Vũ Văn Cô Vũ. Cậu ta còn có một muội muội nuôi tên Vũ Văn Lạc Trần, là cô nhi được Cô Vũ đưa về từ Miêu Cương và nhận làm con nuôi. Ta nghĩ có khả năng người con gái nuôi đó chính là con của ta và y. Có lẽ y không muốn người đời biết về chuyện của ta và y, đồng thời không muốn người vợ của mình là Lục Lâm Nhiễm đau lòng nên đã nói dối về thân phận của con gái. Nghe xong, ta liền lập tức phái người đi khắp nơi nghe ngóng tung tích của huynh muội các con, đến khi ta xác nhận con chính là người con gái nuôi đó, ta chỉ mong được gặp con càng sớm càng tốt. Ta ngày đêm vượt đường sá xa xôi đến tìm con, ai ngờ lại bắt gặp con nhảy xuống vách núi cao vạn trượng, bị thương vô cùng nặng. May mắn thay, con vẫn còn chút hơi thở, Vu Nga bà bà mới có thể dùng thủy tuyền châu để cứu sống con."
“Lúc con nhảy xuống vách núi, bên cạnh còn có người nào khác không?”
“Có, cả Lục Khung Y và Vũ Văn Sở Thiên đều có mặt ở đó. Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy con nhảy xuống vách núi thì đau đớn tột cùng, vốn muốn nhảy xuống đó cùng con. May mà Ngụy Thương Nhiên của Trạc Quang Sơn kịp thời đánh ngất y, mới ngăn được y quyên sinh. Ngụy Thương Nhiên khuyên ta không nên nói cho Vũ Văn Sở Thiên biết chuyện cứu chữa cho con, một là nếu không may không thể cứu sống con, y cũng không cần phải thương nhớ, hai là nếu con đến chết cũng không muốn chết cùng y thì chi bằng không gặp lại. Sau khi ta đồng ý với Ngụy Thương Nhiên, Ngụy Thương Nhiên mới chịu giúp ta tìm thủy tuyền châu để cứu mạng con.”
Cuối cùng Hoán Sa đã hiểu. “Bởi vậy, sau khi con tỉnh lại, mẫu thân liền đưa con về hầu phủ, mà không nói cho Vũ Văn Sở Thiên biết mọi chuyện, để huynh ây nghĩ con đã chết"
“Đúng vậy, nhưng không ngờ cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên vẫn tìm được con. Y hay tin con đã quên mình thì không cưỡng cầu gì cả, chỉ muốn lưu lại hầu phủ ít ngày với con. Ta thấy y đối với con tình sâu nghĩa nặng nên đồng ý với y. Những ngày qua, ta cảm nhận được y đối xử với con rất tận tâm chu đáo. Con có một ca ca như vậy, mẫu thân cũng thấy được an ủi.”
“Mẫu thân, người có biết tại sao con lại mất đi khoảng ký ức đó không?”
Lan phu nhân lắc đầu, vuốt mái tóc của nàng, bộ dạng muốn nói nhưng lại không thể thốt ra thành lời.
“Con có thể hồi phục lại trí nhớ không?” Nàng lại hỏi.
“Con thực sự muốn nhớ lại quá khứ đó sao?”
“Con muốn!” Bất luận quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không muốn trốn tránh, vì trốn tránh không giải quyết được vấn đề. “Mẫu thân, người nói cho con biết đi, làm thế nào con mới có thể hồi phục trí nhớ?”
“Năm đó, sau khi con từ cõi chết trở về, ta đã nhờ Vu Nga bà bà dùng Thiên Sầu Tận và Hoan Thuật làm nhiễu ký ức của con, chỉ để cho con không cảm thấy mình đã mất trí nhớ mà thôi.”
Chẳng trách, sau khi nàng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy tâm trí hỗn độn, có một chút ký ức rất mơ hồ, nàng còn tưởng do mình ngủ lâu quá nên mới như vậy.
“Nếu con thực sự muốn nhớ lại, ta sẽ giúp con giải phong ấn của Thiên Sâu Tận.”
Nàng ra sức gật đầu.
Lan phu nhân đốt một chút thinh lan hương trong lư hương ở dưới hiên nhà, khói bụi bay mù mịt. Cả căn phòng bị bao phủ bởi một lớp hương khói thần bí, mơ màng. Lan phu nhân kết một pháp ấn, một quầng sáng nhàn nhạt chiếu lên thân thể Hoán Sa, nàng khẽ nhắm mắt, ngả người dựa lên những đóa hoa phù dung, rồi dần dần nhắm mắt lại. Sau đó, Lan phu nhân lẩm bẩm trong miệng một đoạn thần chú, đưa tay phải ra ấn nhẹ vào ấn đường của Hóan Sa. Chỉ thấy một luồng sáng chụm lại thành một con bướm cực lớn bay vọt lên, bao phu lây Hoán Sa, lóe lên một thứ ánh sáng mơ hồ, thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng tan ra cùng với động tác kết ấn trong tay Lan phu nhân.
Phong ấn được giải, Hoán Sa chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong tiềm thức bỗng nhiên hiện lên vô vàn mảnh ghép lộn xộn.
Tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, một bé gái ở giữa cánh đồng hoa cải màu vàng, vừa nắm tà váy vừa chạy theo một cậu bé, không ngừng gọi: “Ca ca!" Sau đó, cô bé ngã nhào xuống đất, nó không khóc nhưng cứ mím chặt môi giận dỗi, nhìn thấy cậu bé kia chạy lại cũng không thèm đoái hoài.
Mặc kệ cậu bé kia ra sức dỗ dành thế nào, cô bé cũng không chịu nói. Cho đến khi cậu bé thơm nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng của cô bé, nó mới trộm cười, không phải nụ cười lạnh nhạt mà rất đỗi vui vẻ...
Giấc mơ đẹp quá, nàng không muốn mở mắt ra mà chỉ muốn cố gắng ghi nhớ từng khung cảnh, từng câu chuyện. Đột nhiên, nàng cảm thấy toàn thân trống rỗng, người bị ngã nhào trên mặt đất. Rõ ràng là nàng đang mơ, nhưng tại sao khi lưng đập xuống đất, nàng lại thấy rất đau. Chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì một nam nhân từ từ bước đến, ghìm chặt hai vai nàng...
Cảnh tượng này như trong giấc mơ nhưng lại chân thực hơn cả giấc mơ, tựa như thật nhưng lại hết sức mơ hồ.
Nàng giật mình chăm chú nhìn nam nhân đang đứng trước mặt, gương mặt đó rõ ràng là Vũ Văn Sở Thiên, nhưng lại thiếu đi vẻ lạnh lùng và từng trải. Trong mắt y có chút mơ màng khiến nàng cảm thấy xa lạ, ánh mắt đó rất kỳ lạ, dường như đang bị cái gì đó mê hoặc, mất hết cả lý trí.
Nàng liều mạng giãy giụa, gào thét: "Ca ca, xin đừng!"
Y dừng tay lại, nàng cho rằng y đã tỉnh lại từ trong cơn cuồng loạn, nhưng y lại nói: “Ta không phải ca ca của muội!”
Nỗi đau đớn tưởng như bị xé tan ra thành từng mảnh khiến nàng bật dậy, tất cả những cảnh tượng nàng vừa nhìn thấy đều biến mất. Tất cả chỉ là một giấc mơ, nàng đang nằm trên giường của chính mình, trước mắt nàng vẫn là những khung cảnh quen thuộc, tấm màn lụa mỏng, bích sa song, chỉ khác là cánh cửa sổ vẫn đang mở, giống như trước lúc nàng đi ngủ.
Nàng tự nhủ, đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ đó lại rất chân thực. Nỗi đau tưởng như thân thể bị xé ra thành từng mảnh cũng là thật. Ánh mắt hừng hực như lửa của Vũ Văn Sở Thiên cũng rất rõ ràng.
Mẫu thân, người yêu chiều màng nhất đang ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Bà lau những giọt mồ hôi trên mặt nàng, hỏi: “Sa Nhi, con không sao chứ?”
Nàng xoa xoa trán, chầm chậm lắc đầu. “Con không sao.”
Lan phu nhân nhìn vầng trán đẫm mồ hôi của nàng và khuôn mặt trắng bệch như chẳng còn giọt máu nào, trong lòng vô cùng lo lắng. “Con nhớ ra người đó rồi sao?"
Nàng không trả lời, chỉ thất thần nhìn ánh nến le lói trong phòng.
Nàng đã nhớ ra rồi, người đó chính là Vũ Văn Sở Thiên. Chẳng trách y từng khuyên nàng nên quên hết những gì đã qua, buông bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc đời mới.
Những chuyện không vui đó, tất nhiên y muốn nàng vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại. Kỳ thực mọi chuyện không khó chấp nhận như nàng tưởng. Nàng không hận y, đó là một sai lầm xảy ra trong lúc mất kiểm soát, hơn nữa lúc đó hai người đều nghĩ họ không phải là huynh muội ruột.
“Sa Nhi, trí nhớ của con sẽ dần dần hồi phục, đừng quá nóng vội.” Lan phu nhân rót cho nàng một tách trà an thần. “Nào, hãy uống một chút thuốc, sau đó nghỉ ngơi, để cơ thể mau khỏe lại.”
Hoán Sa uống thuốc nhưng trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh được, nàng hỏi: “Mẫu thân, con muốn gặp Vũ Văn Sở Thiên, con có chuyện muốn nói với huynh ấy. Người biết huynh ấy đang ở đâu chứ?”
“Y đang ở Thanh Ngưng Tự, ta sẽ cho người mời y đến đây.”
“Không cần, con sẽ tự tìm huynh ấy.”
Ngôi chùa nghìn năm tuổi rợp bóng cây xanh, tường vách màu vàng nhạt, những đỉnh mái hiên màu xám, mấy cây bồ đề rậm lá đứng thẳng tắp bên tường, tuy đã là đêm muộn nhưng vẫn nhìn thấy một màu xanh rờn.
Biết nàng đến cầu kiến, một vị cao tăng ra trước cửa chùa để đón, nghe nàng nói muốn gặp Vũ Văn Sở Thiên, ông ta ôn tồn nói: “Vũ Văn thí chủ đang tĩnh tủ ở bên trong, không tiện gặp khách, xin thí chủ hãy về cho.”
“Đại sư, ta là muội muội của huynh ấy, ta có mấy việc quan trọng cần phải nói với huynh ấy, nói xong ta sẽ đi ngay, không làm phiền huynh ấy tĩnh tu đâu.”
Trong lúc vị cao tăng còn đang do dự thì nữ hộ vệ thân cận của Vũ Văn Sở Thiên bước từ trong hậu đường ra, nói với vị cao tăng: “Vương gia đã cho phép, xin hãy để nàng ta vào.”
Vị cao tăng liền đi trước dẫn đường, đưa nàng ra phía hậu viện.
Tiếng gõ mõ từ trong thiền phòng xa xa vọng lại, từng tiếng một như phù vân giữa không trung, vô ảnh vô hình, ngàn năm không ta.
Nàng cung kính nói: “Đa tạ đại sư, đã làm phiền đại sư rồi!”
“Không cần khách khí, ngài ấy đang ở bên trong, xin mời thí chủ vào.”
Sau khi vị cao tăng đi khỏi, Hoán Sa chậm rãi bước lên từng bậc thềm. Bậc thềm tuy không cao nhưng nàng lại thấy hết sức mệt mỏi, mỗi một bước chân đều phải dồn hết sức lực. Cuối cùng cũng bước đến bậc cuối cùng, nàng đứng trước cửa, đã mấy lần đưa tay lên nhưng nghe thấy tiếng gõ mõ không ngừng vọng đến bên tai, nàng lại buông tay xuống.
Tiếng mõ chợt ngừng lại, nàng đang định gõ cửa thì cánh cửa gỗ đàn hương kẽo kẹt mở ra, Vũ Văn Sở Thiên đang đứng ngay trước cửa, trên người là bộ thanh y màu trắng còn vương chút khói nhang trong thiền phòng, tạo cho người đối diện một cảm giác xa lánh hồng trần.
Y nhìn nàng, không nói nửa lời, chỉ im lặng chờ nàng lên tiếng.
“Muội đã nhớ ra tất cả.” Nàng cố gắng nói một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng tiếng nói phát ra lại có chút run rẩy. “Mẫu thân đã giải được phong ấn ký ức, muội đã nhớ lại những chuyện trong quá khứ.”
Vũ Văn Sở Thiên cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, hỏi thăm đò: “Muội đã nhớ ra những gì?”
“Những lỗi lầm của chúng ta.”
Sắc mặt của Vũ Văn Sở Thiên trở nên u ám, ánh mắt y không che giấu nổi nỗi hổ thẹn, dằn vặt. Vốn dĩ, nàng còn một chút hoài nghi có lẽ đó không hẳn là ký ức mà chỉ là một giấc mơ. Từ nhỏ, y và nàng đã coi nhau như huynh muội ruột thịt, chuyện đó thật khó có thể xảy ra. Do đó nàng đến đây, để nghe chính miệng y thừa nhận.
Nhưng thời khắc này, dáng vẻ hối hận, dằn vặt của y đã cho nàng câu trả lời.
Nàng rất muốn hỏi tại sao lại như vậy? Tại sao y lại nói nàng không phải là muội muội của y? Đó là sự thật hay chỉ là những lời thốt ra trong lúc nhất thời không làm chủ được cảm xúc?
Nhưng nàng không hỏi, bất luận câu trả lời như thế nào thì ngoài việc làm cho Vũ Văn Sở Thiên cảm thấy khó xử, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Vũ Văn Sở Thiên hỏi: “Muội có hận ta không?”
Nàng khẽ lắc đầu, nàng không trách y, chỉ là trái tim nàng rất đau, vì y, vì chính bản thân nàng. Vũ Văn Sở Thiên nhẹ nhàng kéo nàng lại, ôm nàng vào lòng, từ từ siết chặt tay: “Tiểu Trần, cuối cùng muội cũng tha thứ cho ta rồi.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng và thân thuộc đó như vọng lại từ kiếp trước. Một phần ký ức bỗng ùa về sau cái ôm cùng tiếng gọi thân thuộc đó. Cũng là một đêm khuya như thế này, cũng là những cơn gió se lạnh như thế này, y thì thầm nói: “Nếu đây là sai, chúng ta hãy cứ sai thêm một lần nữa.” Sau đó, y đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, cởi bỏ bộ giá y đỏ tươi trên người nàng.
“Muội sao vậy?” Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy khuôn mặt Hoán Sa biến sắc, liền khế sờ lên trán nàng. “Muội bị đau đầu sao?”
Nàng cúi người xuống dùng hết sức ghì chặt lấy hai thái dương, chỉ muốn ngăn cản những cảnh tượng không hay sau đó xuất hiện trong tâm trí, tiếc thay, những đoạn ký ức ấy cứ ùa về như thủy triều, chẳng thể nào ngăn cản được.
“Tiểu Trần, muội không sao chứ?” Vũ Văn Sở Thiên ân cần hỏi.
“Muội không sao” Nàng lắc đầu, nắm thật chặt tay lại, không để những ngón tay của mình tiếp tục run rẩy.
Y nói, y đã phạm nhiều sai lầm, có sai thêm một lần nữa cũng không sao. Y còn nói, nàng chính là hoa trong gương, trăng dưới nước của y. Khi nàng còn nghĩ mình là muội muội nuôi của y thì chuyện này còn có thể dung thứ, nhưng giờ thì không thể,
Nàng nói: “Chuyện giữa chúng ta sẽ không bao giờ có kết quả tốt đẹp.”
“Dù vậy, tình cảm ta dành cho muội vẫn không thay đổi.” Vũ Văn Sở Thiên đau khổ tiếp lời.
Bỗng một tràng cười yểu điệu của nữ tử vọng đến từ trên không trung, tiếp theo đó là một bóng người màu tím phi thân đến, thủ pháp nhẹ nhàng như một tấm lụa mỏng.
“Nói rất hay, rất hay!“ Mạnh Mạn vừa nói vừa vỗ tay. “Ở một nơi thanh tịnh như vậy mà huynh lại dám nói ra những lời đó, quả thật cũng chỉ có Vũ Văn Sở Thiên huynh mới cổ chấp như thế.”
Vũ Văn Sở Thiên hít một hơi thật sâu, nhìn ra bên ngoài, lạnh lùng hỏi: “Hắn ta đã xuất phát chưa?”
“Đang trên đường đến Trạc Quang Sơn rồi.” Mạnh Mạn nói rồi chau mày liếc nhìn Hoán Sa. “Ta vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng lại lo lắng huynh vì chuyện muội muội bảo bối của mình mà quên hết những việc cần làm."
Vũ Văn Sở Thiên lại nhìn ra bên ngoài, nói: “Ta đưa muội ấy về trước.”
“Chi bằng huynh cứ lo việc của mình đi, ta sẽ giúp huynh đưa muội muội bảo bối về, sau đó sẽ đuổi the huynh.” Mạnh Mạn bắt gặp ánh mắt đầy vẻ nghỉ hoặc của Vũ Văn Sở Thiên đang nhìn mình thì cười lớn, nói thêm “Huynh yên tâm, ta biết rất rõ đối với huynh, nàng ta quan trọng nhường nào, có mượn cả vạn lá gan, ta cũng không đám động đến một sợi tóc của nàng ta đâu.”
Vũ Văn Sở Thiên quay đầu nhìn Mặc Ảnh vừa vội vã tuổi theo Mạnh Mạn đến, nói: “Mặc Ảnh, ngươi đưa tiểu thư về hầu phủ, trên đường đi nhớ cẩn thận.”
“Dạ.”
Mặc Ảnh đưa Hoán Sa về Lan hầu phủ, trên đường đi không nói nửa lời, chỉ không ngừng hối thúc phu xe cho xe chạy nhanh hơn. Ánh mắt nàng ta đầy vẻ ưu tư, dường như đang lo lắng điều gì.
Xe vừa đến bên ngoài cửa phủ, Mặc Ảnh lập tức rời đi, Hoán Sa không kìm được gọi nàng ta quay lại: “Mặc Ảnh cô nương, đêm nay huynh ấy định làm chuyện gì vậy? Ta thấy cô có vẻ rất lo lắng cho huynh ấy.”
Nàng ta suy nghĩ hổi lâu, đáp: “Có một số chuyện tiểu thư không biết sẽ tốt hơn. Không biết thì sẽ không cần phải lo lắng, không cần phải canh cánh trong lòng.”
“Có phải huynh ấy lại đi quyết đấu với người ta?”
“Đừng hỏi nữa, biết quá nhiều cũng không có lợi cho tiểu thư.”
Không biết, có những lúc lại càng không tốt.
Cả đêm, nàng chỉ nghĩ đên Vũ Văn Sở Thiên, rốt cuộc y muốn làm gì, có phải lại đi tìm người ta để quyết đấu, liệu sẽ thắng hay thua? Tuy nàng cứ liên tục tự an ủi bản thân rằng võ công của y được cả giang hổ công nhận là thiên hạ đệ nhất, chưa từng chịu thua dưới tay ai, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với y, nhưng trong giang hổ có biết bao cao nhân ẩn dật, chẳng ai dự liệu được kết quả. Hơn nữa, nội lực mà y bị hao tốn liệu đã khôi phục hoàn toàn, những vết thương trên người liệu đã hoàn toàn lành lặn, nàng đều không biết.