← Quay lại trang sách

- 5 -

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc trời sáng, vừa lúc nàng định đi nghe ngóng tin tức của Vũ Văn Sở Thiên thì Minh Tâm hớt hải chạy vào, thở không ra hơi, nói: “Không ổn rồi!

“Có gì không ổn?”

“Đại tiểu thư, người của Tiêu gia đến rồi. Tiêu lão tướng quân dẫn theo binh mã đến bao vây hầu phủ.”

“Lão tướng quân?” Hoán Sa kinh ngạc, chẳng kịp nghĩ ngợi, vội chạy ra khỏi thư phòng.

Hoán Sa bước đến tiền sảnh, chỉ thấy Tiêu Dũ đang ngồi ngay giữa chính đường, bộ râu rậm che lấp cả nửa khuôn mặt, chẳng hề ăn nhập với cặp mắt tinh anh của ông ấy. Ông ấy đang bàn chuyện cùng Lan phu nhân, thị nữ dâng trà đến trước cửa, định bước vào thì bị Hoán Sa giữ lại, tiếp lấy khay trà từ trên tay.

Nàng rót trà rồi từ từ bước vào, hành lễ: “Tiêu bá bá, xin mời dùng trà.”

Tiêu Dũ đỡ lấy ly trà từ tay nàng, cẩn thận dùng nắp gạt những mẩu lá trà, sau đó nhìn nàng, nói: “Tiềm Nhi chỉ biết có đánh trận, tính tình thô lỗ giống như ta vậy, có chỗ nào thiếu sót, xin mọi người rộng lượng bỏ qua.”

Lan phu nhân liền cười, bảo: “Tiêu tướng quân quá lời rồi, thiếu tướng quân tuổi trẻ tài cao, là trụ cột của triều đình.”

“Đứa con này của ta, từ bé đã lớn lên dưới bóng binh đao, thân thể cường tráng như sắt thép, đối diện kẻ địch đều không chau mày, có bị thương nặng đến đâu cũng đều mỉm cười cho qua, nhưng cứ hễ gặp Hoán Sa nhà người thì lại… Haizz! Nhắc đến là ta lại tức giận, chẳng giống con trai của ta chút nào.”

Lan phu nhân đáp: “Theo như ta thấy, Tiêu Tiềm rất giống Tiêu tướng quân đấy chứ, rất trọng tình nghĩa!”

“Nói vậy cũng phải, chỉ vì quá trọng tình nghĩa nên không tránh khỏi bị tổn thương. Lần trước, sau khi trở về từ sa trường, Tiềm Nhi đang háo hức chuẩn bị sính lễ…" Nói đến đây, Tiêu Dũ đột nhiên khựng lại, thổi hơi nóng trên tách trà, uống một ngụm rồi mới tiếp: “Lần này đã không rước được tiểu thư về, mà ngay cả tâm hồn cũng để lại nơi đây, cả ngày cứ trầm tư. Giờ đây, Tiềm Nhi đang ở trong doanh trại, ngày đêm thao luyện binh mã, không phút nào ngừng nghỉ…"

Hoán Sa bặm chặt môi, không nói nửa lời.

Tiêu Tiềm trước giờ chưa từng lớn tiếng trước mặt nàng, mỗi lần bị Lan phu nhân cự tuyệt, chàng đều cười rồi nói: “Không sao!” Trong mắt nàng, chàng luôn là một con người chính trực, có trái tim khoan dung. Nhưng nay nhớ lại, từ lúc nàng thản nhiên đón nhận sự quan tâm che chở của chàng, nàng chưa từng dụng tâm tìm hiểu tâm tư chàng.

Tiêu Dũ lặng lẽ quan sát biểu cảm của Hoán Sa, nhấp một ngụm trà rồi thở dài. “Cũng chẳng có cách nào cả, aì bảo Tiềm Nhi là con trai của ta. Hôm nay, ta không màng thể diện, đánh liều đến đây để cầu thân giúp con trai. Lan phu nhân chắc sẽ nể mặt ta vài phần chứ?”

“Chuyện này...” Lan phu nhân nhìn đám quan binh hung hãn đang bao vây bên ngoài cửa phủ, rồi lại liếc sang Hoán Sa đang đứng kế bên, nói: “Lúc này Tiêu Tiềm đang đánh trận phương xa, hôn sự này, chi bằng chờ Tiêu Tiềm quay về rồi sẽ bàn tính kĩ hơn."

“Hôn sự này không thể chờ thêm nữa. Lan phu nhân, thật không giấu gì người, từ khi Hoắc gia xảy ra chuyện, ta đã nhìn thấu được rất nhiều điều. Đến nay, Ương Quốc và Tuyên Quốc hữu hảo, biên cương yên ổn, ta chỉ muốn Tiềm Nhi hồi triều làm quan, rời xa sa trường. Những ngày qua, ta đã khuyên bảo nhiều lần nhưng thằng bé này nhất định không chịu nghe, ta nghĩ, nếu Hoán Sa nhận lời lấy nó, nó nhất định sẽ đồng ý quay về.”

“Đang lúc lâm trận lại thay đổi tướng quân, xem ra không thỏa đáng cho lắm?” Lan phu nhân ái ngại nói.

“Biên ải không có chiến sự, ta cử Tiến Triệu Nghị đến đó là được.”

“Vậy, có chắc Tiêu Tiềm sẽ chịu quay về không?”

Lan phu nhân khéo léo từ chối, Tiêu Dũ lại vờ như không hiểu. “Nếu như gọi nó quay về để thành thân với Hoán Sa, ta sợ nó còn không chờ được đến lúc Tiến Triệu Nghị đến nơi, đã vội về rồi ấy chứ! Ta sẽ giúp nó lo liệu. Năm ngày sau là ngày lành tháng tốt, Tiêu gia ta sẽ thu xếp mọi thứ, đến lúc đó chỉ cần gọi Tiềm Nhi về thành thân là được.”

Lan phu nhân vừa định nói thì Hoán Sa đã vội vàng quỳ sụp xuống, cúi đầu nói: “Làm phiền Tiêu bá bá làm chủ giúp Sa Nhi rồi.”

Tiêu Dũ bật cười, luôn miệng nói: “Được! Được! Được Ta xin về trước chuẩn bị, năm ngày sau sẽ đến rước tiểu thư về phủ.”

Trong chốc lát, Tiêu Dũ và đám quan binh đã đi khỏi. Lan hầu phủ dần dần yên tĩnh trở lại, những người có mặt ở đại sảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn Lan phu nhân vẫn đang trầm tư suy nghĩ. “Sa Nhi, con bằng lòng lấy Tiêu Tiềm sao?”

Nàng bằng lòng hay không cũng đâu còn quan trọng nữa, hôm nay Tiêu Dũ mang quan binh đến bao vây hầu phủ, ý đồ đã rõ. Nếu như hôm nay Lan phu nhân kiên quyết từ chối hôn sự này thì trên dưới mấy chục mạng người trong Lan hầu phủ khó mà thoát nổi. Cho nên, nàng nhất định phải lấy Tiêu Tiềm, không còn lựa chọn nào khác.

Huống hồ, lấy Tiêu Tiềm cũng chẳng phải chuyện không tốt, hầu phủ sau này sẽ có chỗ dựa vững chắc, Vũ Văn Sở Thiên cũng hoàn thành tâm nguyện. Hơn nữa, nàng còn một mối nợ ân tình với Tiêu Tiềm, xem ra bây giờ có thể báo đáp cho chàng rồi.

Còn về phần nàng, dù sao thì người trong lòng nàng hiện tại đã biến thành ca ca của nàng, vậy hãy để y mãi mãi là ca ca của nàng đi.

Nghĩ đến đây, nàng liền nói: “Con bằng lòng, con đã nghĩ thông suốt rồi, Tiêu Tiềm không để ý đến sự trong trắng của con, vậy con còn gì phải băn khoăn nữa? Như vậy cũng tốt, gả cho Tiêu gia, con có thể quên hết những chuyện trước kia và bắt đầu lại từ đầu.”

Lan phu nhân hít một hơi thật sâu và nói: “Con nghĩ thông suốt rồi thì tốt. Con biết không, ta vốn dĩ không đành lòng gả con cho Tiêu gia, chỉ vì Vũ Văn Sở Thiên khuyên ta nên tôn trọng quyết định của con. Y nói chỉ cần con vui vẻ, những việc khác đều không quan trọng.”

“Huynh ấy đã nói như vậy thật sao?”

“Đúng thể, y đúng là một ca ca tốt, chuyện gì cũng nghĩ cho con.”

Ca ca tốt ư? Nàng gật đầu, y quả thực là một ca ca tốt,

Ba ngày liên tiếp, quan viên đên Lan hầu phủ tặng quà không ngớt, cấp bậc cao thấp đủ cả, lễ phẩm đểu là những thứ có giá trị. Lan phu nhân bận rộn tiếp đón, chẳng còn thời gian để tâm đến những chuyện khác. Hoán Sa cũng tất bật cả ngày sắp xếp lễ phẩm, ghi chép sổ sách, bận không ngơi tay, nhưng trong tâm trí nàng không lúc nào không nhớ đến Vũ Văn Sở Thiên. Đã ba ngày rồi, chẳng có tin tức gì của y, nàng đã phái người đi khắp nơi để nghe ngóng, nhưng dù là Ninh vương của Tuyên Quốc hay Vũ Văn Sở Thiên của Vô Nhiên sơn trang, dường như đều biến mất khỏi thế gian này, bặt vô âm tín.

Sẩm tối, sau khi được ba mươi mấy thợ thêu nỗ lực không ngừng nghỉ làm, cuối cùng giá y của nàng cũng may xong. Lan phu nhân đưa đến cho nàng xem. Sắc đỏ tươi vô cùng bắt mắt, những đầu ngón tay của nàng lướt nhẹ trên những đốm hoa được thêu một cách tỉnh xảo, trăm hoa như đang tranh nhau đua nở, trong đầu nàng chợt lóe lên một đoạn hồi ức.

Dường như là một đêm nào đó rất lâu về trước.

Nàng hào hứng cầm bộ y phục màu đỏ đó ướm đi ướm lại lên người, vừa cười vừa nói: “Ca ca nói xem phần váy này nên thêu hoa gì mới đẹp? Chỗ tay áo thêu hoa đào ở được không?”

Y mỉm cười nhìn nàng.

Nàng lại nói: “Phần cổ và tay áo sẽ thêu hoa mai chìm xong tuyết, vạt áo sẽ thêu những họa tiết dây leo uốn lượn, tượng trưng cho sự quấn quýt mãi mãi không chia lìa, tốt nhất là thêm một đôi hồ điệp đang dập dờn bay lượn nữa.”

Y lại cười và hỏi nàng: “Muội muốn lấy người ta gấp như vậy sao?”

“Không phải là muội muốn lấy người ta gấp như vậy.” Nàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là muội không thể chờ được gả cho ca ca!"

Hoán Sa ôm đầu từ từ nằm xuống giường, giữa nàng và Vũ Văn Sở Thiên rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Chẳng lẽ, không chỉ có y mà ngay cả nàng cũng nảy sinh tình cảm ấy?

Lan phu nhân thấy sắc mặt nàng có vẻ khác lạ, vội đến đỡ lấy vai nàng. “Sa Nhi, con sao vậy?”

“Con... Con cảm thấy hơi mệt.” Đúng vậy, vì quá mệt mỏi nên trong đầu nàng mới nảy sinh những ý nghĩ hoang đường như vậy, nàng phải ngủ một giấc thật sâu. “Con muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Được rồi, con cứ nghỉ ngơi đi, giá y này ngày mai thử cũng không muộn.”

“Vâng.”

Nàng nằm trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mơ, đoạn ký ức ấy lại ùa về ào ạt như thủy triều.

Đoạn ký ức đã mất đó, mối tình ngang trái đó, câu chuyện dài đằng đặc đó bắt đầu từ một đêm thảm sát...