← Quay lại trang sách

- 2 -

Cầu Dực Sơn vẫn ngồi trong mảnh sân nhà hoang tàn đó, dùng lực xoa xoa cái chân bị thọt. Ông ta nhớ lại nhiều năm về trước, lúc rời xa thê nhi, cũng chính là một đêm như thế. Lúc đó, ông ta cho rằng nương tử sẽ tha thứ cho mình, bởi họ đã có một đứa con gái đỏ hỏn còn quấn trong tã, không ngờ, từ lần từ biệt đó đến nay đã mười năm, bà ấy vẫn không chịu tha thứ cho ông ta.

Ông ta ngẩng mặt lên trời, dốc ngược những giọt nước mắt nhớ nhung đó vào trong hốc mắt, lẩm bẩm: “Giờ này, Mạnh Mạn chắc cũng mang thứ đó về đến nơi rồi.”

Cùng lúc này, một con tuấn mã chạy qua chín khúc quanh co của một ngọn núi, vó ngựa khiến cát bụi bay lên mù mịt, không nhìn rõ thân ngựa, chỉ mơ hổ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé khéo léo, tấm vải trắng che đi một nửa khuôn mặt, lộ ra cặp mắt sáng tựa vầng trăng, thân hình uyển chuyển như thân liễu dập dờn trong gió, bộ y phục màu xanh lục và suối tóc dài đung đưa trên lưng ngựa, bay lơ lửng như trong giấc mơ.

Tuấn mã vượt qua rừng đá lởm chởm, nhảy qua sườn núi cao vạn trượng, cuối cùng cũng đặt chân đến sơn cốc rộng lớn bao la, Chốn thâm sơn cùng cốc, mơ hồ nhìn thấy một tòa hắc lâu, được tạo thành bởi những sườn núi liền kề, được bao quanh bởi các ngọn núi to trùng điệp và đám cây cối um tùm. Dáng vẻ u tối, nặng nề giống như một bóng ma giữa sườn núi, nếu hôm nay trăng không sáng một cách lạ kỳ, sẽ không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó, càng không ai biết đây chính là tổng bộ của Dạ Kiêu, tổ chức sát thủ bí mật bậc nhất trong giang hồ - Trùng Lâu.

Chạy đến trước cửa Trùng Lâu, vó ngựa đột nhiên dừng lại, tuấn mã hí vang một tiếng. Tiếng ngựa hí chưa dứt, cửa lầu đã được mở ra, hai hàng người mặc áo đen kề vai bước ra, trên người bọn họ đều có một thanh kiếm dài, hắc bào choàng qua vai, vải đen che mặt, ánh mắt không một chút cảm xúc.

Thủ lĩnh của đám người áo đen đó bước lên phía trước, nói: “Hộ pháp nói khi ngươi quay về, hãy đến tìm ngài. Ngài ở điện Phạn Thủy chờ ngươi.”

“Được.” Mạnh Mạn gật đầu, nhẹ nhàng quay người xuống ngựa, phi thân bay vút vào trong Trùng Lâu.

Trong Trùng Lâu không có một tia sáng, đến ánh trăng cũng bị cản lại bên ngoài lớp tường dày. Mạnh Mạn đi qua hành lang chín khúc, mười tám khúc ngoặt, một cách nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến điện phía đông của Trùng Lâu, điện Phạn Thủy.

Ở tổ chức Dạ Kiêu, môn chủ ở tại chính điện, phó môn chủ là người có địa vị cao thứ hai, ở Phong Vân điện phía đông, sau đó là hai đại hộ pháp, lần lượt ở điện phía tây và điện phía bắc. Đây là bốn nơi mà những người trong tổ chức Dạ Kiêu không được tùy ý ra vào, có ám vệ canh gác, kẻ nào tự ý xông vào sẽ bị giết bất luận tội.

Bởi vậy, Mạnh Mạn tuy lớn lên ở Dạ Kiêu nhưng chỉ ra vào điện Phạn Thủy, những nơi khác đến cửa vào ở đâu nàng ta cũng không biết. Còn về chủ nhân của tứ điện, ngoài Tả hộ pháp Mạnh Nhiêu ra, ba người còn lại đến y phục nàng ta cũng chưa từng nhìn thấy. Nàng ta chỉ biết môn chủ thần bí thất thường, rất hiếm khi lộ diện, chuyện trong môn phái đều do phó môn chủ chủ trì, Hữu hộ pháp lại càng hữu danh vô thực, nghe nói là người trong triều đình, không tiện lộ điện, chỉ khi Dạ Kiêu có đại sự mới xuất hiện.

Hộ vệ trước cửa điện Phạn Thủy nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta liền khom người nói vọng vào bên trong: “Tả hộ pháp, Mạnh Mạn đã đến rồi.”

Tiếng nói trầm khàn từ bên trong truyển ra: “Để nàng ta vào.”

Hộ vệ đẩy cửa ra, ánh sáng le lói của những vì sao từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang đứng đó, trên người khoác một bộ y phục dài màu đen, thắt lưng màu bạc, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra khuôn cằm góc cạnh và một cặp mắt sắc sảo. Bên cạnh có một nam nhân khác đang nói chuyện với hẳn, nhìn thấy Mạnh Mạn bước vào, kẻ đó khẽ gật đầu.

Mạnh Mạn tiến lên trước một bước. “Mạnh Mạn tham kiến hộ pháp, việc hộ pháp căn dặn, Mạnh Mạn đã làm xong.

“Ứm.” Hắn xua tay nói với người bên cạnh. “Cho ngươi lui,”

"Vâng.” Người đó vừa lui xuống, Mạnh Mạn liền nôn nóng chạy về phía trước, gọi: "Ca ca, thứ ca ca cần muội đã mang về rồi.”

Nói rồi nàng lấy ra chiếc lọ mà Cầu thúc đưa cho. “Cầu Dực Sơn nói, máu này trong vòng một ngày sẽ không bị đông.”

Mạnh Nhiêu đón lấy chiếc lọ, lắc nhẹ, máu trong bình sóng sánh, chảy ra một giọt màu đỏ thẫm.

“Ca ca, môn chủ cần thứ này làm gì?“ Nàng ta không kìm được lòng hiếu kỳ, hỏi.

“Ta cũng không đoán được, có điều môn chủ rất có hứng thú với đứa con trai này của Vũ Văn Cô Vũ. Muội phải tìm cách tiếp cận y, tranh thủ dụ y gia nhập Dạ Kiêu.”

Mạnh Mạn hoài nghi không hiểu. “Tại sao?”

“Sau này y sẽ rất có ích.”

Mạnh Mạn do dự một lúc rồi nói: “Được! Muội chắc chắn sẽ làm được.”

“Ừm. Ta đem máu này đến cho môn chủ, muội đi lại nhiều cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.”

“Muội không mệt, ca...” Nàng ta chưa kịp nói dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp đang đến gần, tiếp theo truyền đến một giọng nói còn cấp bách hơn: “Tả hộ pháp, môn chủ muốn người lập tức qua đó!”

Mạnh Nhiêu hỏi vọng ra: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phó môn chủ đã bị giết hại.”

Mạnh Mạn tròn mắt kinh ngạc, còn Mạnh Nhiêu vẫn ngồi trên ghế, không hề cử động, trên mặt cũng không có chút biểu cảm ngạc nhiên. "Ừm. Ngươi có biết ai đã sát hại phó môn chủ không?"

"Nghe nói bị chết dưới kiếm của Tử Thanh."

“Tử Thanh chân nhân của Trạc Quang Sơn sao? Được, ta lập tức đến gặp môn chủ.”

“Vâng!”

Người đến quay về phụng mệnh, Mạnh Mạn không kìm được hỏi: “Ca ca, muội không nghe nhầm chứ, vừa nãy hắn nói... phó môn chủ bị giết rồi sao?”

“Muội không nghe nhầm đâu.”

“Sao có thể?” Mạnh Mạn vẫn muốn hỏi tiếp, Mạnh Nhiêu liền đưa tay ra hiệu nàng ta không cần hỏi nữa, nói: “Ta phải đi gặp môn chủ, muội hãy đến Đoạn Nhai chờ ta.”

Đoạn Nhai là hai sườn núi cao vạn trượng nằm cách nhau mười mấy trượng, một đầu là là lối vào của Trùng Lâu, một đầu là đường thông với bên ngoài, trừ phi là một người võ công thâm hậu hoặc là ngựa được rèn luyện đặc biệt, nếu không sẽ không thể nhảy qua. Nếu muốn trở thành sát thủ của Dạ Kiêu, bắt buộc phải nhảy qua Đoạn Nhai này.

Một tia nắng chiếu xuống xuyên qua những đám mây, xua tan đi bóng đêm đen mà Mạnh Mạn ghét nhất, nàng ta đột nhiên nhớ tới Vũ Văn Sở Thiên.

Từ nhỏ lớn lên ở Dạ Kiêu, những người mà nàng ta biết chỉ chia thành hai loại, một loại là sát thủ giết người, loại còn lại chính là những kẻ bị giết, còn y lại là loại thứ ba: kẻ không bao giờ bị giết. Có lẽ cũng chính vì vậy, ấn tượng của nàng ta về y đặc biệt sâu đậm.

Đêm thảm sát đó, xung quanh tối tăm mù mịt, nàng ta không nhìn rõ dáng vẻ của y, chỉ nhớ y liều mạng đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ muội muội của mình, thân hình nhỏ bé, gầy guộc nhưng xem ra lại vô cùng mạnh mẽ, khiến nàng ta đến nay vẫn không thể quên được.

Hôm nay, hội ngộ dưới ánh trăng sáng, nàng ta mới phát hiện y rất anh tuấn, đặc biệt là lúc cười, đuôi mắt cong cong ánh lên tình cảm ấm áp, giống như những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện mỗi ngày, khiến thế giới không còn tăm tối, không còn lạnh lẽo, không còn sát khí thê lương.

Nếu như y gia nhập Dạ Kiêu, liệu có trở nên giống như những kẻ khác, sát khí đằng đằng không?

Tiếng bước chân trầm ổn càng lúc càng gần, cũng là bước chân mà nàng ta quen thuộc nhất.

“Ca ca.” Mạnh Mạn quay đầu lại, vội vàng vào vấn đề chính. “Phó môn chủ thật sự chết rồi sao? Tối qua chẳng phải hắn nhận lệnh đi giết Lâm Vô Yên sao? Chỉ dựa vào thân thủ của Lâm Vô Yên, sao có thể giết được hắn?”

Tối qua khi phó môn chủ đi giết Lâm Vô Yên, nàng ta đã để ý nghe ngóng, Lâm Vô Yên từng học Hoa Quyền Tú Thoái của phái Nga Mi, sau đó vì tư thông với đàn ông

nên bị đuổi khỏi phái, nếu không phải do diện mạo xinh đẹp, sợ sẽ chẳng ai nhớ đến nàng ta. Tối qua, khi phó môn chủ nhận lệnh đi giết nàng ta, Mạnh Mạn còn thấy kỳ lạ, sao phải mang dao mổ trâu đi giết gà.

“Hắn chết rồi, không hề kỳ lạ.” Mạnh Nhiêu cười lạnh lùng, nói. “Hắn chưa xin chỉ thị của môn chủ đã tự ý đem người đi giết Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm, vượt quyền như vậy, môn chủ sao có thể tha cho hắn? Có điều, lúc đó môn chủ không xử lý hắn mà về sau lại lẳng lặng trừ khử hắn, quả thật có chút khó hiểu.”

“Lẽ nào là môn chủ đã giết hắn?”

“Không phải môn chủ, kẻ giết hắn là Tử Thanh chân nhân của Trạc Quang Sơn.” Nhìn vẻ ngỡ ngàng trên mặt Mạnh Mạn, Mạnh Nhiêu giải thích rõ hơn: “Tử Thanh chân nhân từng là trưởng môn của phái Trạc Quang, một lòng tu đạo, vốn không màng thế tục, nhiều năm trước đã lui về ở ẩn sơn lâm, không quan tâm đến chuyện của phái Trạc Quang, do đó đã lâu không còn ai nhắc đến hắn. Muội chưa từng nghe đến hắn cũng là chuyện rất bình thường, nhưng chắc chắn muội đã từng nghe nói đến đồ đệ của hắn, Ngụy Thương Nhiên.”

Cái tên này như sấm động bên tai Mạnh Mạn. Ngụy Thương Nhiên, trưởng môn phái Trạc Quang, là người được tôn sùng nhất trong giang hồ. Nghe nói hắn không những có võ công thâm hậu, tu vi cực mạnh, mà còn sở hữu dung mạo tuấn tú, đạo mạo. “Hắn là sư phụ của Ngụy Thương Nhiên, vậy thì võ công của hắn chắc phải rất lợi hại!”

“Đích thực rất lợi hại! Chỉ có điều, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang bế quan tu hành ở núi Vô Cực của Trạc Quang Sơn, đáng sợ là chẳng ai nghĩ đến, hắn lại xuất hiện ở Vô Yên Cư của Lâm Vô Yên.” Nói đến đây, Mạnh Nhiêu không kìm được cười nhạo. “Tử Thanh chân nhân cả đời thanh cao, lại có mối quan hệ không thể nói cho người khác biết với Lâm Vô Yên, thật thú vị!”

Quả là rất thú vị. Tuy nhiên, Mạnh Mạn lại không hề quan tâm đến những chuyện “thú vị” này, điều khiến nàng ta quan tâm hơn cả chính là: “Phó môn chủ đã chết, ai sẽ thay thể vị trí của hắn?”

“Tất nhiên là ta.”

Một buổi sáng sớm, dưới những tia nắng ban mai rực rỡ, Vũ Văn Sở Thiên tỉnh dậy, không thấy Lạc Trần trong phòng, liền vội vã đứng lên, thay y phục rồi lao ra ngoài tìm. Bắt gặp Lạc Trần đang ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, cúi đầu nhìn xuống đôi giày dính máu, trên mặt đất cũng ó mấy vết máu, y liền phát hoảng.

“Tiểu Trần!” Y lao đến bên cạnh nàng, hai tay nhẹ nhàng chạm vào chân nàng.

“A!” Tiểu Trần khẽ kêu một tiếng, y liền thu tay lại. “Chân của muội, sao lại bị thương vậy?”.

Nàng cắn răng, giọng run run nói: “Không cẩn thận bị đập vào đá, đau quá! Ca ca, muội sợ nhiều ngày nữa cũng không thể đi được, làm sao bây giờ?”.

Vũ Văn Sở Thiên khẽ thở dài, dịu dàng bế nàng đi vào phòng, cẩn thận đặt nàng xuống giường. “Muội không muốn đi, cứ nói thẳng với ca ca là được, hà tất khiến mình bị thương như vậy?”

Nàng ngước lên, nhìn y bằng ánh mắt chờ đợi. “Muội nói muội không muốn đi, liệu ca ca có đồng ý không?”

“Có! Bất luận muội muốn ta làm gì, chỉ cần muội mở lời, ta nhất định sẽ làm cho muội. Cho nên sau này đừng bao giờ làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, muội nhớ chưa?”

Vũ Văn Sở Thiên đang định xem xét vết thương trên chân nàng, lại thấy nàng cười phá lên, hai tay ôm lấy cổ y, nhảy nhót trên giường. “Ca ca thật tốt, muội biết là ca ca

thương muội nhất, chuyện gì cũng sẽ đồng ý với muội mà.”

Y ngay lập tức tỉnh ngộ, nói: “Vũ Văn Lạc Trần! Muội dám gạt ta!”

“Hi hi! Đây đâu phải lần đầu tiên ca ca bị muội gạt, sao lại ngạc nhiên đến vậy?” Nàng cười ngọt ngào, duỗi chân ra trước mặt y. “Lúc nãy Cầu thúc làm thịt chim cho chúng ta ăn, muội đi giúp một tay, không cẩn thận bị máu bắn vào. Máu chim và máu người cũng không phân biệt được, ca ca ngốc quá đi!”

Chưa nói xong, nàng đã bị Sở Thiên đẩy ngã xuống giường. Y cù nàng đến nỗi nàng phải co tròn người lại, vừa cười vừa nói: “Ca ca, muội biết sai rồi, tha cho muội đi.”

"Muội thật sự biết sai rồi?”

Nàng ra sức gật đầu. “Thật, thật.”

“Vậy muội nói xem, muội rốt cuộc đã sai ở đâu?”

“Muội không nên gạt ca ca, sau này muội sẽ không gạt ca ca nữa. Muội sẽ không nói ca ca ngốc nữa, ca ca rất thông minh, là người thông minh nhất trên thế gian này.”

Vũ Văn Sở Thiên lại tiếp tục cù nàng. “A... Sau này muội không gạt ca ca là muội bị thương nữa, không làm ca ca lo lắng nữa.”

Y ngừng tay, chứng tỏ lần này nàng đã ý thức sâu sắc được lỗi lầm của mình. Nàng vuốt vuốt ngực, mừng thầm là bản thân trong cái khó ló cái khôn, nếu không thật sự không biết sẽ phải chịu bao nhiêu tội.

Thả lỏng một chút, nàng chầm chậm sán đến gần y, hỏi: “Ca ca, chúng ta thực sự có thể ở lại đây sao, không cần đi Miêu Cương nữa?”

“Ừm, Cầu thúc nói đúng, bây giờ đang là lúc loạn thế, binh hoảng mã loạn, người chết đói khắp nơi, ta không đủ khả năng bảo vệ muội.” Y ngừng lại một lúc rồi nói: “Chờ đến lúc chúng ta trưởng thành, ta có đủ năng lực bảo vệ muội, chăm sóc muội, ta sẽ dẫn muội đi.”

“Được!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng ho nhẹ, là tiếng của Cầu thúc. Lạc Trần ló đầu ra, thấy Cầu thúc đang đứng trước cửa, vẻ mặt rất nghiêm túc. Nàng cúi đầu nhìn lại mình, hóa ra lúc nãy đùa nghịch, y phục xộc xệch hết cả, chẳng trách Cầu thúc lại tỏ ra khó chịu.

Nàng chỉnh lại y phục, đi xuống giường, chạy đến bên cạnh ông ta, vui vẻ nói: “Cầu thúc, ca ca đồng ý ở lại rồi, sau này ta và ca ca sẽ tận tâm tận lực giúp người dọn dẹp hiệu thuốc, giúp người kiếm thật nhiều tiền.”

“Các ngươi chịu ở lại là tốt.” Cầu thúc vui vẻ gật đầu, ngước lên nhìn Vũ Văn Sở Thiên, định nói gì đó, nhưng lại có chút do dự. “Nếu các người quyết định ở lại, ngày mai ta sẽ tìm người đến, xây một căn phòng lớn để huynh muội các ngươi ở.”

“Không cần phiền vậy đâu, căn phòng này đủ để bọn ta ở rồi.” Nàng nói.

“Khi các ngươi lớn hơn một chút, sẽ không đủ dùng.”

Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần lưu lại hiệu thuốc của Cầu thúc được hơn nửa năm, cuối cùng cũng tạm coi như có một nơi để nương náu qua ngày, tuy không có một rừng đào rực rỡ hoa bay lất phất, cũng không còn sự che chở ấm áp của phụ mẫu, nhưng ở nơi loạn thế đầy bấp bênh này, họ lại có Cầu thúc và một ngọn Phù Sơn đầy ắp cỏ lạ, thế cũng xem như may mắn lắm rồi.