- 3 -
Quãng thời gian ở Thành Nguyên trấn lúc còn nhỏ, tuy đơn sơ nhưng cũng rất no đủ. Hằng ngày, họ dậy sớm cùng Cầu thúc lên Phù Sơn hái thảo dược, học y thuật dược lý, còn giúp Cầu thúc dọn dẹp hiệu thuốc. Ăn xong cơm trưa, họ lại vào rừng cây phía sau núi luyện công, Sở Thiên khổ luyện kiếm pháp được phụ mẫu truyền thụ, Lạc Trần lại ôm bộ Cửu Lê bí thuật không hoàn chỉnh trong tay hứng thú đọc.
Cửu Lê bí thuật lấy linh lực làm chủ, cũng giống như luyện võ công lấy nội lực làm cơ sở. Chỉ có điều phương pháp tu tập linh lực không giống với nội lực, cần phải thu thập linh khí của vạn vật trong trời đất. Theo như sách nói,
phù tang mộ thủy, thương vân trích lệ, hoa đoàn dung vụ, vạn vật trong thế gian đều có linh khí, làm cho linh khí của vạn vật quy tụ trong hai lòng bàn tay, đan vào nhau, kết thành pháp ấn, linh lực sẽ chạm đến ấn đường, xâm nhập vào cơ thể. Linh thuật còn phân làm ngũ hành, tương sinh khắc với những vì sao, do đó tu linh chi pháp khó cực độ, cơ thể phải có linh căn mới có thể tu luyện. Nàng đọc mà nửa hiểu nửa không hiểu, cũng không rõ bản thân có linh căn hay không, nên đành tùy hứng thích thế nào thì tương luyện thể ấy.
Luyện đến khi tịch dương xuống núi, hai người lại cùng nhau trở về nhà.
Mỗi buổi tối, họ cùng nhau đến thư phòng đọc sách. Cầu thúc có rất nhiều sách, đặc biệt là y thư điển kỳ, trong đó có những bộ sách rất quý giá như Bản thảo cương mục, còn cả bản sao chép của Hoàng đế nội kinh. Vũ Văn Sở Thiên rất thích đọc y thư, còn nàng lại rất hứng thú với trùng thuật của Miêu Cương, hai người thường xuyên đốt đèn đọc sách thâu đêm, chuyên tâm đến nỗi quên cả giờ giấc, đến lúc thấy bụng trống trống mới phát hiện ánh trăng ở chân trời đã lặn xuống hướng tây.
Những lúc như vậy, nàng sẽ xuống bếp nấu hai bát cháo trắng, hai người cùng ngồi trước bàn ăn cháo, tuy thanh đạm nhưng khi cho vào miệng lại cảm nhận được vị ngòn ngọt, thanh thanh nơi đầu lưỡi.
Nàng hỏi y: “Mỗi ngày đều ăn cháo trắng do muội nấu, ca ca có thấy chán không?”
Y đáp: “Chán chứ, nhưng muội có biết món khác không?”
Sau đó, mỗi ngày nàng đều cố gắng học cách làm các món ăn, rồi hỏi y ngon hay không, y đáp: “Ta vẫn thấy cháo trắng muội nấu ngon hơn.”
Nàng giật lấy bát canh gà chỉ còn một nửa trong tay y, bỏ đi không thèm quay đầu lại. Y lắc đầu cười, gập lại quyển sách, chuẩn bị đi dỗ dành nàng, kẻo lỡ làm nàng bực tức, đến tối lại bị giành chăn. Kết quả, y tìm một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng đang bận rộn trong gian bếp.
Lúc ấy đã là tờ mờ sáng, ánh trăng nhạt dần, đường chân trời là một màu xám nhạt, bóng dáng bận rộn đó của nàng khắc sâu trong trái tim y. Trước giờ, y chưa từng nói cho nàng biết, những món ăn nàng nấu rất ngon, nhưng y thích nhất chính là món cháo trắng, bởi trong vị ngọt thanh thuần khiết đó có cả mùi hương trên người nàng.
Hoa nở hoa tàn, chớp mắt đã được hai năm.
Đến tháng Sáu, cây hoa đào mới trồng trong sân đã xanh mướt lá. Nỗi đau mất phụ mẫu cũng dần nguôi ngoai. Rốt cuộc, trên trần thế vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp và những người đáng trân trọng. Không nên tâm tâm niệm niệm những điều tốt đẹp đã mất, mà nên ghi nhớ những chuyện vui bên cạnh, như vậy mới có thể vui vẻ tận hưởng kiếp này, không phụ một đời thăng trầm.
Ngày hôm đó, trời nóng hơn thường ngày, chẳng làm gì mà toàn thân cũng đổ mồ hôi. Cầu thúc có việc phải ra ngoài, Vũ Văn Sở Thiên cũng nói có việc ra ngoài, còn đòi đi một mình. Lạc Trần biết y một mình lên núi để gặp một nữ tử tên Mạnh Mạn. Mạnh Mạn là thường khách của hiệu thuốc, cứ cách một tháng lại đến tiệm mua thuốc. Nàng ta rất đẹp, thân hình yểu điệu, chỉ cần liếc mắt một cái, nhếch môi lên một chút cũng đủ làm người khác thất thần. Thế là, Vũ Văn Sở Thiên cũng bị nàng ta hớp hồn rồi. Bọn họ thường đến Phù Sơn để gặp mặt, mỗi lần đi cũng phải nửa ngày trời, lúc quay về trên người y đều ám mùi phấn thơm của Mạnh Mạn, có giặt thế nào cũng không hết.
Nghĩ đến mùi phấn, Lạc Trần lại đi ra ngoài sân ngửi đi ngửi lại chỗ y phục đang phơi. Y phục vừa khô, trên đó vẫn nồng nặc mùi phấn của Mạnh Mạn, nàng không thích mùi hương này, liền gom hết chỗ y phục đó mang ra bờ sông giặt với các đại nương.
Các đại nương giặt y phục đang nói chuyện rất rôm rả, có người nói ngày hôm qua con trai nhà ai lấy con gái nhà ai, hai người đó ngày ngày dính lấy nhau ở trong phòng, chắc cũng sắp có một đứa con mập mạp rồi; lại có người nói quả phụ của nhà nào đó đã dụ dỗ nam nhân nào đó, đến rừng cây sau Phù Sơn. Mọi người lại đồng thanh phá lên cười.
Lạc Trần nghe mà nửa hiểu nửa không, trong đầu băn khoăn đến rừng cây thì có thể làm gì, chẳng lẽ là đi hái nấm? Nghĩ đi nghĩ lại, bất giác nàng lại làm rách một lỗ trên bộ y phục mới của Vũ Văn Sở Thiên. Đây đã là bộ thứ ba trong tháng rồi, đều tại cái mùi phấn đó quá khó phai, nàng giặt đi giặt lại cũng không hết.
Ra bờ sông giặt đồ xong, trở về nhà, trên người Lạc Trần mướt mát mồ hôi, nàng liền đun một ít nước nóng để tắm.
Chuẩn bị nước xong, nàng gỡ tóc, cởi bỏ y phục, ngâm mình xuống nước, tấm thân nóng nực lập tức trở nên cực kì dễ chịu. Mùi phấn mà nàng không thích ngửi nhất lại xộc vào mũi, nàng biết, Vũ Văn Sở Thiên đã trở về.
Nàng vội vàng gọi y: “Ca ca quay về vừa đúng lúc... Ca ca, nước này hơi lạnh, ca ca đun cho muội ít nước nóng đi!”
“Ừ.” Y đáp một tiếng.
Một lúc lâu sau, nàng cứ nghĩ y không đun nước cho mình, định thôi, nhưng lại thấy y chậm chạp xách theo một thùng nước nóng bước vào phòng, một tay thử độ ấm của nước, tay còn lại từ từ đổ nước nóng vào thùng.
Trông dáng vẻ của y trầm lặng một cách kỳ lạ.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Cầu thúc, phá vỡ sự yên tĩnh đầy ám muội. Trông vẻ mặt ông ta dường như đang rất giận dữ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt đó rất nhanh chuyển thành bình tĩnh. “Sở Thiên, theo ta ra ngoài, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Vũ Văn Sở Thiên liền đi ra ngoài cùng Cầu thúc.
Buổi trưa nóng nực ấy, Cầu thúc và Vũ Văn Sở Thiên đóng chặt cửa phòng nói chuyện rất lâu. Lạc Trần tắm xong, giặt xong cả y phục của mình rồi mà họ vẫn chưa nói chuyện xong. Nàng ngồi trong phòng may y phục mới, may xong hai cái tay áo, Vũ Văn Sở Thiên mới đi ra.
“Ca ca, Cầu thúc tìm ca ca có chuyện gì vậy?” Nàng hỏi
Biểu cảm của y rất kỳ lạ, nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân rồi hạ giọng nói: “Cầu thúc nói chúng ta đã lớn rồi, ta không thể chăm sóc muội như chăm sóc một đứa trẻ nữa, đêm nay ta sẽ về phòng của mình ngủ.”
Nói xong, y cúi xuống thu dọn đồ đạc. Lạc Trần liền giằng lấy chỗ y phục mà y định mang đi, nói: “Không được! Rõ ràng là ca ca đã đồng ý với muội.”
“Đúng là đã đồng ý với muội, nhưng...”
Hai năm trước, Cầu thúc đặc biệt trùng tu lại hậu viện, ngăn thành bốn căn phòng nhỏ, mỗi người một phòng, phòng còn lại sẽ dùng làm thư phòng. Lúc đó, đáng lẽ hai huynh muội nàng phải ngủ riêng phòng rồi, nhưng mỗi tối Lạc Trần đều mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng cứ khóc gọi ca ca, Sở Thiên lo lắng cho nàng nên đã từ chối ý tốt của Cầu thúc, mỗi tối đều ngủ cùng nàng.
Nhưng đến nay nàng đã mười hai tuổi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, còn y cũng sắp mười lăm tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện, cho dù tình cảm huynh muội giữa họ chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng nhưng cũng không nên vượt quá giới hạn.
“... Tiểu Trần, muội lớn rồi, sau này ca ca không thể lúc nào cũng ở bên muội.”
“Sao lại không được? Ca ca đã nói sẽ ở bên muội cả đời mà.”
“Ta là ca ca của muội, không thể ở cạnh muội cả đời được, sớm muộn gì muội cũng sẽ gặp được người muội thích, rồi lấy người ta.”
“Vậy thì muội sẽ không lấy ai hết!”
“Muội...”
“Muội sẽ đi theo ca ca, ca ca đi đến đâu muội sẽ theo đến đó, không rời nửa bước!”
“Vậy nếu như ta chết?”
Nàng không cần nghĩ ngợi, đáp: “Muội sẽ chết cùng ca ca!"
Nghe đến câu này, Vũ Văn Sở Thiên không nói thành lời nữa, y cảm động bởi nàng tình nguyện sống chết cùng mình, cũng bị cảm động bởi tình cảm rất đỗi thuần khiết, chân thành mà nàng dành cho y, nhưng đằng sau những cảm kích đó, y lại có chút lo lắng. Đúng như Cầu thúc nói, nàng quá dựa dẫm vào y, kiểu dựa dẫm này sớm muộn gì cũng làm hại nàng.
Y nguyện chăm sóc, bảo vệ nàng suốt đời, nhưng thế sự khó liệu, nếu có một ngày y gặp chuyện bất trắc, ai sẽ che chở cho nàng? Chẳng lẽ để nàng chết cùng y sao? Y đương nhiên không muốn điều đó xảy ra, y hy vọng nàng có thể sống tốt.
“Tiểu Trần, chúng ta không phải phu thê, không thể ngủ chung một phòng. Nếu để người khác biệt, sẽ bị chê cười đấy.” Y kiên định nói.
Nàng nhìn y trân traan, cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi lã chã xuống gò má. Y kiềm chế để không nhìn nàng, quay mặt đi.
Nàng lau những giọt nước mắt trên mặt, giúp y thu dọn y phục, xếp lại gọn gàng, còn lấy từ trong tủ ra một chiếc
chăn mới, bên trên có thêu một rừng hoa đào, tuy được thêu khá thô sơ nhưng mỗi cánh hoa đều giống y hệt những gì trong trí nhớ của y.
Nàng nói: “Đây là chăn mới muội vừa may xong, gần đây ca ca cao lên nhiều, chiếc chăn cũ bé quá..."
Vũ Văn Sở Thiên thực sự cảm động. Nếu y không bằng lòng thì nàng sẽ không nằng nặc làm theo ý mình nữa. Cuối cùng, hai người đã chia ra ở khác phòng.
Ngày hè nóng nực, tiếng ve kêu không ngớt, ồn ào đến mức không thể ngủ yên giấc, Vũ Văn Sở Thiên đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng vằng vặc bên ngoài, cho đến tận khi trời sáng.
Y biết cả đêm Lạc Trần cũng không hề chợp mắt, bởi nếu nàng ngủ, nhất định sẽ mơ thấy ác mộng, trong giấc mộng nhất định sẽ gọi tên y, nhưng cả một đêm đều không nghe thấy tiếng than khóc của nàng, vậy nên chắc chắn nàng không hề ngủ.
Bữa sáng vẫn là món cháo trắng quen thuộc do Lạc Trần nấu, mùi gạo thanh thanh, nhưng khi ăn vào miệng lại không còn vị ngọt như trước mà lại chút đắng chát. Y ngẩng đầu, quan sát kĩ người đang ngồi phía đối diện, bộ váy màu vàng rất đẹp, tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tươi sáng, an nhiên như thường, nhưng lại đang cúi gằm xuống, hàng lông mi dài che khuất cả đôi mắt, khiến y không đọc được cảm xúc trong đó.
Ăn xong cơm, họ cùng nhau lên núi hái thuốc, cùng nhau thu dọn hiệu thuốc. Nàng cặm cụi làm việc như mọi ngày. Buổi chiều, nàng vẫn cùng y đi luyện kiếm, hai tay chống cằm nhìn y từ phía xa, chờ đợi y, chốc chốc lại tu tập Cửu Lê bí thuật.
Lúc y trêu chọc nàng, nàng vẫn cười. Đến tối, nàng vẫn cùng y đọc sách. Lúc y mệt, nàng lại chuẩn bị cho y một bát cháo trắng, dịu dàng nhắc nhở: “Ca ca, chắc ca ca đói rồi, mau ăn hết bát cháo này đi rồi đọc tiếp.”
Vũ Văn Sở Thiên không kìm được hỏi: “Tiểu Trần, tối qua muội ngủ có ngon không, có mơ thấy ác mộng nữa không?”
Nàng cười nói: “Muội ngủ rất ngon, còn ca ca? Không có muội làm phiền, chắc là ca ca ngủ ngon lắm đúng không?”
Y cũng cười theo, gật đầu. “Rất ngon.”
Bên ngoài gió thổi bật cả cửa sổ, nàng đứng lên cài lại cửa giúp y, nói: “Không còn sớm nữa, muội về phòng trước đây.”
“Ừm, tối nay muội ngủ sớm đi.”
“Muội biết rồi. Ca ca cũng nghỉ sớm đi.”