- 4 -
Hôm đó, y lại cả đêm không ngủ, dường như đã xem hết tất cả y thư trong thư phòng, muốn tìm phương pháp chữa trị dứt điểm chứng ác mộng của Lạc Trần, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Nến trong thư phòng cả đêm không tắt, đèn dầu trong phòng của Lạc Trần cũng được thắp cả đêm. Ánh đèn leo lét phản chiếu lên rèm cửa một bóng người mờ ảo khẽ lay động, cúi đầu ngồi suốt cả một đêm.
Trời sáng, Vũ Văn Sở Thiên đến phòng nàng để đưa đồ, thấy nàng đang ngồi chải tóc, khuôn mặt vui vẻ phản chiếu trong gương.
“Ca ca, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Nàng hỏi.
“Sớm ư? Ta thấy trời đã sáng rồi, bây giờ đã là giờ nào rồi?”
“Giờ Mão, trước đây ca ca đều ngủ đến giờ Thìn mới dậy mà.”
“Ừm, vậy ta về phòng ngủ thêm lát nữa.” Y đến cạnh cửa sổ, đặt bó thiên trúc quỳ vừa hái lên đó, nhìn thấy trên bàn đang đặt một bộ trường sam màu xanh nhạt, tay áo thêu hoa đào trắng, tinh xảo tỉ mỉ, xem ra khả năng thêu thùa của Lạc Trần đã tiến bộ nhiều.
“Ôi, đây là hoa gì vậy? Đẹp quá!” Lạc Trần chỉ bó hoa trên tay y, hỏi.
“Thiên trúc quỳ, ta thấy nó đẹp quá, đoán chắc muội sẽ thích nên hái cho muội một ít.”
“Ừm, thơm quá!” Nàng cười, nhưng trong ánh mắt lại là bóng tối không thể che giấu được. Y không thích nhìn bộ dạng này của nàng, giả vờ như tất cả vẫn bình thường, giả vờ vui vẻ như cũ, chỉ là để cho y yên tâm.
Y bước ra khỏi phòng Lạc Trần, vừa hay bắt gặp Cầu thúc. Cầu thúc quan sát thấy đôi mày của y chau lại, liền vỗ vào vai y, thành khẩn khuyên bảo: “Tiểu Trần còn nhỏ, chưa thích ứng kịp. Thời gian trôi qua, dần dần nó sẽ quen thôi. Đến khi gặp được ý trung nhân, không khéo còn quên mất một ca ca nuôi là người cũng nên.”
Y gật đầu, nói: “Ta hiểu.”
Cầu thúc đưa cho y một chiếc túi vải, nói: “Chỗ sách này người cầm lấy, có thời gian thì xem.”
“Là y thư sao?”
“Gọi như vậy cũng được. Ngươi cũng lớn rồi, có một số chuyện cũng nên biết.”
Y gật gật đầu. “Cảm tạ Cầu thúc chỉ bảo.”
Đêm đó, y chăm chú đọc chỗ sách được cho là y thư mà Cầu thúc đưa cho, lật qua lật lại những trang chữ và hình ảnh minh họa ở trên đó, chẳng mấy chốc y đã hiểu “những chuyện nên biết” mà Cầu thúc nói là gì. Cân bằng âm dương, thiên địa giao hòa, những chuyện thầm kín giữa nam và nữ y cũng hiểu đôi chút, nhưng hôm nay, đọc được những chi tiết được giải thích tường tận trong sách, y mới biết bên trong còn có nhiều điều kỳ lạ như vậy. Những mạch máu trong cơ thể y cuồn cuộn dâng trào, dường như muốn phá vỡ sự gò bó, bứt rứt. Y càng ra sức khắc chế, lại càng cảm thấy đầu óc mơ màng. Phải vận khí đến hai lần để khống chế sự bức bối trong người, khí huyết của у mới dần dần ổn định.
Hoặc cũng có thể do hai ngày liên tiếp không ngủ nên mới có cảm giác kỳ lạ này. Nghĩ vậy, Vũ Văn Sở Thiên liền nằm vật ra bàn ngủ. Cũng không biết ngủ đến lúc nào, lúc y ngẩng đầu lên thấy ánh đèn trong phòng Lạc Trần đã tắt, liền cảm thấy an tâm, một mình ra ngoài đi dạo, trong lúc mơ màng cũng không biết đã đi đến nơi nào.
Con đường nhỏ xa thẳm, tiếng chim hót hoa nở, dẫn đến một rừng trúc, còn có cả mấy cây cam. Hoa cam nở rộ
thật thơm, mùi lá trúc và mùi hoa hòa quyện vào nhau, càng làm cho người ta thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu.
Ở giữa những khóm hoa, có một hồ nước, trong hồ có một nữ tử đang tắm. Ánh trăng chiếu rọi lên mặt nước phủ đầy cánh hoa, bóng hình thiếu nữ nổi bật với làn da mềm mại trắng hồng. Vũ Văn Sở Thiên như bị thôi miên, đứng chết trân trước cảnh tượng ấy. Thiếu nữ chậm rãi quay đầu lại. Y nhìn rõ được khuôn mặt nàng, dung mạo khuynh thành tuyệt thế đó, chính là Lạc Trần.
Y nhìn vào đôi mắt long lanh đen láy của nàng, nàng cũng đang nhìn y.
“Ca ca!” Nàng cất tiếng gọi.
Tiếng gọi làm Vũ Văn Sở Thiên giật bắn mình. Y chợt bừng tỉnh. Thì ra là nằm mơ, thật may chỉ là một giấc mơ.
Vũ Văn Sở Thiên xoa bóp cánh tay tê dại vì ban nãy gối đầu lên, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp Lạc Trần đang khom lưng nhìn mình, khuôn mặt nàng ghé sát tới mức tưởng như dính luôn vào mặt y. Y vội bật dậy, sợ hãi lùi về sau, luống cuống đến nỗi và cả vào ghế.
Lạc Trần ngơ ngác bưng bát cháo trắng còn nóng hổi đứng tại chỗ. “Ca ca, ca ca sao vậy? Muội làm ca ca sợ à?”
Vũ Văn Sở Thiên day mạnh trán, muốn xua đi những cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ kia, nhưng chẳng thể nào trấn át được trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. “Không sao, ban nãy đọc sách mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi.”
“Ồ?” Nàng hiếu kỳ đảo mắt qua chỗ sách đang đặt trên bàn. “Đây là sách gì vậy? Trông lạ quá!”
Y vội bước lên gập quyển sách lại, khuôn mặt tuấn tú ngượng ngùng đỏ ửng lên. “Là sách luyện công, chẳng có gì đáng xem đâu.”
“Là nam nữ cùng luyện sao? Hẳn là loại võ công hết sức lợi hại đúng không?”
“Ừm.” Y thuận miệng đáp một tiếng.
“Vậy muội và ca ca cùng luyện được không?”
Nghe đến đây, trong đầu Sở Thiên lại thoáng qua cảnh tượng trong giấc mơ. “Không được, loại võ công này không thích hợp với muội!”
“Sao lại không thích hợp?”
“Đừng hỏi nhiều nữa, muộn rồi, muội mau về phòng ngủ đi!”
Thấy y có vẻ khó chịu, Lạc Trần cũng không gặng hỏi thêm. “Vậy muội không làm phiền ca ca nữa, muội để cháo đây, ca ca nhớ ăn đấy.”
Lúc nàng rời đi, trên miệng vẫn còn mỉm cười, bước chân nhanh như cắt, dường như chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng nàng rời đi, trong lồng ngực y lại càng bức bối đến khó chịu, có chút đau buồn, lại có chút nóng rát, còn cả sự quyến luyến, làm cho cảm xúc của y cũng trở nên mất kiểm soát một cách kỳ lạ.
Trong lúc mất kiềm chế, y vung tay ném quyển sách đi. Kết quả là chiếc bát sứ vô tội bị vạ lây, theo đó mà rơi xuống vỡ tan tành.
Khắp mặt đất là những mảnh vỡ và cháo trắng...
Lạc Trần nghe thấy tiếng động, bước chân chợt dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Tiếng ve kêu đêm đó rất to, không ngừng không nghỉ, trời cũng nóng một cách khác thường, Vũ Văn Sở Thiên vận công điều khí mấy lần vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài, y nhớ đến ngày đầu tiên gặp gỡ Lạc Trần. Lúc đó Lạc Trần vẫn còn nhỏ xíu, được cha y đưa từ Miêu Cương về, nàng cứ chớp chớp cặp mắt đen láy của mình, nhìn y cười, và y cũng cười theo.
Mẫu thân nói với y: “Thiên Nhi, sau này, cô bé này chính là muội muội của con, con phải đối xử tốt với muội muội, chuyện gì cũng phải nhường nhịn, biết chưa?”
Một đứa trẻ năm tuổi như y hồi đó, trong đầu luôn xuất hiện vô số câu hỏi tại sao. Y liền hỏi: “Tại sao đây lại là muội muội của con?”
Mẫu thân nói với y: “Lạc Trần không phải là muội muội ruột của con, những con phải đối xử với nó như với muội muội ruột của mình, biết chưa?”
Y gật đầu thật mạnh, nắm lấy tay Lạc Trần, từ đó luôn ghi nhớ kĩ lời dặn dò của mẫu thân, đối xử với Lạc Trần như với muội muội ruột, rất yêu chiều nàng, chuyện gì
cũng nghĩ cho nàng. Chưa bao giờ y có suy nghi vượt quá giới hạn.
Vậy mà hôm nay...
Y ngước nhìn bầu trời rộng lớn bao la, phảng phất thấy khuôn mặt u buồn của phụ mẫu. Không, không được! Lạc Trần là muội muội của y, y không thể có bất kỳ ý đồ gì với nàng, y tuyệt đối không được có suy nghĩ ấy nữa, một chút cũng không được!
“Không! Ca ca không được chết!” Tiếng gọi thảm thương phát ra từ phòng Lạc Trần, Vũ Văn Sở Thiên lập tức chạy như bay đến, giật mạnh cửa, xông vào phòng.
Đó là một đêm không trăng, nàng bừng tỉnh từ trong giấc mơ, ôm chặt lấy y, khóc không thành tiếng. Y nhìn nàng run rẩy trong lòng mình, liền ôm lấy tay nàng thế nào cũng không chịu buông. “Tiểu Trần, đừng sợ, đó chỉ là một giấc mơ. Ca ca ở đây, ca ca vẫn còn sống.”
“Ca ca?” Nàng ngước lên, kéo lấy tay áo y, khẩn cầu: “Ca ca, muội sợ lắm! Hôm nay ca ca ở lại cùng muội có được không?”
“Tiểu Trần.” Y rút lại tay áo. “Muội kiên cường một chút, ác mộng có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng, muội phải học cách đối diện với nó, khắc phục nó.”
Nàng lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó từ từ nằm xuống giường. Y đắp lại chăn cho nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi. Y biết, sau khi y đi, nàng không hề ngủ tiếp, bởi vì y ngồi trong sân cả đêm, nhìn thấy nàng ngồi bên cửa sổ may đồ. Ánh nến chập chờn, thân hình nhỏ bé yếu ớt in lên song
cửa, mái tóc dài buông lơi. Khung cảnh này thật ấm áp, thật khiến người ta nhung nhớ.
Y đứng ngoài cửa sổ, nói thầm với nàng, cũng là tự nhủ với lòng mình: Tiểu Trần, chúng ta đều đã lớn, ca ca không thể ngủ cùng phòng với muội nữa. Đến một lúc nào đó, muội sẽ gặp được người sẽ cùng muội đi hết quãng đời còn lại, hắn sẽ sớm tối ở bên muội, đời đời kiếp kiếp, quấn quýt hồng trần, bảo vệ che chở cho muội.
Người đó có thể là bất cứ ai, nhưng chắc chắn không thể là y.
Chỉ vì y là ca ca của nàng, trước đây là vậy, bây giờ như vậy và tương lai vẫn sẽ như vậy.
Y lẳng lặng rời đi, không biết vì sao, mỗi bước chân như nặng cả ngàn cân, kéo theo cả tâm mạch, khiến toàn thân đau đớn.