Chương 8- 1 - Lạc Trần có ý
Hoa nở hoa lại tàn, quãng thời gian hai năm với nhiều đêm không ngủ chầm chậm trôi qua. Năm nay, Lạc Trần đã mười bốn tuổi, cuối cùng đã từ một bé gái trở thành một nữ nhân.
Tịch dương thiêu đốt cả bầu trời, trước mắt đều là sắc đỏ u ám. Lạc Trần ngồi một mình trong rừng trúc ở Phù Sơn, ở chỗ ca ca nàng thường ngày luyện kiếm, lặng người trước ráng chiều. Hôm nay, lần đầu tiên nàng có nguyệt sự, tuy đã đọc trong y thư về chuyện này nhưng đột nhiên nhìn thấy vết máu loang trên váy, nàng cũng không tránh khỏi có phần lóng ngóng. Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy máu trên váy nàng, lập tức bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, Trương tẩu ở nhà bên cạnh bước vào phòng nàng, mặt mày hớn hở nói: “Đừng sợ, Tiểu Trần, đây là chuyện tốt! Bây giờ cháu đã là một nữ nhân rồi.”
Nàng đỏ mặt cúi gằm xuống.
Trường tẩu dạy nàng cách ứng phó mỗi khi đến kỳ, còn nói với nàng bao nhiêu chuyện linh tinh nữa, nói nàng có thể lấy chồng rồi, còn nói đối với nữ nhân, trinh tiết quan trọng hơn cả sinh mệnh, ngoại trừ phu quân đã cùng bái thiên địa ra, không được để bất kỳ nam nhân nào đụng chạm đến thân thể, nếu không sẽ thành tàn hoa bại liễu, bị người đời chê cười.
Trương tẩu còn hỏi nàng đã có ý trung nhân chưa, nếu có rồi, tẩu ấy có thể làm mối giúp. Trương tẩu còn nói, trong trấn có rất nhiều nam nhân tha thiết muốn lấy nàng làm nương tử, đến cả công tử của nhà họ Vương giàu có nhất trấn cũng cảm mến nàng từ lâu, muốn nạp nàng thành thiếp. Nàng cảm tạ Trương tẩu rồi tiễn tẩu ấy về, sau đó một mình leo lên đỉnh Phù Sơn. Những lời nói của Trương tẩu cứ văng vẳng trong đầu nàng. Gả cho người ta? Làm thiếp!
Nàng không hề có chút ấn tượng gì về Vương công tử, hay về bất cứ nam nhân nào của trấn này, trong tâm trí nàng chỉ có ca ca, người mà nàng yêu thương nhất. Nàng không muốn lấy chồng, không muốn bị gả vào một gia đình xa lạ, ngày ngày đối diện với một nam nhân mà nàng không quen biết. Nàng chỉ muốn ở lại hiệu thuốc, cả đời này cùng ca ca ăn cơm, luyện công, đọc sách...
Nhưng rốt cuộc huynh ấy cũng phải nạp thể. Nàng nhớ lúc còn nhỏ, ca ca chải đầu cho nàng, nàng kết lọn tóc của hai người làm một, ngây ngô nói: “Nghe phụ thân nói, cái này gọi là kết tóc, những người kết tóc sẽ không bao giờ phân ly.” Y gỡ hai lọn tóc ra, gõ nhẹ lên trán nàng, bật cười trước sự ngây thơ của nàng. “Nha đầu ngốc, kết tóc là dành cho phu thê, không phải huynh muội!”
Đúng vậy, kết tóc là dành cho phu thê, bọn họ là huynh muội, cho nên số mệnh đã định họ phải chia ly, phải sống cuộc đời riêng của mỗi người.
“Ta tìm muội khắp nơi, sao lại một mình chạy đến nơi này vậy?” Tiếng của Vũ Văn Sở Thiên từ sau lưng vọng đến. Y chạy tới kéo nàng dậy, cởi áo ngoài của mình ra gấp lại đặt lên mỏm đá, rồi mới để nàng ngồi xuống. Trên áo vẫn còn hơi ấm của y.
Y ngồi xuống bên cạnh, giúp nàng chắn những cơn gió đêm. “Muội không nên ở ngoài này, gió thổi lạnh lắm."
"Ca..."
“Sao?”
Nàng xoay người nhìn y, hai năm qua, trông y ngày càng cao lớn, tuấn tú. Dù mỗi ngày nàng đều nhìn y mà vẫn thấy không chán. Bộ trung y màu trắng sạch sẽ, gió đêm thổi tà áo lay động, ngũ quan anh tuấn cương nghị, giữa nơi thâm sơn cùng cốc tối tăm càng làm toát lên sức cuốn hút, khiến nàng không thể dời mắt.
“Muội không muốn lấy ai hết, có được không?”
Vũ Văn Sở Thiên nghi hoặc nhìn nàng. “Tại sao?”
“Tại vì muội không muốn xa ca ca, muội muốn cả đời đi theo ca ca, dù ca ca có thành thân cũng không sao, muội có thể giúp ca ca chăm sóc tẩu tẩu.”
Nụ cười của y chợt tắt. Y giúp nàng gỡ những chiếc lá vương trên tóc ra. “Nha đầu ngốc, chờ đến lúc muội gặp được nam nhân mà muội thật lòng yêu thương, có khi còn khóc lóc van xin ta gả muội cho người ta ấy.”
"Không đời nào! Trong tim muội, chẳng có ai sánh bằng ca ca."
“…”
Y chăm chú nhìn nàng rất lâu. Bóng chiều tà đỏ rực như màu máu, trong mắt y dường như đều nhuốm màu tịch dương.
“Ca ca, sao lại nhìn muội như vậy?”
Y bất chợt bừng tỉnh, khẽ chau mày lại rồi nói: “Tiểu Trần, kỳ thực trên đời này, muội không chỉ còn duy nhất một người thân là ta.”
“Chúng ta vẫn còn người thân khác ư?”
“Trước đây, muội còn nhỏ quá, ta sợ muội không chịu được kích động nên không nói với muội. Bây giờ muội đã lớn, có một số chuyện muội cần biết.”
Nàng không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.
“Kỳ thực, phụ mẫu thân sinh ra muội vẫn chưa chết. Họ còn sống, hoặc có thể nói là có khả năng vẫn còn sống.
“Phụ mẫu thân sinh của muội?” Nàng ngây người một lúc, mới dần dần hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. “Ý ca ca muốn nói, chúng ta không phải là huynh muội ruột?”
“Ừm, muội được phụ thân mang về nuôi, năm đó muội mới ba tuổi. Mẫu thân nói với ta, muội không phải là muội muội ruột của ta, nhưng ta phải đối xử với muội như muội muội ruột. Sau đó, ta vô tình nghe thấy phụ mẫu nói chuyện, họ nói mẫu thân muội là một nữ tử Miêu Cương, tên là Lan Khê. Lúc đó, ta cứ nghĩ phụ mẫu muội đã không còn trên cõi đời này nữa, nên cha mẹ ta mới nhận nuôi muội. Nhưng vào đêm phụ mẫu gặp nạn, phụ thân đã bảo ta đưa muội đến MiêuCương tìm một người tên là Lan Khê, lúc đó ra mới biết mẫu thân muội vẫn còn sống.”
Lạc Trần nhất thời không thể nghĩ được gì, dường như tất cả đã thay đổi, người thân đang ở bên cạnh nàng hóa ra không phải người thân, cái người tên Lan Khê xa lạ nào đó mới là mẫu thân sinh ra nàng nhưng lại chưa nuôi dưỡng nàng được ngày nào. Nàng không dám tin đó là sự thật, nhưng đây đều là những lời mà ca ca chính miệng nói với nàng, những lời ca ca nói chắc chắn đều là sự thật, quyết không thể có một chút sai sót nào.
Vũ Văn Sở Thiên như đọc được tâm sự của nàng, liền nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai đang run rẩy của nàng, nói: “Tiểu Trần, muội yên tâm, bất luận muội có phải là muội muội ruột của ta hay không, tình cảm của ta dành cho muội mãi mãi không thay đổi.”
“Muội biết, nhưng...” Nhưng nàng lại có cảm giác thứ gì đó đã thay đổi, một thứ không thể nói rõ ràng.
“Ta nhất định sẽ giúp muội tìm được mẫu thân của mình, ta tin bà ấy rất thương muội, chắc bà ấy có nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ mới phải rời xa muội.”
Nàng chậm rãi gật đầu, dựa vào bờ vai ấm áp của y.
Lan Khê, một nữ tử ở Miêu Cương xa xôi thực sự là mẫu thân của nàng sao? Vậy sao bà ấy chưa từng đến tìm nàng?
Tự nhiên nàng rất muốn gặp bà ấy, không phải vì nàng khao khát muốn có một người mẹ, chỉ là muốn có một đáp án.
“Thôi, trời sắp nổi gió lớn rồi, ta cõng muội về.” Vũ Văn Sở Thiên chợt bảo.
“Tại sao phải cõng muội?” Lạc Trần khó hiểu.
“Hiện giờ, cơ thể muội không tiện đi đường núi.”
“…”
Tịch dương dần đổ bóng, Lạc Trần tựa vào tấm lưng ấm áp của Vũ Văn Sở Thiên. Lúc đó, nàng thực sự còn quá nhỏvà ngây thơ, nàng nghĩ rằng sẽ không lấy bất kỳ nam nhân nào, chỉ muốn ở mãi với ca ca. Nàng cho rằng ca ca chính là chỗ dựa duy nhất của đời mình mà không hề hay biết trên thế gian vẫn còn rất nhiều nam nhân trọng tình trọng nghĩa khác, ví như Lục Khung Y, như Tiêu Tiềm. Vì gặp họ, nàng mới biết thế nào là tình yêu nam nữ, mới hiểu có một thứ tình yêu được gọi là vĩnh cửu, nhưng tiếc thay Vũ Văn Sở
Thiên mới là tình yêu vĩnh cửu mà nàng hằng mong đợi.
Vũ Văn Sở Thiên vừa cõng nàng vượt qua mỏm đá, chợt có một bóng người còn diễm lệ hơn cả bóng tịch dương từ trên không trung nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt y. Nàng không cần nhìn kĩ, chỉ cần ngửi thấy mùi phấn nồng nặc cũng biết người đó chính là Mạnh Mạn. Mạnh Mạn nhìn Vũ Văn Sở Thiên cười một cách tình tứ, đôi mắt lại càng hút hồn. Nàng ta chỉ khẽ nói một câu: “Ta có chuyện tìm huynh!”, Vũ Văn Sở Thiên liền vội vàng đặt Lạc Trần xuống.
Lạc Trần nhìn con đường về nhà, nghĩ đến câu “cơ thể muội không tiện đi đường núi” mà ban nãy Sở Thiên vừa nói, liền không kìm nổi tức giận. Nàng quyết định tối nay sẽ không nấu cháo cho y ăn nữa, nhất quyết không nấu! Nhưng nếu y đói bụng thì phải làm sao? Thôi được rồi, nếu y nhận lỗi, không thấy sắc quên muội muội, nàng sẽ tha thứ cho y.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thứ nàng nhận được lại là sự hụt hẫng cực độ. Đang chuẩn bị về nhà, nàng chợt nghe thấy Vũ Văn Sở Thiên nói: “Tiểu Trần, muội ở đây chờ ta, ta đi một lát rồi quay lại.”
Nàng thu lại bước chân, vui vẻ gật đầu. “Vâng."
Vũ Văn Sở Thiên và Mạnh Mạn đi vào khu rừng nhỏ, hai bóng người biến mất giữa đám trúc.
Lạc Trần chợt nhớ lại câu chuyện mà mấy đại nương giặt đồ bên suối nói, lúc đó nàng chỉ hiểu mang máng, cho rằng Vũ Văn Sở Thiên và Mạnh Mạn cũng làm những chuyện như thế trong rừng trúc, nhưng nay nàng đã hiểu chuyện tình cảm giữa nam và nữ, cũng hiểu thế nào là lễ giáo, trinh tiết, nàng tin tưởng con người Vũ Văn Sở Thiên, y tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không nên đối với Mạnh Mạn... Vậy rốt cuộc họ tới đó làm gì?
Đi đi lại lại hai vòng, cuối cùng Lạc Trần không kiềm chế được sự hiếu kỳ sẵn có, từ từ bước vào rừng trúc. Khu rừng thâm sâu, Vũ Văn Sở Thiên và Mạnh Mạn đứng đối diện nhau, hình như đang nói chuyện gì đó. Nàng lại gần hơn một chút, nghe thấy Mạnh Mạn nói: “Cơ hội tốt như vậy, huynh còn do dự gì?”
Vũ Văn Sở Thiên lạnh lùng đáp: “Rõ ràng ngươi biết phụ mẫu ta là ai, vậy mà vẫn cố tiếp cận, dụ dỗ ta gia nhập Dạ Kiêu. Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?”
Mạnh Mạn bật cười, từ từ dựa vào ngực y, những ngón tay đặt trên vai y nhẹ nhàng vuốt ve. “Chuyện này mà huynh còn phải hỏi sao? Tất nhiên là ta muốn được ở gần huynh.”
Thấy bọn họ có những hành động thân mật như vậy, trong lòng Lạc Trần dường như sôi sục, đến cả đôi mi dường như cũng bốc lửa.
Sở Thiên lạnh lùng đưa mắt nhìn những ngón tay thon dài trắng như ngọc của Mạnh Mạn, ngữ điệu không thân không sơ, nói: “Ta biết ngươi muốn lợi dụng ta để giết người, nhưng người mà ngươi muốn ta giết rốt cuộc là ai? Là người các ngươi được thuê giết, hay là người khác?"
“Không cần biết là ai, tóm lại huynh sẽ có được thứ huynh muốn.”
“Ồ? Ngươi biết ta muốn gì sao?”
Những ngón tay của Mạnh Mạn lại chạm lên tóc y, rồi trượt xuống phía sau tai. “Bất cứ thứ gì mà huynh muốn, ta đều có thể cho huynh.”
Vũ Văn Sở Thiên bật cười, nụ cười lạnh nhạt đến mức khiến người khác khó lòng nắm bắt cảm xúc. “Ta muốn ngươi... tránh xa ta một chút. Đừng có để mùi phấn của ngươi ám lên người ta, muội muội của ta không thích mùi phấn đó.”
“Huynh!” Mạnh Mạn đứng thẳng người dậy, khuôn mặt hồng hào chợt chuyển sang trắng bệch. “Vũ Văn Sở Thiên, huynh có ý gì?”
“Chính là những gì người vừa nghe thấy đó. Đề nghị của ngươi, ta sẽ cân nhắc, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, ta sẽ trả lời ngươi.”
“…”
Trong lúc Mạnh Mạn còn đang phẫn nộ, trong lúc Lạc Trần còn đang đờ đẫn, Vũ Văn Sở Thiên điềm nhiên bước đến bên cạnh nàng, cõng nàng xuống núi.
“Ca ca, sao ca ca biết muội không thích mùi phấn thơm của Mạnh Mạn?” Nàng ngả vào vai y, hỏi.
“Bởi vì sau mỗi lần ta đi gặp nàng ta, y phục lại bị muội giật đi giặt lại nhiều đến mức rách bươm, phải vứt đi.”
“...” Nàng vùi mặt vào vai y, ngượng chín mặt, cũng may y không nhìn thấy.
“Kỳ thực, ta cũng không thích mùi hương trên người nàng ta.”
“Ồ, vậy ca ca thích mùi gì?”
Y nghĩ ngợi hồi lâu, lâu đến mức nàng nghĩ y sẽ không trả lời, thì lại nghe thấy y nói: “Mùi hương của muội.”
Nàng lập tức ngửi người mình, nhưng chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
Trong im lặng, y cõng nàng tiếp tục bước về phía trước. Đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện, hỏi: “Ca ca, Mạnh Mạn muốn ca ca cân nhắc chuyện gì vậy? Nàng ta muốn ca ca giúp nàng ta giết người ư?”
“…Nàng ta là người của Dạ Kiêu.”
Nghe thấy hai chữ đáng sợ nhất thường xuất hiện trong cơn ác mộng, toàn thân Lạc Trần run rẩy.
“Năm đó người cứu chúng ta chính là nàng ta và ca ca của nàng ta. Những năm gần đây, nàng ta nhất mực lôi
kéo ta gia nhập Dạ Kiêu, để trở thành công cụ giết người cho bọn chúng.”
“Ca ca sẽ không nhận lời, đúng chứ?”
Vũ Văn Sở Thiên không trả lời. Sau đó, nàng đợi rất nhiều ngày, cũng không nhận được câu trả lời của y.
Trương tẩu nói quả không sai, từ khi Lạc Trần chính thức trở thành một cô nương, ngày càng có nhiều bà mối đến tiệm thuốc cầu thân, họ đều nói nàng không cần thành thân ngay, chỉ là muốn định chuyện hôn sự mà thôi. Vương công tử của đại phú gia cũng đích thân đem sính lễ đến, nhưng mục đích không phải là nạp nàng làm thiếp, mà là thành chính thất, sau khi đuổi ba người thê thiếp trong nhà đi.
Lúc này, Lạc Trần cùng Vũ Văn Sở Thiên đang ở trong phòng điều chế thuốc. Nghe thấy Vương công tử nói như vậy, nàng liền rót một cốc trà Long Tinh thơm nồng, mang ra cho hắn.
Vương công tử nhìn nàng không chớp mắt, đón lấy cốc trà trong tay nàng, chưa kịp nhìn đã đưa lên miệng uống. Ai ngờ trà còn chưa nuốt xuống cổ, tay hắn đã run lên bần bật, khiến cho cốc trà đổ cả lên người.
Lạc Trần liếc mắt nhìn Vũ Văn Sở Thiên đang đứng cạnh cửa, thu dọn những mảnh cốc vỡ, rồi lẳng lặng quay về phòng.
“Thuốc muội dùng nặng quá đấy.” Không biết Vũ Văn Sở Thiên vào phòng từ lúc nào, đến ngồi bên cạnh nàng.
Muội chỉ thêm một chút Nọa cốt hương, hắn cùng lắm cũng chỉ bị đau bụng mười ngày đến nửa tháng mà thôi.” Nàng cười nhẹ. “Để xem sau này còn ai dám đến cầu thân nữa.”
“Chỉ thêm một chút? Đến ta còn ngửi thấy mùi Nọa cốt hương nồng nặc, với lượng dùng này, nếu hắn uống hết cốc trà thì sẽ lập tức hộc máu mà chết. Đến lúc đó, chúng ta cũng không có nổi một ngày sống yên ổn.”
"Hả? Nghiêm trọng vậy sao?"
Y gật đầu khẳng định: “Nọa cốt hương là kịch độc của Miêu Cường, đến ngửi mùi thôi cũng có thể tổn thương tâm mạch. Sau này khi dùng nó, muội nhất định phải cẩn thận khống chế tâm mạch, nếu không chưa hại được người đã hại chính mình.”
“Vâng, muội biết rồi.”
Y xoay vai nàng lại đối diện mình, nghiêm giọng hỏi: “Tiểu Trần, muội thực sự không muốn thành thân?”
“Vâng.”
“Nữ nhân thì phải lấy chồng chứ.”
Nàng nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú của y, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng càng nghĩ càng thấy ý này rất hay, nàng vừa lấy được chồng, lại không phải rời xa y.
“Ca ca, hay là muội thành thân với ca ca?”
Vũ Văn Sở Thiên như chết đứng, trong mắt như xuất hiện muôn vàn cảm xúc, nàng còn chưa kịp đọc đó là cảm xúc gì thì ánh mắt y đã trầm tĩnh trở lại.
“Nha đầu ngốc, ta là ca ca của muội, những lời ngốc nghếch như vậy sau này quyết không được nói lung tung.
Nói xong, y liền vội vã rời đi không hề ngoảnh đầu lại. Nàng gọi với theo: “Chẳng phải ca ca không phải ca ca ruột của muội sao? Tại sao không thể thành thân với muội?”
Đáp lại nàng chỉ có tiếng đóng cửa vội vàng của y.