← Quay lại trang sách

- 2 -

Con người nhiều khi rất kỳ lạ, có những ý nghĩ chỉ cần một khoảnh khắc để nảy sinh, nhưng lại cần một khoảng thời gian rất dài để quên đi. Từ khi nàng nảy ra ý muốn thành thân với Vũ Văn Sở Thiên, ý nghĩ này cứ như cỏ mọc sau mưa, đâm chồi nẩy lộc trong tâm trí nàng.

Những lúc nhìn y luyện kiếm, dáng vẻ uyển chuyển, mạnh mẽ, nàng liền muốn gả cho y; khi nhìn thấy y cắm cúi đọc sách dưới ánh đèn, nàng cũng muốn gả cho y; trong giấc mơ, khi bàn tay ấm áp của y đắp lại chăn cho nàng, lại giúp nàng đóng cửa sổ, nàng càng muốn gả cho y hơn.

Nhưng những ý nghĩ này đều được xây dựng dựa trên phân tích lý tính về những điều tốt đẹp mà nàng cho rằng sẽ được hưởng nếu gả cho y, còn ý muốn thật tâm của nàng lại bắt đầu từ nụ hôn tình cờ đó.

Hôm đó, cây mạn đà la mà Cầu thúc trồng ở Phù Sơn lần đầu tiên kết quả, hai người giúp Cầu thúc hái hết những trái mạn đà la xuống, giã nát rồi đựng vào những chiếc bình, bận rộn suốt cả một buổi chiều.

Làm xong, Vũ Văn Sở Thiên nói hơi váng đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi, sau khi vào phòng lại chẳng hề có động tĩnh gì. Lạc Trần hết sức lo lắng, đến phòng xem y khó chịu đâu, nhìn rồi mới phát hiện y đang bị hôn mê trên giường.

“Ca ca sao vậy?” Nàng đưa tay sờ trán và hai bên má y chỗ nào cũng nóng như hòn than, hai bên thái dương còn chảy mồ hôi đầm đìa. Nàng vội vã đưa tay bắt mạch cho y.

“Tiểu Trần...” Dường như trong giấc mơ, y đang khẽ gọi tên nàng.

“Ca ca! Muội ở đây, ca ca thấy khó chịu ở đâu?”

Y khẽ mở đôi mắt, ánh nhìn vừa mê muội vừa u tối. Cơ thể Lạc Trần đột nhiên chao đảo, không biết nàng bị y kéo lên giường từ lúc nào. Những đầu ngón tay nóng ran của y vuốt lên mắt nàng, vén những sợi tóc vương trên mặt nàng, rồi bất chợt rơi xuống môi nàng. Dường như nàng bị tan chảy dưới những ngón tay mềm mại đó, dù là đang nằm trên giường nhưng lại có cảm giác bị cuốn vào dòng chảy của một con sông.

“Tiểu Trần.” Y lại khẽ gọi tên nàng, bờ môi nóng bỏng kề sát, càng lúc càng gần, cho đến khi rơi xuống đôi môi đang run rẩy của nàng.

Nàng kinh ngạc mở to mắt, trái tim nàng hoàn toàn loạn nhịp, đầu óc đặc quánh lại như một nồi cháo, nàng có phần sợ hãi, muốn né tránh, nhưng Vũ Văn Sở Thiên đang ghi chặt lấy nàng, khiến nàng không thể cử động.

Ban đầu, nàng có chút sợ hãi, nhưng sau đó dần dần quen với sự thân mật này. Nàng dè dặt đáp lại, ôm chặt lấy y. Bỗng cảm giác đau nhức khiến thân thể y cứng đờ, như tỉnh lại từ trong giấc mộng, y vội đẩy nàng ra, trèo xuống giường.

“Đây không phải là mơ ư?” Vẻ mê loạn trong mắt y trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.“Ta đang làm gì vậy? Sao ta có thể làm như vậy?”

"Ca ca?"

Y lùi lại vài bước, cho đến khi nhìn thấy Cầu thúc đang đứng trước cửa. Không biết Cầu thúc đã đứng ở đó từ lúc nào, hình như là rất lâu. Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ được biểu cảm của Cầu thúc, chỉ cảm thấy trên mặt ông ta không có vẻ gì là kinh ngạc, dường như sớm đã dự liệu được chuyện xảy ra tối nay.

Vũ Văn Sở Thiên giật bắn mình, lập tức lao ra ngoài...

“Ca ca!” Nàng định đuổi theo y, nhưng bị Cầu thúc ngăn lại.

“Có phải ca ca bị trúng độc rồi không?” Nàng hỏi Cầu thúc.

Ông ấy xoa đầu nàng, nói: “Đúng vậy. Độc tính trong mạn đà la làm cho y hôn mê, mất hết ý thức, chính y cũng không biết mình đang làm gì.”

“Nhưng chẳng phải thân thể huynh ấy khác với người bình thường, không độc tố nào xâm phạm được sao?”

“Mạn đà la là loài hoa duy nhất có thể khắc chế được hỏa liên. Nhưng không sao, chất độc của mạn đà la nhiều nhất cũng chỉ kéo dài mấy canh giờ, y ra ngoài hít thở chút gió mát là sẽ ổn thôi.”

“Ồ! Vậy chúng ta mau đi tìm huynh ấy, đừng để huynh ấy chạy lung tung, nếu người khác nhìn thấy bộ dạng bị trúng độc của huynh ấy sẽ không hay.”

“Ta sẽ đi tìm y, ngươi cứ ở nhà chờ đi.”

Nàng lắc đầu quây quậy. “Ta cũng muốn đi!”.

“Ta nghĩ, bây giờ y không muốn gặp ngươi đâu."

“... Vậy cũng được.” Kỳ thực, sau nụ hôn ban nãy, bây giờ nàng cũng không biết phải đối diện với y như thế nào.

Giữa đêm tối, nàng ngồi bên cửa sổ, những cơn gió lạnh bên ngoài khung cửa thổi vào từng đợt nhưng lại không xoa dịu được sự bỏng cháy trong tim nàng. Nàng nghĩ, chắc chắn Vũ Văn Sở Thiên cũng thích nàng, cũng muốn thành thân với nàng, nên mới làm như vậy với nàng..

Khẽ chạm lên bờ môi căng hồng, nàng có chút ngượng ngùng mỉm cười đầy hạnh phúc. Cây kim thêu trong tay bất chợt thêu nên một đôi uyên ương đang vui đùa trên mặt nước.

Nước mưa tạt vào mái hiên, những giọt nước chạm nhẹ lên lan can bằng đá.

Tiếng mưa nhỏ dần, mưa tạnh mây tan, phía đông xuất hiện một đám mây trắng xám. Vũ Văn Sở Thiên nhìn chăm chú vào đôi giày bị dính bùn bẩn, ướt nhòm, tâm tư không tài nào bình tĩnh lại được. Y không hiểu tại sao lại xảy ra những chuyện như vậy. Rõ ràng y đã kiềm chế toàn bộ tình cảm đối với nàng, sao hôm nay đột nhiên lại không làm chủ được mình như vậy?

Lúc đó, cảnh vật trước mắt y trở nên mông lung mờ ảo, Lạc Trần nhẹ nhàng tiến đến gần y, tấm màn mỏng bay phất phơ, toàn thân y mềm nhũn không chút sức lực, khí huyết cuộn trào từng cơn. Sau đó, tất cả những gì y làm đều hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, nhưng y biết rất rõ là y đã hôn nàng.

Tiếng chân giẫm lên cỏ khẽ truyền đến, Vũ Văn Sở Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy Cầu thúc đang vén áo lên, ngồi xuống trước mặt y.

“Cầu thúc, ban nãy hình như ta đã bị trúng độc.”

Cầu thúc gật đầu, nói: “Không sai, chính xác là người đã bị trúng độc mạn đà la. Mạn đà la và hỏa liên tính chất tương khắc, người tuy có hỏa liên hộ thể, bách độc bất xâm, nhưng lại không kháng được độc mạn đà la. Sau này, ngươi phải nhớ kĩ, không được đến gần mạn đà la, tốt nhất là ngay cả mùi hương cũng không được ngửi.”

Y gật đầu, biết được tất cả là do độc hoa mà ra, cảm giác hổ thẹn cũng dần lắng xuống.

Không ngờ Cầu thúc lại nói tiếp: “Ngươi có biết, mạn đà la tuy làm tê liệt kinh lộ của con người, nhưng lại không có tác dụng kích thích cảm xúc. Nó chỉ có thể làm cho ý thức của người trở nên mềm yếu, làm ra những chuyện bình thường muốn làm nhưng lại kìm nén.”

Câu nói này khiến cho Vũ Văn Sở Thiên như chết đứng, toàn thân cứng đờ, đến hơi thở cũng ngừng lại.

“Thực ra ta sớm đã nhận ra ánh mắt người nhìn Lạc Trần có chút bất thường, có tình yêu xen lẫn mong muôn chiếm hữu, đó không phải ánh mắt của một ca ca nhìn muội muội. Ta biết các ngươi không có cùng huyết thống, cũng biết trước giờ người vẫn luôn kiềm chế bản thân, hôm nay mạn đà la làm ngươi mất đi khả năng tự chủ, cho nên mới làm ra những việc từ sâu thẳm trái tim người muốn làm..."