← Quay lại trang sách

- 3 -

Bí mật giấu kín tận đáy lòng không dám để một ai biết nay lại bị vạch trần, Vũ Văn Sở Thiên rất muốn giải thích, nhưng đối diện với cặp mắt tinh tường thế sự của Cầu thúc, tất cả mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa. Y có tình cảm với chính muội muội nuôi của mình, đây là sự thực không thể chối cãi. Bây giờ điều y cần làm không phải là giải thích, mà là xóa bỏ triệt để ham muốn đó.

Bàn tay y từ từ nắm chặt lại, rồi từ từ thả ra, y nói: “Cầu thúc, ngày mai ta sẽ đi, hy vọng sự ra đi của ta có thể khiến muội ấy thực sự trưởng thành, hiểu được thế nào mới là cuộc sống mà muội ấy mong muốn.”

“Ra đi? Ngươi muốn đi đâu?”

Vũ Văn Sở Thiên không trả lời, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cầu thúc, ta có một chuyện đã muốn hỏi thúc từ rất lâu, không biết thúc có phải là thần y Cầu Dực Sơn tiếng tăm lừng lẫy năm đó?”

“Không sai, chính là ta.”

“Vậy chắc thúc biết phụ mẫu của ta? Phụ thân ta là Vũ Văn Cô Vũ, mẫu thân ta...”

“Ta biết.” Cầu Dực Sơn đáp. “Ta và phụ thân người vốn có quen biết.”

“Vậy chắc chắn thúc biết tại sao họ bị giết hại đúng không?”

“Ta không biết, thực sự không biết. Ta cũng chỉ nghe Tiểu Trần nói là họ bị người khác hại chết.”

Nhận ra Cầu Dực Sơn không muốn nói đến chuyện này, y cũng không cố gắng hỏi thêm, liền chuyển sang một vấn đề khác: “Vậy thúc có thể nói cho ta biết, phụ mẫu ta là người như thế nào không?”

“Họ là một cặp môn đăng hộ đối.” Ánh mắt của Cầu thúc hướng ra xa xăm, dường như đang nhìn lại những chuyện trong quá khứ. “Mẫu thân ngươi là con gái của thiên hạ đệ nhất kiếm Lục Vô Nhiên, kiếm thuật tinh thông, lại là mỹ nhân trong giang hồ ai ai cũng biết.

Còn phụ thân người... là hoàng tử của Tuyên Quốc.”

Đêm đó, từ lúc tạnh mưa tới khi trời sáng, Cầu Dực Sơn đã kể cho Vũ Văn Sở Thiên nghe một câu chuyện rất dài. Những năm tháng đã bị chôn vùi được cởi bỏ lớp áo phủ đầy bụi, lộ ra màu sắc rực rỡ tươi sáng...

Vì thời gian đã quá lâu, Cầu Dực Sơn cũng không nhớ rõ là chuyện của bao nhiêu năm về trước, chắc là khoảng hai mươi mấy năm. Tuyên Quốc lúc đó nằm dưới sự khống chế của quyền thần Vũ Văn Liệt, ngay cả người thừa kế ngai vàng cũng do hắn quyết định.

Vũ Văn Cô Vũ vốn là con trưởng chính tông của tiên hoàng, là người kế thừa hoàng vị, nhưng y không cam lòng làm con rối dưới tay Vũ Văn Liệt, lại không đủ sức làm lung lay địa vị của hắn nên đã lựa chọn tránh xa cuộc chiến tranh chấp quyền vị, rời bỏ Tuyên Quốc để

đến Ương Quốc.

Ương Quốc lúc đó còn đang ở thời kỳ hưng thịnh, dân cường quốc mạnh, đất đai màu mỡ, khí hậu ôn hòa, phong thổ nhân tình đều hết sức thuận lợi. Vũ Văn Cô

Vũ võ công phi phàm, phong độ hơn hẳn người thường, đến trung nguyên không lâu đã kết bằng hữu với một số người trong giang hồ, trong đó có cả thần y Cầu Dực Sơn tiếng tăm lẫy lừng.

Vũ Văn Cô Vũ đã dần thích trung nguyên. Y giấu giếm thân phận, địa vị của mình, lưu lại mảnh đất này làm một con dã hạc, tha hồ du sơn ngoạn thủy, tiêu diêu tự tại. Nếu không gặp Lục Lâm Nhiệm, sợ là cả đời y sẽ luôn tiêu dao như thần tiên.

Y gặp gỡ Lục Lâm Nhiễm ở vực Thương Ngô, từ đó thay đổi cả vận mệnh nửa đời sau của họ.

Hôm đó, trời đổ mưa rất lớn, vực Thương Ngô bị vùi lấp trong màn sương khói. Vũ Văn Cô Vũ đi xuống từ núi Thương Ngô, bỗng nghe thấy từ bên vách núi vọng đến từng đợt tiếng kêu yếu ớt.

Y từ từ đáp xuống vách núi, chỉ thấy trong sơn động bên vách núi có một nữ tử bị thương đang ngồi đó, bộ váy màu tím bị lấm bẩn, mái tóc dài bị nước mưa làm ướt, dính trên mặt. Dung mạo ấy, dù bị nước mưa làm cho nhếch nhác, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. Nữ tử ấy cũng ngước mắt quan sát nam nhân trước mặt mình, tướng mạo anh tuấn bất phàm, cặp mắt đen như mực, vầng trán cao toát ra khí chất tôn quý.

Nhìn thấy chân phải của nữ tử thấm đẫm máu đỏ, xem ra bị thương rất nặng, Vũ Văn Cô Vũ liền đỡ lấy nàng, phi thân bay lên khỏi vực Thương Ngô.

Sau khi dò hỏi, Vũ Văn Cô Vũ biết được nữ tử đó tên Lục Lâm Nhiễm, phụ thân bị bệnh đã lâu, vì nghe nói trên vách núi Thương Ngô có một loại kỳ thảo thượng cổ tên là huân thảo, lá hình gai, vừa đỏ vừa đen, có thể chữa trị được bệnh tình của phụ thân, nàng liền đến tìm. Nàng tìm kiếm ở vách núi Thương Ngô suốt ba ngày, cuối cùng cũng tìm được một cọng huân thảo mọc trên trong một khe đá. Cũng do quá nóng lòng muốn hái nó nên nàng đã bị ngã, kết quả không hái được thảo dược mà lại bị thương chân, cũng may gặp được Vũ Văn Cô Vũ, nếu không thì hậu quả khó lường. Chân nàng bị thương nặng, không thể đi lại, Vũ Văn Cô Vũ liền đưa nàng về nơi ở của mình, sắp xếp chỗ ở cho nàng.

Cũng có thể do lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, hoặc cũng có thể do nhân duyên đã định, sau nhiều ngày chung sống ở Thương Ngô, được Vũ Văn Cô Vũ tận tình trị thương, còn đến vách núi hái huân thảo giúp, Lục Lâm Nhiễm đã bị sự tận tình và khí chất ưu tú của y làm rung động.

Hai người tuy không nói rõ tâm ý cho nhau, nhưng trong tim lại biết rõ tình cảm của đối phương.

Bảy ngày sau, Lục Lâm Nhiễm được người của Vô Nhiên sơn trang tìm đến đón đi. Trước lúc ly biệt, Vũ Văn Cô Vũ hỏi nàng liệu có đến vực Thương Ngô nữa hay không, nàng

không đáp. Bởi vì bọn họ gặp gỡ quá muộn, lúc đó Lục Lâm Nhiễm đã có hôn ước với Ngụy Thương Nhiên của phái Trạc Quang Sơn, nhưng giữa bọn họ lại không có một chút tình cảm nào, nàng hoàn toàn là do tình thế ép buộc nên mới không thể không chấp thuận hôn sự này.

Khi đó, trong ngoài giang hồ đều biết, Lục gia thiên hạ đệ nhất trang chỉ là hư danh. Phụ thân của nàng là Lục Vô Nhiên mắc bệnh đã lâu, ca ca nàng là Lục Lâm Phong lòng dạ

hẹp hòi, tâm địa độc ác, Lục Lâm Nhiễm suy cho cùng chỉ là một nữ tử, nên chỉ còn cách miễn cưỡng chèo chống Lục gia, nhưng cũng khó mà làm cho vị thế của Vô Nhiên sơn trang không bị lung lay.

Do vậy, khi Lục Vô Nhiên biết Ngụy Thương Nhiên có thâm tình với Lục Lâm Nhiễm, tình nguyện từ bỏ vị trí trưởng môn của phái Trạc Quang Sơn để gia nhập Lục gia, cùng nàng chung sống phần đời còn lại, thì liền cực lực tác hợp cho hai người, hy vọng sau khi Ngụy Thương Nhiên trở thành con rể của Lục gia, Vô Nhiên sơn trang có thể lấy lại sự huy hoàng trước kia.

Sau khi biết được tâm lý của phụ thân, Lục Lâm Nhiễm không hề phản đối, nhất khẩu chấp thuận hôn sự này, cho dù ba chữ “Ngụy Thương Nhiên” đối với nàng mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một truyền kỳ mà thôi. Ngược lại, cái tên Vũ Văn Cô Vũ lại là một đoạn phong hoa tuyết nguyệt đầy lãng mạn mà nàng thương nhớ khôn nguôi.

Nhưng không biết do duyên phận chưa tận hay do số mệnh trêu đùa, rất nhanh sau đó, họ đã gặp lại nhau.

Hôm đó, Vũ Văn Cô Vũ nhân lúc nhàn rỗi, liền tìm đến cuộc quần hùng luận kiếm góp vui. Lục Lâm Nhiễm, với thân phận nhị tiểu thư của Vô Nhiên sơn trang bỗng xuất hiện trước mắt y. Nàng cũng mặc một bộ y phục màu tím giống hôm trước, trong tay cầm thanh kiếm Trầm Độ,

phong thái uyển chuyển như bay. Đôi mắt đen láy chuyển động linh hoạt trên gương mặt thanh tú, hai má ửng đỏ như sắc hoa hồng, bờ môi khép hờ, toát lên vẻ phong tình khó cưỡng...

Bắt đầu từ lúc đó, Vũ Văn Cô Vũ đã tự hứa với lòng, cả đời này sẽ không lấy ai ngoài nàng.

Sau buổi tụ hội quần hùng, Vũ Văn Cổ Vũ liền đến Vô Nhiên sơn trang tìm Lục Lâm Nhiễm. Y đứng đợi ở bên ngoài sơn trang bảy ngày, Lục Lâm Nhiễm cũng nhốt mình trong phòng bảy ngày, một giọt nước cũng không uống.

Lục Vô Nhiên hết lòng thương yêu con gái, cũng bị tấm chân tình của Vũ Văn Cô Vũ làm cho cảm động, nên đã chuyện trò suốt cả một đêm với Lục Lâm Nhiễm. Ông ta nói thực lòng không muốn Lục gia tàn lụi, nhưng cũng không muốn hy sinh hạnh phúc của con gái, nếu nàng muốn gặp Vũ Văn Cô Vũ, ông ta sẽ không ngăn cản, kể cả nàng muốn hủy bỏ hôn ước với Ngụy Thương Nhiên, ông ta cũng sẽ không phản đối. Nhưng Lục Lâm Nhiễm lại nói, Ngụy Thương Nhiên là quân tử được người người tôn kính trong giang hồ, hắn nguyện vì nàng mà từ bỏ phái Trạc Quang Sơn, nàng sao có thể bội tín, bôi nhọ danh tiếng của Vô Nhiên sơn trang, khiến Vô Nhiên sơn trang trở thành chủ đề dị nghị của người khác?

Cuối cùng, Lục Lâm Nhiễm vẫn được gả cho Ngụy Thương Nhiên. Hôn lễ được tổ chức linh đình, những người có máu mặt trong giang hồ đều quy tụ, trong đó có cả Vũ Văn Cô Vũ. Y tự tìm đến chúc mừng, vui vẻ tặng tân lang tân

nương một đôi ngọc như ý nghìn năm, mỉm cười kính rượu, chúc họ bách niên giai lão.

Rất tiếc, lời chúc phúc đó lại không trở thành hiện thực.

Mối nhân duyên tốt đẹp tràn ngập những lời chúc phúc của Ngụy Thương Nhiên và Lục Lâm Nhiễm chỉ kéo dài ba ngày. Lục Lâm Nhiễm bất ngờ mất tích, chẳng ai biết nàng đã đi đâu. Ngụy Thương Nhiên tìm nàng đến phát điên, hận một nỗi không thể lật tung cả giang hồ này để tìm kiếm nương tử.

Sau đó, hắn nghe tin có người tận mắt thấy Lục Lâm Nhiễm và Vũ Văn Cô Vũ ở cùng nhau. Hắn liền quay về Trạc Quang Sơn, bế quan tu hành, không màng thế sự. Cho đến khi Tử Thanh chân nhân, trưởng môn phái Trạc Quang Sơn thoái vị, hắn mới xuất quan tiếp nhận vị trí đó. Nhưng đây là chuyện của sau này.

Lúc đó, Ngụy Thương Nhiên giống như một vị thần trong mắt mọi người, thanh cao tự trì, lương minh phong tình. Chỉ đến khi Lục Lâm Nhiễm chạy trốn cùng Vũ Văn Cô Vũ, biểu cảm tuyệt vọng của Ngụy Thương Nhiên mới khiến người ta tỉnh ngộ, nhận ra hắn cũng chỉ là một con người, một phàm phu tục tử không thoát được vạn trượng hồng trần.

Khi tin tức Lục Lâm Nhiễm và Vũ Văn Cô Vũ bỏ trốn được lan truyền khắp giang hồ, hai người họ lại bất ngờ xuất hiện tại nhà thần y Cầu Dực Sơn. Lúc đó, Lục Lâm Nhiễm đang bị trúng độc, chỉ còn chút hơi tàn, nếu không phải Vũ Văn Cô Vũ liều mạng vận hết nội lực để bảo vệ tâm mạch thì nàng sớm đã không còn trên cõi đời này.

Sau khi dò hỏi, Cầu Dực Sơn mới biết được sự thật. Thì ra ngày thứ ba sau khi thành thân, Lục Lâm Nhiễm đã bị mưu hại, bị trúng độc, còn bị đám người áo đen truy sát, suýt chút nữa đã mất mạng. Cũng may Vũ Văn Cô Vũ kịp thời xuất hiện giải cứu nàng. Y vốn muốn đưa nàng về Lục gia, giao cho Ngụy Thương Nhiên chăm sóc, ai ngờ nói thế nào Lục Lâm Nhiễm cũng không chịu quay về Lục gia. Nàng nói muốn Vũ Văn Cô Vũ đưa nàng đến vực Thương Ngô.

Lục Lâm Nhiễm nói: “Ta chỉ hy vọng có thể ngắm cảnh mặt trời lặn ở núi Thương Ngô lần cuối, rồi lẳng lặng rời xa thế gian này...”

Cầu thúc kể đến đây, Vũ Văn Sở Thiên không nhịn được hỏi: “Thúc có biết ai ám hại mẫu thân ta không?”

Cầu Dực Sơn nói: “Ta cũng đã hỏi Lục Lâm Nhiễm rất nhiều lần, nhưng nàng ta một chữ cũng không chịu nói. Nàng ta không biết rằng cho dù nàng ta không chịu nói thì ta cũng biết rồi.”

“Vậy mẫu thân ta bị trúng độc gì?” Y nghi ngờ là Dao hoa chi thủy của Dạ Kiêu, quả nhiên, Cầu Dực Sơn đã nói trúng suy đoán của y.

“Loại độc mà mẫu thân người trúng có tên là Dao hoa chi thủy, là thuốc độc do Dạ Kiêu đặc chế, căn bản không có thuốc nào giải được. Cách duy nhất có thể cứu sống nàng ta chính là tìm được hỏa liên của Miêu Cương. Nhưng hỏa liên là thành vật của Lan tộc, chắc chắn bọn họ không dễ dàng để người khác đem đi.”

“Nhưng cuối cùng phụ thân ta vẫn đi.”

“Đúng vậy, y nói, chỉ cần còn một tia hy vọng, y cũng quyết tâm không từ bỏ, kể cả phải đánh đổi mạng sống của mình. Thế là, y phó thác mẫu thân người cho ta, một mình tìm đến Miêu Cương. Ai ngờ y đi chưa được bao lâu thì mẫu thân người đột nhiên mất tích. Ta đã tìm khắp cả Phù Sơn đều không thấy, với tình trạng của nàng ta lúc đó, đến bước đi cũng khó mà lại mất tăm mất tích như vậy, nhất định là bị người ta bắt đi. Kẻ đó cũng mang hết những loại thuốc có thể duy trì sinh mạng cùng y phục của nàng ta, và thanh kiếm Trầm Độ đi.”

Nói đến đây, Cầu Dực Sơn cúi xuống nhìn thanh kiếm mà Vũ Văn Sở Thiên đang mang bên người, thân kiếm sáng lóa, chính là thanh Trầm Độ mà Lục Lâm Nhiễm luôn mang bên người năm đó.

“Nói như vậy, người mang mẫu thân ta đi không có ý hại bà ấy, mà còn muốn chăm sóc bà ấy?”

“Không sai, sau đó, ta không gặp lại phụ mẫu người nữa, nhưng ta nghe nói họ vẫn còn sống. Họ không còn hứng thú với những cuộc tranh đấu trong giang hồ nên đã tìm một nơi để mai danh ẩn tích. Ta rất vui mừng cho họ, thật không ngờ họ lại bị Dạ Kiêu sát hại!” Nói đến đây, Cầu Dực Sơn không kìm được thở dài.

Giữa Lục Lâm Nhiễm, Vũ Văn Cô Vũ và Ngụy Thương Nhiên có rất nhiều khúc mắc mà chẳng ai nói rõ được kẻ đúng người sai, dựa vào những suy đoán của mình, Cầu Dực Sơn cũng chỉ hiểu được một, hai phần.

Vũ Văn Sở Thiên nghe xong những chuyện đã qua đó thì im lặng hồi lâu. Y chỉ biết phụ mẫu tình sâu nghĩa nặng, đến chết không xa rời, không ngờ họ còn có cả một quãng thời gian bị yêu hận giày vò như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại, toàn bộ câu chuyện có rất nhiều điểm nghi vấn cần được làm sáng tỏ, y nhất thời không thể lý giải nổi, chỉ trầm tư suy nghĩ.

Cầu Dực Sơn vỗ vỗ vào vai y, tiếp tục nói: “Những năm gần đây, hoàng đế Ương Quốc bất tài vô dụng, tàn hại bách tính, chỉ sợ không được mấy năm nữa sẽ tận nguyên khí. Còn Tuyên Quốc thì ngày càng cường thịnh, tác phong quan lại được chỉnh đốn, hoàng đế của Tuyên Quốc lại là thúc phụ của ngươi, hắn tuy không có thực quyền nhưng vẫn là vua một nước, chắc chắn có thể giúp ngươi báo thù.”

Vũ Văn Sở Thiên lấy ra nửa miếng bạch ngọc hình hồ điệp, ngắm nghía hồi lâu, rồi lại cẩn thận cất vào trong người. “Đa tạ Cầu thúc hôm nay đã thẳng thắn khuyên bảo, Sở Thiên vô cùng cảm kích. Sau này... Tiểu Trần phải nhờ cậy Cầu thúc chăm sóc rồi!”

“Tất nhiên rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi.”