← Quay lại trang sách

- 4 -

Đêm đã khuya, trên khung cửa còn hắt lên một bóng người yểu điệu. Vũ Văn Sở Thiên đi đến trước cửa, cuối cùng lại dừng bước. Lạc Trần quá dựa dẫm vào y như vậy, nhất định sẽ không để y ra đi một mình. Đến lúc ấy, y sẽ không tránh khỏi lại nói những lời khiến nàng đau lòng, để che đậy lý do chính khiến y không thể mở lời.

Nếu đã như vậy, chi bằng cứ như vậy mà rời đi.

“Tiểu Trần, hy vọng muội sẽ sống tốt." Y thì thầm.

Cứ như vậy, không một lời từ biệt, Vũ Văn Sở Thiên xoay người bỏ đi, từ đó bước chân vào giang hồ không có đường lui.

Rừng trúc ở Phù Sơn bị sương mù bao phủ, Vũ Văn Sở Thiên băng núi xuyên rừng, đi đến một nơi đã định sẵn, y như dự liệu bắt gặp Mạnh Mạn. Trong bóng tối, làn da không dặm phấn của nàng ta hiện lên trắng như tuyết, đôi mắt vừa đen vừa sáng, chân mày lá liễu dài đến tận tóc mai, đôi môi màu hồng cam khẽ cong, thật là một vẻ đẹp thuần khiết hiếm thấy.

Nàng ta bước đến gần y, trên người không có một chút mùi phấn nào. “Ta đã ở đây đợi huynh ba ngày rồi, ta biết huynh nhất định sẽ đến.”

“Mật huấn của Dạ Kiêu mà người nói lần trước, khi nào bắt đầu?”

“Khóa huấn luyện đã bắt đầu được ba ngày, huynh đến muộn rồi, nhưng không sao, có sự phê chuẩn của ca ca ta, huynh vẫn có thể gia nhập.”

“Vị trí của ca ca ngươi ở trong Dạ Kiêu cũng không thấp nhỉ?”

“Huynh ấy là phó môn chủ của Dạ Kiêu.”

Vũ Văn Sở Thiên lạnh lùng gật đầu, thì ra từ khi còn nhỏ, Mạnh Mạn đã gia nhập Dạ Kiêu, không phải do nhan sắc tuyệt đẹp của nàng ta mà do ca ca của nàng ta là phó môn chủ. Muốn lôi kéo y gia nhập Dạ Kiêu cũng là ý của ca ca nàng ta.

“Chúng ta đi thôi.”

Mạnh Mạn cùng Vũ Văn Sở Thiên cưỡi ngựa suốt đêm, trước lúc bình minh, họ đã đứng trước một hang động cách xa Phù Sơn cả trăm dặm. Tảng đá nặng cả nghìn cân từ từ được mở ra, trong hang động tối đen như mực truyền đến một tiếng thét thất thanh, đó là tiếng thét tàn khốc và tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết.

Mạnh Mạn lên tiếng: “Đây là nơi huấn luyện của Dạ Kiêu, trong hang động này không có ánh sáng, không có thức ăn, cũng không có nhân tính, chỉ có những cạm bẫy khó mà đề phòng, dã thú hung bạo, những kẻ địch mạnh nhất, có cả giáo đầu tuyệt tình nhất của Dạ Kiêu. Ở đây, chém giết chính là con đường duy nhất để sinh tồn.”

Mạnh Mạn còn nói thêm: “Ca ca ta đã chọn ra một trăm người đưa vào trong động, ba tháng sau, những kẻ sống sót sẽ trở thành sát thủ của Dạ Kiêu.”

Vũ Văn Sở Thiên hỏi: “Tại sao những người này lại tình nguyện chịu sự huấn luyện tàn khốc như vậy?”

“Bởi vì trong lòng họ có một mong muốn mãnh liệt, hoặc là trả mối huyết hải thâm thù, hoặc là theo đuổi danh lợi, hoặc là trong lòng ái mộ, cũng có thể là hùng tâm xưng bá thiên hạ. Bất luận xuất phát điểm là gì, chỉ cần họ bước chân vào đây, Dạ Kiêu sẽ cho họ cơ hội, để họ thực hiện những mong muốn đó.” Nói đến đây, Mạnh Mạn bỗng bật cười. “Chỉ tiếc họ không biết rằng, mười người vào thì có đến tám, chín người không thể thoát ra được.”

“Ô?” Ngữ khí của y rõ ràng là đang nghi hoặc.

Mạnh Mạn đưa mắt nhìn y. “Nhưng ta tin, huynh có thể!”.

Trong hang động tối tăm, những thanh âm thê lương thảm thiết càng lúc càng nhỏ, sau đó truyền đến tràng cười giòn giã của những kẻ đã giành phần thắng, chen lẫn tiếng cười yểu điệu của nữ tử, những tiếng rên rỉ thều thào. Vũ Văn Sở Thiên đang định bước lên thì đột nhiên dừng lại, trái tim y nảy lên vì một nụ hôn.

“Đây là cách tốt nhất để làm hao mòn ý chí nam nhân, nhưng cũng là cách tôi luyện tốt nhất.” Mạnh Mạn tiến đến gần y hơn, thấp giọng nói: “Ở đây, huynh có thể vứt bỏ tất cả điểm yếu của mình.”

Vũ Văn Sở Thiên không chút do dự tiến vào hang động. Mặc dù y đã cảm nhận được mùi máu tanh và sự chém giết tàn khốc, nhưng đây là cách duy nhất để y có thể gia nhập Dạ Kiêu, tìm hiểu Dạ Kiêu. Y cần tôi luyện thành công kiếm pháp nhanh nhẹn nhất, trái tim lạnh lùng nhất, ý chí kiên định nhất, chỉ có như vậy y mới tìm ra cách lật đổ Dạ Kiêu.

Ba tháng sau, tảng đá nặng nghìn cân trước hang động lại được mở ra, Vũ Văn Sở Thiên bước ra, máu nhuộm đỏ bộ y phục màu trắng của y, thân kiếm Trầm Độ bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp những vết máu cả mới lẫn cũ.

Đột nhiên được tiếp xúc với ánh mặt trời, y phải mất hồi lâu để thích ứng thì mới mở được mắt. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt y chính là bóng tịch dương sáng lạn nhất bầu trời.

Y thật sự đã sống sót rời khỏi hang động không khác gì địa ngục đó, giẫm lên những thi thể nằm vương vãi trên mặt đất... Chính đôi môi mềm mại, ấm áp cùng câu nói

ngây ngô: “Ca ca, thành thân với ca ca” đã giúp sức cho y có thể bước ra ngoài.

Y không muốn nhớ đến khoảng thời gian ba tháng đã qua, một khắc cũng không muốn nhớ. Y chỉ muốn ôm chặt cơ thể ấm áp, mềm mại của Lạc Trần vào lòng, để tin là mình vẫn còn sống, chứ không phải một công cụ giết người lạnh lùng và tàn nhẫn.

Mạnh Mạn bước đến bên y, trong tay nàng ta là một bộ y phục màu đen mới tinh, vẻ mặt vui mừng hớn hở, nàng ta nói: “Cuối cùng huynh cũng ra rồi. Vũ Văn Sở Thiên, huynh

thật sự đã không làm ta thất vọng.”

“Nếu ta làm ngươi thất vọng thì sao?”

Mạnh Mạn nhất thời không nói nên lời.

“Ngươi chỉ cần đi tìm người khác.” Y trả lời thay nàng ta.

“Không, ta tin huynh. Huynh nhất định sẽ không làm ta thất vọng.”

Vũ Văn Sở Thiên cười lạnh lùng.

Trước đây y cũng hay cười lạnh, nhưng đó là nụ cười lạnh nhạt, xa cách, chứ không phải lạnh lùng và nham hiểm đến mức người đối diện phải rùng mình như vậy. “Nếu ta đoán không nhầm, lần mật luyện này, các ngươi không phải muốn huấn luyện sát thủ cho Dạ Kiêu, mà là muốn huấn luyện ta, đúng không?"

“... Đúng!”

“Các ngươi hao tâm tổn sức như vậy, thiết nghĩ chắc không phải muốn ta giết đám người tầm thường kia, mà là người các ngươi muốn chết nhất, đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Tại sao? Tại sao lại chọn ta?”

Mạnh Mạn nhìn y, hồi lâu mới nói: “Bởi vì huynh và chúng ta có chung một mục tiêu, muốn giết cùng một người. Còn bởi vì thân phận đặc biệt của huynh nữa, chỉ cần huynh muốn, huynh có thể dễ dàng làm được những việc mà người khác không làm được.”

Muốn giết cùng một người? Quả nhiên y không đoán sai, người mà Mạnh Mạn muốn y giết chính là môn chủ của Dạ Kiêu. Còn về mục đích, chắc hẳn là ca ca của Mạnh Mạn không cam lòng với vị trí phó môn chủ, muốn đoạt quyền. Nhưng bọn họ không ngờ được rằng người mà y muốn giết không chỉ có môn chủ của Dạ Kiêu, mà còn tất cả những tên sát thủ tay nhuốm đầy máu kia nữa...

Nhưng có một chuyện y vẫn không hiểu. “Vậy các ngươi đã từng nghĩ, nếu một ngày thân phận của ta bị môn chủ điều tra ra thì mục đích dẫn dụ ta gia nhập Dạ Kiêu của các ngươi sẽ bị bại lộ? Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi cũng không tránh khỏi bị liên lụy.”

"Cái này huynh không cần lo. Trong Trùng Lâu không có ánh sáng, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ, chỉ cần ca ca của ta không nói, sẽ chẳng ai biết huynh là ai, đến từ đâu. Dù một ngày nào đó, thân phận của huynh bị bại lộ cũng không sao, ca ca của ta ắt sẽ có cách.”

Nàng ta không nói rõ là cách gì, nhưng Vũ Văn Sở Thiên hiểu, đó chính là cách bảo toàn mạng sống cho chính bản thân họ, chứ không phải cách để bảo vệ y. Con đường gia

nhập Dạ Kiều hết sức gian truân, nguy hiểm, nhưng y vẫn phải bước tiếp.

Những gì cần nói đều đã nói hết, y đón lấy bộ y phục màu đen trong tay Mạnh Mạn, hỏi: “Có ngựa tốt không?”

“Ngựa tốt tất nhiên là có, chỉ có điều, nếu huynh muốn quay về Phù Sơn thăm muội muội bảo bối của huynh thì ta khuyên là không cần lãng phí thời gian đâu.”

Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên co rúm người lại, đến ánh mắt cũng trở nên sốt sắng. “Ngươi có ý gì?”

“Đừng sợ! Chỉ là muội muội bảo bối của huynh đã rời khỏi Phù Sơn rồi. Một tháng sau khi huynh bỏ đi, nhân lúc Cầu Dực Sơn không để ý, nàng ta đã trốn đi tìm huynh. Cầu Dực Sơn không thấy nàng ta, liền đi tìm rồi."

“Muội ấy đã đi đâu?”

Mạnh Mạn nhún vai cười. “Thiên hạ rộng lớn, ai mà biết được nàng ta đi đâu? Hoặc là đã bị đám loạn dân giẫm chết, hoặc là bị bọn cường đạo cướp về làm áp trại phu nhân rồi cũng nên, hoặc cũng có thể bị một tú bà nào đó để ý, nói không chừng bây giờ đã là đệ nhất kỹ nữ rồi!”

Không chờ nàng ta nói xong, Vũ Văn Sở Thiên đã túm chặt lấy cổ tay nàng ta, kéo đến trước mặt mình. “Ta nghe nói tai mắt của Dạ Kiêu có ở khắp thiên hạ, chắc chắn ngươi có cách tìm được muội ấy!”

“Không sai! Ta bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sẽ tìm ra nàng ta, nhưng huynh cũng phải làm giúp ta một việc.”

“Việc gì?”

“Quyết đấu cùng Điểm Thương Thất Kiếm."

“Được!”

Vũ Văn Sở Thiên không thể ngờ, lúc đó Lạc Trần đang cuộn mình nằm trong một ngôi miếu bỏ hoang, vuốt ve chiếc khăn tay thêu đôi uyên ương đùa trên mặt nước, tưởng tượng ra những lời sẽ nói nếu gặp được y.

“Cả đời này, ca ca đừng hòng bỏ rơi muội, ca ca đi đến đâu, muội sẽ theo đến đó!” Nàng nhất định sẽ sà vào lòng và nói thật lớn như thế với y. Nghĩ đến đây, trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng cứ nghĩ đến Cầu thúc, nụ cười trên khóe miệng nàng lại tắt, chuyển sang vẻ dằn vặt. Nàng biết nhất định Cầu thúc đang đi khắp nơi tìm nàng, nhất định là rất lo lắng. Nàng biết mình không đúng, không nên một thân một mình lang bạt chốn loạn thế, khiến ông ta lo lắng, nhưng nàng không khống chế được bản thân, nàng muốn gặp ca ca của nàng, một giây một phút cũng không thể chờ được.

Từ lúc Vũ Văn Sở Thiên bỏ đi, mặt trời mọc rồi lặn vô cùng chậm. Mỗi ngày, nàng đều ngồi trước cửa, ôm gối dõi theo con đường dẫn vào nhà, mỗi ngày đều tin y sẽ quay lại sớm thôi. Mặt trời lên rồi lại xuống, niềm hy vọng của nàng cũng lên xuống bấp bênh như vậy, nhưng vẫn không thấy y quay lại.

Nàng mỏi mòn chờ đợi một tháng thì không thể chịu đựng được nữa, quyết định đi tìm y. Tất nhiên, nàng cũng đoán được Cầu thúc sẽ không để nàng đi, cho nên nàng sẽ lẳng lặng làm những điều mà nàng nên làm.

Cuối cùng, nàng cũng chờ được cơ hội Cầu thúc ra ngoài. Ông ta vừa đi khỏi nhà, nàng liền lấy trộm ngân lượng trong hiệu thuốc, khoác chiếc tay nải đã được chuẩn bị sẵn và cả đồ ăn đi lên Phù Sơn.

Nàng không chọn đường lớn để đi, bởi nàng biết, nếu Cầu thúc không thấy nàng, chắc chắn sẽ đuổi theo hướng con đường lớn bằng phẳng. Nàng bắt buộc phải chọn một con đường khác, như vậy Cầu thúc mới không đuổi kịp.

Có một số việc, lên kế hoạch thì dễ nhưng khi thực hiện lại không hề đơn giản. Nàng đi rất lâu, từ lúc trời sáng đến khi trời tối, mà con đường trước mặt vẫn mông lung mù mịt. Giày của nàng rách bươm, để lộ bàn chân rớm máu, vậy mà nàng vẫn chưa ra khỏi Phù Sơn.

Nàng mệt mỏi nhìn con đường trước mặt, lại quay đầu nhìn đoạn đường phía sau, nhưng nhắm mắt nhớ đến dáng vẻ của ca ca khi cười, nàng lập tức có thêm động lực. Ăn xong lương khô, thay đôi giày mới, nàng tiếp tục tiến về phía trước.

Đã đi không biết bao nhiêu dặm đường, đã hỏi không biết bao nhiêu người, cuối cùng nàng vẫn không tìm được ca ca. “Vũ Văn Sở Thiên” bốn chữ này đối với người khác hoàn toàn xa lạ.