Chương 9- 1 - Phù sinh lưu chuyển
Bên ngoài ngôi miếu hoang truyền đến tiếng nói đầy vẻ kinh ngạc của một đám nam nhân: “Ấy, ở đây có một cô nương.”
Lạc Trần cúi đầu nhìn bộ y phục rách rưới của mình, lau bụi hương dính trên mặt, nàng đã thành ra bộ dạng này mà bọn họ vẫn nhận ra là một cô nương, con mắt quả là tinh tường!
Trong nháy mắt, có sáu nam nhân xông vào miếu, người nào người nấy quần áo rách bươm, tóc tai bù xù, trên tay cầm một chiếc bát mẻ, chắc là dùng để đi ăn xin. Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của bọn họ, nàng lấy hai chiếc màn thầu từ trong tay nải ra, đưa cho họ.
“Ta chỉ có hai chiếc màn thầu thôi, cho các ngươi.”
Mấy kẻ ăn mày đó không lấy màn thầu. Hai tên nhìn chăm chăm vào chiếc tay nải của nàng, bốn kẻ còn lại thì chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, từng bước tiến đến.
Nàng vội vã lùi lại, nắm chặt lấy tay nải. “Tay nải này, ta không thể cho các ngươi.”
Trong tay nải là bộ y phục nàng mới may cho ca ca, nàng quyết không đưa cho bất kỳ ai.
“Được, không đưa tay nải cũng được. Người qua đây cho thúc thúc ôm một cái.” Sáu gã nam nhân từ từ tiến đến gần nàng, bộ dạng như những con sói đói chầm chậm tiếp cận chú cừu non không đường tháo chạy. Nhưng bọn chúng đã nhầm, chú cừu non trước mắt bọn chúng không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.
Lạc Trần thấy chúng tiến đến mỗi lúc một gần, trong lòng thầm than, trước giờ nàng chưa từng có ý muốn hại người, tại sao người ta cứ muốn ép nàng? Thở dài một hơi, nàng đạp hai chân lên cỏ, hít thở thật sâu, ngưng tụ linh lực trong cơ thể để bảo hộ tâm mạch....
Bên ngoài miếu, một chiếc xe ngựa được trang trí tinh xảo đi ngang qua, vừa lúc nghe thấy tiếng cười nói bên trong miếu. Nam nhân cường tráng ngồi trên lưng ngựa đạp chắc dây cương, nhìn vào trong miếu, người ngồi trong xe cũng vén tấm vải che lên xem. Khi thấy cảnh sáu tên nam nhân vây quanh một nữ tử nhỏ bé, khuôn mặt tuấn tú như ngọc liền lộ vẻ căm phẫn.
“Văn Luật, người đi xem thế nào.”
“Vâng, thưa thiếu chủ!”
Văn Luật đang định xuống ngựa thì thấy nữ tử yếu đuối đó ngồi xuống đám cỏ vàng ươm, mái tóc đen dài bay trong gió, hai tay mở ra, những ngón tay hóa ra một luồng khói màu vàng nhạt, mờ ảo bao phủ lấy nàng, tựa như một bông hoa đào rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Vị thiếu chủ ngồi trên xe liền đưa tay ngăn thuộc hạ lại. “Văn Luật, chờ một chút.”
Văn Luật liền dừng lại.
Hắn đưa mắt chăm chú nhìn nữ tử bên trong ngôi miếu. Luồng sương khói mờ ảo dần dần tan đi, sáu tên nam nhân kia đột nhiên ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn, trong đó có một tên ngã nhào xuống đất hộc cả máu, năm tên còn lại vội vã tháo chạy, tên bị ngã dưới đất cũng sợ hãi bò ra khỏi ngôi miếu. Tuy nhiên, bọn chúng vừa chạy được mấy chục mét, độc tính liền ngấm vào mạch máu do vận động quá mạnh. Chúng giãy giụa một lúc trên nền cỏ rồi ngừng thở.
Trong ngôi miếu, sương khói đã tan hết, nữ tử chậm rãi mở mắt, những mạch máu đỏ trong mắt nhạt dần, để lộ một đôi mắt trong sáng, long lanh như nước, không một tia sát khí.
Vị thiếu chủ này đã từng chứng kiến rất nhiều người dùng độc, trong đó không hiếm những nữ nhân xinh đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ bắt gặp cảnh tượng một nữ tử y phục rách tả tơi, mặt mày nhem nhuốc mà lại dùng độc một cách thần kỳ và xinh đẹp lay động lòng người đến vậy.
Văn Luật kinh ngạc nói: “Cửu Lê Vu thuật! Nọa cốt hương! Thiếu chủ, mau giữ vững tâm mạch, đừng để độc khí xâm nhập cơ thể.”
Thiếu chủ liền dùng nội lực bảo hộ tâm mạch, đồng thời hỏi: “Đây là Vu cổ chi thuật của Miêu Cương sao?”
“Đúng vậy, khi ở Miêu Cương, tại hạ từng nhìn thấy loại Vu thuật này. Vu nữ dùng linh lực hộ thể, phát tán khí độc vào không trung, chỉ cần như vậy đã có thể lấy mạng người khác. Thứ mà nữ tử này sử dụng chính là Nọa cốt hương, độc tính cực mạnh. Trông nàng ta chỉ mới mười tám đôi mươi, vậy mà lại có linh lực mạnh như vậy, khống chế được cả độc tính của Nọa cốt hương, đây tuyệt đối không phải loại Vu nữ tầm thường.”
“Ồ? Ngươi mau nghĩ cách điều tra xem mục đích nàng ta đến trung nguyên là gì.”
“Vâng.”
“Chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không đến kịp Điểm Thương Sơn.”
Chiếc xe ngựa lại lao đi, Lạc Trần đứng trong miếu đưa mắt nhìn theo, sau đó cúi đầu nhặt hai chiếc màn thầu trên đất, cho lại vào trong tay nải. Nàng lại giở bản đồ ra xem, trên đó vẽ chằng chịt những chấm tròn, đều là những nơi nàng đã đi qua và những nơi chuẩn bị đến. Nàng vẽ lên vị trí Bích Thành vài chấm tròn, đây là nơi tiếp theo nàng sẽ đến. Thu lại bản đồ, nàng lại nghĩ khi gặp ca ca nàng nên nói gì, đúng rồi, nàng nhất định phải nói cho y biết, bây giờ nàng không những có thể điều khiển linh lực của cơ thể, mà còn có thể nắm vững lượng độc tố cần dùng, nàng đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi.
Nghĩ vậy, khoé môi nàng lại nở nụ cười rạng rỡ.
Nửa tháng sau, cuối cùng Lạc Trần cũng đến được Bích Thành trước khi mặt trời lặn. Nếu nàng nghe ngóng không nhầm thì thiên hạ đệ nhất trang, Vô Nhiên sơn trang, là một nơi sơn thủy hữu tình nằm ở phía đông Bích Thành. Nhờ uy danh của Vô Nhiên sơn trang mà trong Bích Thành tập trung rất nhiều người trong giang hồ, tin tức cũng được cập nhật và lan truyền với tốc độ chóng mặt. Nàng nghĩ, chưa biết chừng ca ca nàng cũng đang ở đây, hoặc giả sẽ có người đã nhìn thấy y.
Bích Thành náo nhiệt hơn tất cả những thành trấn mà nàng đã đi qua. Dù trời đã tối nhưng trên phố vẫn tấp nập xe ngựa qua lại, hai bên đường đèn lồng sáng rực, người đi qua đi lại không ngớt. Trong quán rượu còn náo nhiệt hơn, khách ngồi kín bàn và đang vây quanh một người thuyết thư, chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại vang lên những lời tán thưởng.
Lạc Trần tìm thấy một tửu lầu trang hoàng lộng lẫy, đoán nơi đây chắc chắn tụ tập rất nhiều người, tin tức hẳn cũng nhiều. Nhưng khi nàng bước vào xem thì lại thấy ba tầng tửu lầu vô cùng yên tĩnh, tiểu nhị còn nhiều hơn cả khách. Giá cả ở đây chắc hẳn rất đắt đỏ.
Nàng đang định rời đi thì ông chủ tửu lầu sốt sắng lấy ra hai ngân lượng, đưa cho nàng rồi nói: “Cho người này, cầm lấy ngân lượng và mau đi đi, đừng quấy rầy nhã hứng của khách.”
“Đa tạ, chúc ông chủ làm ăn phát đạt!” Nàng vội vàng đón lấy ngân lượng, sau đó nhanh chóng lấy ra bức tranh do chính mình vẽ, hỏi: “Ông chủ, ông đã từng nhìn thấy người này bao giờ chưa? Ừm, ta sẽ không được giống lắm, ở ngoài huynh ấy tuấn tú hơn trong tranh rất nhiều... Huynh ấy tên Vũ Văn Sở Thiên, năm nay hai mươi tuổi, biết võ công...”
Cả tửu lầu bỗng lặng ngắt như tờ. Sau lưng nàng truyền đến một giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn có phần mềm mỏng: “Vũ Văn Sở Thiên có quan hệ như thế nào với ngươi?”
Nàng xoay người lại, chỉ thấy một nam nhân đang nhìn nàng, y phục của hắn được thêu một cách tinh xảo, tư thế cầm ly rượu cũng vô cùng tao nhã, hơn nữa da tay mềm mại trắng hồng, thoạt nhìn đã biết là con cháu phú gia sống trong nhung lụa.
Tướng mạo của hắn cũng rất anh tuấn, ngũ quan tuy không sánh được với ca ca nàng, nhưng cũng coi như hài hòa cân đối. Đặc biệt là đôi mắt dài và nhỏ, không cười mà mang ý cười, có lẽ cũng là người dễ gần.
Nghe thấy tiếng nói, mọi con mắt trong tửu lầu liền đổ dồn về phía gian phòng đó. Ban nãy buông rèm nên không ai để ý, bây giờ rèm đã được vén lên, vừa nhìn thấy vị công tử đang ngồi bên trong, tất cả mọi người đều không kìm được hít sâu một hơi, rồi khẽ khàng bàn luận.
Lạc Trần nghe thấy họ nói “thiếu trang chủ” gì đó, nàng chẳng hề có hứng thú, cũng không có ý định nghe tiếp, liền ghé đầu chăm chú quan sát gian phòng, xem tại sao nam nhân này lại đột nhiên hỏi nàng như vậy.
“Tiểu nha đầu, thiếu chủ ta đang hỏi người đó!” Một tùy tùng đứng bên cạnh vị công tử trẻ tuổi đó nói. Hắn tầm ba, bốn mươi tuổi, da đen thui, cơ thể cao lớn, dáng vẻ hung tợn, nếu không đứng cạnh vị công tử kia hầu hạ nãy giờ thì thật sự nàng không thể nhìn ra hắn là một tùy tùng.
“Ta...” Nàng đang định mở lời, đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh sang một bên.
Nàng loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được, vừa xoa xoa cánh tay đau vừa quan sát hai người vừa va vào nàng. Người đi phía trước là một nam nhân độ tuổi trung niên, ăn mặc chỉnh tề, gương mặt vuông chữ điền, cơ thể cũng rất tráng kiện. Sau lưng hắn là một tiểu đồng tầm mười ba, mười bốn tuổi, trong tay đang cẩn thận cầm một chiếc hộp gấm.
Nàng liếc nhìn chiếc hộp gấm làm bằng gỗ tử đàn, chỉ riêng nó cũng đã rất đáng giá, không biết lễ vật bên trong còn quý giá nhường nào. Lại thấy tiểu đồng kia ăn mặc đẹp như vậy, nghĩ đây không phải loại người có thể đắc tội, nàng liền nhẹ nhàng lùi lại.
“Thiếu trang chủ.” Nam nhân cao lớn đó bước đến trước mặt vị công tử trẻ tuổi, chắp tay thi lễ, khí thế hung hăng lúc đẩy nàng đã biến mất không còn dấu vết. “Tại hạ là Trần Mẫn, hôm nay vừa ghé qua Vô Nhiên sơn trang để bái kiến ngài nhưng không gặp được. Ban nãy còn đang buồn bực, không ngờ lại vô tình gặp thiếu trang chủ ở đây, đúng là phúc ba đời, phúc ba đời của tại hạ.”
Người được gọi là thiếu trang chủ đó xua tay, trên mặt không lộ chút vẻ vui mừng. “Trần đại hiệp, ngài khách khí rồi!”
Người đó lập tức từ vui mừng chuyển sang xu nịnh: “Tại hạ đã đến Vô Nhiên sơn trang nhiều lần, nhưng không có duyên gặp được thiếu chủ, hôm nay đặc biệt chuẩn bị chút lễ mọn, mong ngài nhận cho ạ.”
“Khung Y đa tạ ý tốt của Trần đại hiệp, nhưng lễ vật thì xin miễn cho...”
Khung Y... Hắn chính là Lục Khung Y sao? Vậy người bên cạnh hắn hẳn là hộ vệ thân cận Văn Luật. Nàng kinh ngạc nhìn hắn. Hành tẩu giang hồ đã hai tháng nay, tuy không tìm được ca ca, nhưng nàng cũng coi như đi nhiều hiểu rộng, thế nào là tứ đại môn phái, tứ đại thế gia, nàng đều biết khá rõ. Còn cái tên Lục Khung Y của Vô Nhiên sơn trang thì lại như sấm động bên tai nàng.
Kỳ thực, trên đường đi, nàng có nghe nói mẫu thân nàng, Lục Lâm Nhiễm, là người của Lục gia trang, con gái của lão trang chủ Lục Vô Nhiên. Nàng vốn không dám khẳng định chuyện này là đúng, nhưng hôm nay nhìn kĩ khuôn mặt của Lục Khung Y, nàng phát hiện hắn thật sự có đôi nét giống Vũ Văn Sở Thiên, đặt biệt là khi cười, đôi mắt cũng toát lên vẻ ấm áp giống như y vậy. Không tìm được ca ca, nàng đành nhìn hắn thêm một chút để tự an ủi vậy.
Nàng vốn cho rằng người trong giang hồ khi gặp mặt sẽ ngồi hàn huyên rất lâu, không ngờ Lục Khung Y lại từ chối lễ vật của Trần đại hiệp, quay người qua hỏi nàng: “Ban nãy những gì ta hỏi người vẫn chưa trả lời, người tìm Sở Thiên có việc gì?”
Nàng thận trọng đáp: “Huynh ấy là ca ca của ta.”
Nghe đến đây, không chỉ Lục Khung Y tỏ vẻ ngạc nhiên, mà tất cả những người trong tửu lầu đều đổ dồn cặp mắt về phía nàng, đến Trần đại hiệp đang đứng cạnh cũng quay sang nhìn nàng.
Sau một hồi im lặng, Lạc Trần nghe thấy có người xì xào: “Muội muội của Vũ Văn Sở Thiên chính là nàng ta ư? Không phải thật đấy chứ?” Có người hỏi: “Vũ Văn Sở Thiên? Có phải vị thiếu hiệp đã đánh bại Điểm Thương Thất Kiếm mười ngày trước?” Một người đáp: “Đúng, chính là y.” “Nghe nói y là con trai của Lục Lâm Nhiễm và Vũ Văn Cô Vũ, cháu ngoại của Lục lão gia.” Lại có người nói: “Ta còn nghe nói Ngụy Thương Nhiên phá lệ nhận y làm đồ đệ!” Lập tức có người phản bác: “Không thể nào! Ngụy Thương Nhiên trước giờ không thu nhận đồ đệ, chắc là người nghe nhầm rồi! Huống hồ Vũ Văn Sở Thiên lại là con của Lục Lâm Nhiễm và Vũ Văn Cô Vũ, ngươi đừng nói bừa nữa!"
Thậm chí có người còn đứng hẳn lên, nhìn về phía nàng và Lục Khung Y, nói: “Ta nghe nói muội muội của Vũ Văn Sở Thiên đã mất tích, y đang đi tìm muội muội khắp nơi, không phải chính là tiểu nha đầu này đấy chứ?”
Nàng chăm chú lắng nghe, nhận ra người mà đám người kia đang nói đến đích thị là ca ca của nàng, Vũ Văn Sở Thiên, thì vui mừng khôn xiết. Bỗng nàng nghe thấy tiếng Lục Khung Y hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta tên Vũ Văn Lạc Trần.”
“Ồ?” Hắn thốt lên rồi thăm dò nàng một lần nữa, dường như đang xem những lời nàng nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Văn Luật tiến đến gần hắn, hạ giọng nói: “Thiếu chủ, giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng. Đến nay, việc muội muội của biểu thiếu gia mất tích ai ai cũng biết, khó tránh khỏi có người mượn chuyện này để giở trò bất lợi cho Vô Nhiên sơn trang."
Lạc Trần lập tức giải thích: “Ta không lừa các ngươi! Các ngươi không tin cũng không sao, chỉ cần nói cho ta biết ca ca ta đang ở đâu, ta sẽ tự mình đi tìm!”
“Y là biểu đệ của ta, mấy hôm trước có đến Vô Nhiên sơn trang...”
Nàng vui mừng khôn xiết, lập tức lao đến trước mặt Lục Khung Y. “Thật sao?"
“Nhưng hôm qua hắn đã rời đi, đến vực Thương Ngô rồi.” Hắn nói tiếp.
Trái tim đang đập loạn nhịp của nàng đột nhiên khựng lại đầy hụt hẫng. Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng không phải là giả, Lục Khung Y liền nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần vội, cứ ngồi xuống đây ăn chút gì đó, ăn xong ta dẫn người về Vô Nhiên sơn trang chờ Sở Thiên. Ta tin rằng làm xong việc y sẽ quay lại.”
Lạc Trần cẩn thận cân nhắc lời đề nghị của hắn, tuy người trước mặt tự xưng là Lục Khung Y, những kẻ khác cũng gọi hắn là thiếu trang chủ, nhưng ai biết hắn có phải là một kẻ lừa đảo hay không, nói không chừng bọn họ hùa nhau lừa nàng. Thế là nàng lại liếc mắt nhìn hắn, thấy dáng dấp hắn cũng đường hoàng, bộ cẩm bào đang khoác trên người có chất liệu cực tốt, được may thêu tinh xảo, hắn dùng đũa bạc khắc hoa, miếng ngọc phỉ thúy đeo bên thắt lưng sáng bóng, nhẵn nhụi, xem ra không đến nỗi phải lừa người lấy tiền.
Lục Khung Y bị ánh mắt của nàng đeo bám đến mức không nhịn được cười. “Không phải người nghi ngờ ta đang lừa người đấy chứ?”
Nàng chớp chớp mắt, gượng cười.
Hắn đứng dậy, bước đến gần nàng, kéo nàng ngồi xuống trước bàn, rồi nói: “Ngươi không cần nghi ngờ, ta đích thực là biểu ca của Sở Thiên, cũng là biểu ca của ngươi. Ngươi cứ theo ta về Lục gia trang trước, ta lập tức cho người báo tin cho y, để y quay lại sơn trang gặp ngươi.”
Con ngươi đen láy của Lạc Trần đảo qua đảo lại, hôm nay có biết bao người trong giang hồ đều ở đây, nếu hắn lừa nàng, ngày hôm sau, tin tức ắt sẽ truyền khắp nơi, huống hồ dựa vào những hiểu biết của nàng về độc dược thì bàn thức ăn này chắc chắn không có vấn đề, có thể yên tâm mà ăn.
Nghĩ đến đây, nàng liền cầm đũa lên, bù đắp cho cái dạ dày đã bị nàng ngược đãi bao ngày qua.
Lục Khung Y nhìn nàng ăn một cách ngon lành, lại quay đầu dặn dò Văn Luật: “Hãy gọi thêm vài món ngon, còn nữa, phái người về sơn trang chuẩn bị trước, nói với lão trang chủ, ta sẽ đưa Lạc Trần về cùng.”
“Vâng!”
Sau khi Văn Luật lui ra ngoài làm việc, Lục Khung Y chu đáo căn dặn nàng ăn nhiều vào. Thức ăn và rượu trên bàn nhiều không ăn xuể, cảm giác tìm được người thân quả là rất tuyệt vời. Nàng cảm kích nhìn Lục Khung Y, vô tình phát hiện hắn có một thói quen, cứ nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ liền tránh né, mà đũa hắn dùng cũng khác của nàng, hình như là tự mang theo.
Kỳ thực ca ca nàng cũng có tật xấu này. Cứ hễ nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ là liền chau mày lại, cẩn thận tránh xa. Chỉ có điều y chưa từng chê nàng bẩn, còn thường xuyên dùng tay áo sạch sẽ không chút bụi bẩn của mình để lau những vết dơ trên mặt nàng. Chắc y cũng giống như Lục Khung Y, đi ra ngoài ăn thì luôn mang theo đũa bát riêng của mình, nhưng trước giờ lại chưa từng để tâm đến việc dùng chung bát với nàng.
Ăn xong, Lục Khung Y đưa nàng về Lục gia trang. Xe ngựa đi nhanh, đêm đã về khuya, khi xe dừng lại, Lạc Trần vén tấm vải che lên, một cái cổng cao lừng lững lọt vào tầm mắt nàng.
Trên cánh cửa sắt có treo một tấm biển màu đen, khắc bốn chữ vàng “Vô Nhiên Sơn Tran”g to, đứng từ rất xa cũng có thể nhìn rõ mồn một. Bên cạnh tấm biển còn khắc hoa văn, trông rất trang nghiêm.
Lục Khung Y đỡ nàng xuống xe, dẫn nàng qua một lối đi lát đá, tiến vào một trang viên sang trọng.