← Quay lại trang sách

- 2 -

Không biết có phải do đêm đã khuya không mà Lục gia trang trông giống như một bức tranh thủy mặc, lầu các xen kẽ trải dài vô tận, khiến người ngoài khó mà hít thở bình thường. Khắp nơi là những tảng đá hình thù kỳ dị, trông như những con mãnh thú đang nhe nanh giơ vuốt. Đến cả hồ sen cũng toàn một màu trắng ảm đạm, tuy đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Gió lạnh thổi đến, mang theo cả mùi thơm nhàn nhạt của những đóa sen, làm gợi lên những nét u sầu trong lòng người.

Quay đầu lại, cánh cửa sắt to lớn đằng sau lưng nàng đang rầm rầm đóng lại.

Một ông lão mặc y phục màu đen được dìu đến trước mặt họ.

“Khung Y bái kiến tổ phụ.” Lục Khung Y cung kính hành lễ trước mặt ông lão đó, sau đó nói nhỏ với nàng: “Tiểu Trần, mau chào ông ngoại đi.”

“Ông ngoại!” Nàng vội vã định quỳ xuống, ai ngờ vừa cúi lưng, liền có hai bàn tay nắm chặt lấy hai tay nàng.

“Ngươi chính là Tiểu Trần?”

“Vâng thưa ông ngoại, cháu là Tiểu Trần.” Nàng ngước nhìn ông lão trước mặt mình, trông ông ấy chẳng giống với tưởng tượng của nàng chút nào, không có phong thái oai phong lẫm liệt, cũng không có khí phách hô mưa gọi gió, mà chỉ là một ông già, trong đôi mắt u ám đầy vẻ sầu muộn, những nếp nhăn trên khuôn mặt vàng vọt tuy không nhiều nhưng lại rất sâu, đặc biệt là giữa lông mày, chất chứa trong đó không biết bao nhiêu thăng trầm của cả một đời người.

“Cháu ngoan, đã lớn như vậy rồi!” Ông ngoại đưa tay lên xoa mặt của Lạc Trần, lại nhìn sang phía Lục Khung Y, hỏi: “Sở Thiên đâu, vẫn chưa về sao?”

“Sở Thiên nói có việc quan trọng cần làm, chờ làm xong đệ ấy nhất định sẽ quay về.”

“Ừm!” Ông ấy ho một tiếng, mấy người đứng bên cạnh liền lập tức bước lên, người thì đỡ, người thì giúp vỗ lưng, tất bật luôn tay luôn chân.

Lục Khung Y thấy vậy, thì thầm dặn dò Văn Luật gì đó. Vì hắn nói nhỏ quá nên nàng không nghe rõ, chỉ nghe thấy ông ngoại nàng thở một hơi rồi nói: “Khung Y, cháu cứ sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Trần đi, sau đó đến phòng của ta, ta có mấy việc cần hỏi.”

Đêm đó, Lạc Trần được Lục Khung Y sắp xếp ở tại biệt viện phía tây. Do đã khuya nên người hầu chỉ giúp nàng sửa soạn phòng ốc gọn gàng, sau đó lui ra, để lại nàng trong căn phòng trống trải.

Một căn phòng xa lạ, một chiếc giường xa lạ, nàng chẳng tài nào thích ứng được, cứ ngồi cho đến khi trời sáng mới mơ màng thiếp đi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân của kẻ hầu người hạ ngoài sân. Nàng đưa mắt ra bên ngoài cửa, chỉ thấy có mấy người hầu đã đứng xếp hàng ở đó từ lúc nào, nhìn thấy nàng dậy rồi, họ liền lập tức bước vào, vây quanh nàng.

Thị nữ dẫn đầu mặc bộ y phục màu vàng hỏi: “Biểu tiểu thư, thiếu gia đã chuẩn bị cho người mấy bộ y phục, để người tự chọn, nếu còn thiếu thứ gì, xin cứ nói với ngài ấy ạ.”

Trên chiếc bàn màu xanh nhạt, những bộ y phục được bày thẳng hàng. Lạc Trần chưa bao giờ nhìn thấy những bộ y phục đẹp như vậy, bộ nào cũng được phối với voan mỏng, thêu đủ các loài hoa, giống như y phục của tiên nữ trên trời vậy.

“Biểu tiểu thư có thích không?”

Tay Lạc Trần bất giác khẽ chạm vào vào một bộ màu xanh lục. Thị nữ liền nhanh nhẹn đưa bộ váy đến trước mặt nàng. “Tiểu thư hãy mặc bộ này đi ạ, da người trắng như vậy, màu xanh nhạt này rất hợp với người.”

Lạc Trần khẽ gật đầu, để mặc cho mấy thị nữ thay y phục, trang điểm, chải tóc cho mình. Phiêu bạt ở bên ngoài đã lâu, đến nay lại được sống cuộc sống của những người giàu có, nàng thực sự không biết, một bộ y phục lại có thể được làm tinh xảo đến như vậy, một kiểu tóc lại có thể rườm rà, rắc rối đến mức đáng kinh ngạc.

“Xong rồi, tiểu thư thấy thế nào?” Thị nữ áo vàng cài lên tóc nàng một chiếc trâm ngọc, sau đó đưa chiếc gương đồng qua cho nàng ngắm.

Lạc Trần ngẩn người ngắm nhìn mình trong gương, bộ váy màu xanh lục quả thực rất hợp với nàng, tôn lên làn da trắng mịn như ngọc ngà, mái tóc tuyệt đẹp được cài hai chiếc trâm dài mạ vàng, hai bên tai rủ xuống hai viên minh châu khẽ đung đưa mỗi khi nàng lắc đầu, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của nàng, đôi môi mềm như những cánh hoa, trong suốt như những giọt sương, một vẻ đẹp khiến cho người khác vừa gặp đã sinh tình.

Nhìn nàng như vậy cứ như trong giấc mơ, đến chính bản thân nàng cũng có cảm giác không chân thực.

“Rất đẹp, các ngươi thật biết trang điểm.” Nàng thành thật nói.

“Là tiểu thư trời sinh đã đẹp khuynh nước khuynh thành đấy.”

Lần đầu được người khác khen như vậy, nàng có chút không quen, ngượng đến nỗi mặt ửng đỏ, không dám đáp lại.

Dưới sự bận rộn hầu hạ của các thị nữ, nàng cảm thấy phiền đến mức váng cả đầu, ăn xong bữa sáng nàng liền cho họ lui, rồi một mình đi dạo trong sân.

Bầu trời xám xịt, những hạt mưa bụi bắt đầu rơi xuống. Lạc Trần giương chiếc ô màu xanh lục được làm bằng giấy dầu lên, bước vào hành lang của sơn trang. Bên dưới hành lang là dòng nước xanh biếc, vài chú cá cảnh màu bạc tung tăng bơi lội quanh những đóa hoa sen đang nở rộ, vách tường màu xanh nhạt đứng sừng sững, rặng liễu lưa thưa rủ xuống mặt nước, trông vô cùng hữu tình. Nhìn thấy mấy chú cá bơi lội giữa dòng nước xanh biếc, nàng lại nhớ đến cảnh Vũ Văn Sở Thiên bắt cá cho nàng, bất giác trong mắt lại đong đầy vẻ tình tứ.

Đúng lúc ấy, Lục Khung Y vừa xử lý xong việc quan trọng, vốn muốn đến biệt viện tìm Lạc Trần, vừa ngang qua rặng liễu liền bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc. Dưới bầu trời xám xịt, một bóng người màu xanh nhạt lung linh thoắt ẩn thoắt hiện trong màn mưa, giống như một nàng tiên lạc xuống trần thế, cảnh sắc cứ dần lưu chuyển, đẹp đến nao lòng, khiến người ta mê mẩn, nhưng lại không dám đường đột đến gần.

Lục Khung Y lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Gió nhẹ thổi qua khiến tà váy bằng lụa màu xanh nhạt bay lên, dáng vẻ liễu yếu đào tơ mê đắm lòng người.

“Biểu ca?” Lạc Trần ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, liền gọi một tiếng, sau đó cầm ô đến gần hắn. “Sao huynh không mở ô lên?”

Lục Khung Y nhìn khuôn mặt nàng ở gần trong gang tấc, hơi thở thoang thoảng một mùi hoa lan, đôi mắt sáng, long lanh như nước, đôi môi đỏ hồng. Nhất thời, hắn thấy cổ họng khô khốc, phải hắng giọng nói: “Nước mưa mát lạnh, cảnh sắc thanh nhã, ta nhất thời lơ đễnh, quên cả việc mở ô.”

Nàng khẽ cười nói: “Ca ca ta nói, tuy nước mưa không quá lạnh, nhưng nếu ngấm vào cơ thể sẽ dễ bị cảm, sau này tốt nhất đừng quên mở ô.”

“Ừm, ta sẽ không quên nữa.”

Họ nhìn nhau cười, có thể là do thiên tính máu mủ ruột già nên dù mới gặp lần đầu nhưng lại có cảm giác hết sức gần gũi.

Từ hôm đó, Lạc Trần ở lại Lục gia. Hằng ngày nàng đều đến thăm ông ngoại, phần lớn thời gian ông ấy đều ngủ, hơi thở rất nặng nề. Những lần không ngủ, ông ấy sẽ nắm lấy tay nàng rồi hỏi han nàng mấy câu, đều là mấy lời mà người nhà thường nói với nhau.

Lần nào từ phòng ông ngoại đi ra, Lạc Trần cũng không được vui, chỉ cảm thấy Lục Vô Nhiên mà nàng từng được nghe kể là một anh hùng vô song trong thiên hạ, cho dù bệnh tình có nguy kịch đến mấy cũng không nên có bộ dạng chán nản như vậy.

Lục Khung Y chăm sóc nàng hết sức chu đáo, bất luận là thứ gì, chỉ cần nàng liếc mắt nhìn hơn hai lần, ngày hôm sau thứ đó nhất định sẽ xuất hiện trong phòng nàng. Bất luận bận bịu đến đâu, cứ đến chiều tối, hắn lại đến trò chuyện cùng nàng, kể cho nàng nghe ngày hôm đó hắn đã làm những gì.

Biết buổi tối nàng thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không ngon, hắn liền sắp xếp thị nữ ở bên cạnh để hầu hạ nàng. Thị nữ đó tên Vưu Vưu, mười sáu tuổi, mặt mũi trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, lúc nói chuyện thường cúi đầu, mắt nhìn xuống đất, giọng nói dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu. Vưu Vưu hằng đêm đều ngủ trong phòng Lạc Trần, trải đệm bên dưới giường của nàng. Thị chưa bao giờ ngủ say, vì Lạc Trần chỉ khẽ động đậy, thị liền lập tức trở dậy hầu hạ nàng.

Có một đêm, Lạc Trần tỉnh lại từ trong cơn mơ, phát ra tiếng nói mê. Vưu Vưu liền lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng, rồi rót một cốc trà đưa cho nàng.

“Biểu tiểu thư, người mơ thấy gì vậy? Đáng sợ lắm sao?”

“Không đáng sợ! Nếu có một ngày, không được nhìn thấy huynh ấy trong giấc mơ, mới thực sự đáng sợ.”

“Là người trong tim tiểu thư ư?”

“Người trong tim?” Lạc Trần lần đầu tiên nghe thấy cách gọi đặc biệt như vậy. Nàng đặt tay lên ngực, cảm thấy rất thích cách gọi này. Người trong tim... Nhắm mắt lại, trái tim nàng chùng xuống, bởi mỗi nhịp đập đều mang theo nỗi nhớ dành cho y.

Rốt cuộc, đến khi nào nàng mới được gặp y?

Nàng thực sự rất nhớ, rất nhớ y...

Lạc Trần ở Lục gia được ba ngày, cuối cùng Lục Khung Y cũng có tin tức của Vũ Văn Sở Thiên. Y đang tỷ thí võ công với trưởng môn Nguyên Dương ở Bắc Hoa Sơn.

“Thật sao?” Nàng sung sướng nhảy cẫng lên. “Biểu ca dẫn muội đi tìm huynh ấy được không?”

Ánh mắt đầy vẻ mong đợi của nàng chạm đến góc mềm yếu nhất trong trái tim Lục Khung Y, khiến hắn chẳng thể chối từ. “Được, ta sẽ đi sắp xếp ngay.”

Văn Luật rất nhanh đã chuẩn bị xong hành trang, đem theo mấy hộ vệ có thân thủ tốt, đưa họ lên Bắc Hoa Sơn. Bắc Hoa Sơn rất gần Bích Thành, không đến nửa ngày, họ đã

đến được đỉnh núi. Đỉnh Bắc Hoa Sơn bị mây trắng bao phủ, đứng trên đó mà tưởng như đang lơ lửng trên không trung.

Ngọn núi vốn thanh tịnh lúc này lại tập trung rất nhiều người trong giang hồ đến xem náo nhiệt. Bọn họ đều đang bàn tán về cùng một chủ đề: Nguyên Dương trưởng môn đã thua, một cao thủ ngang tầm với Lục Vô Nhiên của Vô Nhiên sơn trang lại bại dưới kiếm của Vũ Văn Sở Thiên, thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc!

Lạc Trần hoàn toàn không có tâm tư nghe về trận đấu thần thánh đó, nàng dùng hết sức xen vào giữa đám đông đến nơi tỷ thí. Nhưng người mà nàng muốn tìm lại không có ở đó, bên vách núi chỉ có mấy tên nam nhân mặc y phục màu xám, tóc tại đều búi hết lên đỉnh đầu, lộ rõ khuôn mặt ảm đạm.

“Tiểu Trần?” Tiếng gọi của Lục Khung Y làm đám người kia chú ý.

“Lục đại hiệp!” Một ông lão râu tóc bạc phơ nhìn thấy bọn họ, liền bước đến chào hỏi.

Thấy người ta tỷ võ bị thua, Lục Khung Y cũng không tiện nói mình đến tìm Vũ Văn Sở Thiên, chỉ khách sáo bảo: “Ta vốn muốn đến diện kiến Nguyên Dương trưởng môn, vừa hay gặp cuộc tỷ thí võ công, không biết ông ấy...”

“Ừm, tên Vũ Văn Sở Thiên này võ công quả là lợi hại, trưởng môn bị thương, đang tĩnh dưỡng ở hậu đường.”

“Vết thương của Nguyên Dương trưởng môn có nặng không?”

“Chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là không sao.”

Không chờ Lục Khung Y mở lời, Lạc Trần vội vàng hỏi: “Vũ Văn Sở Thiên đang ở đâu?”

“Y đã xuống núi rồi.”

Nàng lại đến chậm một bước rồi. Đứng trên đỉnh núi, hướng ánh mắt theo những cánh chim cô đơn ở phía xa, nàng thực sự không biết thế gian rộng lớn này có biết bao nhiêu người, nàng phải đi bao xa nữa mới đuổi kịp bước chân y.

Lục Khung Y đưa tay nắm chặt hai vai nàng, an ủi: “Tiểu Trần, muội đừng lo lắng, ta lập tức phái người đi tìm đệ ấy...”

Nàng chán nản gật đầu. Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh từ đâu thốc đến, hai vai nàng bị một lực rất mạnh túm chặt, trong chớp mắt nàng thấy trời đất chao đảo, một trận choáng váng.

“Tiểu Trần!” Tiếng gọi gấp gáp khiến nàng bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ngỡ ngàng mở to mắt nhìn khuôn mặt ngày nhớ trước mặt, hồi lâu mới trở lại bình thường.

Là y, đúng là y rồi! Biết bao lần nàng tưởng tượng ra cảnh nàng và ca ca trùng phùng, nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ khóc òa lên, rồi lần lượt nói ra những nhớ nhung và uất ức của mình, nhưng khi người nàng chờ đợi bấy lâu bất ngờ xuất hiện, nàng lại chẳng nói được gì.

Vũ Văn Sở Thiên cũng chẳng nói gì. Y chỉ nâng mặt nàng lên, những ngón tay thon dài vuốt lại những sợi tóc dính trên trán nàng, rồi đến mắt, mũi, môi nàng, dần di chuyển xuống đến cổ nàng. Mỗi động tác của y đều rất cẩn trọng nhẹ nhàng, giống như đang chạm vào một giấc mơ đẹp nhưng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào... Sau đó, tay y buông xuống vai nàng, chầm chậm ôm nàng vào lòng.

Những tạp âm xung quanh đều trở nên nhỏ bé đến mức chẳng thể nghe thấy, nàng chỉ nghe thấy nhịp tim của y, rất mạnh, rất nhanh.

“Tiểu Trần, muội đã đi đâu vậy? Ta tìm muội khắp nơi.” Ngữ điệu của y trở nên căng thẳng vì quá đỗi mừng rỡ.

“Ca...” Tiếng gọi đã ấp ủ bấy lâu thoát ra từ miệng nàng, những cảm xúc bi thương bị kiềm nén dường như đột nhiên vỡ oà.

Những nỗi ấm ức trên đường, từng cảnh từng cảnh một lại hiện ra trước mắt nàng. Nàng nhớ lại đôi giày rách bươm, đôi bàn chân rớm máu, nhớ lại những kẻ đã ăn hiếp và muốn ăn hiếp nàng, nhớ lại con đường núi dài vô tận dưới ánh trăng, nàng đã té ngã không biết bao nhiêu lần, đến mức toàn thân bầm tím... Tất cả đều vì sự trùng phùng hôm nay.

Trên đường đi, dù có ngã đau đến nhường nào, nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Bây giờ gặp được Vũ Văn Sở Thiên rồi, nước mắt nàng cứ như nước lũ tràn đê, tuôn ra không thể ngừng lại. Y hốt hoảng lau nước mắt cho nàng, trong chốc lát nước mắt đã thấm ướt cả tay áo của y.

“Tất nhiên là muội đi tìm ca ca! Muội đi khắp nơi nhưng đều không tìm được, sau đó gặp được biểu ca, huynh ấy mới đón muội về Vô Nhiên sơn trang.”

“Lục gia ư?”

Vũ Văn Sở Thiên đưa mắt nhìn Lục Khung Y. Lục Khung Y gật đầu, nói: “Mấy hôm trước, ta gặp Tiểu Trần ở Bích Thành, thật không ngờ một cô nương yếu ớt như muội ấy lại có thể vượt ngàn dặm xa xôi từ Phù Sơn đến Bích Thành.”

“Từ Phù Sơn đến Bích Thành?” Vũ Văn Sở Thiên chợt chau mày lại. “Muội... muội thật là ngốc!”

“Ai nói muội ngốc, muội rất thông minh. Ca ca thấy đấy, chẳng phải muội đã tìm thấy ca ca rồi sao.”

"... Muội đến đây bằng cách nào vậy, có phải đã chịu rất nhiều cực khổ?”

Nàng ra sức lắc đầu, đưa tay vuốt ấn đường cho y. “Không khổ chút nào, ca ca biết không, bây giờ muội có thể khống chế được linh lực rồi, còn nắm vững lượng dùng độc dược nữa, nên trên đường chẳng có ai dám ăn hiếp muội. Hừm, muội thật may mắn khi gặp được biểu ca, được huynh ấy đưa về Vô Nhiên sơn trang, ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, sống rất thoải mái.” Nói rồi nàng túm lấy tay y đặt lên eo của mình. “Ca ca xem, muội béo lên rồi, nếu không giảm cân, sợ là ca ca sẽ không cõng nổi muội mất.”

Vũ Văn Sở Thiên không kìm được bật cười trước dáng vẻ đáng yêu của nàng. “Đồ ngốc, muội có béo như heo, ta cũng cõng được muội.”

“Thật không? Vậy ca ca cõng muội xuống núi đi.” Nói rồi nàng vịn vào vai y như giữa chỗ không người, dùng hết sức nhảy lên lưng y.

Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười khom lưng xuống, dưới ánh mắt của biết bao hào kiệt giang hồ, cõng nàng lên, cùng Lục Khung Y xuống núi.