← Quay lại trang sách

- 4 -

Về đến phòng, Lạc Trần pha một tách trà, trong làn khói bốc lên từ tách trà lại mang chút cảm giác lạnh lẽo, có lẽ vì lòng nàng đang cảm thấy giá lạnh. Bất giác nàng nhớ lại mùa đông của nhiều năm trước, nàng ngồi dựa vào người Vũ Văn Sở Thiên ngắm mặt trời lặn, không may chạm vào mạng sườn y. Y liền cuống quýt tránh ra, điệu bộ rất đáng yêu. Nàng lập tức đưa tay ra cù y, khiến y cười rung cả người, luống cuống chạy trốn.

“Thì ra ca ca có máu buồn?” Đó là lần đầu tiên nàng biết Vũ Văn Sở Thiên có máu buồn, thế là càng thích chí xông vào cù y. Y vừa cười vừa thảm thiết xin tha. Hôm đó, toàn thân hai người toàn là tuyết, nhưng không hề cảm thấy lạnh. Mà lúc này đây, tuy ngồi trong căn phòng ấm áp này nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo đến rợn người.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Lạc Trần chậm rãi đứng dậy ra mở cửa, không bất ngờ khi thấy Vũ Văn Sở Thiên đang đứng ngoài đó.

“Ca ca, sao ca ca lại đến đây?”

Y cứ tự nhiên bước vào phòng, ngồi xuống bên bàn, nhấp một ngụm trà trong cốc của nàng rồi nói: “Ta tưởng muội đến tìm ta có việc, nên đến đây xem sao.”

“Hả, ca ca phát hiện ra muội rồi?”

“Ngay cả một người không biết võ công như muội mà ta cũng không phát hiện ra, liệu ta có sống được đến ngày hôm nay không?”

“Cũng đúng.” Nàng cười và ngồi xuống bên cạnh y, rót thêm cho y một cốc trà. Hai tay bưng cốc trà, nàng chú ý quan sát kĩ vẻ mặt y, thấy y cứ cúi đầu nhìn những lá trà xanh trôi nổi trong nước mà không thèm nhìn nàng một cái. Xem ra Tuyết Lạc nói không sai, y chẳng thèm liếc nhìn bất cứ người con gái nào, kể cả nàng.

“Thật ra muội tìm ca ca không có việc gì quan trọng, chỉ vì cảm thấy hơi chán, muốn tìm ca ca nói chuyện chút thôi.” Nàng nói.

“Ồ?” Cuối cùng y cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, nhưng cũng chỉ là một cái nhìn vội vã. “Vậy thì bắt đầu nói thôi.”

Cuộc chuyện trò bắt đầu một cách quá đột ngột, nàng nghĩ tái nghĩ hồi, sau đó quyết định hỏi một câu rất có chiều sâu: “Ca ca thích Mạnh Mạn à?”

“Sao ta có thể thích Mạnh Mạn được? Đều là do Mạnh Mạn vô cớ sinh sự, mới khiến Tuyết Lạc hiểu lầm như vậy.”

“Vậy tại sao ca ca không giải thích rõ cho Tuyết Lạc tỷ tỷ hiểu?

“Có một số chuyện, ta không muốn giải thích quá nhiều."

“Là không muốn giải thích, hay không thể giải thích rõ?" Tuyết Lạc rõ ràng là một cô nương thông minh, vì vậy chuyện nàng ta hiểu lầm nhất định phải có nguyên do. “Ca ca, vậy có phải ca ca đã có người trong mộng rồi?”

Vũ Văn Sở Thiên khẽ ho một tiếng đầy miễn cưỡng, sau đó cúi đầu chăm chú uống trà. “Buổi tối muội không ăn mấy, có đói không?”

“Đúng là ca ca đã có người mình thích rồi sao? Rốt cuộc là ai vậy?” Lạc Trần không để y đánh trống lảng thành công.

"Trà pha được đấy, còn thời gian rất chuẩn!” Y nhìn nàng, hai tròng mắt đen như mực tối sầm lại. Ánh mắt ấy như đang nói, người con gái đó khiến y rất đau khổ, nàng không nên truy vấn nữa.

“Muội xin lỗi, đáng lẽ muội không nên hỏi.” Lạc Trần nói.

Y miễn cưỡng nhếch mép lên, tạo ra một nụ cười chua chát đến khó coi.

Không cần nói gì, cứ im lặng ngồi đối diện nhau thế này, lắng nghe nhịp tim và hơi thở của đối phương, nàng đã có thể đoán biết được tâm tư của y, cảm nhận được sự kìm nén của y. Nàng nghĩ, người mà y yêu chắc là Mạnh Mạn, chỉ đáng tiếc Mạnh Mạn nham hiểm độc ác, không có tình cảm, nên y chỉ có thể chọn cách chôn vùi tình cảm của mình sâu

dưới đáy lòng...

Tâm sự của y, nàng đã hiểu, còn tâm sự của nàng, không phải y không hiểu, mà là không muốn hiểu...

Ánh nến đung đưa lay động, nỗi chua xót trào dâng trong tim nàng, nhưng nàng vẫn nở nụ cười, đặt tay lên tay y, truyền cho y hơi ấm và sự an ủi. “Nhưng muội muốn nói với ca ca rằng, mỗi khi ca ca nhắm mắt lại, hình ảnh người con gái ấy sẽ choán hết tâm trí ca ca... Nếu chỉ dành để nhớ nhung thì ca ca sẽ rất đau khổ.”

“Ta biết." Y dùng bàn tay kia của mình nắm lấy tay nàng.

“Ta không hối hận!”

Đột nhiên y buông tay ra, ôm lấy ngực, nói: “Tiểu Trần, muội nghỉ sớm đi, ta phải đi đây.”

Nàng nhìn thấy các mạch máu trên mu bàn tay y nổi màu tím xanh thì kinh sợ, liền chụp lấy bàn tay y, lo lắng hỏi han: “Tay của ca ca... sao thế này?”

Không sao! Ta hơi khó chịu... Ta về phòng trước đây.” Giọng nói của y run rẩy.

Nàng vạch ống tay vào y lên xem, thấy các mạch máu trên cánh tay cũng nổi rõ lên. Triệu chứng này chỉ cần nhìn qua cũng biết là trúng độc, hơn nữa là một loại độc rất mạnh. Nhưng rõ ràng cơ thể y bách độc bất xâm, đến Dao hoa chi thủy cũng không có chút tác dụng với y, loại độc dược có thể khiến y đau đớn thế này, lẽ nào là... mạn đà la?

Không đúng, mạn đà la chỉ là một loại thuốc gây ảo giác, lúc phát tác chỉ khiến người ta mất đi sự tỉnh táo, không thể đau đớn thế này được.

Nàng luống cuống đến nỗi không biết nói gì, cố gắng lắm mới nặn được mấy chữ từ khuôn miệng cứng đờ: “Đây là loại độc gì, sao ca ca bị trúng độc thế?”

Vũ Văn Sở Thiên ấn mạnh lên tim, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, mặt cũng chuyển thành màu tím xanh, các mạch máu phồng lên tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. “Để chứng minh là ta thật lòng muốn gia nhập Dạ Kiêu, ta đã uống loại thuốc độc mà họ chuẩn bị cho ta. Không ngờ loại độc dược này là chúng điều chế riêng cho ta, lấy mạn đà la làm chất dẫn thuốc...”

Trên đời này không có thứ gì không phải trả giá mà có được. Lạc Trần luôn nghĩ Dạ Kiêu không phải là tổ chức dễ gia nhập, nhưng nàng cũng không thể ngờ rằng Vũ Văn Sở Thiên lại chịu uống thuốc độc như vậy.

Lạc Trần vội vàng đỡ y nằm xuống giường, run rẩy để ngón tay lên cổ tay y để bắt mạch. Mạch tượng của y vô cùng dị thường, dường như có một sức mạnh nào đó đang lan truyền cực nhanh trong các mạch máu, nhưng lại không làm tổn thương đến chúng. Xem ra loại độc này chỉ khiến y phải chịu đựng đau đớn chứ không ảnh hưởng đến tính mạng. Nghĩ vậy, nàng cũng có đôi phần yên tâm.

“Thuốc giải! Thuốc giải ở đâu?” Nàng vừa hỏi vừa lục lọi trong người y tìm thuốc giải, nhưng ngoài bức tượng nhỏ bằng bạch ngọc đang khắc dở dang ra thì chẳng tìm được thứ gì.

Lại một cơn đau đớn dữ dội nữa ập đến, mồ hôi trên trán Vũ Văn Sở Thiên tuôn ra như tắm, y phục cũng bị mồ hôi thấm ướt. Y cắn răng chịu đau, nói: “Trên người ta không có đâu, ở chỗ Mạnh Mạn.”

“Mạnh Mạn? Vậy muội đi đòi thuốc giải về cho ca ca...”

“Không!” Y dùng chút sức lực yếu ớt của mình ôm lấy nàng, nghỉ một hơi mới nói: “Loại độc mà bọn chúng cho ta uống là một loại trùng độc ăn mạn đà la để sống. Cứ đến đêm trăng tròn là phải cho chúng ăn, nếu không...”

Y chưa nói hết câu thì hai hàm răng đã nghiến chặt lại, không nói thành lời. Chưa cần nghe hết ý, Lạc Trần đã hiểu. Cứ đến đêm trăng tròn là y phải uống thuốc giải được điều chế từ mạn đà la để nuôi dưỡng trùng độc trong người, như vậy mới có thể bình an mà sống qua đêm đó, nếu không sẽ phải chịu đựng nỗi đau bị trúng độc hút máu mà chết.

“Có thật ca ca không cần uống thuốc giải vẫn có thể chịu đựng được không? Nếu thực sự không chịu được nữa thì đừng cố gắng gượng, chúng ta sẽ tìm cách khác.”

“Ta chịu đựng được... Có muội... ở bên cạnh ta, dù đau đớn hơn nữa... ta cũng chịu được.” Vũ Văn Sở Thiên cuộn tròn người lại, nép vào lòng nàng. Lúc này, y đã không giữ nổi sự hiên ngang, lạnh nhạt thường ngày nữa, mà trở nên yếu ớt như một đứa trẻ, cần sự bảo vệ và vỗ về của nàng.

Trong ký ức của nàng, Vũ Văn Sở Thiên là người chưa bao giờ biết kêu đau. Nàng nhớ năm y lên sáu tuổi, luyện công bị ngã gãy chân, lúc phụ thân nối xương cho y, y cắn răng chịu đau, không hề rên rỉ một tiếng. Bây giờ, nhìn y thế này, nàng có thể hình dung được nỗi đau mà y phải chịu lớn đến mức nào. Nàng khóc lóc ôm lấy cơ thể run rẩy vì đau đớn của y, biết như vậy cũng chẳng thể làm thuyên giảm nỗi đau đớn mà y phải chịu đựng, nhưng ngoài việc đó ra, nàng không còn cách nào khác.

Không biết phải bao lâu sau, y lại nằm im bất động trong lòng nàng, giống như bị hôn mê.

“Ca ca? Ca ca!” Nàng lay mạnh, nhưng y không có chút phản ứng.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc đồ đen, che mặt, bay vụt vào phòng qua cửa sổ. Lạc Trần vội đứng chắn trước Vũ Văn Sở Thiên, ngón tay nàng đặt sẵn vào ám khí trên khuyên tai. Đột nhiên cặp mắt của nữ tử che mặt đong đưa đầy vẻ mị hoặc, nàng liền nhận ra đó là Mạnh Mạn, vì ngoài Mạnh Mạn ra, không ai có thể sở hữu một đôi mắt như vậy.

Mạnh Mạn vung tay một cái, hất nàng ra xa một trượng ngã sõng xoài xuống đất. Thế rồi chẳng thèm nhìn nàng một cái, Mạnh Mạn vực Vũ Văn Sở Thiên toàn thân cứng nhắc dậy nhét một viên thuốc vào miệng y. Thấy y không có chút phản ứng nào, nàng ta liền dùng nội lực giúp y điều tiết hơi thở, đẩy nhanh tốc độ lưu chuyển của mạch máu, để thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng.

Mạnh Mạn ngồi cạnh bên giường nửa canh giờ, cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng có phản ứng, chỉ có điều y vẫn chưa tỉnh, chỉ nhắm mắt lẩm bẩm gọi: “Tiểu Trần, Tiểu Trần...”

“Muội ở đây...” Lạc Trần vội chạy đến bên giường, đang định nắm tay y thì Mạnh Mạn đã nhanh nhẹn làm trước, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi trên trán y, dịu dàng nói: “Huynh đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”

Vũ Văn Sở Thiên mở đôi mắt đờ đẫn ra, khẽ nói: “Mạnh Mạn?”

“Là ta đây. Huynh thấy đỡ hơn chưa? Còn đau không?” Ngữ khí của nàng ta đầy vẻ thương xót và quan tâm, trong đôi mắt thương cảm long lanh nước. Mạnh Mạn lúc đó không diêm dúa lòe loẹt, nhưng lại càng xinh đẹp lay động lòng người. “Ta đã nói với huynh rất nhiều lần rồi, loại trùng độc này, nếu không được ăn mạn đà la, sẽ quay sang gặm nhấm kinh mạch, xương tủy của huynh. Nỗi đau đớn này không ai có thể chịu đựng được, việc gì huynh phải chịu đựng giày vò một cách vô nghĩa như thế.”

Trong lòng nàng ta chất chứa tình cảm rất chân thành, không ngờ sau khi lấy lại được chút sức lực, Vũ Văn Sở Thiên liền đẩy nàng ta ra. “Mạnh Mạn, cô muốn ta phải nói với cô bao nhiêu lần nữa? Ta không cần cô giải độc cho ta, chuyện của ta không cần cô lo!”

“Huynh! Huynh có biết bao nhiêu người cầu mà không có được thuốc giải, cuối cùng đều lựa chọn tự sát không? Bởi vì đây không phải nỗi đau đớn giày vò mà người sống có thể chịu đựng được.”

“Ta biết! Dù ta chết cũng không cần cô quan tâm!”

Mạnh Mạn tức run người, đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt y, lớn tiếng mắng: “Huynh nghĩ ta sẽ quan tâm đến huynh! Muốn chết thì cứ chết đi, huynh sống hay chết có liên can gì đến ta! Uổng công ta đi tìm kiếm huynh khắp nơi, loại đàn ông như huynh đáng bị đau đớn đến chết!”

“Nếu không phải vì không biết ăn nói với ca ca của cô thế nào, liệu cô có làm thế không?”

“Vũ Văn Sở Thiên! Huynh...” Trong cơn thịnh nộ, Mạnh Mạn giơ tay lên định đánh y, nhưng lại không thể hạ thủ. Nàng ta liền quay người, một cái tát như trời giáng rơi xuống mặt Lạc Trần.

Lạc Trần không thể ngờ Mạnh Mạn lại giận cá chém thớt như thế nên không đề phòng, cứ thế hứng trọn cái tát của nàng ta. Nàng chỉ thấy đột nhiên tối tăm mặt mũi, ngã xuống đất. Đến khi mắt nàng nhìn lại được thì thấy Vũ Văn Sở Thiên, người vừa rồi còn nằm trên giường, nay đã bật dậy, tuốt kiếm ra, đâm thẳng vào yết hầu Mạnh Mạn.

Mạnh Mạn lập tức tuốt kiếm tiếp chiêu, được mấy chiêu thì không còn sức chống đỡ nữa, thanh kiếm trong tay nàng ta bị đánh bay đi, thanh Trầm Độ kiếm của Vũ Văn Sở Thiên mang theo hơi lạnh tàn khốc kề sát lên cổ nàng ta.

Khắp người y hừng hực sát khí. Nhưng Mạnh Mạn không hề sợ hãi, còn bình thản mỉm cười, nói: “Huynh sẽ không giết ta đâu.”

Vũ Văn Sở Thiên khẽ xoay cổ tay, mũi kiếm cứa rách một đoạn trên cần cổ trắng mịn không tì vết của Mạnh Mạn, máu theo lưỡi kiếm chảy xuống từng giọt.

Mạnh Mạn vẫn không chút sợ hãi nhìn y. “Cắt sâu thêm chút nữa đi! Tại sao không mạnh tay hơn, huynh không nỡ giết ta sao?”

Vũ Văn Sở Thiên nghiến chặt răng, thu kiếm lại. “Cút!” Nếu còn lần sau, ta quyết sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Mạnh Mạn vẫn không nhúc nhích. Vũ Văn Sở Thiên không thèm để tâm đến nàng ta nữa, quỳ một gối xuống trước mặt Lạc Trần, đưa tay định sờ vào khuôn mặt sưng đỏ của nàng. Nàng vội che má lại.

“Đau không?" Y hỏi.

“Muội không sao! Với võ công của Mạnh cô nương, nếu thực sự muốn đánh muội thì muội đã chết từ lâu rồi.”

“Cô ta không dám!”

Mạnh Mạn sờ lên vết thương trên cổ, thấy máu nhuộm đỏ những ngón tay thon dài. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Vũ Văn Sở Thiên, ta chưa từng gặp loại đàn ông nào vô lương tâm như huynh.”

Y vẫn quay lưng về phía nàng ta, vừa đỡ Lạc Trần vừa nói: “Ta không có lương tâm thì liên can gì đến cô? Những gã đàn ông khác có lương tâm với cô là được rồi!”

“Ta đã làm cho huynh bao nhiêu việc, vậy mà huynh lại nói với ta như vậy!” Trong mắt nàng ta không hề giấu giếm tình cảm sâu đậm, nhưng Vũ Văn Sở Thiên lại nở một nụ cười đầy mỉa mai. “Bớt diễn kịch đi, cô tưởng ta sẽ tin những lời đó sao?”

Mạnh Mạn mất hết sức lực, lùi lại một bước, dường như định nói gì nhưng lại do dự, cuối cùng quyết định không nói nữa. Thoắt một cái, nàng ta bay ra ngoài cửa sổ.

Sau khi nàng ta đi, Lạc Trần nhìn thấy rất rõ một giọt nước trên mặt đất chỗ nàng ta vừa đứng, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh trăng.

Xử lý vết sưng trên mặt cho Lạc Trần xong, thần sắc của Vũ Văn Sở Thiên đã trở lại bình thường. Dù trùng độc trong người y đã thoái lui, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi lo lắng. “Ca ca, chất độc trong người ca ca thực sự không giải được sao?

“Giải được, ta đang nghiên cứu cách giải độc, tin rằng không lâu nữa sẽ giải được loại trùng độc này.”

“Ồ!” Cuối cùng nàng có thể yên tâm rồi. Nàng lặng lẽ ngồi trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ đến sự nhẫn nhịn, khoan dung của Mạnh Mạn đối với y, nàng không kìm được lại hỏi: “Ca ca, Mạnh Mạn đối với ca ca tốt như thế, thích ca ca như thế, lẽ nào ca ca không nhận ra, tại sao cứ phải chọc tức nàng ta thế?”

“Trên đời này không có ai đối tốt với ta thật lòng cả, trừ phi ta có giá trị lợi dụng." Thấy Lạc Trần không nói gì, y tưởng nàng không hiểu, lại giải thích: “Mạnh Mạn cố tình tỏ vẻ có tình ý với ta, chẳng qua là muốn dùng tình cảm để trói buộc ta, khiến ta phải một lòng một dạ làm việc cho nàng ta, giống những gã nam nhân khác. Bây giờ, ta chưa giết nàng ta, bởi chỉ có thông qua nàng ta, ta mới có thể tiếp cận môn chủ của Dạ Kiêu, mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của yº

“Nhưng muội thấy nàng ta có vẻ thực sự rất thích ca ca.”

"Tiểu Trần, đừng dễ dàng tin người khác, lòng người là thứ khó nhìn thấu nhất.”

“Nếu nàng ta thật lòng với ca ca thì sao?”

“… Vậy thì ta càng không thể đối tốt với nàng ta. Đã không thể cho nàng ta thứ nàng ta muốn thì đừng đem đến cho nàng ta bất kỳ hy vọng nào.”

Lạc Trần nhận ra câu nói đó không chỉ dành cho Mạnh Mạn, mà còn dành cho nàng. Nàng mỉm cười gật đầu. “Muội hiểu rồi.”

Vũ Văn Sở Thiên đắp chiếc chăn bông dày lên người nàng, che kín mít, sau đó ngồi xuống bên giường, nói: “Trời sắp sáng rồi, ngủ đi.”

“Vâng.” Nàng nắm lấy tay y. Đêm khuya giá buốt, đã có y ở bên, nàng không thấy lạnh, cũng không còn sợ ác mộng nữa. Đã lâu lắm rồi nàng mới có được giấc ngủ yên lành thế này.

“Tiểu Trần!”

Đột nhiên nàng mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Tuyết Lạc và tiếng gõ cửa. Tưởng mình nằm mơ, nàng liền kéo tay của Vũ Văn Sở Thiên kê lên má mình rồi lại ngủ tiếp.

“Tiểu Trần, muội có nhìn thấy ca ca muội đâu không?” Trong cơn mơ màng, giọng nói đầy lo lắng của Tuyết Lạc lại truyền đến.

Vũ Văn Sở Thiên sợ hãi đứng phắt dậy. Lạc Trần cũng hết cả ngái ngủ, cuống cuồng ngồi dậy, trả lời bằng một giọng lắp bắp: “Muội không... không thấy!”

Vũ Văn Sở Thiên khựng người lại, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu.

“Muội sợ... tỷ ấy hiểu lầm.” Nàng cố nói thật nhỏ.

“Muội tưởng nói như thế, nàng ấy sẽ không hiểu lầm sao?”

Tiếng đập cửa mạnh và dồn dập hơn. “Tiểu Trần, muội không sao chứ?”

“Muội... muội không sao!” Vì chột dạ nên nàng cứ lắp ba lắp bắp nói không nên lời. May mà Tuyết Lạc không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng, nếu không với khuôn mặt đỏ như tôm luộc ấy, sẽ chẳng có ai tin là nàng không sao.

“Tiểu Trần?” Tuyết Lạc không nghe rõ câu trả lời của nàng, lại gọi.

“Muội không sao! Không sao thật mà.” Nàng cất cao giọng hơn. Quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Vũ Văn Sở Thiên đang nhìn nàng chằm chằm. Lạc Trần bỗng cảm thấy tâm hoảng trí loạn, bất giác giấu mặt vào trong chăn; không dám nhìn nữa.

Vũ Văn Sở Thiên kéo nàng ra khỏi chăn, thấy tóc tai nàng rối bù lòa xòa trên mặt, dáng vẻ xấu hổ đến nỗi không dám nhìn ai của nàng thật dễ thương, khiến y không kìm được bật cười. Lạc Trần luống cuống đưa tay bịt miệng y lại. “Đừng cười nữa, nhỡ để Tuyết Lạc tỷ tỷ nghe thấy, tỷ ấy lại tưởng muội và ca ca...” Nói được nửa câu, nàng nhận thấy mình lỡ lời, vội sửa lại: “Ý muội là Tuyết Lạc tỷ tỷ nhạy cảm, muội sợ tỷ ấy nghĩ nhiều.”

“Nàng ấy nghĩ gì, ta không quan tâm.” Vũ Văn Sở Thiên bình thản buông một câu.

Tuyết Lạc vẫn đứng ngoài cửa chưa đi, đợi một lúc không thấy Lạc Trần ra mở cửa, nàng ta lại nói tiếp: “Tiểu Trần, ta có mấy điều muốn hỏi muội, không biết bây giờ muội có tiện nói chuyện không?”

Muội...” Nàng nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong phòng lúc này, thực sự thấy rất bất tiện.

Thấy điệu bộ giống như đang giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng của nàng, Vũ Văn Sở Thiên mỉm cười véo nhẹ lên gò má đỏ ửng của nàng, rồi thong thả đi ra cửa.

“Ca ca?” Lạc Trần hoảng hốt nhảy xuống giường, đứng chắn trước mặt y. “Đừng, tốt nhất ca ca đừng ra ngoài, tạm trốn vào chỗ nào đi!”

“Chúng ta không làm gì sai, tại sao phải trốn tránh? Tiểu Trần, Tuyết Lạc không phải người không biết đạo lý. Muội yên tâm đi, nàng ấy sẽ không hiểu lầm đâu.”

Nàng ngẩng nhìn Vũ Văn Sở Thiên, y thay đổi thật rồi. Các đường nét mềm mại trên khuôn mặt đã trở nên góc cạnh hơn, bên cạnh vẻ anh tuấn còn có thêm phong thái cương nghị, điềm đạm của nam tử đã trưởng thành, ánh mắt y cũng trở nên thâm trầm, lạnh lùng hơn... Từ một thiếu niên giản dị, vui tươi với đôi mắt cười ấm áp, giờ đây y đã trở thành một nam tử chín chắn, vững vàng, khiến người đối diện vừa bị cuốn hút vừa nảy sinh mong muốn được dựa dẫm, thậm chí là phục tùng.

Y kéo nàng ra sau lưng, rồi đẩy cửa bước ra.

Ánh nắng chiếu rọi vào trong khung cửa, thắp sáng cả căn phòng bằng nguồn năng lượng ấm áp. Những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong không khí, nhưng cũng không thể vùi lấp được cái rãnh “thế tục” giữa họ.

Tuyết Lạc nhìn Vũ Văn Sở Thiên và Lạc Trần đứng trước cửa, ánh mắt dịu dàng chuyển từ sững sờ sang kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc.

“Tuyết Lạc...”

Vũ Văn Sở Thiên vừa mở miệng nói liền bị Tuyết Lạc ngắt lời: “Chàng không cần giải thích, thiếp chỉ hỏi chàng một câu, có phải đêm qua chàng ngủ ở đây không?”

“Đúng vậy! Ta và Tiểu Trần hơn nửa năm không gặp nhau, có rất nhiều chuyện để nói, không ngờ lại ngồi nói chuyện đến tận khuya.”

Hai mắt Tuyết Lạc long lanh những nước, trông lại càng yêu kiều. “Dù vậy chàng cũng không nên ngủ lại đây. Tiểu Trần là muội muội của chàng, sau này còn phải xuất giá làm dâu nhà người ta. Chàng nên nghĩ cho muội ấy mới phải.”

“Ừ, đa tạ nàng nhắc nhở. Sau này ta sẽ không làm thế nữa.”

Tuyết Lạc cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật gật đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười. Vũ Văn Sở Thiên nhìn trời giây lát rồi nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta xuống lầu ăn chút gì đó, lát nữa còn phải gấp rút lên đường.”

Lạc Trần nói: “Hai người xuống trước đi, muội thu dọn lại phòng một chút.”

“Để ta giúp muội.” Tuyết Lạc đề nghị.

Nàng ta cười dịu dàng, rồi bước vào phòng Lạc Trần, kiên nhẫn giúp nàng chỉnh lại giường chiếu nhàu nát, còn chọn cho nàng một bộ y phục. “Tuyết Lạc tỷ tỷ, tỷ vừa nói đến tìm muội có việc, là việc gì thế?”

Tuyết Lạc cúi đầu, trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Ta vốn định hỏi muội xem đêm qua có gặp kẻ nào khả nghi không... Vì đêm qua ta thấp thoáng nhìn thấy một bóng người bay ra khỏi cửa sổ phòng muội, là một nữ tử... Nữ tử đó... là Mạnh Mạn đúng không?”

Lạc Trần đột nhiên nhận thấy Tuyết Lạc là một người con gái rất tinh ý, tế nhị nhưng cũng rất thẳng thắn. Dù sao nàng ta cũng đã đoán ra rồi, nàng mà giấu thì chỉ tổ khiến hai người họ sinh nghi ngờ lẫn nhau. Thế là nàng gật đầu, trả lời thẳng: “Đúng vậy, nàng ta đến tìm ca ca bàn chuyện, bàn xong liền đi ngay.”

“Vậy à? Bọn họ bàn những chuyện gì?”

“Đều là những chuyện trong giang hồ, muội nghe không hiểu. Còn nữa, Mạnh Mạn nói ca ca quá vô tình với nàng ta... Nàng ta đã làm cho ca ca không biết bao nhiêu việc, vậy mà ca ca không có chút tình cảm nào với nàng ta, cho dù là sự cảm kích cũng không có.”

“Nàng ta thực sự đã nói như thế?”

“Vâng.”

Mặt Tuyết Lạc lập tức rạng rỡ hẳn lên, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười thật lòng. “Thôi, chúng ta xuống lầu đi, đừng để ca ca của muội đợi lâu.”

Ngày thứ hai, ba người tiếp tục gấp rút lên đường. Vũ Văn Sở Thiên biết Lạc Trần rất muốn đi thăm Cầu thúc, liền đưa nàng và Tuyết Lạc đến vực Thương Ngô.

Vực Thương Ngô hoang vu, lạnh lẽo hơn những gì Lạc Trần tưởng tượng. Một ngôi mộ mới được đắp trên núi, trên bia mộ khắc mấy chữ: “Cầu Dực Sơn phu phụ chi mộ”. Trên mộ lún phún cỏ xanh, cùng mấy cây hoa dại màu tím quấn quýt lấy nhau, xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn, kéo dài đến tận chân núi.

Nàng lặng lẽ quỳ xuống trước mộ, ngón tay khẽ chạm lên phần đất vừa bị nước mưa làm ướt. “Cầu thúc, con xin lỗi, lúc rời khỏi Phù Sơn con đã không nói lời từ biệt thúc tử tế hơn. Thật không ngờ, lần từ biệt này lại là vĩnh biệt... Thúc chăm sóc con và ca ca lâu như vậy, nếu không phải lúc đó con ương bướng nằng nặc muốn đi... thúc sẽ không...” Tiếng nói của Lạc Trần dần chuyển thành tiếng nức nở, cả người nàng run rẩy.

Vũ Văn Sở Thiên cũng nghẹn ngào ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cái chết của Cầu thúc là sự lựa chọn của thúc ấy, sao có thể trách muội được?”

Lạc Trần lắc đầu. “Nếu không vì muội, thúc ấy sẽ không gặp lại phu nhân của mình, thúc ấy vốn đã trốn tránh mười mấy năm...”

“Nếu thúc ấy muốn trốn tránh thì có gì là không tránh được?” Y thở dài, nói. “Là thúc ấy không muốn trốn tránh nữa mà thôi.”

Mặc dù trong lòng Lạc Trần biết Vũ Văn Sở Thiên nói có lý, nhưng nàng vẫn không hết áy náy. Nàng cung kính khấu đầu ba lần trước mộ Cầu thúc, xin ông ta tha thứ, cũng cầu nguyện cho ông ta ở dưới cửu tuyền có thể hòa hợp lại với phu nhân của mình.

Vái lạy Cầu thúc xong, Tuyết Lạc nói muốn ở cùng cha mẹ nên sẽ lưu lại vực Thương Ngô một thời gian. Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, đưa Lạc Trần trở về Phù Sơn.