Chương 12- 1 - TỘI LỖI TRÊN ĐỈNH PHÙ VÂN
Phong cảnh Phù Sơn đầu đông vẫn như trước đây, núi đồi triền miên nhấp nhô, những con suối nhỏ nước trong vắt uốn lượn quanh co, mùi thơm của tre trúc xanh tươi quanh năm lan tỏa khắp nơi.
Mặt trời vẫn chưa khuất bóng sau ngọn núi phía xa, chiều giăng ngập trời, toát lên vẻ u ám, đìu hiu. Lạc Trần dang hai tay ra đón cơn gió thân thuộc, không kìm được lòng mình mà thốt lên: “Trước đây cứ nghĩ cảnh hoàng hôn ở đâu cũng đẹp như nhau, bây giờ mới biết, chỉ có bầu trời ở đây là xanh nhất, gió mát nhất, núi cao nhất...”
“Đó là bởi muội đã trở lại!”
“Hả?” Nàng không hiểu ý của Vũ Văn Sở Thiên.
Y cởi chiếc áo choàng ra khoác lên người nàng. “Trời lạnh rồi, chúng ta về thôi, sau này lại đến ngắm sau.”
“Không!”
Nàng cởi chiếc áo choàng của y ra, mặc sức chạy nhảy, để mặc tiếng gió vi vu làm rung động tâm hồn. Cây sồi mà nàng nhớ nhung bấy lâu đã cao hơn, cũng to hơn rồi. Nàng ôm lấy nó, dùng hết sức rung lắc thân cây, làm rụng xuống những chiếc lá khô.
Lá cây xào xạc rơi đầy người nàng, đầu Vũ Văn Sở Thiên cũng đầy lá cây, sương đọng trên lá cây rơi xuống đuôi mắt chân mày y, rất giống những giọt nước mắt.
Nàng chạy đến chỗ y, cười vang đầy vui thích, nắm một vốc lá cây dưới đất tung lên, để chúng bay nhảy giữa hai tay nàng và rơi xào xạc trên người y. Từ đầu đến cuối, y chỉ đứng im một chỗ như người tuyết, không nở một nụ cười, thậm chí không chớp mắt.
Nàng huơ huơ cánh tay trước mặt y, gọi tâm hồn không biết đang trôi về đầu của y trở lại.
“Ca ca đang nghĩ gì thế, có phải đang nhớ Tuyết Lạc tỷ tỷ không?
Y lắc đầu một cách nghiêm túc, nhẹ nhàng gỡ chiếc lá trên tóc nàng xuống. “Ta đang nhớ muội!”
“Muội? Nhớ gì muội chứ?”
Y không trả lời, chỉ quay người lại khom lưng xuống. “Đi thôi, ta cõng muội xuống núi.”
“Được!” Nàng trèo lên lưng y, hít thở mùi hương thanh mát giống mùi lá trúc trên cơ thể y. “Ca ca... Muội nhớ ca ca lắm!”
Nàng nghe thấy y nói nhỏ một câu, không rõ là gì, liền hỏi: “Ca ca nói gì, muội nghe không rõ?”
“Không có gì!”
Thật ra nàng đã nghe thấy lời y nói, nhưng không hiểu ý của y. Y đã nói: “Tại sao trên đời này chỉ có duy nhất một người con gái như muội...”
Bước vào căn nhà tre, nàng liền nhìn thấy tất cả đồ vật mà mình thường mong nhớ. Chiếc gối hoa mộc miên nàng thêu vẫn nằm yên trên giường, bên cạnh là chiếc áo nàng mới may được một nửa cho Vũ Văn Sở Thiên được gấp gọn gàng. Trong tủ, y phục của họ vẫn sạch sẽ, không dính một hạt bụi. Trên bàn, bát đũa vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nàng cầm chiếc bát lên, nhận thấy nó đã cũ đi trông thấy, miệng bát còn bị mẻ một miếng. Nàng lặng lẽ lau khóe mắt ướt lệ, quay lại phía y, hỏi: “Ca ca thường xuyên về đây phải không?”
“Ừ, mỗi lần làm xong việc, ta đều trở về thăm nơi này.”
Mỗi đồ vật trong căn phòng đều nói lên nỗi nhớ nhung của y với nàng. Nàng sà vào lòng y, vừa đấm lên ngực y vừa thút thít khóc. “Muội hận ca ca, ca có biết muội hận ca ca nhiều thế nào không...”
Y cười khổ. “Ta biết!” Nhưng y không còn lựa chọn nào khác. Y mang trên vai gánh nặng báo thù cho phụ mẫu, bôn ba giang hồ, nay đây mai đó, dù khổ cực, nguy hiểm đến đâu y cũng không sợ. Y chỉ sợ Lạc Trần gặp phải nguy hiểm. Y muốn nàng có một cuộc sống bình yên và an toàn, đây chính là lý do y phải kìm nén tình cảm của mình.
Có một số thứ đã mất rồi lại tìm thấy, sẽ khiến người ta say mê dại cuồng, giống như những năm tháng họ đã lạc mất nhau, giờ mới được trùng phùng. Do đó, từng phút từng giây đều trở nên vô cùng quý giá.
Hằng ngày, Lạc Trần thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Vũ Văn Sở Thiên. Ăn sáng xong, nàng cùng y lên núi, lúc thì ngồi dựa vào gốc cây nhìn y luyện kiếm, lúc thì tu luyện linh lực của bản thân.
Luyện kiếm xong, họ đi tìm kiếm các loại dược liệu quý được Cầu thúc trồng trên núi, đào một số về phơi trong sân, rồi đem những dược liệu đã được phơi khô ấy xếp ngay ngắn trong phòng thuốc.
Bận rộn đến khi mặt trời khuất núi, ánh sao lấp lánh, họ lại cùng nhau đọc y thư Cầu thúc để lại. Mặc dù những lời ghi
trong đó họ đều thuộc làu làu, nhưng vẫn rất chăm chú đọc từng câu từng chữ. Đọc sách đến khuya, nàng lại nấu một bát cháo trắng cho y, mùi vị của cháo vẫn vậy, hương lúa gạo tỏa khắp căn phòng, bên ngoài cửa sổ vẫn là vầng trăng gieo ánh sáng mờ ảo khắp nhân gian.
Nhưng có những thứ đã thay đổi thì không thể trở lại như cũ, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm lại được cảm giác khi xưa. Ví dụ như kiếm pháp của Vũ Văn Sở Thiên, trước đây y xuất chiêu như múa kiếm, linh hoạt và phóng khoáng. Bây giờ, lúc y xuất kiếm, lá khô bay đầy trời, tiếng gió thổi ào ào, giống như gió táp mưa sa, tàn phá vạn vật. Thanh kiếm dùng để giết người đương nhiên không thể giữ được sự phóng khoáng, linh hoạt như xưa.
Nội dung cuộc trò chuyện giữa họ cũng khác. Trước đây, họ chỉ nói những chuyện lặt vặt thường ngày, nhưng bây giờ không tránh khỏi nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ, mà mỗi lần như vậy, hai người lại chẳng nói với nhau được quá nửa câu.
Giống như lúc này đây, Vũ Văn Sở Thiên đang ăn cháo, còn nàng thì không thấy ngon miệng, chỉ ngồi bên cạnh, chống tay lên cằm nhìn y ăn và hỏi: “Ca ca, ca ca định khi nào thì thành thân với Tuyết Lạc tỷ tỷ?”
Chiếc thìa trong tay y khựng lại. “Vẫn chưa có dự định gì.”
“Tại sao? Lẽ nào vì ca ca không nỡ bỏ Mạnh Mạn?” Nàng sán lại gần hơn, nhìn chăm chú khuôn mặt y và hỏi: “Ca ca nói thật với muội đi, rốt cuộc ca ca thích Tuyết Lạc tỷ tỷ hơn, hay thích Mạnh Mạn hơn?”
Y chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo, không trả lời.
“Ca ca trả lời muội đi mà!”
"... Nếu nhất định phải so sánh như thế, thì thích Tuyết Lạc hơn.”
“Nói như vậy tức là, cả hai người ca ca đều thích?” Nàng cười khúc khích nhìn y, ra vẻ “muội sớm đã đoán ra rồi”, nhưng lại thấy sống mũi cay cay. “Ca ca cũng đa tình thật đấy, đã thích cả hai thì lấy luôn cả hai đi, một thê một thiếp, quá hợp lý.”
"... Ta sẽ suy nghĩ thêm.”
Nàng nằm bò ra bàn trước mặt y, sống mũi cay đến nỗi muốn rơi nước mắt, nhưng nàng chớp mắt, cười nói: “Hay là ca ca lấy cả muội đi, muội cũng làm thiếp của ca ca.”
Vũ Văn Sở Thiên chợt bị sặc, bịt miệng ho một thôi một hồi.
“Ca ca, có được không?” Nàng lắc lắc tay y, lúc này đây nàng rất hy vọng y gật đầu. Nàng không để ý việc làm thiếp, chỉ cần được ở bên cạnh y là được.
“Muội là muội muội của ta, sao có thể làm thiếp của ta?
Nếu chuyện đó xảy ra, chẳng phải sẽ bị thiên hạ cười chê sao?”
“Muội đâu phải là muội muội ruột của ca ca, có gì đáng cười chứ?”
“Lẽ nào muội định đi thông báo cho từng người một rằng chúng ta không phải huynh muội ruột? Muội nghĩ ai sẽ tin?”
Lạc Trần dụi dụi đôi mắt đỏ hoe. “Không tin thì kệ họ, ai cười cứ để họ cười, quan tâm đến những người đó làm gì?”
“Đừng nói lung tung nữa!” Vũ Văn Sở Thiên đặt bát cháo ăn dở một nửa xuống, phất tay áo bỏ đi, cả tôi chỉ ở trong phòng, không ra ngoài.
Thời gian dường như không biết mệt mỏi, cứ thế trôi đinhư bay, ngoảnh đi ngoảnh lại hai tháng đã qua. Ngày Mười
tám tháng Chạp đã đến, một ngày rất đặc biệt, Lạc Trần thức cả đêm may cho xong chiếc áo mới, lúc tỉnh dậy thì đã quá trưa.
Nàng mở cửa sổ ra, đón ánh nắng ban trưa, chợt thấy Vũ Văn Sở Thiên đang đứng ngoài cửa phòng, bộ y phục màu xanh xám trên người y giống hệt sắc trời, không dính một hạt bụi. Biểu cảm của y trầm mặc, lạnh nhạt, nếu không phải y nghe thấy tiếng mở cửa sổ của nàng liền quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt hiện lên nét cười, thì nàng cũng không thể nhìn ra là y đang đợi mình.
Thấy nàng đã ngủ dậy, y cứ thế đẩy cửa đi vào phòng. “Cuối cùng thì muội cũng dậy rồi, ta đợi muội mãi.”
“Đợi muội? Ca ca tìm muội có chuyện ư?” Nàng biết rồi còn hỏi.
“Lâu lắm không đi chợ chơi, ta muốn đưa muội đi.”
“Hôm nay muội hơi mệt.” Nàng cố tình duỗi cánh tay tê mỏi ra, giả vờ buồn ngủ, dụi mắt. “Muội muốn ngủ thêm một lúc nữa, mai hãy đi nhé.”
“Đừng ngủ nữa! Đi thôi, ra ngoài đi lại, dạo này muội béo đến nỗi ta không cõng nổi nữa rồi.”
“Thật vậy sao?” Nàng sờ lên mặt, véo véo má, vẻ đầy lo lắng. Hình như có béo lên thật.
Chắc là do gần đây nàng tham ăn lười làm, đúng là phải ra ngoài đi bộ rồi.
Vũ Văn Sở Thiên đưa nàng đến một con đường đông đúc nhất trấn Thành Nguyên dạo bộ. Trong ký ức của Lạc Trần, trấn nhỏ nơi biên thùy nổi tiếng Ương Quốc này thường bị chiến loạn quấy nhiễu, dân chúng lầm than đã lâu, mỗi khi đến tháng Chạp, trên con đường dài không có một bóng người, chỉ có mấy cửa hàng trơ trọi cố gắng duy trì buôn bán.
Nhưng nay, trấn Thành Nguyên đã hoàn toàn khác so với lúc nàng đi, chợ búa nhộn nhịp người qua lại, bên đường đầy rẫy các hàng đồ ngọc, cửa hiệu binh khí danh tiếng, còn có các phường thêu tinh xảo.
“Làm thế nào mà nơi đây có thể trở nên náo nhiệt thế này?” Nàng hỏi.
“Nửa năm trước, Tuyên Quốc đã công chiếm được nơi này, hoàng đế Tuyên Quốc hạ chỉ đưa toàn bộ loạn dân vô gia cư về đây sống, còn cho phép thương nhân Ương Quốc đến buôn bán. Thương nhân Ương Quốc chỉ cần đóng thuế đầy đủ là sẽ được hưởng sự đối xử bình đẳng, vì vậy có rất nhiều thương nhân đến đây làm ăn, khiến nơi đây trở nên nhanh chóng phồn thịnh.”
“Chẳng trách ở đây có bán nhiều kỳ trân dị bảo thế… Nhưng trấn Thành Nguyên nghèo thế, sao Tuyên Quốc phải tranh giành làm gì?”
“Chắc là do phong cảnh nơi đây đẹp.”
“Phong cảnh? Lẽ nào hoàng đế Tuyên Quốc còn là một người rất thi vị... Ấy?” Nàng chợt nhìn thấy một tòa lầu các, từ đó tiếng cười nói phát ra không ngớt, trên cửa đề ba chữ rất nổi bật: “Mộng Nghi Lâu”. Nàng đang hiếu kỳ vì cái tên quen thuộc quá thì nhìn thấy Nguyệt nương lả lướt bước ra nghênh tiếp. Thấy Vũ Văn Sở Thiên, bà ta liền tỏ thái độ niềm nở nhiệt tình. “Vũ Văn công tử, công tử bận việc, thường ngày không đến tìm Mộng cô nương của chúng tôi thì thôi, hôm nay đã ngóng được công tử đến rồi, mà công tử lại dẫn theo cô nương xinh đẹp này, như thể chẳng phải cố ý khiến Mộng cô nương của chúng tôi đau lòng sao?”
Vũ Văn Sở Thiên nói: “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
“Đi ngang qua... Ô! Đã đến rồi, vậy hãy lên lầu ngồi một lát đi. Mộng cô nương đã pha xong trà Long Tinh thượng hạng, chờ công tử đã lâu rồi đấy.” Nguyệt nương nói đoạn liền đưa tay định kéo Vũ Văn Sở Thiên vào, nhưng y lại nhanh hơn bà ta một bước, né ra.
“Thôi, ta còn có việc! Cảm phiền chuyển lời của ta đến Mộng cô nương, trà của nàng ấy ta uống không quen, bảo nàng ấy mời người khác uống đi.”
Nói xong, y kéo Lạc Trần rời đi.
Đi khỏi Mộng Nghi Lâu xa lắm rồi, Lạc Trần vẫn cố quay đầu lại hỏi: “Ca ca, Mộng cô nương mà bà ta nói chính là Mạnh Mạn phải không?”
"Ừ."
“Tại sao Mộng Nghi Lâu lại chuyển đến đây?” Mặc dù nơi đây có nhộn nhịp hơn xưa, nhưng dù sao cũng chỉ là một trấn nhỏ nơi biên thùy, có phồn hoa hơn nữa thì cũng là hữu hạn.
Nhìn ra sự khó hiểu của nàng, Vũ Văn Sở Thiên nói nhỏ: “Mộng Nghi Lâu là nơi Dạ Kiêu cùng bên mua giao dịch cũng như thám thính tin tức, phân tiệm có ở khắp nơi, Mạnh Mạn chính là chủ lầu. Đây là nơi giáp ranh giữa hai nước, người qua lại rất đông, rất phù hợp cho việc thám thính tin tức, vì thế Mạnh Mạn thường xuyên lui tới đây nghỉ chân.”
Lạc Trần ngẩng mặt lên cười. “Cũng rất thích hợp để ca ca thám thính tin tức đúng không?”
"... Cửa hàng đồ ngọc phía trước rất được, vào đó xem thử nhé.”
Dứt lời y kéo tay nàng vào một cửa hàng bán đồ ngọc, từ trong vô số trang sức quý giá rực rỡ, y cầm lên một chiếc vòng tay phỉ thúy, đeo vào tay nàng và hỏi: “Thích không?”
Nàng lắc đầu, tháo chiếc vòng ra đặt lại chỗ cũ.
“Vậy muội có muốn chọn thứ gì đó tặng cho ta không?" Y lại hỏi giọng điệu chứa đầy sự mong đợi.
Nàng chưa kịp nói thì chủ tiệm đã nhiệt tình giới thiệu: “Vừa nhìn là biết cô nương đây có con mắt tinh đời, chỗ tôi có một món đồ vô cùng quý, đảm bảo cô nương sẽ thích!”
Nói đoạn chủ tiệm cẩn thận bưng một chiếc hộp gấm từ phòng trong ra, mở ra trước mặt nàng với vẻ đầy tự tin. Bên trong hộp là một miếng ngọc màu tím đậm, trong suốt không tì vết, vô cùng đẹp mắt. Miếng ngọc được khắc thành hình một con linh thú với khí thế hùng dũng, giống rồng mà không phải rồng, giống lân nhưng cũng chẳng phải lân, màu sắc và hình dáng đều toát lên vẻ thần bí.
“Loại ngọc này được lấy từ dưới biển sâu, trăm năm mới có một, vô cùng hiếm gặp, thật xứng với thanh bảo kiếm vô song của vị công tử đây. Cô nương thấy thế nào?”
“Đeo thứ này lên kiếm thật quá thô thiển!” Nàng liếc một cái, ghé sát tai Vũ Văn Sở Thiên, thì thầm: “Không tao nhã bằng chiếc tua kiếm muội làm cho ca ca, đúng không?”
Y gật đầu tán đồng: “Chúng ta đi chỗ khác xem vậy!"
Họ đi dạo chợ cả một buổi chiều, với con mắt kén chọn như vậy, tất nhiên chẳng mua được gì.
Trời chuyển tối, gió lạnh nổi lên. Bên đường, mấy người bán rong rét run lẩy bẩy, cố gắng bán hết hàng, kiếm chút tiền để về nhà cho sớm, vì thế hệ thấy người nào đi tới là liên
chặn lại, cầm những món đồ không đáng một xu lên tích cực chào hàng, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu.
Một ông lão lưng còng tay run lẩy bẩy, cầm mấy bùa hộ thân bằng gỗ đào đưa ra trước mặt Lạc Trần, nói: “Cô nương mua chiếc bùa hộ thân này đi, bảo hộ bình an... Một xu một cặp.”
“Cái này có thể bảo hộ bình an ư? Đẹp quá!” Nàng lấy hai chiếc từ trong tay ông già, mặt gỗ vẫn còn vết đen, chạm khắc rất thô sơ, nhìn là biết được làm từ đôi bàn tay già yếu, nứt nẻ của ông lão. Nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy miếng bùa hộ thân này còn đẹp hơn miếng ngọc tím vừa nãy rất nhiều.
Vũ Văn Sở Thiên thấy nàng thích, liền lấy một nén vàng từ trong ngực áo ra đưa cho ông lão. Ông lão run rẩy đưa tay ra, do dự một chút lại rụt tay lại. “Cặp bùa hộ thân này lão tặng hai người, chúc hai người cả đời bình an, bạc đầu giai lão.”
Lạc Trần cười tít cả mắt, không khép miệng lại được, “bạc đầu giai lão”, nàng thích câu chúc này!
Vũ Văn Sở Thiên nhét nén vàng vào tay ông lão, đặc biệt dặn dò mấy câu: “Lão hãy nhận lấy, đừng làm mất!”
“Cái này... cái này không đáng tiền đến thế?
“Nhưng muội ấy thích. Những thứ muội ấy thích, trong mắt ta đều là vật báu vô giá.”
Lạc Trần nhét một chiếc bùa hộ thân vào ngực áo chàng nói: “Cái này không phải vật thừa thãi không cần thiết, có thể bảo hộ bình an, ca ca nhất định không được làm mất đâu đấy.”
“Tiểu Trần...”
Nàng ngắt lời y: “Bây giờ muội chỉ cầu mong ca ca được bình an, không còn mong muốn nào khác.”